Ngô Trạch Văn lần đầu tiên uống rượu say, ngủ mê suốt cả đêm mãi cho đến sáng ngày hôm sau mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Bởi vì say rượu nên đầu đau vô cùng, vừa mới tỉnh dậy hai bên huyệt thái dương liền giật thình thịch, Ngô Trạch Văn cau mày đưa tay day day thái dương, tính ngồi dậy rời giường, không ngờ vừa mới ngồi dậy, chăn đắp lên người liền trượt xuống, khí mát điều hòa thổi xộc vào da, lạnh đến mức rùng cả mình, lúc này cậu mới phát hiện mình đang... khỏa thân, hoàn toàn không mặc quần áo gì cả.
Còn đang nghi hoặc thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, âm điệu ôn hòa lẫn một chút ý cười "Tỉnh rồi hả?"
Ngô Trạch Văn "..."
Là Lưu Xuyên!?
Ngô Trạch Văn cả người lập tức cứng ngắc, hai lỗ tai cũng đỏ bừng lên, tay chân luống cuống sờ soạng tìm kính mắt của mình, nhưng tìm mãi mà cũng không thấy, sốt ruột đến đổ cả mồ hôi.
Lưu Xuyên khẽ cười với tay lấy kính mắt trên bàn bước qua dúi vào tay của cậu, Ngô Trạch Văn vội vàng đeo kính mắt, vừa ngước lên liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Lưu Xuyên, trái tim khẽ giật một cái, vội vàng lùi cả người vào ổ chăn, ra vẻ bình tĩnh hỏi "Anh... tại sao lại ở đây?"
Lưu Xuyên vẻ mặt hết sức vô tội nói "Phòng này của tôi mà, tối qua cậu uống rượu say, tôi cõng cậu về, cậu còn ói khắp người tôi nữa."
Ngô Trạch Văn "..."
Mặc dù trong lòng rất là nghi ngờ độ đáng tin của những lời này, nhưng bị nam nhân nhìn như vậy, Ngô Trạch Văn thực sự rất xấu hổ, vội mở miệng giải thích "Xin lỗi, tôi không nhớ..."
Lưu Xuyên khẽ cong khóe môi "Tin thật luôn ta."
Nói xong liền khom người, đưa tay sờ sờ tóc của Ngô Trạch Văn, sợi tóc mềm mại trượt nơi đầu ngón tay làm Lưu Xuyên nghĩ đến hình ảnh Trạch Văn níu lấy tay mình làm gối đầu tối hôm qua, bất giác phì cười thành tiếng, tâm trạng cực kỳ sung sướng nói "Cậu uống say liềm im lặng nằm trong góc, ngủ một giấc thẳng đến sáng luôn, tôi còn lo nửa đêm cậu tỉnh dậy cảm thấy khó chịu muốn ói, ai dè cậu ngủ ngon lành như vậy."
Ngô Trạch Văn càng nghe lỗ tai càng đỏ hơn, nói vậy là tối qua Lưu Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh săn sóc cậu... Trạch Văn mơ hồ nhớ giống như có người nhẹ nhàng sờ trán cậu, cảm giác lúc ấy rất rất ấm áp, cũng rất dễ chịu, nên cậu kềm không được dụi mặt mình vào tay người nọ, còn níu lấy tay người nọ làm gối đầu.
Quần áo... cũng là do Lưu Xuyên giúp cậu cởi ra nhỉ...
Biết là Lưu Xuyên chắc chắn không có những suy nghĩ "khác thường" gì, nhưng Ngô Trạch Văn vẫn là cảm thấy xấu hổ cực kỳ, vừa nghĩ tới ngón tay của nam nhân cởi từng khỏa từng khỏa cúc áo sơ-mi của mình, ánh mắt quét khắp toàn thân mình, cảm giác quẫn bách dần dần biến thành khô nóng, nóng rực dâng tràn lên đầy mặt, màu đỏ từ hai vành tai cấp tốc tràn ra, cả gương mặt thoáng chốc trở nên đỏ lừ, làn da Ngô Trạch Văn vốn đã trắng, đỏ mặt càng rõ ràng hơn.
