Khi Từ Sách đi xuống lôi đài, tuyển thủ thứ hai Lý Tố Nguyệt của Tuyết Lang còn dư 75% máu. Tuyển thủ tiếp theo của Long Ngâm vừa vặn cũng là nữ tuyển thủ Lâm Đồng. Lưu Xuyên gọi Lâm Đồng lại nói thầm vài câu, Lâm Đồng nghiêm túc gật đầu, xoay người đi tới máy tính.
Điểm quan trọng nhất của tuyển thủ đánh lôi đài thứ hai chính là “duy trì ổn định”, nếu tuyển thủ thứ nhất tạo được ưu thế thì phải duy trì ưu thế đó, nếu tuyển thủ đầu tiên rơi vào hoàn cảnh xấu, mình càng phải ra sức đuổi theo. Tóm lại, khi là tuyển thủ thứ hai lên đấu lôi đài, áp lực tuy không bằng đại tướng đánh thứ ba, nhưng nếu mắc sai lầm bị đối phương đánh một đợt thì sẽ phí hoài công sức mà người đầu tiên tạo nên.
Vừa rồi khi Từ Sách ở trên đài, Lâm Đồng vẫn theo dõi hắn đánh không chớp mắt. Hôm nay Từ Sách đánh rất tốt, trận đầu đã đánh ra khí thế hung mãnh bạo lực, cho nên cô cũng không thể làm mất mặt Long Ngâm!
Tại địa hình hiểm trở như Luận kiếm phong, người chơi đánh tầm xa sẽ có lợi thế hơn người đánh cận chiến. Ngũ Độc Trường tiên có kỹ năng khống chế mạnh mẽ, Lâm Đồng đánh với Lý Tố Nguyệt cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng Lâm Đồng lại không hề sợ hãi – cả hai đều là tuyển thủ nữ, ai sợ ai! Đánh thì đánh!
Nhân vật “Ngô Đồng Mộc” của Lâm Đồng bước vào bản đồ, khí thế hùng hổ xông tới giết Lý Tố Nguyệt.
Long đằng hổ dược! Long khiếu cửu thiên!
Nữ Cái Bang mạnh mẽ lập tức bay vọt đến trước mặt Lý Tố Nguyệt, ba đoạn liên kích của Cái Bang Chưởng Long khiếu cửu thiên nhắm thẳng vào mặt đối phương! Khán giả tại hiện trường trợn mắt há hốc mồm – gặp mặt là đánh luôn vào mặt, có hơi hung dữ rồi không, mấy người mới của đội tuyển Long Ngâm hôm nay uống phải thuốc kích thích à?!
Lý Tố Nguyệt cũng không ngờ cô nhóc mới tới này sẽ thô bạo trực tiếp như thế, sau khi hứng hai chưởng thương tổn, cô lập tức dùng khinh công lui về phía sau. Chưởng thứ ba không đánh trúng cô, bởi vì chưởng thứ ba của bộ liên kích Long khiếu cửu thiên có thể đánh đối thủ ngã xuống đất, nếu bị Cái Bang đánh bại sẽ hơi khó chịu.
Lý Tố Nguyệt quyết đoán kéo dài cự ly, dùng lực vung roi dài trong tay, đây chính là kỹ năng khống chế cự ly xa của Ngũ Độc – Tịch vân tiên!
Đây là kỹ năng cùng loại với Tử mẫu phi trảo của Đường Môn, có thể dùng roi quấn quanh eo đối thủ, sau đó ném tới vị trí xác định. Lý Tố Nguyệt dùng tay trái ấn phím tắt, tay phải cầm chuột linh hoạt trực tiếp ném Lâm Đồng xuống vách núi!
Thân ảnh Ngô Đồng Mộc nhanh chóng biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Khán giả khiếp sợ nhìn màn hình lớn: Chẳng nhẽ cô nhóc Cái Bang đáng thương này cứ như thế mà tiêu đời sao?!
