*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lưu Xuyên gỡ bàn phím và chuột ra, quay đầu lại thấy Từ Sách vẫn ngồi đó, không nhịn được cười đi đến trước mặt hắn nói: “Từ tổng, có muốn đãi mọi người một bữa cơm không?”
Từ Sách sờ sờ mũi: “… Được rồi.”
Rõ ràng đội trưởng muốn lừa gạt hắn, Từ Sách cũng không muốn từ chối. Chưa kể tâm tình mọi người hôm nay rất tốt, cùng nhau ăn bữa cơm cũng là điều nên làm.
Vì vậy Từ Sách lái xe đưa mọi người đến một nhà hàng nổi tiếng trong vùng, khao mọi người các loại đồ ăn ngon ở Thượng Hải. Từ Sách là kẻ có tiền, hắn chi tiền mời khách đương nhiên mọi người sẽ không khách khí, đợi đồ ăn bưng lên bắt đầu vung đũa ngấu nghiến, một bàn sơn hào hải vị khiến tâm tình mọi người càng thêm khoái trá.
Sau bữa ăn, Lưu Xuyên tổng kết đơn giản trận đấu ngày hôm nay, đưa ra lời khen ngợi với biểu hiện của từng người, mọi người lúc này mới vui vẻ quay về khách sạn.
Từ Sách lại làm tài xế đưa mọi người đến cổng khách sạn, Lưu Xuyên hỏi: “Tôi định tối nay sẽ họp, thảo luận về trận đấu tiếp theo, cậu có muốn tham gia không? Buổi tối ở nhà lại có việc à?”
Từ Sách thấy Giang Thiếu Khuynh liếc nhìn, ra vẻ bình tĩnh: “Không sao, nếu là họp thì tôi cũng tham gia.”
Vì thế Từ Sách mặt dày đi cùng mọi người tới phòng 709, tham gia họp cùng cả đội.
Lưu Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua Tần Dạ nói: “Tần Dạ, cậu nói trước đi, mấy ngày này vẫn thường xem video, có phát hiện gì không?”
Trong ba ngày Tần Dạ trừ việc phụ đạo cho Lâm Đồng ra thì đều xem video vòng loại để nghiên cứu đặc điểm của đối thủ, nghe Lưu Xuyên nói liền mở miệng: “Đối thủ tiếp theo của chúng ta là đội tuyển Kỳ Tích, đấu pháp của bọn họ có điểm giống với đội tuyển Thịnh Đường trong liên minh chuyên nghiệp, có hai Đường Môn chơi cung tiễn, thích sử dụng chiến thuật cấu máu đối thủ từ cự ly xa, tuyển thủ trung tâm là đội trưởng của bọn họ, ID là “Kỳ Tích Long Ca”, đương nhiên Long Ca này còn kém xa Đường Ngự Phong, tỉ lệ bắn ra mũi tên trí mạng đoạt mệnh cũng không cao. Tổng thể thực lực của đội tuyển này cao hơn Thần Quang, nhưng kém hơn Thương Lan, thích chọn loại bản đồ rừng cây để chơi diều.”
Quả nhiên Tần Dạ đã phân tích rõ ràng đặc điểm của đối thủ, Lưu Xuyên gật đầu nói: “Đây là đội tuyển tập trung đánh tầm xa rất hay dùng mồi nhử, mấu chốt chính là phải giết được sát thương chủ lực của bọn họ, nhiệm vụ này sẽ do tôi đảm nhiệm, tôi sẽ ẩn thân đột phá tiến vào bên trong đội hình của đối phương ưu tiên giết cung thủ. Lý Tưởng, cậu đứng hàng trước hấp dẫn sát thương của bọn họ, Lâm Đồng ở bên cạnh hiệp trợ cho tôi, giúp tôi thành công phá được vòng vây xông vào bên trong.”
Lưu Xuyên lại quay đầu nhìn về phía Dư Hướng Dương, “Tiểu Dư, đầu tiên phải nhớ rõ phải bơm đầy máu cho tôi, cần nhất chính là thêm đúng lúc tôi thấp máu, khi tôi xông tới phe địch chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, lại không còn nằm trong phạm vi buff nữa, Đường Môn yếu phòng ngự sẽ rất dễ chết… Nếu tôi không cẩn thận bị giết, các cậu cũng không được loạn, Tứ Lam sẽ chỉ huy tiếp.”
Tất cả mọi người đều hiểu rõ gật đầu.
