Những người khác trong đội sau khi thi đấu sẽ về chỗ ở ăn cơm dì Tôn nấu, Lưu Xuyên bảo Lý Tưởng đi đặt bàn trước, hắn cùng Tiểu Lộc, Trạch Văn phỏng vấn xong sẽ tới.
Tại nhà hàng gần sân đấu, vừa vặn là thời gian ăn trưa, Lý Tưởng đặt bàn xong, lại thêm Lộc Tường muốn ăn tôm, bốn người cùng nhau ngồi xuống ghế, Lưu Xuyên nhận menu từ tay phục vụ mỉm cười nói: “Này, Tiểu Lộc chọn món đi.”
“Được, vậy đệ tử không khách sáo đâu!” Lộc Tường cầm menu bắt đầu gọi món, buồn bực khi thi đấu đã sớm tan thành mây khói, đôi mắt cậu nhóc lóe sáng, nhìn chằm chằm các loại đồ ăn trên thực đơn.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh viết danh sách đồ ăn cậu gọi mà toát mồ hôi, chỉ có bốn người mà gọi đồ cho tám người ăn là vì sao…
Lộc Tường nhanh chóng gọi ra mười món, nhân viên phục vụ nhắc lại order mỉm cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Lộc Tường nghĩ nghĩ nói: “Phải rồi, tôi còn chưa gọi món chính, vậy thêm một bàn bánh bao sữa với một bàn chè đậu đỏ đi.”
“…” Phục vụ viên thiếu chút nữa liền quỳ.
Đợi phục vụ đi khuất, Lưu Xuyên mới bất đắc dĩ nhìn Lộc Tường nói: “Cậu gọi nhiều như thế có ăn được hết không?”
Lộc Tường cười ha ha gãi đầu: “Ăn không hết có thể gói lại mang về làm bữa tối, mấy khi đươc sư phụ mời cơm, đệ tử nhất định phải vét sạch ví của sư phụ.”
Lý Tưởng nói: “Đúng thế, sư huynh, sư đệ ủng hộ sư huynh cho anh ấy phá sản!”
Lưu Xuyên gõ bàn: “Hai người các ngươi muốn làm phản đúng không? Không sợ ta trục xuất sư môn à?”
Lý Tưởng và Lộc Tường lập tức vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá!”
Lưu Xuyên mỉm cười sửa lời: “Nói đùa thôi, đồ đệ tốt như thế, sao ta đây có thể không cần.”
Lý Tưởng: “…”
Lộc Tường: “…”
Hai sư huynh đệ liếc nhau, cảm thấy sư phụ nhà mình thực sự rất đáng khinh.
Lưu Xuyên đột nhiên nghĩ ra gì đó, ghé vào tai Ngô Trạch Văn thấp giọng hỏi: “Trạch Văn, em có mang tiền không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Làm sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tiền tôi để trong thẻ tiết kiệm hết, hôm nay ra ngoài chỉ mang một tấm thẻ debit, số dư không nhiều lắm. Tiểu Lộc gọi một bàn đủ cho hai bữa ăn, tôi sợ đến khi thanh toán quẹt không đủ…”
“…” Hôm nay xem ra Tiểu Lộc quyết phải làm sư phụ phá sản, Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, không đủ thì quẹt của tôi.”
Hai người đang kề tai thầm thì to nhỏ, Lộc Tường nhịn không được nói: “Sư phụ, hai người thầm thì cái gì thế?”
Lưu Xuyên quay đầu cười cười nói: “Tôi đang kể cho Trạch Văn nghe chuyện cậu đánh bản đồ không chiến bị ngã chết đó.”
Lộc Tường trừng mắt: “Có thể không nhắc lại cái lịch sử đen tối này không?”
Lưu Xuyên cười nói: “Lịch sử đen tối của cậu nhiều lắm, ngã những năm lần cơ mà.”
Lộc Tường: “…”
Lưu Xuyên lại bổ thêm một đao: “Còn có số lần phá bản đồ nhiều không đếm xuể, người thiết kế bản đồ của liên minh chuyên nghiệp rất ghét cậu, sợ rằng mỗi khi cậu hủy bản đồ là cảnh game sẽ có bug.”
Lộc Tường buồn bực nói: “Đệ tử còn muốn liên minh dẹp hết mấy cái bản đồ mê cung đi, đệ tử gửi kiến nghị rồi đấy chứ, nhưng họ không đồng ý…”
Tiểu Lộc đã thực sự viết e-mail chính chuyên nặc danh gửi cho chủ tịch liên minh chuyên nghiệp, xin liên minh hủy bỏ bản đồ mê cung, lý do là: “Loại bản đồ này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính công bằng trong giải chuyên nghiệp, đặc biệt là áp lực rất lớn đối với những người mù đường.”
