Hai lần giao tranh tổng tạo thành ưu thế cho Long Ngâm, khiến đội tuyển Lạc Hoa Từ tiếp tục ở thế bị động.
Sau khi Tần Dạ, Ngô Trạch Văn và Dư Hướng Dương cùng lấy được cờ lập tức trở về thành khôi phục đầy máu và mana, tụ lại với ba người vừa hồi sinh, cùng nhau đi đường dưới.
Lá cờ đỏ tại đường dưới chưa bị lấy xuống, hai bên chuẩn bị triển khai đợt huyết chiến thứ ba!
Nhưng lần này Lạc Hoa Từ đã giành được quyền mai phục, cũng may Lam Vị Nhiên sớm đoán trước, bảo Thiếu Khuynh tung ra trận pháp thử xem, khiến cả đội phe địch phải lộ diện. Hai bên triển khai giao tranh, ánh sáng hiệu ứng hoa lệ của các loại kỹ năng khiến khán giả nhìn không kịp!
Ngô Trạch Văn đã quen với tiếu tấu của Lưu Xuyên, phối hợp với Lam Vị Nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm. Trước trận đấu Lưu Xuyên đã cố ý nhờ Lam Vị Nhiên chiếu cố tới Ngô Trạch Văn nhiều một chút, Lam Vị Nhiên quyết đoán để Ngô Trạch Văn đứng sau mình đánh, còn anh xông tới trước phối hợp với Tần Dạ.
Anh và Tần Dạ đều là cận chiến, phối hợp sẽ dễ dàng hơn, Ngô Trạch Văn đứng sau không cần để ý tới Lam Vị Nhiên liền hành sự tùy vào hoàn cảnh, liên tục dùng tơ nhện kéo tuyển thủ nào đó phía đối diện tới, mạnh mẽ phá hỏng đội hình của Lạc Hoa Từ.
Lạc Hoa Từ am hiểu đấu pháp truyền tống trận, trước mặt Lam Vị Nhiên, rõ ràng hiệu quả giảm sút.
Diệp Thần Hi thích nhất cách đánh đột nhiên truyền tống xuất quỷ nhập thần, đánh cho đối thủ không kịp trở tay. Nhưng Lam Vị Nhiên là tuyển thủ tinh thông ba hệ của Tiêu Dao, có thể đoán được chuẩn xác thời điểm đối thủ mở trận truyền tống. Hoặc là nhờ Giang Thiếu Khuynh phá trận trước, không thì bản thân sẽ xông qua phá rối Lâm Vũ Phàm, chiến thuật của Lạc Hoa Từ hoàn toàn không thể phát huy.
Lam Vị Nhiên vẫn giữ chiến thuật như cũ, Lý Tưởng phía trước làm tank chắn sát thương, Ngô Trạch Văn tiếp ứng phía sau, Thiếu Khuynh đề phòng trận hỗn loạn, anh và Tần Dạ xông vào trong đội hình đối phương tập trung giết Diệp Thần Hi.
Tank hàng trước phe đối thủ là tuyển thủ Tống Thành chơi Thiếu Lâm Quyền, Thiếu Lâm Quyền có tính công kích nhưng không thể gánh vác thương tổn giúp đồng đội như Thiếu Lâm Phật mà Lý Tưởng chơi. Chiêu Long trảo thủ của hắn tung ra lại gặp phải hai vị đại thần di chuyển xảo diệu, liên tục phóng chiêu vào không khí, cuối cùng bị Tần Dạ và Lam Vị Nhiên thành công đột phá phòng tuyến!
Sau khi xông vào, hai người Dạ, Lam khí thế bùng nổ, Diệp Thần Hi phòng ngự thấp dù lợi hại cũng không chống lại được sự bùng nổ khi hai người liên thủ.
[Lam Lam Lam Lam] kích sát [Thẩm Khê]!
Thông báo lại hiện lên màn hình, các fan tại hiện trường không còn gì để nói.
Diệp đội gặp sư phụ tại sao lại bi kịch như thế? Liên tục bị giết hai lần, thực sự làm người ta đau lòng!
