Tuyết lúc cũng đã ngừng rơi, nhưng mặt trời vẫn không chịu ló dạng, nhiệt độ trong không khí dường như thấp hơn lúc tuyết rơi, bốn người đi dạo một lát liền cảm thấy chán, xung quanh nhiều người không nói đi, ngay cả cung điện cổ kính vân vân, đến gần ngắm cảm giác cũng không rung động như lúc nhìn từ đằng xa xa.
Rời khỏi Cố Cung, Ngô Trạch Văn lạnh tới nỗi hắt xì một cái rõ to, Lưu Xuyên nhìn sang, phát hiện nam sinh bởi vì lạnh mà lỗ tai trở nên ửng đỏ, làn da của cậu vốn đã trắng nên lỗ tai đỏ lên càng nổi bật hơn. Lưu Xuyên dừng bước, đưa tay kéo khăn quàng cổ của mình ra choàng cho Ngô Trạch Văn "Nè, cậu choàng đi, coi chừng lạnh quá nứt da đó."
Ngô Trạch Văn "..."
Ban sáng bởi vì hấp tấp rời khỏi nhà nên quên bén chuyện mang theo khăn quàng cổ, nãy giờ đi lại ngoài trời, hai lỗ tai lạnh tới mức muốn mất đi tri giác. Lưu Xuyên lại bỗng nhiên chủ động đưa khăn quàng cho mình đeo khiến Trạch Văn có chút kinh ngạc, cậu dừng lại nhìn Lưu Xuyên, nam nhân mỉm cười giúp cậu quấn kín khăn quàng, sẵn tay phủi phủi tuyết vụn dính trên vai áo, nhẹ giọng nói "Thấy cậu sợ lạnh tới vậy, nhường cho cậu đó."
Trên khăn quàng còn vẫn còn vương lại một chút nhiệt độ trên cơ thể Lưu Xuyên, hai lỗ tai bị khăn quàng bao bọc lại, dần dần cảm giác được độ ấm quen thuộc... Ấm áp dần dần thẩm thấu vào làn da, vào mạch máu, sau đó chảy xuôi truyền đi khắp toàn thân, Ngô Trạch Văn nhìn ánh mắt mỉm cười của Lưu Xuyên, đáy lòng bỗng nhiên ngập tràn ấm áp.
Thích người nam nhân này thật sự không hề sai lầm chút nào... Bình thường lúc nào cũng ra vẻ vô tâm bất cần, nhưng đến thời khắc quan trọng luôn khiến người ta cảm thấy tin cậy, lại còn rất biết chăm sóc người khác nữa...
Ánh mắt sáng ngời trong suốt của Ngô Trạch Văn chăm chú nhìn Lưu Xuyên, Lưu Xuyên bị cậu nhìn như vậy đột nhiên có chút chột dạ, sờ sờ mũi nói "Khụ, chúng ta đi thôi."
Ngô Trạch Văn cả người vui sướng bước theo sau anh.
Lưu Xuyên lái xe chở cả ba người đến hội trường diễn ra nghi thức khai mạc của giải T.G.A.
Đây là sân thi đấu lớn nhất Bắc Kinh, có sức chứa hơn một trăm ngàn khán giả.
Giải lớn T.G.A mùa đông là giải đấu có tính chất tổng hợp, số người tham dự rất đông. Giải đấu này đã diễn ra rất nhiều năm, phía ban tổ chức cũng có kinh nghiệm phong phú, cho nên hiện trường thi đấu rất là trật tự đâu ra đấy. Nơi này tụ hội vô số cao thủ khắp các lĩnh vực eSports, có cả những game thi đấu tranh tài tầm vóc quốc tế như Starcraft, WOW, LOL vân vân, cũng có những game RPG lớn như Võ Lâm, Thần Tích—— Một sự kiện thi đấu tính chất tổng hợp, cho nên cảnh tượng rất là đồ sộ, cảm giác như bát phương cao thủ đều tề tụ một chỗ.
Lưu Xuyên cùng Tần Dạ đều là đại thần đứng đầu của giới Võ Lâm, bởi vì sợ giữa đường đụng phải phóng viên bị cản lại phỏng vấn, cho nên Từ Hiểu Kỳ dẫn đường bọn họ đi theo lối riêng dành cho nhân viên tổ chức tiến vào hội trường. Có phóng viên người quen có khác, muốn né phóng viên cũng dễ dàng hơn.