Không, không thể! Lâm Đồng còn chưa bỏ cuộc!
Chỉ thấy Ngô Đồng Mộc bị quăng xuống vách núi đột nhiên dùng khinh công “Đạp tọa hành”, chân đạp hai phát giữa không trung, sau đó lại dùng “Phi hạc xung thiên”, thân thể giống như đại bàng giang cánh bay lên trời, hai chiêu khinh công liên tiếp cuối cùng cũng giúp Ngô Đồng Mộc phi thân lên, vững vàng đứng trên đường tuyết hẹp dài!
Một màn mạo hiểm này khiến hiện trường vỗ tay vang dội!
Các thành viên đội tuyển Long ngâm đều lau mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu Lâm Đồng không sử dụng khinh công, cô sẽ không thể quay lại mặt đất, Ngô Đồng Mộc sẽ trực tiếp rơi xuống đáy vực, biến thành một nhúm bùn nhão.
Lâm Đồng phản ứng nhanh một cách hoàn hảo, sở dĩ cô có thể phản ứng nhanh như vậy là vì cô đã sớm có chuẩn bị!
Trước khi lên sân đấu, Xuyên đội đã cố ý gọi cô lại thấp giọng nói vài câu, những câu ấy chính là: “Đạp tọa hành cùng với Phi hạc xung thiên, hai chiêu khinh công này nhất định phải giữ lại, để đối phó với Tịch vân tiên của Ngũ Độc.”
Lâm Đồng cũng không ngốc, Lưu Xuyên nói như vậy cô lập tức hiểu ra, dù sao Lý Tố Nguyệt cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp kinh nghiệm phong phú, nếu như cô không có biện pháp tránh được roi của đối phương, khi bị quăng xuống vách núi, cô cần phải dùng khinh công khẩn cấp bay trở về. Lưu Xuyên cố ý nhắc nhở cô chính là điểm mấu chốt đã giúp cô phản ứng nhanh như vậy!
Cho đến giờ phút này Lâm Đồng mới phát hiện được điểm lợi hại thực sự của Lưu Xuyên!
Một câu đơn giản của Xuyên đội lại giúp cô xoay chuyển cục diện, nói thật nếu không nhờ Xuyên đội nhắc nhở trước trận đấu, chắc chắn cô đã không thể tránh được cú vung roi bất ngờ này, không chừng đã bị Lý Tố Nguyệt tính toán ném ngã chết…
Đáy lòng Lâm Đồng không nhịn được dâng lên một tia cảm kích và bội phục đối với Lưu Xuyên.
Đương nhiên, thế cục căng thẳng, Lâm Đồng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, sau khi bay trở về mặt đất, tranh thủ 30 giây Lý Tố Nguyệt phải chờ hồi chiêu, Lâm Đồng lập tức dùng kỹ năng khinh công “Giao long xuất thủy” đột ngột tiến tới gần Lý Tố Nguyệt, ngay sau đó lại đánh ra kỹ năng-
Phi long tại thiên!
Cô nàng Cái Bang trực tiếp bắt lấy ngự tỷ Ngũ Độc, ném nàng về phía không trung, bản thân mình cũng nhảy lên, ở trên không lấy chưởng pháp đánh vào bụng đối phương, hiệu ứng kỹ năng trên không rất huyễn lệ, tựa như một con rồng lớn đột nhiên bay lên trời…
Nhưng chung quy Lý Tố Nguyệt cũng chẳng phải newbie, sau khi bị thả xuống cô cũng phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng dùng khinh công nhảy về sau né tránh công kích của đối phương. Roi dài xanh đậm trong tay vung tới phía trước, đây chính là kỹ năng tấn công phạm vi rộng hình quạt của Ngũ Độc “Hoành tảo lục hợp”!