Nhìn màn hình chuyển màu xám, nhân vật tử vong, đáy lòng Diệp Thần Hi cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Hôm nay rõ ràng Lam Vị Nhiên nhắm vào hắn, đáng tiếc tuyển thủ hàng trước của Lạc Hoa Từ trở tay không kịp, không nắm được tiết tấu nên bất lực trong việc bảo vệ đồng đội phía sau.
Bị đại thần như Tần Dạ và Lam Vị Nhiên lại gần bao vây tấn công, nhìn khắp liên minh chuyên nghiệp cũng không có bất cứ kẻ nào đứng vững được trước sát thương của hai người bọn họ, đến như Lưu Xuyên cũng sẽ phải quỳ. Người đánh tầm xa máu mỏng bị cận chiến công kích thì chỉ có thể nhận lấy kết cục bi kịch. Càng buồn bực hơn là tuyển thủ trị liệu di chuyển sơ ý, bị Ngô Trạch Văn nhanh tay lẹ mắt dùng tơ nhện kéo đi, đội hình Lạc Hoa Từ trở nên hoàn toàn rối loạn.
Tại điểm hồi sinh sống lại, Diệp Thần Hi nhịn không được mà nghĩ: Là vì bản thân đã quá coi thường sư phụ sao?
Sư phụ vẫn giữ nguyên bộ dáng lười biếng không để ý xung quanh năm ấy, khi giải nghệ cũng rất quyết đoán và dứt khoát, cứ nghĩ suốt ba năm không tiếp xúc với liên minh chuyên nghiệp, phong độ của anh sẽ giảm sút. Không ngờ rằng Lam Vị Nhiên khi trở lại còn mạnh hơn so với năm đó!
Điều này khiến Diệp Thần Hi sửng sốt vô cùng.
Đội trưởng lại bị giết thêm lần nữa, tuy Diệp Thần Hi biểu tình bình tĩnh, nhưng niềm tin của các đội viên khác lại tổn thương không nhỏ. Sau khi Diệp Thần Hi chết, truyền tống trận của Lâm Vũ Phàm bị Giang Thiếu Khuynh phá, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên lại liên thủ giết Lâm Vũ Phàm phía sau.
Tuyển thủ mới Hồ Bân dưới cục diện này vẫn rất bình tĩnh, trốn ở xa phóng kỹ năng, tiêu hao không ít máu của Lam Vị Nhiên và Tần Dạ. Đến khi hai người liên thủ giết Hồ Bân, máu của Lam Vị Nhiên cũng tàn, Hồ Bân muốn giết Tứ Lam, Lý Tưởng thấy thế lập tức ném vòng bảo hộ cho anh, Hồ Bân đối diện bùng nổ một đợt chuyển hết lên người Lý Tưởng. Lý Tưởng bị đối phương kích sát, đồng thời hai người Lam, Dạ cũng liên thủ giết chết Hồ Bân.
Điều khiến người ta bất ngờ là, sau khi Ngô Trạch Văn dùng tơ nhện kéo buff qua, lại có thể giết chết luôn buff của đối thủ!
Lạc Hoa Từ chỉ còn lại hai người Lê Quân và Tống Thành, đành bất đắc dĩ lùi lại.
Đợt giao tranh lần này, một mình Lý Tưởng hy sinh đổi lại mạng của bốn người phe địch, đội tuyển Long Ngâm đã quá lời!
Thời gian hồi sinh sau khi bị giết lần thứ hai sẽ lâu hơn, Tiểu Dư lại nghe lời Lam Vị Nhiên giữ lại rất nhiều kỹ năng đặc biệt, tiết kiệm rất nhiều mana. Sau khi Lý Tưởng sống lại, năm người tuy thấp máu nhưng mana vẫn còn đủ.
Lam Vị Nhiên nhìn lướt qua trạng thái của đồng đội, quyết đoán hạ lệnh: “Lấy cờ!”
Tiểu Dư lập tức mở kỹ năng buff diện rộng Quảng lăng tán, bơm máu cho cả đội. Giang Thiếu Khuynh cũng tung ra Tam thanh trận hồi mana. Ba người Tần Dạ, Trạch Văn và Tứ Lam bắt đầu bùng nổ tốc độ tay đánh cờ đỏ!