Sau đó Lưu Xuyên lại mở máy tính, bật video thi đấu cho mọi người xem kỹ một lần, sau đó mới tuyên bố tan họp bảo mọi người về nghỉ ngơi.
***
Sau khi về phòng, Ngô Trạch Văn đang chuẩn bị xoay người đi tắm rửa, Lưu Xuyên đột nhiên ôm lấy cậu, mỉm cười nói: “Hôm nay sao lại muốn nhường điểm hạ gục cho tôi?”
Ngô Trạch Văn giật mình, lỗ tai đỏ lên nói: “Đâu có đâu…”
Lưu Xuyên cười xoa đầu học bá: “Em cho rằng mấy mánh khóe đó giấu được tôi sao? Rõ ràng em có thể để đối phương trúng độc đến chết, nhưng em lại cố ý tính toán thời gian trúng độc và lượng máu mất đi, chờ tôi tới dùng con rối nổ chết bọn họ, đây không phải cố ý nhường điểm hạ gục cho tôi thì là gì? Nếu em không cố ý dừng tay, làm sao tôi có thể lấy được tận sáu mạng?”
“…” Lỗ tai Ngô Trạch Văn càng ngày càng đỏ, thấy không thể gạt được hắn đành phải thành thật nói: “Hôm nay tại hiện trường tôi thấy rất nhiều người xem giơ bảng đèn led có chữ “Hải Nạp Bách Xuyên”, rõ ràng là fan tới cổ vũ cho anh, tôi nghĩ nếu anh có thể lấy được thành tích siêu thần thì bọn họ cũng sẽ rất vui.”
Ngô Trạch Văn dừng một chút, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lưu Xuyên: “Sau lần thua Thương Lan, tôi biết áp lực của anh rất lớn, phía truyền thông cũng có nhiều ý kiến trái chiều, nói phong độ anh tuột dốc, đấu không lại Miêu thần… Tôi muốn giúp anh chứng minh rằng anh vẫn mạnh như xưa, vẫn là Hải Nạp Bách Xuyên rực rỡ chói mắt như trước đây mà thôi.”
Thời điểm Ngô Trạch Văn nói ra lời này, ánh mắt vô cùng sáng sủa, cậu đối với người mình thích trong mắt tràn ngập tin tưởng và ái mộ.
Cậu tin tưởng rằng cho dù thua Miêu thần, Lưu Xuyên vẫn là Hải Nạp Bách Xuyên được người người kính nể như trước, vẫn có thể ra sân đầy khí phách như trước!
Làm cộng sự của Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn nguyện ý giúp Lưu Xuyên lấy được thành tích thành thần sáng rọi, cũng giống như trước đây Lưu Xuyên cũng cố ý nhường thành tích cho cậu, khiến cậu tin vào bản thân hơn.
Nghe Ngô Trạch Văn nói, lại nhìn thấy ánh mắt trong veo của cậu, đáy lòng Lưu Xuyên bỗng cảm động, siết chặt cánh tay dùng lực ôm cậu vào trong ngực.
Lưu Xuyên có được thành tựu một giết sáu thành thần, khiến người ta kinh hãi, lại không biết được ở bên cạnh là một Ngô Trạch Văn không có tiếng tăm gì trợ giúp hắn – có được một cộng sự tri kỷ như thế hắn còn mong gì hơn?
Hai người gắt gao ôm nhau, trong lòng tán loạn ngọt ngào ấm áp.
Dù thành công hay thất bại sẽ đều có người này ở bên, cảm giác này thật tốt biết bao…
Một lúc sau, Ngô Trạch Văn từ trong lòng Lưu Xuyên ngẩng lên, nhẹ giọng hỏi: “Phải rồi, Từ Sách cãi nhau với Giang Thiếu Khuynh phải không?”
Lưu Xuyên tủm tỉm cười nói: “Thám tử Ngô, em lại nhìn ra cái gì rồi?”