Hai nữ tuyển thủ đánh rất kịch liệt, một người vung roi liên tục không kẽ hở, bình tĩnh khống chế cự ly, một người khác lại hùng hổ khí thế, thường xuyên dùng khinh công xông đến gần, chưởng pháp màu vàng của Cái Bang cùng với ánh sáng xanh đậm khi Ngũ Độc vung roi hòa quyện vào nhau, khiến khán giả hiện trường vỗ tay ủng hộ!
Động tác của hai người quá nhanh, bình luận viên cũng không kịp giải thích, không có âm thanh bình luận hiện trường sẽ tẻ ngắt. Trương Thư Bình đành mở miệng nói: “Nữ tuyển thủ Cái Bang này dường như bị ảnh hưởng từ người đồng đội Minh Giáo trước đó, đánh rất hung dữ, những người mới của đội tuyển Long Ngâm thật sự đều đánh theo kiểu không cần mạng.”
Trần Phỉ Phỉ phối hợp nói: “Đây là phong cách đánh của đội tuyển này sao?”
Trương Thư Bình nói: “Cũng không hẳn, nếu Xuyên đội tự mình lên đài, chắc chắn anh ta sẽ không dùng đấu pháp liều mạng này, hẳn là anh ấy sẽ dùng các loại chiêu số âm hiểm, thả diều cự ly xa, chậm rãi xem đối thủ chết dần.”
Trần Phỉ Phỉ mỉm cười nói: “Cho nên mới có nhiều người trong liên minh hận Xuyên đội như vậy phải không? Dù sao thì bị chơi đùa đến chết sẽ rất buồn bực, thà cứ trực tiếp liều mạng còn hơn.”
Trương Thư Bình cười: “… Thật vậy.”
Trong lúc hai bình luận viên đang nói chuyện phiếm, Lâm Đồng và Lý Tố Nguyệt đã liều mạng giờ đều thấp máu.
Thật ra Lý Tố Nguyệt cũng rất buồn bực, cô vốn muốn đánh tiết tấu chậm, tranh thủ thời gian tìm cơ hội, địa hình như vậy, người đánh tầm xa có lợi rất lớn, Cái Bang đánh cận chiến không thể phát huy tốt bằng. Đương nhiên biện pháp tốt nhất vẫn là ném Lâm Đồng cho ngã chết…
Nhưng biểu hiện của Lâm Đồng lại rất ngoài ý muốn, quỷ hút máu lúc trước liều mạng thì thôi đi, Cái Bang thứ hai này cũng không muốn sống nữa à?
Những người mới của đội tuyển Long Ngâm đều chơi theo đấu pháp liều mạng đơn giản thô bạo, khiến Lý Tố Nguyệt chơi tầm xa không biết phải làm sao, cô muốn đánh chậm để khống chế nhưng Lâm Đồng cứ bám đuổi sát gót thực sự khiến người ta khó chịu.
May mà Lý Tố Nguyệt vốn là người bình tĩnh, không bị rối loạn mà kiên nhẫn tiêu hao thể lực cùng Lâm Đồng. Đánh được vài phút, khán giả xem rất đã ghiền, đồng thời cũng phát hiện chênh lệch máu tuyển thủ đầu tiên tạo ra đang kéo lại, máu của Cái Bang và Ngũ Độc hiện tại không chênh lệch nhiều.
Trần Phỉ Phỉ là bình luận viên nữ, trong liên minh cũng khó gặp được tuyển thủ nữ đương nhiên sẽ hơi thiên vị, không nhịn được nói: “Tố Nguyệt quả nhiên vẫn là tuyển thủ đánh lôi đài vị trí số hai ổn định nhất Tuyết Lang, mọi người có thể thấy, bất tri bất giác cô đã san bằng bất lợi sau trận đầu tiên. Điểm mạnh nhất của cô chính là năng lực thích ứng, dù xuất phát điểm có thế nào, có ai đánh trúng cô đều có thể ổn định bước vào trận thứ ba.”
