Tần Dạ thành công lấy được cờ lệnh lôi đài, giúp Long Ngâm lấy được điểm đầu tiên kể từ khi chính thức gia nhập liên minh – ba điểm!
Nhìn tỉ số trên màn hình lớn biến thành 3:0 nghiêng về Long Ngâm, mọi người trong đội đều rất vui. Lấy được ba điểm đấu võ đài đối với đội tuyển mới mà nói thực sự là một khởi đầu tốt đẹp. Tần Dạ bình tĩnh đi xuống chỗ ngồi của tuyển thủ, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên vỗ tay cho Tần Dạ. Lý Tưởng nhanh tay lẹ mắt xông tới phía trước, không đợi đội trưởng Lưu Xuyên nói chuyện, liền tích cực tiến lên, vươn hai tay ra ôm chặt lấy Tần Dạ.
Tần Dạ: “…”
Bị người nào đó đột nhiên ôm vào lòng, Tần Dạ không khỏi giật mình.
Lý Tưởng kích động nói: “Ngầu quá, Tần Dạ!”
Hình ảnh này Lý Tưởng đã tưởng tượng trong đầu vô số lần, còn nhớ tại trận khai mạc của mùa giải thứ mười, là fan ruột của Dạ Sắc, Lý Tưởng ngồi trên khán đài nhìn người kia cố hết sức lấy được ba điểm nhưng lại chẳng có ai hỏi thăm. Nhìn anh ngồi một mình trong góc uống coca, lúc ấy Lý Tưởng đã nghĩ, nếu mình là đồng đội của Tần Dạ, nhất định sau khi Tần Dạ thi đấu xong sẽ ôm anh một cái, nhất định phải nói với anh rằng: Anh là giỏi nhất!
Hôm nay, cuối cùng cậu cũng may mắn trở thành đồng đội của Tần Dạ, nhìn Tần Dạ mạnh mẽ giết ngược đối thủ sau đó thong dong đi xuống đài, Lý Tưởng kích động còn hơn cả trúng xổ số năm triệu, đi tới phía trước ôm lấy Tần Dạ không muốn buông tay.
Lý Tưởng siết chặt tay, gắt gao ôm lấy Tần Dạ, kích động ghé vào tai Tần Dạ mà nói: “Đánh đẹp lắm! Anh thực sự rất ngầu!”
Đến tận giờ phút này cậu mới phát hiện, cậu chẳng bật ra nổi chữ nào để nói với Tần Dạ, Lý Tưởng chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để thể hiện sự bội phục của mình với anh.
Tần Dạ bị cậu ôm trong ngực cả nửa ngày, khóe miệng cuối cùng không nhịn được mà nhếch lên – tên ngốc này, cứ ôm mình không buông ra như vậy, coi những người bên cạnh đều là không khí hay sao?
Quả nhiên Lý Tưởng ôm Tần Dạ không buông, khiến cả đội Long Ngâm đứng lên vỗ tay đầy nghi hoặc. Lưu Xuyên cười cười đi tới, vỗ vai Lý Tưởng nói: “Này này, có chừng mực đi xem nào, fan cuồng cũng không cần kích động đến thế chứ?”
Lý Tưởng: “…”
Một khắc kia Lý Tưởng hận không thể tới đánh cho sư phụ bóng đèn này một trận!
Nhưng đội trưởng lại không hề tự giác việc bản thân là bóng đèn, cười tủm tỉm nói: “Tần Dạ sắp bị cậu siết chết rồi.”
– cái bóng đèn Lưu Xuyên này, thật sự rất đáng ghét!
Lý Tưởng buồn bực quay đầu nhìn hắn một cái, Lưu Xuyên bị đồ đệ lườm thực sự rất vô tội.
Tần Dạ cười khẽ, đẩy đẩy Lý Tưởng nói: “Được rồi, buông ra trước đi đã.”
Tuy cái ôm của người con trai này rất ấm áp, chính Tần Dạ cũng có chút tham lam lưu luyến hơi ấm trên người cậu, thậm chí không muốn buông ra… Nhưng hiện tại cả đội đều đang ở đây, khán giả cũng đang nhìn, chuyện đồng đội ôm cổ vũ nhau một chút là chuyện rất bình thường, nhưng ôm lâu quá thì không ổn lắm.