Giờ phút này Lam Vị Nhiên có bốn điểm hạ gục, lực công kích tăng 20% nên đánh cờ rất nhanh, lại có Tần Dạ và Ngô Trạch Văn phối hợp, tốc độ lấy cờ của ba người khiến khán giả hiện trường trợn mắt há mồm, chưa đầy một phút cờ đỏ đã rơi xuống!
Mà bốn người Lạc Hoa Từ phải mất những 20 giây để hồi sinh, đợi đến khi cả đội đuổi đến nơi đã gần một phút, rõ ràng không kịp ngăn Long Ngâm, Diệp Thần Hi đành phải quyết đoán ra quyết định: “Đi đường giữa!”
Cờ đỏ đường dưới bị Long Ngâm thuận lợi lấy được, năm người cùng trở về thành, còn Lý Tưởng sống lại từ trước đã dựa theo chỉ thị của Lam Vị Nhiên đi tới đường giữa trước để bố trí tầm nhìn.
Lúc này khán giả mới phát hiện, về phương diện khống chế tầm nhìn, đội tuyển Long Ngâm có ưu thế rất lớn!
Lần giao tranh tổng đầu tiên giết được ba người của Lạc Hoa Từ, đợt thứ ba lại liên tục giết được bốn mạng, vì thế trong kho của Long Ngâm có đến tận bảy ngọn đèn Khổng Minh miễn phí. Trong khi đó đội tuyển Lạc Hoa Từ chỉ giết được bốn mạng của Long Ngâm, trong kho chỉ có bốn ngọn đèn, tầm nhìn so ra kém hơn bên kia rất nhiều.
Ba ngọn đèn, đối với nhiều đội tuyển có lẽ không đáng kể, nhưng trong đội tuyển Long Ngâm có Ngô Trạch Văn!
Ngô Trạch Văn rất mẫn cảm với địa hình, cậu vừa đánh cờ vừa vẽ ra mô hình 3D của bản đồ trong đầu, sau đó quyết đoán báo tọa độ cho Lý Tưởng bố trí đèn. Khán giả kinh ngạc phát hiện, bố trí tầm nhìn kiểu này có thể thấy rõ phương hướng của toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ, khiến cho Lạc Hoa Từ không thể che đậy mai phục!
Sau khi đội tuyển Long Ngâm đánh xong cờ đỏ liền về thành hồi máu và mana, tiếp tục đi tới đường giữa.
Lý Tưởng đã bố trí tầm nhìn tại các điểm tối từ trước, kiên nhẫn quan sát đội hình Lạc Hoa Từ, đợi đến khi đồng đội xuất hiện, dựa vào ưu thế của ba ngọn đèn, Ngô Trạch Văn trốn ở một góc hẻo lánh mà đối phương không nhìn thấy, đột nhiên triệu hồi nhện độc kéo buff của đối phương lại. Rõ ràng buff bên kia chỉ hơi sơ ý di chuyển đã bị học bá bắt đi mất!
Lúc này Tứ Lam và Tần Dạ cũng cải biên chiến lược, phối hợp với Ngô Trạch Văn, ba người liên thủ giết trị liệu đối phương trước!
Buff của Lạc Hoa Từ vừa chết, Diệp Thần Hi cùng với Lê Quân, Hồ Bân và Lâm Vũ Phàm đều muốn cường sát đội tuyển Long Ngâm. Bốn người cùng nhau tung ra Tiêu Dao hợp kích kỹ, thương tổn trên phạm vi rộng, thiếu chút nữa khiến đội tuyển Long Ngâm đoàn diệt!
Nhưng đúng lúc này, ánh trăng nhu hòa bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống – là kỹ năng đặc biệt trong vũ khí của Nga Mi Cầm, Nguyệt hoa lưu chiếu!
Là chiêu cuối của Dư Hướng Dương!