Sau khi khen Lý Tố Nguyệt, Trần Phỉ Phỉ lại bắt đầu tâng bốc Lâm Đồng: “Tất nhiên, biểu hiện của tuyển thủ mới tới từ Long Ngâm Lâm Đồng cũng rất xuất sắc, loại bản đồ này đấu với người đánh tầm xa rất bất lợi cho người chơi cận chiến, cô có thể kiên trì đến giờ cũng không hề dễ dàng, có thể thấy được người mới này rất thú vị.”
Trương Thư Bình mỉm cười phụ họa nói: “Đúng vậy, biểu hiện của cả hai tuyển thủ nữ đều rất tốt, địa hình này có lợi cho người đánh tầm xa, trừ phi là Lộc Tường đến, còn không thì Cái Bang thua Ngũ Độc cũng là chuyện bình thường.”
Lộc Tường sau hậu trường vùi đầu ăn vặt nằm không cũng trúng đạn, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì liên quan tới em sao?”
Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Trương Thư Bình đang khen em giỏi.”
Lộc Tường gãi đầu nói: “Địa hình này để chống lại Lý Tố Nguyệt mà nói thì em còn dễ dàng hành được cô ấy, nhưng nếu đấu với cao thủ đứng đầu Ngũ Độc như Luân thần thì em cũng không có phần thắng đâu, ha ha.”
Tô Thế Luân bên cạnh mỉm cười nói: “Hình như tôi nghe được tên mình?”
Lộc Tường quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tôi khen anh lợi hại… Anh định mời cơm tôi không?”
Tô Thế Luân nghiêm túc nói: “Không cần khách khí, tôi ăn rồi.”
“…” Lộc Tường buồn bực lườm Tô Thế Luân, lại bị người này lờ đi.
Tiêu Tư Kính nhận thấy bên cạnh có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu qua, Lộc Tường lập tức cúi đầu, đùa với ai chứ cậu cũng không dám trừng mắt với Tiêu đội.
Tiêu Tư Kính cười cười nói: “Bảo sư phụ cậu mời cậu đi, hôm nay có lẽ Long Ngâm sẽ thắng lôi đài.”
“Có thể thắng sao?” Lộc Tường quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, hai tuyển thủ nữ đều đã tụt máu đến tận cùng, máu Lý Tố Nguyệt nhiều hơn Lâm Đồng một chút, nếu cứ đánh tiếp Lâm Đồng sẽ bị Lý Tố Nguyệt xử lý đồng nghĩa với việc Tuyết Lang lấy được ưu thế khi bước vào trận thứ ba…
Đúng lúc này, Lý Tố Nguyệt lại tung một bộ chiêu thức vung roi liên hoàn, đánh cho máu Lâm Đồng tụt về 0, Lâm Đồng trước khi chết lại dũng mãnh xuất ra chiêu thức đặc biệt của Cái Bang – Long phi phượng vũ! (Rồng bay phượng múa)
Cô dùng găng tay “Thương Long Nộ” của Cái Bang, kỹ năng đặc biệt của vũ khí này chính là “Long phi phượng vũ”, hiệu quả công kích đơn mục tiêu của chưởng pháp rất hoa lệ, rồng vàng và phượng đỏ quấn lấy nhau bay lên không trung, trong nháy mắt bao quanh toàn thân Lý Tố Nguyệt!
Lâm Đồng ngã xuống, nhưng mọi người lại sửng sốt vì chiêu thức cuối cùng của Lâm Đồng đánh cho Lý Tố Nguyệt chết theo!
Người xem tại hiện trường: “…”
Thành viên của Long Ngâm: “…”
Thành viên của Tuyết Lang: “…”
Tuyển thủ chuyên nghiệp đang xem trong hậu trường: “…”
Mọi người đều im lặng, cục diện như vậy hiển nhiên không ai nghĩ đến!
– đây là đồng quy vu tận đấy à!
Mọi người mặt đầy cảm thán, chỉ có đội trưởng Lưu Xuyên vẫn bình tĩnh như trước, trong mắt lại nổi lên chút tán thưởng.