Thấy Ngô Trạch Văn vùi cả người vào ổ chăn, chỉ để lộ ra hai cái lỗ tai đỏ hồng, Lưu Xuyên mới giật mình phản ứng Trạch Văn là bởi vì cả người không mặc gì mới xấu hổ, không hiểu sao bản thân anh cũng bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ chóp mũi nói "Khụ khụ, tôi sang phòng bên cạnh giúp cậu lấy hành lý qua ha, thay quần áo rồi chúng ta xuống dưới ăn bữa sáng."
Ngô Trạch Văn vội vàng ừ một tiếng.
Đợi Lưu Xuyên đi rồi, Ngô Trạch Văn mới ló đầu ra khỏi ổ chăn, trái tim vẫn kinh hoảng không thôi, đưa tay sờ sờ vành tai nóng bỏng của mình—— may là mình say rượu chỉ ngủ chứ không nói mê sảng cái gì, nếu không lỡ buộc miệng nói ra chuyện mình thích Lưu Xuyên thì tiêu mất...
Lưu Xuyên hiện tại chỉ xem cậu như là bạn bè thuần túy, lớp cửa sổ tình cảm này nếu như bị đâm thùng, có lẽ cả hai người họ đến bạn bè cũng không thể làm được nữa... Hơn nữa không chỉ là giữa hai người họ, rất có thể cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chiến đội về sau này, nếu đứng ở góc độ của Lưu Xuyên mà nói, bảo anh cùng một nam sinh thầm yêu mình tiếp tục làm cộng sự hợp tác thi đấu, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy mất tự nhiên thậm chí là khó chịu.
Bởi thế nên chuyện này tuyệt đối không thể để Lưu Xuyên biết.
Nhất định phải chôn kín tình cảm của cậu dành cho Lưu Xuyên thật sâu dưới đáy lòng, hiện tại mục tiêu trước mắt là cùng Lưu Xuyên sáng lập chiến đội, đánh thắng trận đấu, tạo dựng nên câu lạc bộ, những chuyện khác đều tính sau...
Ngô Trạch Văn tin tưởng câu nói "có công mài sắt có ngày nên kim", đến một ngày nào đó tâm ý của cậu dành cho Lưu Xuyên nhất định Lưu Xuyên sẽ hiểu.
***
Lúc Lưu Xuyên sang phòng kế bên thì Lý Tưởng đã dậy từ lúc nào, cả người hớn hở tí toét chat với Tần Dạ trên WeChat.
Mới nãy Lý Tưởng vừa share ảnh chụp cho Tần Dạ, có mấy tấm chụp mỹ thực Hồ Nam, cùng với một vài tấm chụp phong cảnh xinh đẹp hôm qua tiện tay chụp ở gần khu nhà bọn họ quyết định mua, Lưu Xuyên thấy đồ đệ nhà mình mặt mày cười toe, giống như cực kỳ vui vẻ liền buột miệng hỏi "Quấy rầy Tần Dạ như vậy mà không bị Tần Dạ chê phiền à?"
Lý Tưởng cười nói "Có đâu, Dạ Dạ không vui nên tui mới ngồi nói chuyện với Dạ Dạ!"
Lưu Xuyên nghi hoặc "Sáng sớm mà không vui? À có gửi ảnh chụp trụ sở chiến đội cho cậu ta chưa?"
Lý Tưởng đảm bảo nói "Tui share cho Cá coi trước, sau đó mới tiện tay gửi cho Dạ Dạ xem luôn. Hoàn cảnh chỗ ở của chúng ta tuyệt vời như vậy, nói không chừng Tần Dạ nhìn rồi cảm thấy thích, tới nghỉ đông liền gia nhập phe chúng ta." Lý Tưởng cúi đầu nói một câu "Tí nữa rồi nói chuyện sau ha" rồi đứng dậy nhét di động vào túi, quay sang nhìn Lưu Xuyên, vẻ mặt nghiêm túc nói "Không phải ông bảo muốn kéo Tần Dạ vào chiến đội chúng ta sao? Nhiệm vụ này cứ giao cho tui đi, tui sẽ tìm mọi cách "tóm lấy" Tần Dạ về cho đội!"