Thật không ngờ bạn học Tiểu Dư vẫn giữ lại chiêu này, ngay khi kỹ năng công kích của Tiêu Dao đối phương tung ra liền ấn phím trong nháy mắt. Một dòng chảy cánh hoa bay tới khiến toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm phục hồi đầy máu!
Thành viên Lạc Hoa Từ thực sự muốn khóc, ai bảo buff của Long Ngâm đầu óc không theo kịp tay hả? Đây còn không phải quá kịp rồi sao?
Chiêu cuối của Tiểu Dư hồi đầy máu khiến toàn bộ thương tổn của Lạc Hoa Từ đánh ra đều uổng phí. Ngô Trạch Văn lại nhân cơ hội dùng tơ nhện kéo Lê Quân lại – hôm thực sự như trúng tà, nhện của Ngũ Độc này như có mắt, kéo người rất chuẩn!
Đợt đoàn chiến này đánh rất kịch liệt, bốn Tiêu Dao thường xuyên tung ra hợp kích tạo ra phiền toái lớn cho đội tuyển Long Ngâm. Đồng đội mất máu tập thể khiến áp lực trị liệu của Tiểu Dư rất lớn, cũng may buff đối diện chết sớm, đội tuyển Long Ngâm kiên cường chống đỡ được nửa phút, rốt cuộc cũng tạo ra ưu thế.
Chỉ cần buff của Long Ngâm không chết, phần thắng đợt đoàn chiến này của Long Ngâm sẽ rất lớn. Đương nhiên Diệp Thần Hi cũng biết việc này, mạnh mẽ xông vào phía sau đội tuyển Long Ngâm nhằm miểu sát Tiểu Dư. Đương nhiên Lam Vị Nhiên sẽ không để yên, đứng phía trước che chở cho Tiểu Dư, công kích thẳng vào mặt Diệp Thần Hi.
Hai thầy trò đấu đơn giữa một đám người, Lam Vị Nhiên đánh cho đồ đệ tàn phế, Diệp Thần Hi bùng nổ công kích cũng đánh cho Lam Vị Nhiên chỉ còn một giọt máu, cũng may Tiểu Dư nhanh trí lập tức tung chiêu cho Tứ Lam.
Tuy nói là đấu đơn, nhưng Tứ Lam có buff, Diệp đội lại chỉ có một mình, rõ ràng không công bằng. Nhưng đoàn chiến không phải là lúc nói chuyện công bằng, ta có buff thì ta sẽ kiêu ngạo, Lam Vị Nhiên được Tiểu Dư bơm máu lập tức không khách khí phản kích một quạt đập chết Diệp Thần Hi.
– [Lam Lam Lam Lam] kích sát [Thẩm Khê]!
Khán giả hiện trường nhìn màn hình lớn mà ánh mắt dại ra, nhất là fan của Diệp đội, đau lòng muốn chết. Diệp đội đáng thương bị sư phụ giết ba lần liệu có sinh ra bóng ma tâm lý không đây?
Camera còn cố ý chiếu tới phòng cách âm của Lạc Hoa Từ, màn hình nhỏ zoom vào khuôn mặt của Diệp Thần Hi. Đội trưởng Diệp trẻ tuổi trên màn hình có bộ dáng vô cùng anh tuấn, bị sư phụ giết ba lần nhưng vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đến là bất đắc dĩ.
Vì hắn đoán được kết cục, hai tay thậm chí đã buông bàn phím.
Quả nhiên, sau khi buff và đội trưởng chết, bốn người còn lại của Lạc Hoa Từ đối mặt với sáu người bao vây, trực tiếp tan rã.
Có lẽ hôm nay từ khi ra sân Lạc Hoa Từ đã ở thế bị động, có lẽ mấy đội viên gặp phải người hiểu rõ truyền tống trận Lam Vị Nhiên nhất thời không thể thích ứng, lại thêm Diệp Thần Hi bị giết, buff lại liên tục đi sai, đoàn chiến tại đường giữa của Lạc Hoa Từ thua thì chớ, còn thua thảm thiết vì đoàn diệt…
Sĩ khí của đội tuyển Long Ngâm dâng cao, cố hết sức lấy bằng được cờ đen.