Ngô Trạch Văn mặc kệ hắn đùa, chăm chú nói: “Trong nhà Từ Sách căn bản không có việc đúng không? Làm gì có chuyện ban ngày không có việc buổi tối mới có? Với cả hôm nay lúc anh ta ngồi ghế dự bị với Thiếu Khuynh lại cố ý cách một khoảng ở giữa, trước đây bọn họ luôn ngồi cùng nhau. Hơn nữa mấy ngày nay Từ Sách và Thiếu Khuynh gặp nhau đều không nói câu nào, Thiếu Khuynh còn giống như cố ý tránh anh ta, không khí giữa hai người rất kỳ quái.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Em nói đúng, tôi cũng biết ngày đó Từ Sách đột nhiên muốn đi không phải do tôi, mà là giận dỗi với Thiếu Khuynh. Nhưng mà dù sao hai người họ cũng là bạn học cũ, trước đây có ân oán gì chúng ta chẳng biết được, thôi thì cứ kệ bọn họ.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nhìn hắn: “Anh là đội trưởng, thấy đội viên mâu thuẫn không can thiệp lại còn hùa theo?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không nhất thiết phải can thiệp, tôi ra mặt có khi lại khiến hai người họ xấu hổ. Dù sao Thiếu Khuynh là kiểu dễ mềm lòng, Từ Sách lại tính tình nóng nảy, hai người bọn họ là bạn học cũ, cãi nhau một trận thì có sao, cuối cùng lại làm hòa thôi.”
Ngô Trạch Văn lúc này mới yên tâm gật gật đầu, sau đó lại nhích sát vào lòng Lưu Xuyên, an tâm hưởng thụ thời gian bên nhau khó có được này.
Trong lúc này, Giang Thiếu Khuynh ở trong phòng bên cạnh, nhìn chiếc giường ngay ngắn vốn thuộc về Từ Sách, trong lòng lại sinh ra buồn phiền kỳ lạ.
Vài ngày liên tục sau khi đưa mọi người trở về, Từ Sách liền lái xe về nhà một mình, đại khái là sợ buổi tối hai người họ ở trong cùng một phòng sẽ xấu hổ… Nhà hắn cách khách sạn rất xa, mỗi ngày đều tới đón mọi người chắc chắn phải dậy rất sớm, hơn nữa đêm nay họp xong cũng đã gần 11 rưỡi, Từ Sách vẫn yên lặng lái xe về nhà.
Lái xe về muộn như thế trên đường không biết liệu có xảy ra chuyện không may hay không?
Giang Thiếu Khuynh bỗng cảm thấy lo lắng, nhưng lại ngượng ngùng không dám chủ động mở miệng hỏi thăm. Sau khi Từ Sách tỏ tình, quan hệ hai người căng thẳng tới cực điểm, bốn ngày liên tục không nói chuyện, cục diện xấu hổ này khiến Giang Thiếu Khuynh không biết phải làm sao.
Cậu không muốn đoạn tuyệt quan hệ triệt để với Từ Sách, nhưng Từ Sách thích cậu, cậu cũng không biết đáp lại thế nào… Thực sự là đau đầu muốn chết.
Giang Thiếu Khuynh đành phải kéo chăn đi ngủ, kỳ lạ là cậu lại mơ thấy hình ảnh thời trung học, cậu ngồi cùng bàn với Từ Sách, mỗi lần bị thầy giáo gọi lên trả bài, Từ Sách liền lén truyền giấy cho mình… Còn có cảnh trên đường bọn họ đi học về cùng nhau, Từ Sách sẽ cho con chó hoang kia ăn một chút…
Những hình ảnh ấy rõ ràng như mới hôm qua, hóa ra cậu cũng chưa từng quên mất.
***
Tại phòng 709, Lam Vị Nhiên sau khi họp xong liền đi tắm rửa, Tần Dạ ngồi bên giường xem phim, Lý Tưởng lại không chịu đi, Tần Dạ giương mắt nhìn cậu: “Còn vấn đề gì à?”
Lý Tưởng cười ha ha gãi đầu nói: “Có muốn tôi giúp anh massage một chút không?”
Lần này tới Thượng Hải Lý Tưởng ở cùng với Tiểu Dư, Tần Dạ ở cùng Tứ Lam, không hề có cơ hội cho hai người ở chung khiến Lý Tưởng vô cùng buồn bực. Hiếm khi thấy bóng đèn Tứ Lam đi tắm, Tiểu Dư cũng về phòng, Lý Tưởng bèn mặt dày ngồi xuống bên cạnh Tần Dạ nói: “Tôi massage vai cho anh nhé.”
Tần Dạ phối hợp xoay người ra chỗ khác: “Cũng được.”
Đã lâu không được Lý Tưởng hầu hạ, Tần Dạ cũng có chút hoài niệm, tay nghề massage của Lý Tưởng càng ngày càng chuyên nghiệp, động tác dịu dàng giúp Tần Dạ thả lỏng cơ bắp ở vai, Tần Dạ được xoa bóp thực sự thoải mái, không nhịn được mà nhếch môi.