Lưu Xuyên bật cười, vỗ vỗ vai Lý Tưởng, nói "Rồi, cố lên đi, sư phụ nhờ cả vào đệ tử đấy."
Lý Tưởng ra sức gật đầu "Sư phụ cứ yên tâm."
Lưu Xuyên lại hỏi "Cái nào là vali của Trạch Văn?"
Lý Tưởng chỉ vào cái vali màu trắng ở trong góc, vali với kích cỡ loại nhỏ, nhìn có hơi bé một tí, dù sao lần này bọn họ cũng chỉ ở lại Trường Sa một ngày, nên chỉ mang theo một bộ quần áo sạch để đổi là đủ rồi, Lưu Xuyên khom người nhấc vali lên, sức nặng nhẹ như trong dự kiến.
Lý Tưởng hỏi "Trạch Văn dậy rồi hả?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, chờ cậu ta rửa mặt thay đồ xong tôi sang gọi cậu, rồi chúng ta cùng đi ăn sáng."
Lý Tưởng nói "Ok ok, đi đi." Nói xong liền mặc kệ Lưu Xuyên, lôi điện thoại ra tiếp tục chat với Tần Dạ.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ liếc đồ đệ nhà mình một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Vừa mới lôi vali của Ngô Trạch Văn ra khỏi cửa, đáy lòng đột nhiên dâng lên một chút nghi hoặc, theo lý mà nói anh với Lý Tưởng quen biết nhau trước, sau đó mới quen Ngô Trạch Văn, hơn nữa Lý Tưởng là phòng trưởng của ký túc xá 301 nơi anh ở, thân phận lại là đồ đệ của anh, bình thường anh ở cùng Lý Tưởng cũng nhiều hơn, nên đúng ra quan hệ giữa anh với Lý Tưởng phải thân thiết hơn mới đúng chứ?
Nhưng kỳ quái là mỗi lần nhìn thấy tên nhị ngốc Lý Tưởng kia, Lưu Xuyên liền nhịn không được muốn mở miệng nói móc hai ba câu, hoặc là trêu ghẹo đùa giỡn, cả hai người giống như hai thằng bạn thân vậy, lúc nào cũng thích là mất mặt nhau, nhưng lại chưa bao giờ có ý muốn thân cận với Lý tưởng... Với Ngô Trạch Văn thì lại khác, nhưng cụ thể khác như thế nào, Lưu Xuyên lại không nói ra được.
Nói cái ví dụ đơn giản nhất đi, nếu Lý Tưởng uống say gối lên tay anh ngủ khò khò, anh chắc chắn sẽ không thèm khách sáo tát cho Lý Tưởng bay sang một bên, nhưng khi thấy Ngô Trạch Văn gối lên tay mình ngủ, lại khiến cho trái tim anh như mềm nhũn ra, đến nỗi không đành lòng đánh thức cậu ấy.
Lại thêm cái ví dụ khác đi, Lưu Xuyên rất thích sờ tóc của Ngô Trạch Văn, cái cảm giác sợi tóc mềm mại trượt qua lòng bàn tay thực sự rất dễ chịu, còn về Lý Tưởng... ngẫm lại cái đầu đinh của tên xuẩn ngốc kia liền thấy đau tay, đừng bảo là sờ sờ, vung tay tát cho một cái mới là đúng đạo—— sư phụ tát đầu đồ đề là chuyện đương nhiên thôi...
Lưu Xuyên âm thầm so sánh mấy cái ví dụ trong lòng, càng cảm thấy chắc chắn việc anh thích thân cận với Trạch Văn hơn... Một Trạch Văn chăm chỉ luyện tập, một Trạch Văn tiến bộ thần tốc, một Trạch Văn tỉ mỉ chu đáo giúp anh quản lý tài vụ... Tất cả khiến anh cảm thấy cậu ấy là một cá nhân độc nhất vô nhị mà bất cứ kẻ nào cũng không thay thế được.