Trước ánh mắt ngây ngốc kinh ngạc của vô số người, màn hình lớn hiện ra con số khó tin 6:3!
Sân nhà Thượng Hải của Lạc Hoa Từ, đoàn chiến vứt bỏ cả ba lá cờ, đây nhất định là điều đáng sợ nhất mùa giải!
Các trang web về eSports lập tức giật tít ngay trang đầu: “Xuyên thần không tham gia đoàn chiến, Tứ Lam ra trận chỉ huy, Lạc Hoa Từ vứt bỏ ba lá cờ, lời nguyền đội mạnh cuối cùng đã bị hóa giải?!”
Dấu chấm hỏi và chấm than to đùng tượng trưng cho độ sửng sốt của phóng viên.
Lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ khiến rất nhiều đội mạnh ngã xuống, ai ngờ đâu hôm nay đội tuyển Long Ngâm do sư phụ Lam Vị Nhiên chỉ huy đoàn chiến có thể hung hăng tát vào mặt đồ đệ, đánh ra điểm số 6:0 đoàn chiến!
Rất nhiều người nhịn không được nhớ lại trận quyết đấu của Long Ngâm và Hoa Hạ mấy ngày trước, cũng là đội trưởng cũ của Hoa Hạ Xuyên đội chỉ huy đoàn chiến, cũng liên tục đoạt được ba lá cờ cạo trọc Hoa Hạ.
Có lẽ, đây chính là uy lực của “đội trưởng cũ” sao?
Tại hiện trường thi đấu, hai bình luận viên nhìn điểm số mà phấn khích, trọng tài tiến hành xác nhận kết quả. Diệp Thần Hi nhìn tỉ số 6:3 chói mắt trên màn hình, bất đắc dĩ cầm bút ký tên mình vào biên bản.
– còn tưởng rằng hiện tại mình đã có đủ năng lực đứng bên cạnh Lam Vị Nhiên, thay anh chia sẻ áp lực, nhưng sự thật là mình đã sai mười phần.
Lam Vị Nhiên, người này chưa bao giờ cần đến sự đồng cảm hay thương hại của người khác. Không chịu nổi đả kích sẽ tự mình rời đi, suy nghĩ cẩn thận mới trở về. Anh vẫn cứ như vậy, tùy tâm sở dục, làm theo ý mình, ung dung tự tại, không quan tâm tới đánh giá của người ngoài. Có lẽ, không một ai có thể thực sự đứng bên cạnh thay anh gánh vác. Vì gánh nặng trên vai anh, tự anh sẽ đảm đương.
Lam Vị Nhiên nhìn lười biếng như thế, nhưng trong tâm lại là sự kiêu ngạo và độc lập. Cho tới tận bây giờ Diệp Thần Hi mới hiểu được, trước giờ suy nghĩ của mình là hoàn toàn sai lầm. Nếu thực sự muốn hấp dẫn ánh nhìn của người con trai này, chắc chắn không thể nghĩ theo kiểu chờ bên cạnh “bảo vệ” cho anh – cái Lam Vị Nhiên cần không phải người bảo vệ, mà là chiến hữu khiến anh tín nhiệm, hoặc là đối thủ khiến anh kính trọng!
Đương nhiên bản thân không thể trở thành đồng đội của anh, vậy thì càng nên cố gắng trở thành đối thủ mà anh tôn trọng. Chỉ có như thế, bọn họ mới có khả năng cùng ngồi ăn, Lam Vị Nhiên mới không coi hắn là tiểu đồ đệ mãi không lớn mà đối đãi.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần Hi cảm thấy trước mắt rộng mở sáng sủa, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên.
Lâm Vũ Phàm bên cạnh buồn bực nói: “Thua thảm như thế anh còn cười được à!”
Diệp Thần Hi mỉm cười quay đầu nhìn cậu: “Dù sao cũng thua rồi còn gì? Thà mỉm cười một chút bảo trì phong độ, đều là người lớn cả rồi, tôi không thể giống con nít khóc một hồi trước mặt mọi người biểu đạt bi phẫn đúng không?”