Trong TV vẫn đang chiếu bộ phim khoa học viễn tưởng, nhân vật chính ngồi trong robot khổng lồ giao chiến cùng quân địch giữa vũ trụ, tiếng nổ rầm rầm không dứt bên tai. Lý Tưởng nhìn cần cổ trắng nõn của Tần Dạ ngay trước mắt, tim bỗng đập nhanh, tiếng tim đập thình thịch như đệm nhạc cho tiếng nổ trong TV vậy.
Đột nhiên Tần Dạ hỏi: “Phải rồi, cái trò nhảy xuống đầm lầy tự sát là ai dạy cho cậu?”
Lý Tưởng phục hồi tinh thần nói: “Khụ, không có ai dạy cả, tự tôi nghĩ ra.”
“…” Tần Dạ nhớ tới hình ảnh một màn nhảy đầm lầy tự sát của người này, không nhịn được cười nói: “Khả năng lĩnh ngộ tốt đấy.”
Lý Tưởng được khen vô cùng vui vẻ, động tác trên tay càng thêm ra sức, xoa bóp vai cho Tần Dạ lại còn thêm cả đấm lưng. Tần Dạ thoải mái ngồi trên giường hưởng thụ phục vụ, lại mở miệng chỉ đạo thêm: “Cậu có thể tự sát không chỉ ở loại bản đồ đầm lầy này, về nguyên lý bản đồ không chiến, thủy chiến cũng giống nhau, tại thời điểm thấy mình sắp chết, cậu có thể trượt chân ngã xuống núi chết, hoặc nhảy sông chết đuối…”
Lý Tưởng buồn bực nói: “Ý anh là tôi lúc nào cũng nên chuẩn bị tùy cơ mà tự sát sao?”
Tần Dạ nói: “Ai bảo cậu chơi Thiếu Lâm Phật, đây vốn là vị trí hy sinh chính mình bảo vệ đồng đội còn gì.”
Lý Tưởng trong lòng xao động thấp giọng nói: “Thực ra người đồng đội tôi muốn bảo hộ nhất chính là anh…”
“Đây là cảnh fan tỏ tình với thần tượng à?” Lam Vị Nhiên tắm xong, tóc nâu ướt sũng đi ra, “Tôi có quấy rầy hai người không?”
“…” Lý Tưởng trợn trắng mắt, anh cũng biết mình đang quấy rầy nữa hả? Lại còn quấy rầy hợp tình hợp lý như thế!
Lam Vị Nhiên lau tóc về giường mình, quay đầu thấy Lý Tưởng đang massage cho Tần Dạ không nhịn được nói đùa: “Lý Tưởng cậu cứ bóp tiếp đi, lúc trước Tần Dạ còn lải nhải bảo mấy ngày nay không có cậu massage, toàn thân cậu ta đều khó chịu…”
Lam Vị Nhiên nói: “Ngoài miệng không lải nhải nhưng chắc chắn trong lòng nghĩ thế.”
Tần Dạ quay đầu nhìn anh: “Cậu biết trong lòng tôi nghĩ gì à? Cậu có mắt nhìn thấu suy nghĩ người khác hay sao?”
Lam Vị Nhiên nheo mắt lại: “Tôi không có con mắt đó, nhưng tôi học phân tích tâm lý, biểu hiện vừa rồi của cậu rõ ràng là chột dạ.”
Tần Dạ nói: “Cậu bị Lưu Xuyên lây cho cái kiểu ăn nói này đấy à?”
Lam Vị Nhiên nói: “Không phải, chẳng qua tôi đang chán, muốn cãi nhau với cậu thôi.”
Lý Tưởng: “…”
Lúc hai người này cãi nhau căn bản không thể chen miệng vào, Lý Tưởng lau mồ hôi nói: “Khụ khụ, hai người đừng làm ồn…”
Tần Dạ liếc nhìn Lam Vị Nhiên, quay đầu nói: “Lý Tưởng, cậu về phòng đi, sắp 12 giờ rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Lý Tưởng gật đầu xoay người đi.
Chờ cậu ra khỏi phòng, Tần Dạ lại lạnh lùng liếc Lam Vị Nhiên, ném ra một câu: “Mặc kệ cậu.” Sau đó xoay người đi tắm rửa.
Đối với ánh mắt sắc lạnh như dao của Tần Dạ, Lam Vị Nhiên tỏ vẻ hoàn toàn không sợ, mỉm cười khoát tay với anh, sau đó sấy khô tóc rồi ôm gối đi ngủ.
