Sau khi liên hoan xong, các thành viên của Hoa Hạ cùng với Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị quay về khách sạn. Trương Thư Bình bỗng nổi tính hiếu kỳ nằng nặc đòi Lưu Xuyên đưa tới phòng huấn luyện của đội tuyển Long Ngâm để tham quan. Lưu Xuyên không lay chuyển được anh, đành đánh xe đưa anh về tổng bộ của Long Ngâm.
Sáng vừa thi đấu xong, theo lý thuyết thì chiều nên nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng các thành viên của Long Ngâm lại vô cùng tự giác, dù đội trưởng không ở đó, mọi người cũng tới phòng huấn luyện rất đúng giờ.
Trương Thư Bình đi tới phòng huấn luyện, đập vào mắt là logo rồng xanh của đội tuyển Long Ngâm, còn có một hàng chữ Thảo viết tay phóng khoáng “Câu Lạc Bộ eSports Long Ngâm”. Nhìn qua cửa sổ bằng kính dài tới chạm sàn nhà, có thể thấy bốn hàng máy tính ngay ngắn chỉnh tề trong phòng huấn luyện rộng rãi, giữa các máy có vách ngăn thủy tinh, các tuyển thủ đang ngồi huấn luyện trước màn hình, biểu tình rất nghiêm túc.
Trương Thư Bình nhịn không được cảm thán: “Lưu Xuyên, không khí ở đội tuyển cậu thật tuyệt, đội trưởng không ở nhà mà bọn họ vẫn chăm chỉ nghiêm túc như vậy sao?”
“Không có tôi thì còn có Tứ Lam và Tần Dạ, mấy người mới cũng tự giác lắm.” Lưu Xuyên nói những lời này ngữ khí rõ ràng là đang kiêu ngạo. Trương Thư Bình liếc qua liền thấy Ngô Trạch Văn đang nghiêm túc ngồi trước máy tính tập tốc độ tay. Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười, chỉ vào Trạch Văn nói: “Thấy đồ đệ chưa?”
Trương Thư Bình gật đầu: “Rồi, Trạch Văn đang luyện gì thế?”
Lưu Xuyên nói: “Vào mà xem.”
Trương Thư Bình cười nói: “Cũng đang có ý này.”
Lưu Xuyên đẩy cửa phòng huấn luyện, cùng Trương Thư Bình đi vào, mỉm cười nói: “Mọi người tạm dừng một chút, lãnh đạo đến thị sát.”
Trương Thư Bình khoát tay nói: “Không dám, tôi chỉ tùy tiện tới chơi thôi, mọi người tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”
Tiểu Dư tò mò nhô đầu lên khỏi máy tính, mắt mở to nhìn một cái, vò đầu hỏi Tứ Lam: “Đây là bình luận viên… Tên, tên là gì ấy nhỉ?”
Lam Vị Nhiên ngồi bên cạnh thò tay xoa nhẹ đầu cậu nhóc, nói: “IQ của cậu lại thoái hóa thêm rồi à? Đây là đội phó đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ Trương Thư Bình, ID là Bạch Mã Đan Thư, thường bình luận cho các trận đấu của chúng ta.”
Dư Hướng Dương bừng tỉnh vỗ trán: “Tôi nhớ ra rồi, đội phó Trương! Hình như còn là sư phụ Trạch Văn đúng không?”
Lam Vị Nhiên xoa đầu Dư Hướng Dương: “Chính xác.”
Ngô Trạch Văn chủ động đứng lên, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Trương Thư Bình nói: “Sư phụ, sao anh lại đến đây?”
“Vừa ăn cơm xong, buổi chiều không có việc gì làm, tôi thuận tiện đi cùng Lưu Xuyên tới xem tình hình trong đội của mọi người.” Trương Thư Bình nhìn quanh một chút, mỉm cười nói: “Phòng huấn luyện bố trí ổn đấy, rộng mở sạch sẽ, còn trồng nhiều cây như vậy, vừa nhìn là tâm tình thoải mái.”
Lam Vị Nhiên nheo mắt lại nói: “Là tôi thiết kế, cảm ơn lời khen.”