Lâm Vũ Phàm tưởng tượng hình ảnh Diệp Thần Hi khóc, thực sự tưởng tượng không ra, đành ủ rũ nói: “Thôi anh cứ cười đi.”
Diệp Thần Hi cười vỗ vai đội phó nhà mình, thấp giọng nói: “Được rồi, mất sáu điểm tại vòng bảng cũng không có vấn đề gì, đừng có tỏ ra đầu hàng bất lực như vậy, bên kia chuẩn bị sang bắt tay rồi, ngẩng cao đầu tạo khí thế đi.”
Lúc này Lâm Vũ Phàm mới điều chỉnh được tâm tình, thấy mọi người của Long Ngâm tới bắt tay liền chủ động đứng lên.
Trong lòng nghẹn khuất muốn đòi mạng, trên mặt còn phải mỉm cười bắt tay với đối thủ đáng ghét, đặc biệt là khi bắt tay phụ trợ Giang Thiếu Khuynh, nhớ tới vừa rồi mỗi lần tung trận hỗn loạn đều bị người này tóm được, Lâm Vũ Phàm nhịn không được hơi dùng lực siết Giang Thiếu Khuynh đang vô tội nhìn mình một chút.
Lâm Vũ Phàm buồn bực rút tay về, cảm giác kỹ thuật diễn trò của mình kém xa Diệp Thần Hi.
Nhìn Diệp đội mỉm cười tự nhiên thế nào, tác phong nhanh nhẹn ra sao, thực sự là cái kiểu “Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ nhì”!
Lam Vị Nhiên bắt tay một loạt đi tới, cuối cùng mới gặp đội trưởng Diệp Thần Hi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lam Vị Nhiên không khách sáo bắt tay rồi vỗ vai đồ đệ nói: “Thua sáu điểm nên buồn à?”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Đúng thế, bị anh giết ba lần tôi buồn muốn chết, có muốn ôm đồ đệ an ủi một chút không?”
Lam Vị Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thần Hi lại đột nhiên vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật trong suốt nhiều năm qua.
Ôm Lam Vị Nhiên trong lòng, nghe được hương vị thanh khiết sảng khoái của người này, trái tim Diệp Thần Hi lại đập nhanh kịch liệt, hít thở cũng có chút gian nan. Lam Vị Nhiên lại không hề nhận ra có điểm khác thường, còn nghĩ tiểu đồ đệ chỉ vì thi đấu thua mà buồn bực cần an ủi, cũng thản nhiên ôm lại hắn nói: “3:6 cũng không sao, Lạc Hoa Từ vẫn xếp thứ tư trên bảng tổng sắp, chắc chắn sẽ vào được vòng sau mà.”
Diệp Thần Hi được an ủi khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng siết chặt cái ôm rồi mới buông Lam Vị Nhiên ra, ôn nhu nói: “Hôm nay anh chỉ huy tốt lắm, thực sự phong độ không hề giảm sút so với năm đó.”
“Quá khen quá khen.” Lam Vị Nhiên nói. “Ngược lại hình như hôm nay cậu phát huy không được tốt?”
“Ừ, đại khái là vì anh chỉ huy nên nhất thời không điều chỉnh được.” Diệp Thần Hi dừng một chút, mỉm cười nói: “Bất quá, trận tiếp theo thì không biết được, tôi sẽ để sư phụ nhìn thấy trình độ thực sự của mình.”
Lam Vị Nhiên vỗ vai cổ vũ hắn: “Ừ, cố lên.”
Hai thầy trò lại ôm nhau, vừa chạm đã tách ra, nhưng đáy lòng Diệp Thần Hi đã rất thỏa mãn rồi. Nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Lam Vị Nhiên, Diệp Thần Hi siết chặt bàn tay, trong lòng thầm hạ quyết tâm – tôi sẽ không đặt mục tiêu bảo vệ anh nữa, tôi sẽ trở thành người mạnh mẽ như anh, trở thành đối thủ khiến anh phải kính trọng và bội phục.
Diệp Thần Hi không còn là tiểu đồ đệ hồi xưa nữa, một ngày nào đó hắn sẽ có tư cách cùng ngồi cùng ăn với người con trai này.