Di động để bên gối đột nhiên sáng lên, Lam Vị Nhiên cầm lấy liền thấy tin nhắn của Diệp Thần Hi gửi tới: “Hôm nay thắng đẹp lắm.”
Lam Vị Nhiên nói: “Không phải cậu đang thi đấu ở Cáp Nhĩ Tân sao? Vẫn quan tâm đến vòng Toàn quốc bên này làm gì?”
Diệp Thần Hi trả lời: “Buổi chiều đánh xong tôi xem chiếu lại, trước đây rất ít khi thấy anh chơi phụ trợ, không ngờ anh đánh phụ trợ vẫn lợi hại như thế.”
Lam Vị Nhiên nói: “Sư phụ cậu tinh thông cả ba hệ Tiêu Dao, phụ trợ, tầm xa, tầm gần đều rất lợi hại nha.”
Thấy giọng điệu dương dương tự đắc của người kia, Diệp Thần Hi không nhịn được mỉm cười nói: “Phải rồi, sư phụ lợi hại, chắc chắn sau khi trở về sẽ khiến bạn bè cũ chấn động.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Lam Vị Nhiên tâm tình khoái trá nhắm mắt lại, ngủ rất nhanh.
***
Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã hết hai ngày, trận đấu thứ hai của bảng thua giữa đội tuyển Long Ngâm và đội tuyển Kỳ Tích chính thức bắt đầu!
Quả nhiên như Tần Dạ đã nghiên cứu, đội tuyển Kỳ Tích chơi theo chiến thuật đánh cấu máu tầm xa giống Thịnh Đường. Đáng tiếc sát thương chủ lực của bọn họ kém xa Đường Ngự Phong, cộng sự cũng kém đội phó Trần Tuấn Phi của Thịnh Đường.
Lưu Xuyên hiểu rất rõ đấu pháp của sư đệ Tiểu Đường, sau khi mở giao tranh liền dựa vào bảo hộ của Lý Tưởng và Lâm Đồng ẩn thân xông tới trực tiếp miểu sát chủ lực đối diện!
Vì rời khỏi phạm vi buff, sau khi hiện hình Lưu Xuyên bị phe địch đánh hội đồng, máu tụt rất nhanh. Lưu Xuyên bình tĩnh mở ra Khôi lỗi thất sát trận rồi cho nổ, dùng một combo nổ chết cung thủ đối diện, đây rõ ràng là đấu pháp liều mạng dùng máu đổi lấy máu!
Mắt thấy chỉ còn một chút máu, chắc chắn sẽ chết, ngay trong giây phút chỉ mành treo chuông này lại thấy một sợi tơ nhện màu trắng bay tới phía hắn –
Là Tơ nhện kéo dắt!
Ngô Trạch Văn không chút do dự phát động kỹ năng, quyết đoán kéo Lưu Xuyên gần chết tới bên cạnh mình. Đồng thời Tiểu Dư đã sớm chuẩn bị phát ra ba kỹ năng bơm máu đơn mục tiêu Ngư chu xướng vãn, Nhạc dương tam túy, Dương quan tam điệp nhắm vào Lưu Xuyên. Ưu thế tốc độ tay của Tiểu Dư phát huy đến tận cùng trong một khắc đó, chỉ thấy ba vạt ánh sáng màu hồng xuất hiện trên người Lưu Xuyên, thanh máu Lưu Xuyên đầy lên trong nháy mắt!
Lưu Xuyên mỉm cười khen ngợi Tiểu Dư: “Đây mới chính là thánh buff!”
Tiểu Dư xấu hổ cười cười, thực ra cậu rất lo lắng, tay cũng đang phát run, nhưng cậu biết cậu tuyệt đối không thể để đội trưởng chết!
Tuy rằng nếu đội trưởng có chết thì vẫn còn Tứ Lam chỉ huy giao tranh giúp Long Ngâm giành được ưu thế. Nhưng hy sinh Xuyên thần để đánh phe đối diện thực sự là chuyện lớn, cho nên Tiểu Dư mới giữ lại toàn bộ kỹ năng chờ Lưu Xuyên trở về trong nháy mắt đem hắn từ ranh giới sống chết quay lại!
Người phe đối diện đánh nửa ngày không giết được Lưu Xuyên, chủ lực của bên mình lại chết, cục diện thực sự khiến họ trở nên tuyệt vọng…
Mục đích chiến thuật của Lưu Xuyên quả nhiên thành công, đối với đội hình “chơi diều tiêu hao” của phe đối diện, chỉ cần sát thương chủ lực chết, toàn bộ đội hình sẽ giống như diều đứt dây, rất dễ dàng bị người ta đánh tan, đội tuyển Long Ngâm lại giành chiến thắng như dự định!