Cảm nhận được người trước ngực đang đẩy đẩy mình, Lý Tưởng mới xoắn xuýt buông Tần Dạ ra, cười cười gãi đầu, sau đó xoay người đi lấy chai nước đã chuẩn bị từ trước đó, nhét vào trong tay Tần Dạ nói: “Dạ dày anh không tốt, không nên uống đồ lạnh quá, uống chai này đi.”
Chai coca này được Lý Tưởng lấy tay ủ ấm, Tần Dạ thấy ấm áp trong lòng, mở nắp chai uống liền mấy ngụm.
Trước đây mỗi khi thi đấu xong, Hứa Hân Nhiên đều sẽ mua cho anh một chai coca lạnh, hôm nay người mua coca biến thành Lý Tưởng, nhưng lại ấm áp chứ không lạnh thấu xương, lại thêm sau khi đấu xong có đồng đội ôm lấy và vỗ tay, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tần Dạ ngẩng đầu nhìn Lý Tưởng nói: “Cảm ơn.”
Lý Tưởng cười nói: “Không cần khách sáo, chuyện nên làm.”
Sau khi Tần Dạ bị Lý Tưởng ôm, Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên cũng tiến lại ôm anh, rõ ràng cùng là đồng đội ôm chúc mừng, nhưng Tần Dạ lại cảm giác không giống nhau… Hình như khi được Lý Tưởng ôm mình lại cảm thấy an tâm hơn một chút? Cái ôm của Lý Tưởng ấm áp, tựa hồ có thể ngửi được hương vị nhiệt tình trên người cậu.
Sau khi đội trưởng đội phó cùng tới ôm Tần Dạ, lúc này anh mới xoay người về ghế nghỉ ngơi. Lâm Đồng mặt đầy bội phục nói: “Tần Dạ, anh thật lợi hại!”
Tần Dạ cười nói: “Mọi người cũng rất giỏi, nếu không nhờ mọi người đánh tốt tạo lợi thế, trận thứ ba tôi cũng không có khả năng thắng.”
Những lời này anh nói cũng xuất phát từ nội tâm tán thưởng, nếu không phải ở trận thứ nhất Từ Sách tạo được ưu thế, trận thứ hai Lâm Đồng liều chết tranh chấp, đến trận thứ ba có khả năng Tần Dạ sẽ vì áp lực mà thua trong tay Dương Kiếm. Chính nhờ vào đồng đội hiệp lực giao tranh, đội tuyển Long Ngâm mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng tại võ đài, giống như một sợi dây xích, mỗi giai đoạn đều không được phép có sai lầm.
Lưu Xuyên thấy ba người ngồi cùng nhau liền đi tới mỉm cười nói: “Mọi người đều rất giỏi, về sẽ có thưởng! Giờ nghỉ ngơi vài phút đi, chuẩn bị đánh đoàn chiến, tiếp tục cố gắng.”
Đội trưởng chủ động đưa tay ra, mọi người lập tức cùng nhau nắm chặt tay đồng thanh nói: “Cố gắng!”
***
Thời gian nghỉ ngơi giữa đấu lôi đài và đấu đoàn chiến cũng không nhiều, tuyển thủ hai bên đều đang khẩn trương chuẩn bị kế hoạch đoàn chiến tiếp theo. Nhưng đội tuyển Long Ngâm thắng được ba điểm, các đội viên đều khoái trá, tâm tình thoải mái. Bên phía Tuyết Lang lại là bầu không khí u ám, nhất là Dương Kiếm, nãy giờ cậu vẫn cau mày, thậm chí khán giả có thể thấy được trên đỉnh đầu Dương Kiếm tựa như có mây đen giăng đầy.
Dương Kiếm ủ rũ xuống đài, im lặng không lên tiếng ngồi xuống một bên uống nước. Hẳn là cậu vẫn vì bản thân khi nãy nhất thời chủ quan mà ảo não.
Phương Chi Diên đi tới ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Có cần tôi giúp cậu hóa giải trạng thái không?”
Dương Kiếm: “…”
Phương Chi Diên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Kiếm, động tác giống như vuốt lông thú cưng vậy, lại còn cười cười nói: “Đội trưởng tới giải buồn cho cậu đây.”
Dương Kiếm: “…”
Phương thức giải buồn của cao thủ hóa giải trạng thái đệ nhất liên minh chuyên nghiệp, đội trưởng đội tuyển Tuyết Lang Phương Chi Diên dành cho đội phó Dương Kiếm nhà mình giống y hệt như đối với chó con… Vuốt lông rồi trấn an.