Trương Thư Bình kích động đi qua ôm Lam Vị Nhiên: “Tứ Lam, hai chúng ta đã bao năm không gặp! Lần đó gặp cậu trên máy bay, cậu còn giả vờ không quen tôi, khiến tôi tổn thương lòng tự trọng lắm biết không?”
Lam Vị Nhiên ghét bỏ đẩy anh: “Da anh dày như vậy, lòng tự trọng giấu quá sâu, tôi không nhìn thấy.”
Trương Thư Bình: “…”
Lưu Xuyên cười kéo Trương Thư Bình về, ghé vào bên tai nói nhỏ với anh: “Lúc trước Hoa Hạ liên tục đánh bại Lạc Hoa Từ bốn lần, Tứ Lam đối với tên đội phó Hoa Hạ là anh không có nổi một điểm hào cảm, anh đừng chọc vào cậu ta nữa, cẩn thận cậu ta tức lên là diệt anh luôn đấy.”
Trương Thư Bình vô tội nói: “Không phải lần nào đánh bại Lạc Hoa Từ cũng là cậu chỉ huy à? Tứ Lam muốn ghét thì chẳng phải nên ghét cậu trước hay sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi khác, hiện tại Tứ Lam rất quý tôi, đúng không Tứ Lam?”
Lam Vị Nhiên nheo mắt lại khoát tay: “Không muốn trả lời.”
Lưu Xuyên: “…”
Lam Vị Nhiên giống như con mèo lười, bình tĩnh ngồi một chỗ nhìn con người ngu xuẩn đấu võ mồm, khiến người ta có cảm giác bị “IQ nghiền áp”.
Đội trưởng đội phó Hoa Hạ đưa mắt nhìn nhau, Trương Thư Bình sờ sờ mũi, cười nói sang chuyện khác: “Khụ, đối thủ kế tiếp của mọi người, nếu tôi nhớ không nhầm thì là Lạc Hoa Từ đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng, là Lạc Hoa Từ.”
Trương Thư Bình cảm thán nói: “Thực sự là thế sự khó lường, năm ấy Xuyên đội của Hoa Hạ và Lam đội của Lạc Hoa Từ đối chọi gay gắt đến chết không ngừng, ai ngờ được rằng hôm nay hai người lại thành đồng đội.”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Tôi cũng không nghĩ anh sẽ đổi nghề làm bình luận viên, anh ba hoa như thế làm bình luận viên cũng hợp.”
Trương Thư Bình cười cười chắp tay: “Cảm ơn đã khen.”
Vì Trương Thư Bình bất ngờ tới, chuyện huấn luyện của Long Ngâm đành tạm gác lại, Trương Thư Bình biết bọn họ thời gian cấp bách, cũng không nói đùa quấy rầy mọi người nữa, thản nhiên đi tới bên cạnh Ngô Trạch Văn ngồi xuống: “Trạch Văn, lại PK mấy trận với tôi đi.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt nói: “Sư phụ muốn PK với tôi?”
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhìn cậu thi đấu tôi phát hiện vài vấn đề, chúng ta đánh vài trận thử xem.”
Trên thực tế, hôm nay Trương Thư Bình tự mình chạy tới Long Ngâm, trừ vì tiện đường muốn tham quan phòng huấn luyện của đội tuyển Long Ngâm, quan trọng hơn là có vài điều muốn trao đổi với Ngô Trạch Văn một chút.
Lưu Xuyên thấy Trương Thư Bình chỉ đạo đồ đệ, liền vỗ tay nói: “Được rồi, mọi người tiếp tục huấn luyện đi.”
Những người còn lại liền tiếp tục mở phần mềm huấn luyện nghiêm túc tập luyện tiếp, Lưu Xuyên xoay người đi tới bên cạnh Lam Vị Nhiên, Tần Dạ cũng vừa lúc ngồi đó, hai người bọn họ vừa rồi rõ ràng là đang xem video thi đấu của Lạc Hoa Từ, vì Trương Thư Bình đến mới dừng video lại.
Lưu Xuyên ngồi xuống giữa hai người, nhỏ giọng nói: “Có vấn đề sao?”
Tần Dạ lắc đầu: “Trước mắt thì chưa, Tứ Lam phân tích chút đi.”