Lâm Đồng có thể đánh đến mức này, ngay cả hắn cũng không ngờ. Hắn vốn dự định Lâm Đồng sẽ đánh cho Lý Tố Nguyệt thấp máu, sau đó Tần Dạ đi lên giải quyết Lý Tố Nguyệt rồi đánh với Dương Kiếm. Cứ như thế thì Tần Dạ sẽ phải cố hết sức, nhưng với tính cách Tần Dạ mà nói thì chút khó khăn ấy cũng không tính là gì.
Không ngờ rằng Lâm Đồng có thể đánh thành thế này, trước khi chết dùng hết mana tung ra chiêu cuối, bản thân chết kéo theo cả Lý Tố Nguyệt…
Trên người cô gái này đã có đủ tố chất để trở thành một tuyển thủ đánh lôi đài xuất sắc – có thể đánh bao nhiêu liền đánh bấy nhiêu, dù có chết cũng muốn tạo ưu thế cho đồng đội!
Điều cô làm được khiến Tần Dạ không còn áp lực nữa, đầy máu đầy mana tiến vào trận quyết đấu thứ ba!
Sau khi Lâm Đồng xuống sân, mọi người liền vỗ tay, ngay cả Từ Sách luôn kiêu ngạo cũng đứng lên vỗ tay cho cô.
Lưu Xuyên đi tới mỉm cười vỗ vai cô, nói: “Thật ngầu.”
Tần Dạ cũng đi tới nói: “Đánh tốt lắm.” Lâm Đồng nghiêm túc gật đầu, đáy mắt khó kìm nén mà lóe lên những tia vui vẻ.
Giang Tuyết không thể vào trong phòng cách âm, bên ngoài lại bận việc phụ trách trao đổi với ban tổ chức, cô nhìn trận đánh vừa rồi trên màn hình lớn, hốc mắt cũng ướt theo, làm bạn cùng phòng với Lâm Đồng, cô hiểu rất rõ tính cách cô gái này. Trong khoảng thời gian này Lâm Đồng cố gắng không ngừng, lo lắng bản thân là tuyển thủ nữ trong đội sẽ kéo chân mọi người. Giang Tuyết thường xuyên thấy cô luyện tập một mình tới tận đêm khuya, hôm nay cuối cùng cũng chứng minh được bản thân!
– người mới của đội tuyển Long Ngâm, có thể trình độ không cao, nhưng những người mới này, đều sẽ không bao giờ sợ hãi kẻ địch mạnh!
– đây chính là điều mà Từ Sách và Lâm Đồng muốn nói cho mọi người.
Tuyết Lang và Long Ngâm đánh lôi đài, hai trận đầu có thể coi là hòa nhau, trận thứ ba tiếp theo sẽ trở thành trận quyết định thắng thua.
Làm đại tướng đánh cuối, tuyển thủ thứ ba thông thường đều là tuyển thủ hàng top. Trận thứ ba cũng là trận khán giả thích xem nhất, Trần Phỉ Phỉ nhịn không được mà nói: “Tuyển thủ thứ ba của Tuyết Lang chắc chắn là Dương Kiếm, còn về phía Long Ngâm mọi người có thể thử đoán xem là ai?”
Sẽ là Xuyên thần đích thân lên? Hay là đội phó Lam lười biếng ra sân? Hay là Dạ Sắc?
Một lát sau, bên kia đội tuyển Tuyết Lang, Dương Kiếm trao đổi hai câu với Phương Chi Diên liền xoay người đi lên đài. Còn Long Ngâm bên này, tuyển thủ cuối cùng rốt cuộc cũng bước lên dưới toàn bộ ánh mắt của mọi người.
– Tần Dạ!
Nhìn thấy người đi lên phía đối diện, Dương Kiếm trượt chân thiếu chút nữa ngã sấp.
Đương nhiên, đội phó Dương lập tức ổn định lại thân thể, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống trước màn hình máy tính.
Trận thứ ba chính thức bắt đầu!