Sau hai trận đấu ở bảng thua trong bảng A và C, đội tuyển Long Ngâm và đội tuyển Thương Lan chính thức tiến vào tứ kết, cùng với hai đội chiến thắng ở bảng B và D trở thành bốn đội mạnh nhất!
Chiều ngày 21 tháng 11, đội tuyển Thương Lan giao thủ với đội thắng bên kia, thành công đánh bại đối phương, giành được thành tích toàn thắng, trở thành đội đứng đầu giải Toàn quốc, lấy được vé vào liên minh chuyên nghiệp!
Chiều ngày 22 tháng 11, đội tuyển Long Ngâm giao chiến với hai đội thua của bảng B và D, Hải Nạp Bách Xuyên lại lục sát thành thần trực tiếp đào thải đối thủ!
Chiều ngày 23 tháng 11, đội tuyển Long ngâm lại đấu với đội thua Thương Lan ngày hôm qua, cuối cùng dưới sự đồng tâm hiệp lực của cả sáu người, đánh bại đối phương với tỉ số sát nút 10:8, đứng đầu bảng thua, xếp hạng hai giải Toàn quốc, cũng có được tư cách đăng ký vào liên minh chuyên nghiệp!
Trận thi đấu này Lão Miêu cũng tới xem, sau khi thi đấu xong, Lý Thương Vũ chủ động đi tới trước mặt Lưu Xuyên vươn tay nói: “Chúc mừng thăng hạng.”
Lưu Xuyên cũng mỉm cười nói: “Cảm ơn. Gặp lại tại liên minh.”
Lý Thương Vũ gật đầu, xoay người rời đi: “Gặp lại sau.”
Bọn họ vốn là cao thủ đứng đầu, cũng không thỏa mãn với chiến trường cằn cỗi của giải Toàn quốc, hùng ưng càng cần thêm khoảng không rộng lớn để giang cánh, chờ đợi bọn họ sẽ là những trận đấu tại liên minh chuyên nghiệp!
Đối với các thành viên đội tuyển Long Ngâm, ngày 23 tháng 11 này chính là đêm cuồng hoan!
Mọi người vì thăng hạng nên quyết định liên hoan chúc mừng, trên bàn ăn không ít người kích động đến rơi nước mắt. Thời điểm thua Thương Lan bọn họ cảm nhận được thế nào là rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng – nhưng bọn họ vẫn cố gắng, cắn răng kiên trì mà tiếp tục!
Bão táp đi qua, bầu trời cũng trở nên trong trẻo rõ ràng, kinh qua thất bại mất mát, trái tim bọn họ cũng mạnh mẽ hơn! Rốt cuộc bọn họ cũng không phụ sự bồi dưỡng kiên nhẫn của Xuyên đội, không phụ sự tin tưởng của đồng đội bên cạnh, cũng không phụ một năm cố gắng của bản thân mình!
Tại giải Toàn quốc lần này, gian nan thăng cấp từ bảng thua!
Lưu Xuyên mỉm cười nâng chén rượu nói: “Vì chúng ta đã thuận lợi thăng hạng, cụng ly!”
“Cụng ly!”
Tất cả mọi người đứng lên nâng chén, vào thời khắc mười chén rượu chạm nhau, cả mười người đều vui sướng!
Bọn họ đã lên chuyên nghiệp rồi!
Đội tuyển Long Ngâm sắp trở thành đội tuyển chính thức của liên minh chuyên nghiệp!
Đội huy của đội tuyển Long Ngâm là hình con rồng màu xanh, vào thời điểm khai mạc mùa giải thứ 13 sẽ đặt bên cạnh đội huy của những đội tuyển mạnh nhất!
Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên nhìn nhau cười, trong lòng hiểu nhau không cần nói ra, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch –
Chúng ta cuối cùng đã trở lại liên minh chuyên nghiệp!Hết chương 217.
Đội huy của Long Ngâm và các đội tuyển khác: (Long Ngâm – Lạc Hoa Từ – Thất Tinh Thảo – Thịnh Đường – Đồng Tước – Tuyết Lang – Hoa Hạ – Thương Lan)
Thăng hạng rồi, sắp tới trận với Tuyết Lang rồi há há há tôi thích trận đó lắm!!!!