Chủ tịch Lý Hán Tông vừa thấy thư nặc danh này liền biết là Tiểu Lộc Tường viết, thân thiết hồi âm: “Bản đồ thi đấu của liên minh chuyên nghiệp được thiết lập tổng hợp trên nhiều phương diện, loại bản đồ mê cung tuy gây bất lợi cho sự phát huy của người mù đường, nhưng bản đồ này có thể lựa chọn nhiều chiến thuật, thi đấu sẽ kích thích hơn, khiến khán giả phấn khích yêu thích hơn. Bởi vậy hiện tại liên minh sẽ không tính đến chuyện hủy bỏ loại bản đồ mê cung. Làm một tuyển thủ mù đường, chỉ có thể tự tập luyện nâng cao năng lực phân biệt không gian của bản thân, bình thường rảnh thì chơi mấy trò mê cung nhiều một chút. [mỉm cười] [vỗ vai]”
Lộc Tường nhìn trong thư trả lời có hai cái biểu tình mỉm cười vỗ vai thực sự tức chết, cái gọi là danh sư xuất cao đồ, chủ tịch Lý Hán Tông là sư phụ Lưu Xuyên quả nhiên không dễ chọc. Trong liên minh người mù đường nhất là Lộc Tường, đương nhiên chủ tịch Lý rõ ràng biết người gửi thư nặc danh là ai. Kiến nghị của Lộc Tường bị chủ tịch Lý vô tình bác bỏ, đành phải bất đắc dĩ hàng ngày luyện tập cách đi đường trong các loại bản đồ.
Có rất nhiều trận đấu Đồng Tước đến làm khách, tuyển thủ đội nhà sẽ chọn bản đồ địa hình phức tạp để chơi diều Lộc Tường. Lộc Tường thấy chướng ngại hay nhiều lối rẽ sẽ đi phá tường, thấy bản đồ nhiều cây thì chặt cây, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Đồng Tước được gọi là “Đội tuyển gà bay chó sủa”. Mỗi lần thi đấu cùng Đồng Tước, bản đồ đều bị Lộc Tường dỡ xuống một nửa, Lộc Tường thực sự chính là “Vua phá phong cảnh”.
Mấy năm nay, khả năng đọc bản đồ của Lộc Tường cũng có tiến bộ, tình huống bị diều độc chết như trận đấu với Ngô Trạch Văn hôm nay đã lâu không xảy ra. Cho nên Lộc Tường nhìn về phía Ngô Trạch Văn ánh mắt liền ai oán.
Ngô Trạch Văn thấy Tiểu Lộc Tường dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được nói: “Cậu đói à?”
Lộc Tường: “…”
Một câu bình thiên hạ, khiến tim Lộc Tường đau thắt, biết rõ tôi đói anh còn nói như thế tôi lại càng đói!
Sao đồ ăn mãi vẫn chưa có…
Lộc Tường bụng đói réo ầm ầm, buồn bực cúi đầu uống ngụm trà, quay đầu nhìn Lý Tưởng, nói qua chuyện khác: “Sư đệ tiến bộ nhanh thật nha, tôi nhớ rõ trước đây từng đấu với anh trong game, lúc đó anh trụ không quá mười giây trong tay tôi.”
Lý Tưởng cười nói “Ha ha ha, gần đây tôi có động lực.”
Lưu Xuyên cảm thấy hứng thú nói: “Động lực nào? Tôi cũng để ý cậu gần đây rất chăm chỉ, là bị cái gì kích thích thế?”
Lý Tưởng nghiêm túc nói: “Vì tôi muốn đánh bại Tần Dạ.”
“Phụt!” Ngụm trà của Lộc Tường không khách khí phun thẳng vào mặt Lý Tưởng.
Lý Tưởng buồn bực lau mặt, quay đầu nhìn Lộc Tường: “Sư huynh cho tôi chút mặt mũi được không? Chẳng nhẽ tôi thực sự không thể đánh bại Tần Dạ được sao?”
Lộc Tường trừng to mắt vừa cười vừa liều mạng ho khan, Lưu Xuyên dùng ánh mắt thương hại nhìn đồ đệ, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cũng coi như bạn học nhiều năm, không đành lòng đành nhìn Lý Tưởng bằng ánh mắt đồng tình, nghiêm túc nói: “Sao tự nhiên lại muốn đánh bại Tần Dạ? Tính công kích của Nga Mi Trảo cao như thế, chưa kể tốc độ tay của Tần Dạ lại nhanh, anh ấy đánh cậu, bùng nổ một combo là có thể tiêu diệt 10% máu của cậu. Công kích của cậu lại quá yếu, phòng ngự cao cũng chỉ để cho anh ấy đuổi đánh thôi.”
