*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau các thành viên đội tuyển Đồng Tước quay về Quảng Châu, vì Thiệu Trạch Hàng đã hứa ba năm sau mới rời đi, tâm tình Lộc Tường đã sớm vui vẻ lại. Đội phó Lộc đầy máu sống lại ngay sau khi về Đồng Tước lập tức tích cực triệu tập mọi người để họp, cùng tổng kết những điểm phát huy chưa tốt trong trận đấu vừa rồi.
Đối với thái độ tích cực khác thường của Tiểu Lộc, trong lòng Thiệu Trạch Hàng hiểu rõ – người này rõ ràng là muốn gánh vác trách nhiệm của một đội phó.
Tuy Thiệu Trạch Hàng cũng không hi vọng xa vời rằng Lộc Tường có thể lợi hại như những đội phó khác, nhưng Tiểu Lộc Tường đã có giác ngộ “gánh vác trách nhiệm” này khiến đội trưởng như hắn rất vui mừng.
Đội tuyển Đồng Tước giống như gia đình của bọn họ, cùng sóng vai đi qua ba năm, cũng sẽ tiếp tục nắm tay nhau đi tiếp.
Đối thủ kế tiếp là Thịnh Đường, Đồng Tước sân nhà nghênh đón đội tuyển Thịnh Đường tại Quảng Châu, vì Thịnh Đường cũng có một cao thủ phân tích địa hình, chắc chắn Lộc Tường sẽ bị đối thủ nhắm vào, khi Thiệu Trạch Hàng lựa chọn bản đồ trực tiếp chọn loại bản đồ sơn cốc.
Loại bản đồ này thường khá bằng phẳng, rộng lớn, trong cốc mọc đầy hoa cỏ, phong cảnh xinh đẹp, nhưng nếu muốn dùng loại đấu pháp lợi dụng chướng ngại tại địa hình này là bất khả thi. Loại địa hình rộng lớn này chỉ cần phóng tầm mắt nhìn là có thể thấy điểm cuối, rất thích hợp để Lộc Tường phát huy, đối với đội tuyển Thịnh Đường chú trọng chiến thuật tầm xa sẽ cực kỳ bất lợi.
Đồng thời tại vòng đấu thứ 11 của vòng bảng, các đội khác của liên minh chuyên nghiệp cũng bắt đầu chém giết nhau – hai ngày sau đội tuyển Long Ngâm sẽ tới Nam Kinh khiêu đội tuyển tuyển Quốc Sắc, Thất Tinh Thảo sân nhà nghênh chiến Hoa Hạ, Thương Lan giao thủ với Tuyết Lang, Lạc Hoa từ sẽ đi Vũ Hán đối chiến Phong Hỏa, trận đấu giữa các đội mạnh hấp dẫn vô số tầm mắt khán giả, vé vào cửa sân thi đấu cũng đã bán hết.
Theo sắp xếp của đài truyền hình, các trận đấu vòng bảng khác sân thi đấu sẽ có thể trùng giờ, trận của Long Ngâm và Quốc Sắc diễn ra vào tám giờ sáng ngày 9 tháng Tư.
Còn thời gian hai ngày để chuẩn bị, Lưu Xuyên tụ họp mọi người lại nói chi tiết về đội tuyển Quốc Sắc –
Đội trưởng đương nhiệm của đội tuyển Quốc Sắc là Chu Mộc, được mệnh danh là Võ Đang khống chế đệ nhất liên minh chuyên nghiệp, chơi lưu phái Thái cực. Là một đội trưởng nữ, cô có thể dẫn dắt đội tuyển Quốc Sắc nhiều lần vào vòng trong, đương nhiên không thể khinh thường. Chưa kể sau khi đội tuyển Trường An giải tán, Hứa Hân Nhiên chuyển tới Quốc Sắc làm đội phó, đội trưởng đội phó đều là nữ, vì vậy đội tuyển Quốc Sắc nhận được rất nhiều ưu ái từ khán giả và các nhà tài trợ cũng như đơn vị quảng cáo.
So với những đội hàng đầu như Đồng Tước hay Thất Tinh Thảo, Quốc Sắc vẫn còn kém một chút, nhưng bởi vì có một đội trưởng bình tĩnh như Chu Mộc, đặc biệt là khi chơi sân nhà cũng sẽ khiến nhiều đội khác gặp phiền toái.
Lưu Xuyên chỉ màn hình lớn phân tích: “Đội tuyển Quốc Sắc lấy Võ Đang Thái cực làm trung tâm, Chu Mộc thích nhất là đấu pháp khống chế thả chậm tiết tấu, am hiểu lợi dụng địa hình đánh khống chế từ xa. Khi đoàn chiến, người khác không đổi, phụ trợ sẽ do Thiếu Khuynh đánh, tuyển thủ cùng lưu phái vừa vặn có thể học hỏi một ít kinh nghiệm từ Chu đội.”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Lưu Xuyên nói tiếp: “So với đoàn chiến, lôi đài Quốc Sắc khá yếu, Từ Sách và Lâm Đồng đánh thứ nhất và thứ hai, Tứ Lam đánh cuối nhé?”