Lam Vị Nhiên bóp trán nói: “Đội tuyển Lạc Hoa Từ đã không còn giống như thời tôi còn trong đội nữa, toàn bộ thành viên thay máu chưa nói, chiến thuật cũng hoàn toàn thay đổi. Trừ đấu pháp Tiêu Dao hợp kích tôi đưa ra năm đó, việc sắp xếp chiến thuật của Diệp Thần Hi cũng không giống với tôi khi đó nữa. Vừa rồi tôi và Tần Dạ có xem kỹ trận đấu gần đây nhất của Lạc Hoa Từ, loại đấu pháp truyền tống xuất quỷ nhập thần này lại rất phù hợp với uy lực của kỹ thuật Tiêu Dao hợp kích, thực sự rất khó giải quyết.”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Cậu cũng thấy là rất khó giải quyết đúng không? Đồ đệ này của cậu thực ra còn mạnh hơn cậu nghĩ, cậu rời đi chưa đến hai năm, cậu ta đã mang một nhóm người mới toanh của Lạc Hoa Từ đánh bại Hoa Hạ, giành được giải nhất mùa giải thứ bảy, từ đó Lạc Hoa Từ cũng có biệt danh là ‘Đội tuyển mang lời nguyền’, cậu đã nghe về rumor lời nguyền này chưa?”
Lam Vị Nhiên nghi hoặc quay đầu: “Đội tuyển mang lời nguyền?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, lời nguyền ‘Đội mạnh ắt sẽ chết”.
Trong số các đội mạnh hiện tại của liên minh chuyên nghiệp, đội có lịch sử lâu đời nhất là Hoa Hạ, còn Thất Tinh Thảo có chiến thuật toàn diện và ổn định nhất. Am hiểu lợi dụng địa hình chơi diều đối thủ từ xa là Thịnh Đường, tinh thần phấn chấn nhiệt huyết nhất là đội tuyển Đồng Tước, đội khiến nhiều người bất ngờ nhất là con ngựa ô Tuyết Lang…
Nhưng dù là đội nào kể trên đi nữa, cũng đều thua dưới tay Lạc Hoa Từ.
Thậm chí những đội ở đỉnh cao phong độ như Thất Tinh Thảo hay Đồng Tước, cũng đã từng bị Lạc Hoa Từ cạo trọc 0:9.
Đội Lạc Hoa Từ này cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, suy nghĩ chiến thuật của Diệp Thần Hi không ai hiểu được, cách đi đường tổng thể của Lạc Hoa Từ người xem cũng không hiểu rõ, truyền tống trận kết hợp với kỹ năng công kích của Tiêu Dao khiến Lạc Hoa Từ trở thành đội tuyển “xuất quỷ nhập thần” nhất trong liên minh, không ít đội mạnh ngã quỵ tại sân nhà của Lạc Hoa Từ.
Vì thế trong giới dần có một lời đồn, nói Lạc Hoa Từ có lời nguyền ‘Đội mạnh ắt sẽ chết’ – nói cách khác, trong giai đoạn vòng bảng của giải chuyên nghiệp, dù đội ngũ có thành tích tốt thế nào, chỉ cần tới Thượng Hải gặp Lạc Hoa Từ, thì chắc chắn ‘sẽ chết’.
Tỉ số 4:5 còn đỡ, nhưng Lạc Hoa Từ thường xuyên đánh ra tỉ số khoa trương 7:2, 9:0.
Kết quả này chắc chắn là sự khẳng định tốt nhất cho chiến thuật của Diệp Thần Hi.
Dù là những đội trưởng lão làng như Tiêu Tư Kính hay Lưu Xuyên cũng không dám khinh thường nhân tài mới xuất hiện Diệp Thần Hi này. Thượng Hải là sân nhà của Lạc Hoa Từ, đã từng mai táng vô số đội mạnh, ba ngày sau là tới trận đấu giữa Long Ngâm và Lạc Hoa Từ, trong lòng Lưu Xuyên thực ra cũng không có gì chắc chắn.
Nghe Lưu Xuyên miêu tả về “Lời nguyền đội mạnh ắt sẽ chết”, tâm tình Lam Vị Nhiên rất phức tạp, anh không ngờ rằng thiếu niên gầy yếu trong trí nhớ kia khi trưởng thành lại mạnh mẽ đến vậy, thực sự vượt xa dự đoán của anh.