Nếu như không có Trạch Văn, Lưu Xuyên thậm chí không thể tưởng tượng nổi kế hoạch lập chiến đội của mình phải tiếp tục như thế nào.
Lúc trước khi lôi kéo Trạch Văn gia nhập, anh từng bảo với Trạch Văn "Cậu là cộng sự hoàn mỹ nhất trong lòng tôi", trên thực tế còn có một nguyên nhân khác nữa—— chỉ có Trạch Văn mới làm cho anh cảm thấy thân thiết, thấy yên tâm. Thế giới có vô số người, giữa biển người mờ mịt ấy có thể tìm ra được một người hiểu được suy nghĩ của mình, hiểu được ước mơ của mình, chấp nhận đứng bên cạnh giúp đỡ, luôn luôn ủng hộ mình, đâu phải chuyện dễ dàng gì?
Ngô Trạch Văn chính là một người như vậy, tuy cậu ấy không thích nói chuyện, lúc nào trầm lặng chìm sâu trong đám đông, nhưng cậu ấy lại giống như chiếc bóng, âm thầm lặng lẽ đứng ở bên cạnh Lưu Xuyên, để mỗi khi Lưu Xuyên quay đầu lại đều có thể nhìn thấy, mỗi lần Lưu Xuyên cần giúp đỡ đều có thể tìm đến...
Thế nên, trong lòng Lưu Xuyên, Trạch Văn mới đặc biệt như vậy.
Không giống với "đối tác" Từ Sách cùng Thiếu Khuynh, Từ Sách với Thiếu Khuynh cùng anh góp vốn, đầu tư cùng sáng lập câu lạc bộ, bọn họ giống như cộng sự kinh doanh, bạn bè cùng nhau phấn đấu, còn Ngô Trạch Văn... trong lòng Lưu Xuyên cậu ấy giống như có thêm chút gì đó rất lạ mà anh không thể nào nói rõ được...
Chút lạ ấy rốt cuộc là cái gì, Lưu Xuyên nghĩ mãi nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được.
Anh chỉ biết một điều, mỗi lần cùng Trạch Văn ở bên nhau, trong lòng anh luôn cảm thấy vô cùng vô cùng bình yên, nhất là khoảnh khắc lúc Trạch Văn gối lên tay anh nằm ngủ say sưa tối qua, hình ảnh ấy như vấn vương mãi trong trí óc, như bị nhấn nút lặp lại liên tục... Cảm xúc ấm áp trên da thịt gò má của cậu ấy dường như vẫn còn vương trên đầu ngón tay, xua mãi vẫn không chịu tan đi...
Lưu Xuyên cúi đầu nhìn ngón tay của mình một lát, có chút xấu hổ sờ sờ mũi, cứ cảm giác hôm nay mình có cái gì đó kỳ quái quá sức, sao cứ suy nghĩ vẩn vơ hoài ấy...
***
Lúc trở lại phòng, thấy Ngô Trạch Văn vẫn còn trên giường rút trong ổ chăn, bởi vì lúc này cậu chỉ mặc mỗi cái quần lót màu trắng, quần áo hôm qua thay ra bị dính mồ hôi lẫn hơi rượu, không cách nào mặc lại được, mà Trạch Văn lại không dám chui ra trần truồng đứng giữa phòng, cho nên chỉ còn cách nằm yên trên giường.
Lưu Xuyên kéo vali đến cạnh giường Trạch Văn, nói "Cậu thay rửa mặt quần áo trước đi, ăn xong điểm tâm còn nhiều thứ phải làm lắm, tôi... tôi đi gọi điện cho Từ Sách."
Cả hai người đều là nam, có cởi trần thay quần áo trước mặt đối phương cũng chẳng có gì, nhưng nghĩ đến Trạch Văn xấu hổ tới mức đỏ bừng cả vành tai, Lưu Xuyên lại cảm thấy mình ở lại nhìn Trạch Văn thay đồ giống như có chút là lạ... Thế nên anh mới tìm cớ chuồn ra ngoài gọi điện thoại.