“…” Ngô Trạch Văn phân tích khiến Lý Tưởng không biết đáp lại thế nào, buồn bực một lát, mới nói: “Tôi chỉ tùy tiện nghĩ thế thôi.”
Lưu Xuyên nói: “Nhàn rỗi thì đừng có ngồi ảo tưởng cả ngày, muốn đánh bại Tần Dạ thì phải đổi môn phái. Hiện tại cậu chơi Thiếu Lâm Phật rất tốt, chuyên tâm làm tank đi, đừng để Tần Dạ kích thích. Cậu với cậu ta có chuyện gì mà tự nhiên lại hăng máu muốn đánh bại cậu ta?”
Lý Tưởng cười gãi gãi đầu: “Không có gì, khụ khụ, ăn thôi ăn thôi!”
Vừa lúc đồ ăn tới, mấy người đói bụng lập tức ăn như hổ vồ.
Cách ăn của Lộc Tường thực sự chính là “Hoành tảo thiên quân” của Cái Bang, nhanh chóng quét sạch một bàn, trong mỗi đĩa đều lưu lại dấu đũa của cậu. Tốc độ của hai người Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cộng lại có khi còn kém Tiểu Lộc, nhất là món tôm yêu thích của Lộc Tường, cậu dùng găng tay nylon bóc vỏ tôm, vỏ lột ra nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt cậu…
Dường như là vì muốn ăn sạch ví Lưu Xuyên, bữa cơm trưa này Lộc Tường ăn rất nhiều, bụng còn phồng lên mới cảm thấy mĩ mãn lấy giấy ăn lau miệng, sau đó hô: “Phục vụ, gói lại giúp tôi!”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ đến cực điểm: “Cậu ăn nhiều như thế còn đóng gói mang về, là muốn ăn bữa tối à?”
Lộc Tường nói đến hợp lý hợp tình: “Bữa tối đệ tử đi ăn với đội, chỗ này chỉ đủ nhét kẽ răng ăn khuya thôi.”
Lưu Xuyên: “…”
Lý Tưởng thấy bánh bao sữa trên bàn còn thừa nhiều liền hỏi: “Cậu không lấy bánh bao nữa sao?”
Lộc Tường nói: “Nhiều quá tôi cầm không hết.”
Lý Tưởng nói: “Vậy để tôi mang về, Tần Dạ thích món này.”
Lưu Xuyên có chút nghi hoặc, dường như Lý Tưởng hiểu rất rõ về Tần Dạ. Chuyện Tần Dạ thích ăn bánh bao sữa Lưu Xuyên làm bạn nhiều năm đương nhiên biết, chỉ không ngờ Lý Tưởng cẩn thận như thế, muốn mang về cho Tần Dạ ăn…
Nhưng dù sao Lưu Xuyên không nghĩ nhiều, chỉ cho là Tần Dạ và Lý Tưởng ở cùng phòng nên tiện tay mà thôi.
Sau khi đóng gói xong, Lưu Xuyên gọi phục vụ tới thanh toán. Phục vụ nhanh chóng tính tiền, quả nhiên như Lưu Xuyên nghĩ, bữa cơm này tốn hơn một ngàn, đầu sỏ Lộc Tường nhìn hóa đơn không hề áy náy, còn rất vui vẻ.
Ngô Trạch Văn lấy thẻ ra nói: “Để tôi trả cho.”
Lộc Tường nói: “Đừng đừng, để sư phụ tôi trả! Anh ấy mời mà!”
Ngô Trạch Văn giải thích: “Sư phụ cậu ra ngoài không mang thẻ, tôi trả trước, về anh ấy sẽ trả lại tôi.”
Lộc Tường nói: “Vậy anh nhất định phải đòi bằng được nha, đừng để anh ấy vô lại, da mặt anh ấy dày lắm, không chừng đêm nay ngủ một giấc sáng mai sẽ quên sạch, ngày mai anh không đòi được nữa đâu.”
Lưu Xuyên thò tay gõ đầu Tiểu Lộc: “Này, nói sư phụ thế mà được à?”
Lộc Tường ngẩng đầu nhìn hắn: “Đệ tử nói sự thật mà!”
Lưu Xuyên nói: “Hôm nay ăn vui chứ hả? Vậy là hết nợ cơm nhé?”