Bốn người cùng nhau đến hàng ghế VIP ngồi xuống, lối đi bên cạnh đột nhiên có một nam nhân làn da ngăm đen bước đến, tầm mắt sắc bén của người nọ dừng lại một lát trên người Lưu Xuyên, giống như có chút kinh ngạc. Lưu Xuyên đang nói chuyện với Lý Tưởng cho nên không phát giác, nhưng Ngô Trạch Văn lại mẫn cảm nhận thấy, đưa tay đẩy nhẹ tay Lưu Xuyên hỏi "Có người nhìn anh kìa, phải người quen không?"
Lưu Xuyên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đen thâm thúy của người nọ đang đối diện mình.
Lưu Xuyên ngẩn người, chủ động đứng dậy, mỉm cười bước qua "Thiệt tình cờ, đây chẳng phải là Miêu thần sao?"
Lý Thương Vũ "..."
Người nọ chính là Lão Miêu, từng là đội trưởng của chiến đội FTD game Thần Tích, hiện tại là đội trưởng chiến đội Thương Lan.
Lưu Xuyên tiếp tục cười nói "Hai ta đúng là có duyên với T.G.A hen, lần trước gặp mặt cũng là ở giải T.G.A nhỉ?"
Lý Thương Vũ cũng khẽ cười nói "Anh đến xem lễ khai mạc à?"
Lưu Xuyên gật đầu "Rảnh nên tới xem ấy mà."
Lý Thương Vũ nói "Vậy anh xem đi, tôi qua kia gặp mấy người bạn cũ."
Lưu Xuyên vẫy tay "Tạm biệt."
Lễ khai mạc hôm nay kết thúc cũng chỉ có mỗi mấy tổ bên Thần Tích bắt đầu thi đấu, Lý Thương Vũ lần này rõ ràng là đến gặp mấy người bạn cũ của mình. Tuy là đã mang đội chuyển sang Võ Lâm rồi, nhưng dù sao anh cũng từng là đại thần đứng đầu bên Thần Tích, bên cạnh hiển nhiên cũng có rất nhiều người bạn chơi thân nhiều năm, làm sao nói bỏ là bỏ được.
Lý Thương Vũ đi rồi, Lưu Xuyên liền trở lại chỗ ngồi, Tần Dạ hỏi "Người này là Miêu thần đó sao?"
Lưu XUyên cười nói "Ừ là anh ta, Thiểm điện Miêu thần, nghe bảo tốc tay bùng cao nhất lên tới 600 APM, tôi từng có lần giao thủ với anh ta trên cạnh kỹ trường, quả thực là danh bất hư truyền. Ba năm trước tôi có từng gặp anh ta một lần, cũng ở giải T.G.A này, không ngờ lần này cũng gặp."
Tần Dạ khẽ gật đầu, trầm mặc một lát mới nói "Không biết đám người lão Tiếu có tới không?"
Lưu Xuyên nói "Có lẽ là không, đám bọn họ nào giờ có hứng thú gì với mấy cái nghi thức khai mạc b ế mạc này đâu, cơ mà ngày mai thì không chắc lắm. Ngày mai bên Võ Lâm cũng bắt đầu tiến hành thi đấu theo tổ, tôi có xem sơ qua lịch thi đấu, lần này phân tổ gộp Thất Tinh Thảo với Lạc Hoa Từ vào cùng một tổ A, nên có lẽ mai cả lão Tiếu Lẫn Tiểu Diệp cũng sẽ đến đây."
Thực ra là Tần Dạ không muốn gặp được mấy người quen cũ, mới vừa nghỉ thi đấu không bao lâu, lỡ gặp mặt mấy người này kiểu gì cũng phải giải bày một phen, cảm giác có chút xấu hổ.
May là sau khi Lão Miêu rời đi, bọn họ cũng không gặp được người quen nào khác nữa. Trên đài cũng chẳng mấy chốc liền bắt đầu lễ khai mạc, cũng không có gì mới lạ, vài tiết mục biểu diễn văn nghệ, năm nay có tăng thêm một chút mấy tiểu phẩm cosplay nho nhỏ, bốn người ngồi trên ghế khán giả xem một lát cũng cảm thấy thú vị. Tới lúc kết thúc cũng đã muốn gần 9 giờ. Bởi vì sáng ngày mai Tần Dạ còn phải lên máy bay về Tây An, nên Lưu Xuyên lái xe đưa anh trở về khách sạn trước, sau đó mới lần lượt chở Lý Tưởng cùng Trạch Văn về.
Lúc Ngô Trạch Văn về tới nhà, mẹ cậu Phùng Đan đang ở trong bếp nấu bữa khuya, nghe được tiếng cửa mở liền đi ra xem, mỉm cười nói "Con về rồi à?"