Tuy là sư phụ của Diệp Thần Hi, nhưng nếu đấu với Diệp Thần Hi, Lam Vị Nhiên cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng nếu đứng từ góc độ hiểu biết tinh thông về Tiêu Dao mà so sánh, Lam Vị Nhiên vẫn có điểm tự tin về trận đấu này.
Lam Vị Nhiên suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Trận đấu lần này với Lạc Hoa Từ, tôi chỉ huy thì cậu làm gì?”
Lưu Xuyên nói hợp tình hợp lý: “Tôi nghỉ ngơi.”
Tần Dạ: “…”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lưu Xuyên duỗi lưng, tủm tỉm cười nói: “Cậu lười biếng nghỉ ngơi lâu như thế cũng nên hoạt động một chút đi thôi, lần này để tôi nghỉ một trận.”
Tần Dạ nghi hoặc nói: “Ý cậu là lôi đài tiếp tục sẽ do Trạch Văn, Lâm Đồng và Từ Sách lên, đoàn chiến thì Tứ Lam thay vị trí của cậu à? Trận này cậu dứt khoát nghỉ hết không ra tay?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng thế.”
Tần Dạ nhíu mày: “Nhưng trước giờ Tứ Lam không phối hợp với Trạch Văn, điều chỉnh như thế quá mạo hiểm.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Việc gì chẳng có lần đầu, nếu trận này giao cho Tứ Lam chỉ huy, thì Tứ Lam thay luôn tôi đánh dmg chủ lực đi, vừa vặn đối chiến với Diệp Thần Hi. Đội tuyển Lạc Hoa Từ dùng Tiêu Dao làm phụ trợ, bên này cũng để phụ trợ là Tiêu Dao sẽ không có ưu thế, để Thiếu Khuynh đánh phụ trợ nhân cơ hội luyện tập một chút.”
Lam Vị Nhiên gật đầu nói: “Được rồi, vậy cũng không sao.”
Lưu Xuyên vỗ vai Lam Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Cố lên, tôi tin cậu.”
***
Trương Thư Bình và Ngô Trạch Văn PK nửa tiếng, vừa đánh vừa nói đến những chi tiết không chú ý tới khi thi đấu với Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn nghe sư phụ chỉ đạo, đáy lòng vô cùng cảm kích.
Cái gọi là “người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê” là gì, sư phụ là bình luận viên chuyên nghiệp, đương nhiên có thể nhìn ra được nhiều điều hơn cậu.
Mắt thấy đã gần đến giờ cơm chiều, hai thầy trò Trương Thư Bình và Ngô Trạch Văn vẫn ghé đầu nói chuyện với nhau, hình ảnh thân mật kia nhìn quá chướng mắt, Lưu Xuyên nhịn không được đi qua vỗ vai Trương Thư Bình nói: “Sao anh lắm lời thế? Lại còn phải kề tai thầm thầm thì thì?”
“…” Trương Thư Bình vô tội nói: “Chẳng phải là vì tôi sợ lớn tiếng sẽ ảnh hưởng tới mấy người huấn luyện hay sao?”
Ngô Trạch Văn nhìn Lưu Xuyên, lại quay đầu nhìn về phía Trương Thư Bình nói: “Hay là sư phụ ở lại ăn cơm luôn đi?”
Trương Thư Bình đứng lên nói: “Không cần, tôi cũng nên trở về thôi. Tối nay có hẹn ăn cơm với hội Tô Đồng rồi, mấy điều tôi nói vừa rồi cậu chú ý thêm là được.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Dạ, biết rồi.”
Lưu Xuyên cười giữ chặt cánh tay Trương Thư Bình, kéo anh cách xa Ngô Trạch Văn một mét: “Đi thôi, tôi tiễn anh.”
Tiễn bạn cũ xong, trở lại phòng huấn luyện, Lam Vị Nhiên đã bật máy chiếu, chiếu tài liệu thông tin của các thành viên của Lạc Hoa Từ lên, mở miệng nói: “Còn chút thời gian, họp một chút, tổng kết trận đấu tới nên đánh như thế nào.”
Mọi người thấy Lưu Xuyên ngồi vào chỗ của mình, Lam Vị Nhiên vẫn đứng trên bục, trên mặt có chút sửng sốt.