Lộc Tường thỏa mãn ợ một tiếng, gật gật đầu nói: “Vâng, hết nợ.”
Lúc này Lưu Xuyên mới mỉm cười, quay đầu nói: “Trạch Văn, Lý Tưởng, hai người về đội trước đi, tôi đưa Tiểu Lộc về khách sạn.”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu cũng thế nhé.”
Bốn người tạm biệt nhau ở cổng, Trạch Văn và Lý Tưởng đi xe về trụ sở đội tuyển, Lưu Xuyên bắt taxi đưa Lộc Tường về khách sạn của đội tuyển Đồng Tước.
Ngày mai Đồng Tước mới về Quảng Châu, lúc Lộc Tường trở lại vừa vặn là thời gian nghỉ trưa. Thiệu Trạch Hàng có thói quen mỗi ngày đúng 12 rưỡi sẽ ngủ trưa, lo lắng ồn đến Thiệu đội, Lộc Tường mở cửa xong liền rón rén tay chân đi đến, bộ dạng y như kẻ trộm.
Không ngờ vừa vào cửa liền thấy ánh mắt thâm thúy của người kia, Lộc Tường ngẩn người, xấu hổ mở miệng nói: “Đội trưởng, anh không ngủ à?”
Thiệu Trạch Hàng thấy cậu xách đồ ăn túi lớn túi bé, hơi nhếch miệng, ngữ khí cũng ôn nhu hơn: “Tôi đợi em. Đi ăn vui chứ?”
Lộc Tường gật đầu, ra vẻ thành tựu nói: “Vui, em ăn của sư phụ hơn 1000.”
Dứt lời liền để hộp giữ tươi trên bàn, tích cực lấy một đôi găng tay nylon đưa cho Thiệu Trạch Hàng: “Tôm này ăn ngon lắm, em gói vài con về cho anh, đội trưởng, anh ăn thử đi.”
Sư phụ mời cơm vậy mà Tiểu Lộc vẫn nhớ mang đồ ăn về cho mình, đáy lòng Thiệu Trạch Hàng bỗng nhiên ấm áp.
Thực ra Tiểu Lộc vẫn luôn để ý đến hắn, ít ra có gì ngon đều sẽ tự giác phần cho hắn.
Thiệu Trạch Hàng không có hứng thú gì với tôm, hơn nữa vừa ăn trưa xong cũng không có khẩu vị, đi lên cản Lộc Tường lại, nói: “Không cần vội, tôi không muốn ăn, để đó đã, tối chúng ta ăn với nhau.”
Lộc Tường gật đầu: “Được.”
Hai người bỗng trầm mặc, Lộc Tường vùi đầu gói đồ ăn, Thiệu Trạch Hàng đứng bên cạnh nhìn cậu, một lát sau Thiệu Trạch Hàng mới mở miệng nói: “Lộc Tường, tôi… có chuyện muốn nói với em.”
Lộc Tường ngẩng đầu lên: “Chuyện gì thế?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Cha tôi vừa gọi điện tới giục tôi về Pháp. Tôi nghĩ sau mùa giải này, có lẽ tôi sẽ… giải nghệ.”
Lộc Tường: “…”
Tin này tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến não bộ Lộc Tường bỗng nhiên trống rỗng.
– anh ấy đang nói cái gì? Anh ấy muốn đi? Giải nghệ sao?
Lộc Tường chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày không còn Thiệu Trạch Hàng bên cạnh, cậu biết phải làm sao bây giờ?
Năm ấy khi sư phụ đưa cậu tới đội tuyển Đồng Tước, Thiệu Trạch Hàng chính là đội trưởng của đội tuyển, Lộc Tường đã quen với sự tồn tại của người con trai này, quen với việc Thiệu đội gánh vác toàn bộ gánh nặng của đội tuyển…
Cậu làm đội phó, mỗi ngày chỉ cần dạo một vòng quanh đội tuyển với Thiệu đội, giám sát các đội viên huấn luyện một chút là đủ. Về phần bố trí chiến thuật, an bài người thi đấu, những thứ này Lộc Tường không hề biết.
Trong số những đội phó của liên minh chuyên nghiệp, Lộc Tường là thảnh thơi nhất, nhẹ nhàng nhất. Thiệu Trạch Hàng cáng đáng hết gánh nặng của đội, Lộc Tường chỉ cần vui vui vẻ vẻ chơi đùa và ăn uống.