Ngô Trạch Văn "Dạ" một tiếng, đứng ở thềm cửa khom người đổi giày.
Phùng Đan nhìn chiếc khăn quàng trên cổ con trai mình, liền buột miệng hỏi "Khăn quàng này con mới mua à?"
"..." Ngô Trạch Văn lúc này mới phát hiện mình quên trả cái khăn quàng lại cho Lưu Xuyên, liền giải thích nói "Của bạn con."
Phùng Đan mỉm cười nhìn con trai "Bạn con đưa khăn quàng cho con dùng à? Hai đứa thân lắm nhỉ?"
"Umh... Một, một người bạn khá thân." Ngô Trạch Văn có hơi chột dạ nhìn mẹ mình "..Con đi tắm."
Nói xong liền nhanh chóng bước về phòng riêng của mình, cũng đưa tay tháo khăn quàng của Lưu Xuyên xuống.
Phùng Đan nhìn bóng dáng hấp tấp vội vàng của con trai mình, khe khẽ mỉm cười, xoay người trở về phòng bếp.
***
Sáng hôm sau Tần Dạ phải bay về Tây An, nên Lý Tưởng dậy thật sớm gọi taxi chạy qua khách sạn đón Tần Dạ, vô cùng chu đáo đưa anh đến tận sân bay, giúp Tần Dạ kéo vali từ ngoài cổng đi vào tận bên trong, quả thực chu đáo không khác gì bảo tiêu chuyên nghiệp. Tần Dạ cũng có chút bất đắc dĩ, cảm thấy Lý Tưởng thực sự không cần phải làm đến mức như vậy, nhưng mà dù sao cũng là lòng tốt của Lý Tưởng, anh cũng không thể từ chối thẳng ngay mặt, nên đành mặc kệ cậu chàng lật đật chạy tới chạy lui.
Tần Dạ làm xong thủ tục đăng ký, chuẩn bị tiến vào cổng kiểm tra an ninh, Lý Tưởng đột nhiên hỏi "Tần Dạ, nghỉ đông tui tới Tây An thăm anh được không?"
Tần Dạ ngạc nhiên hỏi lại "Cậu tới thăm tôi làm gì?"
Lý Tưởng gãi đầu cười cười, bịa đại cái lý do "Tui chưa từng đi Tây An lần nào nên tính tranh thủ nghỉ đông chạy đi xem tượng binh mã, sẵn thăm anh luôn, được hông?"
Tuy là tính cách Tần Dạ có chút lãnh đạm, nhưng tâm địa cũng không tới mức lạnh như băng, thấy Lý Tưởng hai mắt chăm chú nhìn mình, vẻ mặt chờ mong giống như một chú chó cưng đang vẫy đuôi xin chủ nhân cho mình một khúc xương để gặm vậy.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của nam sinh, Tần Dạ quả thực không cách nào nhẫn tâm từ chối, đành nói "Tùy cậu thôi... Trước khi đến nhớ gọi cho tôi, chỉ sợ chừng đó tôi không có ở nhà thôi."
Lý Tưởng vui sướng nói "Ok! Anh mau vào kiểm tra đi, nghỉ đông tui tới tìm anh!"
Vẻ mặt hưng phấn giống như là mới vừa trúng sổ xố năm triệu vậy, làm Tần Dạ cũng nhịn không được bật cười.
Tên này... có cần phải vui vẻ tới như vậy không? Thật sự là khó hiểu mà...
Tần Dạ khẽ lắc đầu bước vào cổng kiểm tra, hoàn toàn không biết, ở sau lưng mình, Lý Tưởng vẫn im lặng đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh, trong đôi mắt sáng ngời thấp thoáng một chút phức tạp đến lạ lùng.
—— Tần Dạ... Có lẽ tôi đối với anh, không hề đơn giản chỉ là fan đối với thần tượng mình ngưỡng mộ...
Lý Tưởng biết rất rõ, cậu đã 21 tuổi rồi, đã sớm vượt qua cái tuổi chỉ biết mù quáng thần tượng một ai đó. Lúc trước chưa biết Tần Dạ, vẫn còn là fan của Dạ Sắc, vẫn ngỡ Dạ Sắc là một nữ thần, khi ấy cậu chỉ đơn thuần là yêu thích đấu pháp sắc bén của nữ thần Dạ Sắc mà thôi... Đến sau, gặp được tuyển thủ đứng sau lưng Dạ Sắc, biết người nọ là một nam nhân, Lý Tưởng cũng suýt chút là từ fan biến thành anti-fan... Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Dạ bằng thực lực cá nhân giết liên tục ba người đoạt lôi kỳ chủ một cách phấn khích, cảm giác yêu thích đột nhiên trở lại, nhưng khi ấy cậu vẫn chỉ là đơn thuần yêu thích phong cách thi đấu của Tần Dạ...