Lưu Xuyên chủ động vỗ tay nói: “Vỗ tay hoan nghênh nào mọi người, trận này sẽ do đội phó của chúng ta toàn quyền chỉ huy.”
Mọi người bừng tỉnh phối hợp vỗ tay.
Lam Vị Nhiên khẽ cười, dùng bút laser chỉ vào danh sách thông tin của Lạc Hoa Từ nói: “Lạc Hoa Từ là một đội ngũ rất đặc biệt, tuyển thủ chơi Tiêu Dao rất nhiều, lấy đấu pháp “Tiêu Dao phụ trợ truyền tống” phối hợp với “Hai Tiêu Dao hợp kích” làm trung tâm, mọi người thấy tuyển thủ chơi Tiêu Dao trong các đội tuyển khác không nhiều chính là vì một Tiêu Dao không đáng sợ, hai Tiêu Dao mới kinh khủng.”
Lam Vị Nhiên dừng một chút, nói tiếp: “Kỹ thuật hợp kích của Tiêu Dao mọi người cũng biết rồi, đây là kỹ thuật biến hóa rất nhiều, không xác định được thời điểm phóng ra, chúng ta cũng không thể dự đoán đối phương sẽ xuất hiện khi nào, có thình lình hiện ra ngay sau lưng đột nhiên phát ra chiêu thức lớn hợp kích hay không. Loại chiêu thức bùng nổ có tính thương tổn rất cao, nhưng cũng yêu cầu sự ăn ý giữa các tuyển thủ dmg, hai người phải đồng thời phóng ra hợp kích, trong liên minh cũng chỉ có Lạc Hoa Từ sử dụng đấu pháp này. Có thể nói, đối với các cậu, Lạc Hoa Từ là một đối thủ hoàn toàn xa lạ.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn lên bục giảng, trong ấn tượng của họ, Tứ Lam cả ngày lười biếng nằm phơi nắng bên cửa sổ, trước đến giờ khi thi đấu nếu có thể nhàn rỗi liền nhàn rỗi, mỗi khi tên đại lười này ngồi đó ngáp đều có cảm giác giống như một cái cây đang quang hợp.
Nhưng giờ phút này, khi anh nghiêm túc đứng đó chỉ vào thông tin trên màn hình, suy nghĩ rõ ràng minh xác, phong độ nói năng chậm rãi chắc chắn, không hổ là đội trưởng đội mạnh của liên minh từ những ngày đầu đặt nền móng, không hổ là tuyển thủ mà Xuyên thần lẫn Tiêu đội vô cùng tôn kính!
Không giống như Lưu Xuyên vô tâm vô phế thích nói đùa, khi Lam Vị Nhiên phân tích chiến thuật biểu tình rất bình tĩnh thong dong, trên người anh có một loại mị lực đặc biệt, khiến người ta không nhịn được mà muốn phục tùng.
Mọi người trong Long Ngâm trước giờ đều chưa đánh trận nào có Tứ Lam tổng chỉ huy, nhưng hiện tại ai cũng cảm thấy ngập tràn tin tưởng với anh.
Ánh mắt Lam Vị Nhiên đảo qua cả phòng, khẽ cười nói tiếp: “Muốn phá giải truyền tống trận của Lạc Hoa Từ có hai cách: Thứ nhất, giết được dmg chủ lực Diệp Thần Hi; Thứ hai, khống chế được phụ trợ truyền tống cơ động Lâm Vũ Phàm. Toàn bộ đội hình Lạc Hoa Từ đều vây quanh đội trưởng Diệp Thần Hi và đội phó Lâm Vũ Phàm tạo thành một sợi dây xích hoàn mĩ, chỉ cần cắt đứt một mắt xích, chắc chắn sự phối hợp của bọn họ sẽ gặp vấn đề.”
Lam Vị Nhiên cầm bút laser chỉ vào vị trí phụ trợ đoàn chiến, vẽ một vòng tròn: “Lâm Vũ Phàm sẽ do Thiếu Khuynh giữ chân, trong số các tuyển thủ chơi phụ trợ Tiêu Dao, Lâm Vũ Phàm hoàn toàn xứng đáng danh hiệu đệ nhất. Thiếu Khuynh, cậu phải đặc biệt chú ý đề phòng trận hỗn loạn của đối phương.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Về phần đội trưởng Diệp…” Lam Vị Nhiên dừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ tự mình solo với cậu ta. Khi đoàn chiến, Tần Dạ phối hợp với tôi, ưu tiên kích sát Diệp Thần Hi!”