Lộc Tường vẫn luôn nghĩ mọi chuyện cứ mãi tiếp tục như thế này, dù sao lão Tiêu còn chưa rời đi, sư phụ cũng trở lại, tuyển thủ lão làng như Tần Dạ, Tứ Lam vẫn kiên trì, Thiệu đội còn kém tuổi bọn họ, sao có thể giải nghệ sớm như vậy…
Nhưng hôm nay, Thiệu Trạch Hàng đột nhiên nhắc tới chuyện muốn rời đi, Lộc Tường không biết phải phản ứng thế nào, một khắc kia, cậu thậm chí còn có cảm giác cây đại thụ mình vẫn luôn dựa vào bỗng chốc sụp đổ, mờ mịt, bất lực, hoàn toàn không biết phải làm gì…
– với năng lực của cậu, sao có thể gánh vác được đội tuyển Đồng Tước đây?
Thiệu Trạch Hàng thấy cậu nhóc nhìn mình sững sờ, đáy lòng bỗng quặn đau, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Lộc, trước đây tôi muốn đề bạt Chu Tân Truyền lên chính là vì nghĩ nếu một ngày tôi không thể ở lại nữa, cậu ấy có thể trợ giúp cho em. Hai người cùng quê đúng không? Tính cách của Tiểu Chu khá ổn trọng, hai người cũng có thể nói chuyện với nhau, về sau em làm đội trưởng, cậu ấy làm đội phó…”
“Em không muốn làm đội trưởng, em sẽ không làm đội trưởng!” Lộc Tường mắt đỏ hoe cắt ngang, sụt sịt mũi, nhẹ nhàng kéo tay Thiệu Trạch Hàng, ngóng trông hỏi: “Thiệu đội, anh đừng đi… Được không? Đừng đi…”
“…” Thiệu Trạch Hàng không đáp lại.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lộc Tường, trái tim Thiệu Trạch Hàng tan chảy.
Sao hắn lại không muốn ở bên Lộc Tường cơ chứ, nhưng… nghĩ tới chuyện trong nhà, Thiệu Trạch Hàng không khỏi nhíu mày nói: “Em yên tâm, đánh xong mùa giải thứ 13, trước khi đi tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Đồng Tước.”
Lộc Tường không nói lời nào, chỉ cố chấp nhìn Thiệu Trạch Hàng, cầm tay Thiệu Trạch Hàng gắt gao siết chặt như cọng rơm cứu mạng.
Cậu biết rõ, được như ngày hôm nay, sự cố gắng của cậu chỉ có một nửa, nửa còn lại là nhờ sư phụ Lưu Xuyên chỉ bảo, và còn có sự bồi dưỡng và tín nhiệm của đội trưởng Thiệu Trạch Hàng, không có hai người ấy, cũng chẳng có Lộc thần ngày hôm nay.
Cậu không biết, nếu người con trai trước mắt này thực sự rời đi, liệu cậu còn có thể đánh tốt mỗi trận đấu cùng Đồng Tước hay không?
Cậu cũng không hợp làm đội trưởng, đã quen đứng sau Thiệu Trạch Hàng, quen cùng Thiệu Trạch Hàng đưa Đồng Tước chạm tới trời xanh… Nếu Thiệu Trạch Hàng đi, Đồng Tước sẽ biến thành thứ gì, Lộc Tường không dám tưởng tượng…
Thấy cậu nhóc trước mặt siết lấy ngón tay mình, nhìn ánh mắt khẩn cầu của cậu, đáy lòng Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm Tiểu Lộc Tường vào trong ngực, ôn nhu nói: “Được rồi… chiều theo em, tạm thời tôi sẽ không đi, chuyện trong nhà bên kia tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Lộc Tường lập tức gật mạnh đầu, gắt gao ôm lại Thiệu Trạch Hàng, vùi đầu vào ngực hắn.
Thiệu Trạch Hàng cao hơn cậu 20cm, chênh lệch chiều cao như vậy khiến cậu dường như bọc gọn trong lòng Thiệu Trạch Hàng, má vừa vặn dán vào ngực Thiệu đội. Thấy thiếu niên trong ngực run nhè nhẹ, Thiệu Trạch Hàng đau lòng siết chặt cái ôm, biết làm sao được, Lộc Tường chính là điểm yếu trong lòng hắn, hắn luyến tiếc không muốn buông cậu ra…
Vậy thì, cho tôi thêm chút thời gian, để tôi đi cùng em thêm chút nữa, đến khi em có đủ khả năng gánh vác Đồng Tước mới thôi.
Tiểu Lộc, một ngày nào đó em sẽ trưởng thành, nhưng tôi lại hi vọng em vĩnh viễn là thiếu niên vô tư lự trốn sau lưng tôi…