Là từ bao giờ cái thích ấy bắt đầu biến chất nhỉ?
Có lẽ là lúc nhìn đến anh ấy một mình rời khỏi sàn đấu, bị các tuyển thủ đồng đội của mình cô lập, ngồi một góc lẳng lặng uống Cola...
Cũng có lẽ là lúc vô tình gặp được anh ấy ở hành lang khách sạn, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tần Dạ, đột nhiên cảm thấy đau lòng...
Hay cũng có thể là ở cái ngày mưa Quảng Châu hôm ấy, bọn họ đứng cách nhau một đoạn đường cùng lớp kính cửa sổ, đối diện lẫn nhau, dùng di động nhắn tin tán gẫu với nhau...
Lý Tưởng nghĩ không ra, rốt cuộc là từ lúc nào cảm giác của mình đối với Tần Dạ bắt đầu thay đổi... Cậu chỉ biết một điều, mỗi khi nhìn thấy Tần Dạ cô đơn một mình, ngực của cậu sẽ cảm thấy đau. Nghe tin Trường An bị giải tán, cậu thực chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh Tần Dạ... Đoạn thời gian Tần Dạ mất đi liên lạc, cả ngày cậu cảm giác buồn bã ỉu xìu giống như là tam hồn bị rút đi mất lục phách. Nhưng đến lúc nhận được cú điện thoại từ Singapore, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tần Dạ bên tai, cảm giác giống như đang trong đêm tối đột nhiên thấy ánh đèn sáng lên, khiến cho toàn thân sung mãn tràn đầy tinh lực.
Nếu chỉ đơn thuần là fan yêu thích thần tượng, bằng vào tuổi tác cùng kinh nghiệm trải sự đời của Lý Tưởng, tuyệt đối không thể điên cuồng đến mức này.
Lưu Xuyên có một câu rất đúng —— Lý Tưởng muốn mạnh hơn, muốn trở nên càng tiếng bộ hơn! Chính là bởi vì cậu ta hi vọng có một ngày mình có đủ tư cách đứng bên cạnh Tần Dạ, như vậy Tần Dạ sẽ không phải cô độc nữa, mà bản thân mình cũng đủ thực lực để cho Tần Dạ một chỗ dựa vào, để bảo vệ Tần Dạ, không để Tần Dạ phải một mình gánh hết mọi thứ nữa...
Bởi vì tâm trạng "Bức thiết muốn mình mạnh mẽ hơn nữa vì một ai đó" luôn luôn thôi thúc Lý Tưởng, cho nên ngay cả Lưu Xuyên cũng khen ngợi đệ tử mình dạo này thật sự là tiến bộ thần tốc.
Nhưng nếu muốn truy ra nguồn gốc, có lẽ vẫn là hai chữ kia— Tần Dạ.
Trong cảm nhận của Lý Tưởng, Tần Dạ là tuyển thủ ưu tú nhất, lúc nào cũng kiên cường, lúc nào cũng chói mắt, khiến cho tầm mắt của Lý Tưởng không tự chủ được đuổi theo tìm kiếm... Để rồi dần dần, ánh mắt của cậu cũng giống như dán chặt vào người nọ, muốn dời cũng không cách nào dời đi được.
Lý Tưởng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Tần Dạ biến mất trong đám người, từ dưới đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng.
Nếu Tần Dạ phát hiện cái tên Lý Tưởng kia thích mình, có khi nào Tần Dạ sẽ cảm thấy chán ghét hay không?
Nhất định là có nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lý Tưởng cảm giác uể oải vô cùng, nhịn không được ủ rũ cúi đầu.
Đám người đi lại xung quanh có vài người nhịn không được tò mò nhìn cậu, cũng có người lén lút nghị luận: Nam sinh này bị gì vậy ta? Bộ dạng cao ráo đẹp trai vậy mà lại buồn bã cúi đầu, giống như bị đá vậy... Chả nhẽ mới nãy vừa tiễn bạn gái lần cuối, nên giờ buồn vì thất tình?
Lý Tưởng đứng tại chỗ một lát, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.
Dù thế nào đi nữa thì ý tưởng muốn bảo vệ Tần Dạ của cậu vẫn chân thành như lúc ban đầu, cho dù có bị Tần Dạ chán ghét cũng thế, cậu nhất định sẽ cố gắng để có thể đứng ở bên cạnh Tần Dạ.