***
Ở Thượng Hải xa xôi, trong phòng huấn luyện của câu lạc bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ.
Diệp Thần Hi ngồi tại nơi Lam Vị Nhiên vẫn thường ngồi, nhàn nhã phơi nắng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Lâm Vũ Phàm đi tới cạnh hắn, mặt đầy thấp thỏm nói: “Khụ, đội trưởng, tôi nói này, ba ngày sau là phải đấu với Long Ngâm rồi…”
Diệp Thần Hi mở to mắt, nói: “Tôi biết.”
Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt này của người con trai kia, Lâm Vũ Phàm cả kinh xấu hổ sờ mũi: “Khụ khụ, vậy sao anh không sắp xếp chiến thuật gì hết?”
Diệp Thần Hi nhếch môi nói: “Tôi đoán trận này đoàn chiến anh ấy sẽ đích thân ra mặt, đoàn chiến tại sân nhà của Lạc Hoa Từ vẫn luôn có lời nguyền ‘Đội mạnh ắt sẽ chết’, dù là anh ấy cũng không giải được lời nguyền này đâu.”
Nói xong hắn liền đứng lên, đi tới sát cửa sổ nhìn ngắm cảnh phố phường phồn hoa phía dưới, mỉm cười nói: “Người nên đau đầu phải là sư phụ của tôi, chứ không phải tôi. Đây là sân nhà của Lạc Hoa Từ, dù là anh ấy cũng sẽ không chiếm được bất cứ ưu thế nào.”
Người con trai này luôn mạnh mẽ tự tin như thế, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không thay đổi. Trước đây hắn cũng đứng đúng ở vị trí này, nhìn xe cộ và người đi đường nhỏ bé như những con kiến dưới chân, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đánh bại Hoa Hạ, giành được quán quân.”
Lúc ấy những thành viên của Lạc Hoa Từ phần lớn đều là người mới.
Nhưng mùa giải đó hắn thực sự đã mang theo Lạc Hoa Từ đánh bại Hoa Hạ, giành chức vô địch.
Còn nhớ rõ trong lễ trao giải năm ấy, hắn mỉm cười bắt tay Lưu Xuyên nói: “Sư phụ tôi liên tục thua bốn lần dưới tay anh, nhưng tôi sẽ không.”
Hôm nay, sư phụ lại tới Long Ngâm sóng vai chiến đấu cùng Lưu Xuyên, Diệp Thần Hi cũng sẽ vẫn như cũ không chút do dự dốc toàn lực đánh bại Long Ngâm.
Nguyên nhân rất đơn giản –
Lạc Hoa Từ là đội ngũ mà sư phụ tự mình sáng lập, hiện tại tôi sẽ bảo vệ nó.
Dù cho hôm nay anh đứng ở bên kia chiến tuyến đối địch với Lạc Hoa Từ, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với anh. Vì bảo vệ Lạc Hoa Từ là lời hứa tôi từng nói với anh, cũng là lý do duy nhất tôi còn lưu lại liên minh.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ có chút chói mắt, như màn châm dày đặc ghim vào lòng người.
Ba ngày sau, dùng thân phận đội trưởng phe địch giao thủ với Lam Vị Nhiên, đây là chuyện mà Diệp Thần Hi trước đây có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nhưng hôm nay, hắn lại có cảm giác… Như vậy… có lẽ cũng chẳng sai.
Ít nhất bọn họ có thể gặp lại nhau, đúng không?
Diệp Thần Hi thu hồi tầm nhìn, khẽ cười cười nói: “Gọi mọi người tới họp, chúng ta cùng thảo luận một chút, trận đấu với Long Ngâm lần này sẽ nên đánh như thế nào.”Hết chương 281.
Sáu chương tiếp theo là trận với Lạc Hoa Từ, tự hiểu là đợi lâu nhé, dạo này mình bận lắm không làm nhanh như hồi trước được đâu. =))))