Dương Kiếm bị động tác vuốt lông này khiến càng thêm xấu hổ, mặt đỏ tai hồng ngẩng đầu nhìn hắn: “Đội, đội trưởng, không, không cần…”
Phương Chi Diên thu tay lại, đáy mắt cũng đầy ý cười: “Hết rồi đúng không?”
Dương Kiếm: “…”
Đội trưởng thần kinh chơi giải trạng thái trong game bị lậm cả ra ngoài đời rồi, anh nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi đấy à?
Tuy Dương Kiếm rất muốn mắng to vài câu, nhưng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Phương Chi Diên, đáy lòng lại run lên, chóp mũi không nhịn được mà chua xót. Phương Chi Diên là đội trưởng, làm như vậy rõ ràng là muốn trấn an đội hữu, trên thực tế, bản thân mình thua lôi đài, có lẽ anh ta cũng rất tức giận…
Dương Kiếm gục đầu xuống, mở miệng nói: “Xin lỗi, đội trưởng… Tôi, tôi nhất thời chủ quan, không tính toán lượng thương tổn khi mất máu mà chiêu thức của Tần Dạ gây ra… Tần Dạ vẫn luôn bình tĩnh tính toán tỉ mỉ như vậy, đấu với anh ta đáng nhẽ tôi càng phải cẩn thận hơn, nhưng tôi…”
Dương Kiếm cắn môi, cảm giác trong lòng vô cùng áy náy.
Phương Chi Diên vẫn luôn tin tưởng cậu, nhưng ngay trận khai mạc của mùa giải thứ 13 cậu đã vứt luôn ba điểm lôi đài, phụ lòng đội trưởng và anh em. Hôm nay hai tuyển thủ đầu tiên của Tuyết Lang ra sân đấu võ đài biểu hiện cũng không tệ lắm, bản thân Lã Minh Triết là người có tốc độ tay chậm, gặp phải Từ Sách với đấu pháp đối đầu liều mạng bị đối phương xử lý là chuyện khó tránh khỏi; Lý Tố Nguyệt gian nan dần san bằng chênh lệch lượng máu; đến trận thứ ba, Dương Kiếm và Tần Dạ đều đầy máu và mana quyết đấu, vì thế hôm nay đội tuyển Tuyết Lang thua lôi đài hoàn toàn là do lỗi của Dương Kiếm.
Nếu là trước đây, có lẽ Dương Kiếm sẽ còn tìm cớ giải vây cho mình, nhưng hôm nay cậu và Tần Dạ đều đầy máu đấu võ, lại còn đánh thua, chẳng có lý do nào mà lấy cớ, cậu cảm giác rất buồn bực.
Phương Chi Diên thấy bộ dạng ủ rũ của tên nhóc này, trong lòng mềm nhũn, lại đưa tay xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Được rồi, thi đấu có thắng có thua là chuyện bình thường, không ai thắng mãi được cả, tiếp theo đánh cho tốt là được. Tôi không trách cậu, cậu cũng đừng để trong lòng nữa.”
Dương Kiếm buồn bực gật đầu.
Phương Chi Diên nói tiếp: “Một lúc nữa còn phải đánh đoàn chiến, cậu uống tách cà phê nâng cao tinh thần đã, quên chuyện đánh lôi đài đi. Nếu đoàn chiến bên Long Ngâm vẫn đưa Tần Dạ ra sân, chắc chắn Tần Dạ sẽ nhắm vào cậu, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu, phải nhớ rõ phạm vi đừng tiến về phía trước sâu quá.”
Lúc này Dương Kiếm mới thở ra, gật gật nói: “Tôi biết rồi.”
Sau khi được đội trưởng [vuốt tóc] giải trạng thái cùng với buff [an ủi], Dương Kiếm thấp máu lập tức khôi phục sức sống, mắt cũng sáng lên, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ đánh thật tốt.”
Phương Chi Diên hài lòng mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu: “Cố gắng lên.”
***
Đoàn chiến chuẩn bị bắt đầu, tuyển thủ dự thi hai bên cũng đi lên đài, ngồi vào máy tính theo thứ tự.
Phía bên đội tuyển Tuyết Lang, Dương Kiếm đánh vị trí số một, tank vị trí số hai là một Thiếu Lâm Quyền, vị trí số ba và bốn dành cho dmg chủ lực là anh em sinh đôi Minh Giáo, vị trí số năm là buff kèm phụ trợ toàn diện Phương Chi Diên, vị trí số sáu là buff chính cho cả đội Ngũ Độc Bổ thiên Ngô Khiêm.