Thấy Lưu Xuyên ra ngoài, Ngô Trạch Văn nhanh chóng xuống giường lấy quần áo mặc vào, rồi mới chạy vào WC đánh răng rửa mặt.
Đến lúc Lưu Xuyên cúp điện thoại trở về phòng thì Trạch Văn đã muốn sửa soạn xong xuôi, khôi phục hình tượng học bá mặt mốc như thường ngày, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, màu đỏ trên vành tai cũng rút đi, làm Lưu Xuyên cứ tưởng hình ảnh kính lệch trên sống mũi gối lên tay Lưu Xuyên dụi dụi ngủ say tối qua giống như là một hồi ảo giác vậy...
Nhìn Trạch Văn phiên bản nghiêm túc, Lưu Xuyên nhịn không được bật cười, nói "Đi thôi, Từ Sách bảo hai người họ chưa ăn sáng, đợi chúng ta cùng nhau đi ăn luôn, ăn xong rồi đi tìm công ty trang trí."
Trạch Văn gật đầu ừ một tiếng, đi theo sau Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi Lý Tưởng cùng nhau xuống dưới, trợ lý của Từ Sách lái xe đến chờ rước bọn họ, chở ba người qua chỗ hẹn với Từ Sách cùng Giang Thiếu Khuynh. Cả đám cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó mới chuyển đường đi đến công ty trang trí.
Mấy căn nhà mua hôm qua vừa lúc là cùng một kiểu độc lập, bố cục đều là phòng ở bốn buồng hai sảnh, nằm ở lầu trên lầu dưới, về sau vào ở có gì lẫn nhau hú một tiếng cũng tiện. Ý tưởng của Lưu Xuyên là cung cấp cho đội viên của mình hoàn cảnh sinh hoạt khá một chút, hiện tại bọn họ ít người, có thể mỗi người một phòng, mỗi người có không gian cá nhân độc lập, chỉ có phòng tắm, phòng bếp với nhà ăn là công cộng dùng chung, giống như là nhiều người cùng thuê chung nhà, về sau nếu nhiều người qua không thể phân phòng cá nhân vậy có thể dồn hai người một phòng, dù sao diện tích một phòng cũng khá lớn, dư sức đặt thêm một cái giường.
Giới eSports tranh tài bọn họ kiếm ra kém tiền hơn các giới tranh tài hạng mục thể dục khác nhiều lắm, rất nhiều câu lạc bộ eSports quốc nội cung cấp ký túc xá ở lại cho đội viên đều là một phòng nhiều người như phòng ở trong trường đại học, cả đám dồn chung một phòng, còn phải chia ra ngủ giường trên giường dưới, nhìn thôi cũng khiến người khác thấy chua xót.
Lưu Xuyên muốn tự mình sáng tạo câu lạc bộ là vì muốn biến những ý tưởng của mình thành hiện thực—— anh muốn tạo một môi trường sống thoải mái cho các tuyển thủ eSports, để bọn họ không chỉ thành danh tỏa sáng trên sàn đấu, mà còn có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống thư thái sau khi rời đi sàn đấu, cho nên anh mới chấp nhận bỏ tiền ra làm chuyện đầu tư lỗ vốn như bây giờ, là vì suy xét đến dài lâu về sau...
Lưu Xuyên thương lượng với công ty trang trí, yêu cầu bọn họ trang hoàng mấy bộ nhà theo cùng một kiểu thống nhất, lấy phong cách hiện đại đơn giản làm chủ, mỗi một gian phòng dành ra một vị trí đặt giường ngủ, cùng với một góc nhỏ để đặt bàn làm việc, về sau vào ở có thể đặt máy tính, mỗi ngày sau khi huấn luyện xong trở về phòng cũng có thể dùng máy tính lên mạng xem tin tức, nhìn phim ảnh, giải trí thả lỏng bản thân.
Bàn bạc ổn thỏa hết mọi mặt rồi Lưu Xuyên mới chính thức ký hợp đồng, cũng yêu cầu bọn họ cố gắng hoàn công trước khi nghỉ đông bắt đầu, Giang Thiếu Khuynh ở Trường Sa phụ trách giám sát công tác trang trí, cũng tránh bọn họ xén bớt nguyên vật liệu.