Lam Vị Nhiên nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến.
Tần Dạ đột nhiên nói: “Ưu thế phân tích địa hình của Trạch Văn giờ đã không còn là bí mật nữa, tôi nghĩ lần này đội trưởng Chu sẽ nhằm vào điểm này để chọn bản đồ. Những bản đồ như đầm lầy mê cung sẽ bị loại bỏ, có khả năng nhất sẽ là loại bản đồ rừng núi.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, loại bản đồ rừng núi không thích hợp cho Ngũ Độc phát huy, cây cối quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến đường đi của pet Ngũ Độc. Dù sao pet cũng không có IQ, không thể tự nhiên đi trong rừng cây dày đặc, dựa vào khống chế của chủ nhân đôi khi sẽ xuất hiện tình huống bị mắc kẹt bởi cây cối, con rối của tôi cũng thế.”
Pet của Ngũ Độc và con rối của Đường Môn đều có thể coi như là vũ khí triệu hồi, hành động của vật được triệu hồi cần chỉ thị chính xác của chủ nhân, nhưng thiết lập của pet trong game dù sao cũng là trình tự, số liệu, không có khả năng đi địa hình gấp khúc được như người, sau khi chủ nhân xác định tọa độ, pet chỉ cần đi tới bằng đường thẳng. Bởi vậy trong rừng rậm dày đặc cây cối, thường xuyên xuất hiện tình huống pet đâm vào cây.
Bản đồ rậm rạp chắc chắn là loại địa hình tốt nhất để nhắm vào người chơi triệu hồi.
Lưu Xuyên quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn, thấy cậu đang chăm chú lắng nghe liền khẽ cười, tiếp tục nói: “Trạch Văn cậu cũng không cần quá lo lắng, nếu thực sự họ lựa chọn loại bản đồ rừng cây dày đặc này, đến lúc đó Tần Dạ và Lý Tưởng sẽ đi phá vây, tận lực xông vào sâu bên trong quấy nhiễu Chu đội bày trận. Trạch Văn phối hợp với tôi tập trung đánh dmg đối diện, Thiếu Khuynh phụ trợ cho chúng tôi, Tiểu Dư buff máu… Đoàn chiến chú ý mấy điểm này, trận này chúng ta tác chiến trên sân khách, có thể lấy hai điểm cũng là quý, mọi người không cần bị áp lực quá.”
Lưu Xuyên phân tích lợi hại vô cùng rõ ràng, tựa như hôm qua bọn họ nhắm vào Đồng Tước, Long Ngâm tác chiến sân khách chắc chắn sẽ bị Quôc Sắc nhằm vào, vũ khí bí mật Ngô Trạch Văn cũng đã lộ, đội trưởng các đội tuyển khác đương nhiên không thể lựa chọn bản đồ có lợi cho Ngũ Độc phát huy.
Trận thi đấu này thắng thua khó liệu, nhưng tâm tình mọi người đều khá thoải mái, vòng bảng mới đi tới tuần thứ 11, điểm của Long Ngâm vẫn nằm trong Top3, áp lực không quá lớn.
***
Hai ngày sau, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm đi Nam Kinh, Giang Tuyết đặt vé máy bay tám giờ tối, sau khi tới khách sạn, Lưu Xuyên đưa mọi người đi ăn khuya rồi về nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng tới hiện trường thi đấu, quả nhiên biển người tấp nập, nhìn qua mọi người đều mặc đồng phục Quốc Sắc, số lượng người xem Quốc Sắc rất đông, tiếng cố vũ đinh tai nhức óc.
Đội huy của Quốc Sắc là hình chiếc quạt cổ, trên mặt quạt màu trắng viết hai chữ phồn thể “Quốc Sắc” màu hồng nhạt, chuôi quạt còn có đính tua rua xinh đẹp. Nam Kinh tháng Tư tiết trời không quá nóng, nhưng lượng bán quạt của Quốc Sắc lại rất cao, người xem ai cũng mua một chiếc. Khi Lưu Xuyên vào cũng thuận tay mua một chiếc, mở ra cẩn thận nghiên cứu một phen, cảm thán nói: “Chu Mộc không hổ là tuyển thủ nữ, thiết kế goods cẩn thận không kém chúng ta. Nhìn vải làm quạt mà xem, là lụa đúng không? Sờ rất thích!”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên tiếp tục đánh giá nói: “Còn có hoa văn chìm, nghe đồn là gấm Tô Châu, là thợ thủ công làm, thoạt nhìn tinh xảo, khó trách lượng bán quạt lại tốt như thế.”
Lam Vị Nhiên ghét bỏ nhìn hắn: “Tí nữa là đấu với Quốc Sắc rồi, cậu còn cầm quạt của đội người ta làm gì?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cái quạt này rất đẹp nha, mùa hè nóng có thể lôi ra quạt cho mát.”