Còn bên đội tuyển Long Ngâm, Tần Dạ đánh vị trí số một, Lý Tưởng tank hàng trước, dmg chủ lực là Xuyên, Văn, Thiếu Khuynh đánh phụ trợ và Tiểu Dư buff cả đoàn.
Đội hình như vậy có thể thấy buff và dmg của hai bên có khác biệt rõ ràng.
Tuyển thủ hai bên bắt đầu bước vào phòng thi đấu điều chỉnh trang bị cùng với điểm kỹ năng. Bình luận viên thấy nhàm chán không có gì để nói, Trần Phỉ Phỉ lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi chủ động mở miệng: “Thư Bình, nhìn đội hình hai đội, anh cảm thấy bên nào sẽ có ưu thế?”
Trương Thư Bình nói: “Khách quan mà nói thì Tuyết Lang có ưu thế hơn. Đầu tiên, tổ hợp dmg chủ lực của Tuyết Lang là một cặp anh em sinh đôi, tác dụng của Dương Kiếm lại là quấy nhiễu cũng như miểu sát trung tâm của đối phương. Về phương diện buff, Ngũ Độc buff đoàn, lại phối hợp với Nga Mi Tranh buff khẩn cấp, đội hình sẽ rất ổn định. Nếu Dương Kiếm có thể tìm được cửa đột phá, Tuyết Lang có thể dùng chiến thuật đánh nhanh giết nhanh tạo được lợi thế về chênh lệch đầu người, nếu Dương Kiếm không thể đột phá, cặp anh em Minh Giáo cũng có thể ẩn thân tìm kiếm cơ hội. Tại cục diện bất lợi thì Tuyết Lang cũng vẫn có thể thả chậm tiết tấu đánh từ từ.”
Trương Thư Bình dừng một chút, nói tiếp: “Trong khi ở đội tuyển Long Ngâm, dmg là Đường Môn Khôi lỗi và Ngũ Độc Cổ sư phối hợp với nhau, Tần Dạ đánh đột kích, vị trí đột phá của hai bên lại một lần nữa là Tần Dạ đánh với Dương Kiếm, hai tuyển thủ này có thể nói là ngang sức ngang tài. Mấu chốt chính là vị trí buff và phụ trợ của Long Ngâm không ổn định như Tuyết Lang. Dù gì buff và phụ trợ của Long Ngâm đều là người mới, áp lực buff trong đội hình này khi thi đấu sẽ rất nặng nề.”
Trần Phỉ Phỉ gật đầu tán đồng nói: “Trận này mấu chốt vẫn phải xem khả năng phối hợp đoàn đội của hai bên, năng lực cá nhân của Xuyên thần rất mạnh, một mình đấu với Minh Giáo của Tuyết Lang hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng trong đoàn chiến, nếu đồng đội không theo kịp nhịp độ của anh, dù Xuyên thần cũng chưa chắc đánh lại được cặp sinh đôi Minh Giáo kia, hai Minh Giáo ẩn thân rồi cùng vòng ra sau lưng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.”
Trương Thư Bình khẽ cười nói: “Mọi người có thể kỳ vọng vào biểu hiện của cả hai bên!”
Trên thực tế, anh kỳ vọng nhất chính là biểu hiện của Ngô Trạch Văn.
Mỗi lần tiểu đồ đệ nghiêm túc này tìm anh trên QQ, nói câu nào cũng chỉ liên quan tới Ngũ Độc, câu đầu tiên thường là “Sư phụ, tôi phát hiện Ngũ Độc blah blah” “Sư phụ, tôi cảm giác Ngũ Độc có thể blah blah” Sau đó liệt kê ra một đống số liệu để làm dẫn chứng cho quan điểm của mình.
Ngô Trạch Văn là ví dụ điển hình cho tuyển thủ phái học thuật, số liệu và các hạng kỹ năng của Ngũ Độc Cổ sư, phương thức tăng điểm hay thuộc tính nhân vật, phương án phối hợp các loại trang bị, đều được nhóc học bá nghiên cứu kỹ càng.
Đôi khi Trương Thư Bình cũng không nhịn được mà cảm thán: Trong đầu tiểu đồ đệ này chắc chắn là một kho số liệu!