Mọi người: “…”
Đội trưởng như thế mà được à? Thi đấu bây giờ, không lo chiến thuật, nhàn quá lại đi nghiên cứu quạt đội nhà người ta!
Nhìn bộ dáng cầm quạt cười tủm tỉm của Lưu Xuyên, mọi người đều muốn đánh hắn một trận.
***
Tám giờ đúng trận đấu bắt đầu.
Vì hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người muốn ngủ nướng, có thể sáng sớm chạy tới xem thi đấu chắc chắn là fan ruột của Quốc Sắc.
Bắt đầu đấu lôi đài, đội tuyển Quốc Sắc lựa chọn bản đồ cảnh tuyết khá thường gặp, đấu võ đài Quốc Sắc vẫn kém hơn. Hai người mới Từ Sách và Lâm Đồng đã tôi luyện qua nhiều trận đấu như vậy, khả năng phát huy khá ổn định, nhất là Từ Sách, càng ngày càng có phong phạm đại tướng, lên đánh lôi đài đầu tiên lập tức mang lợi thế về cho Long Ngâm.
Lâm Đồng bảo trì được ưu thế này, cuối cùng Lam Vị Nhiên lên kết thúc, vừa lúc lại đấu với tuyển thủ Tiêu Dao của đội tuyển Quốc Sắc.
Lam Vị Nhiên mở màn liền triển khai quạt giấy trong tay, dùng khinh công “Tiêu dao du” của môn phái tựa như quỷ mị nhanh chóng đột tiến trước mặt đối phương, một chiêu “Kinh hồng chiếu ảnh” đánh chuẩn xác vào mặt, khống chế cử động của đối thủ!
Thừa dịp hiệu quả của Kinh hồng chiếu ảnh, Lam Vị Nhiên nhanh chóng tung quạt đánh ra liên chiêu của Tiêu Dao, Chiết mai phiến, Phong trảm lâu lan, Lạc anh tân phân. Chỉ thấy cây quạt màu lam trong tay anh xòe ra khép lại, mỗi nơi quét qua lại thấy ánh sáng hiệu ứng hoa lệ, đấu pháp lấy quạt làm vũ khí, khiến Lam Vị Nhiên thoạt nhìn như một bậc quân tử tác phong nhanh nhẹn.
Sự tinh thông Tiêu Dao của Lam Vị Nhiên ngay cả tuyển thủ vương bài Diệp Thần Hi cũng phải ngước nhìn, huống chi là một tuyển thủ vô danh của Quốc Sắc. Tứ Lam dùng liên chiêu hoa lệ của Tiêu Dao dứt khoát giải quyết đối thủ, thuận lợi thu được ba điểm cho Long Ngâm!
Tuy Lam Vị Nhiên đánh rất đẹp, nhưng dù sao đây cũng là sân nhà của đội tuyển Quốc Sắc, khi Tứ Lam kết thúc ván đấu, tiếng vỗ tay ở hiện trường không quá nhiệt liệt, không ít người nghiến răng nghiến lợi siết chặt cây quạt trong tay, hận không thể nhào tới dùng quạt đập chết Tứ Lam.
Tứ Lam đi xuống ngồi bên cạnh Tần Dạ, mỉm cười nói: “Tôi đánh không tệ đúng không? Cậu không định khen tôi à?”
Tần Dạ liếc hắn nói: “Làm nguyên lão của môn phái Tiêu Dao, đánh bại một hậu bối có gì đáng đắc ý chứ?”
Lam Vị Nhiên buồn bực: “Cậu chẳng bao giờ nói được một câu tốt đẹp với tôi cả!”
Tần Dạ nói: “Mặc kệ cậu.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn anh: “Lời này phải để tôi nói mới đúng chứ?”
Thấy hai người lại muốn cạp nhau, Lưu Xuyên lập tức đi tới nói: “Được rồi, Tứ Lam, để tôi đến khen cậu, cậu đánh rất tốt! Rất là ngầu!”
Lúc này Lam Vị Nhiên mới hài lòng gật đầu: “Vẫn là cậu có mắt.”
Lưu Xuyên ngồi giữa Tần Dạ và Tứ Lam, dùng thân thể ngăn cách hai người họ, đáy lòng có chút bất đắc dĩ nghĩ: Hai đại thần các vị có thể đừng trẻ con như thế nữa không?
Nhưng mọi người ở Long Ngâm cũng đã quen, mỗi lần hai vị đại thần ngồi cạnh nhau là cãi nhau, ai cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Sau giờ nghỉ là đến đoàn chiến, tuyển thủ hai bên vào chỗ ngồi, đội trưởng Chu Mộc của đội tuyển Quốc Sắc bắt đầu chọn bản đồ.
Chu Mộc nhanh chóng chọn xong từ kho bản đồ, màn hình lớn xuất hiện mô hình giản lược của bản đồ, hiện trường nhất thời bộc phát tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc – Mê vụ sâm lâm! (Rừng rậm sương mù)
Cô ấy thực sự đã chọn tấm bản đồ này.Hết chương 262.