Lúc rời khỏi công ty trang trí cũng vừa lúc đến giờ cơm trưa, Giang Thiếu Khuynh nhất định phải mời bọn họ ăn một bữa tôm cay chính tông Trường Sa, Lưu Xuyên cũng không từ chối, cả đám cùng nhau đến nhà hàng, Giang Thiếu Khuynh đích thân gọi vài ký tôm cho cả bọn.
Giữa bữa ăn, Lưu Xuyên đột nhiên hỏi "Phải rồi Trạch Văn, chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?"
Ngô Trạch Văn cũng không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời "Còn lại 6 triệu 150 ngàn."
Tài chính của chiến đội không chỉ được cậu ghi lại rành mạch rõ ràng trong sổ sách, hơn nữa còn ghi tạc trong đầu.
Lưu Xuyên nghĩ một chút, mới nói "Trang trí xong rồi còn phải mua gia cụ cùng máy tính vân vân, chi phí cũng không nhỏ, còn lại giống như không đủ để thuê văn phòng làm trụ sở với phòng huấn luyện nhỉ?"
Ngô Trạch Văn đề nghị "Nói thật hiện tại chúng ta chưa cần thuê phòng riêng chuyên môn làm phòng huấn luyện, phòng ở đều được trang trí xong, chúng ta có thể ở lại ký túc xá huấn luyện cũng được mà? Mỗi người một máy tính, mọi người lên mạng cùng nhau huấn luyện, nếu muốn có không khí như thi đấu vậy thì có thể đặt hai dãy bàn trong phòng khách, để máy tính lên..."
Lưu Xuyên cười "Như vậy hơi bị giống tiệm Net chui na?"
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói "Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều."
Lưu Xuyên trầm ngâm suy nghĩ một lát, lời của Trạch Văn cũng rất có lý, một năm này bọn họ chỉ tập trung lo cho giải toàn quốc, không có tài trợ, cũng không có tiền, quả thực là vấn đề lớn. Đúng là bọn họ có thể ở tại ký túc xá huấn luyện, dù sao có máy tính với kết nối mạng thì ở đâu cũng giống nhau cả.
Lưu Xuyên suy nghĩ cẩn thận một phen, liền đồng ý gật gật đầu "Ok cứ vậy đi, đến lúc đó chúng ta cải tạo phòng khách ở lầu ba một chút, biến thành phòng huấn luyện tạm thời, đợi đến sau này chính thức tiến vào Liên Minh, có được tài trợ, lúc đó chúng ta sẽ đi thuê một tầng văn phòng cao ốc bự nhất sang nhất, trang trí nó thành tổng bộ chiến đội của chúng ta!"
Ngô Trạch Văn nói "Ừm, như vậy là tốt nhất."
Lưu Xuyên bước đến kề sát ben tai Ngô Trạch Văn, nhỏ giọng nói "May là có cậu quản lý sổ sách giúp tôi, nếu không tôi cứ vung tay xài thoải mái kiểu gì cũng sạch túi..."
Ngô Trạch Văn quay sang nhìn anh, nói "Về sau tôi vẫn sẽ tiếp tục quản lý anh như vậy, anh không thấy phiền là được rồi."
Lưu Xuyên cười nói "Sao lại phiền, cảm ơn cậu còn không kịp nữa là."
Bởi vì từ bé đến lớn chưa bao giờ lo thiếu tiền, nên Lưu Xuyên xài tiền chưa bao giờ biết nương tay là gì, tuy anh rất ít khi tiêu xài phung phí nhưng lại không biết tiết kiệm như Ngô Trạch Văn. Cơ mà lúc trước là vì anh chỉ cần lo cho bản thân mình thôi, nếu hết tiền tiêu có thể đi xin ba mẹ, nhưng hiện tại anh phải gánh cả một chiến đội trên vai, thân là đội trưởng tuyệt đối không thể xài tiền bậy bạ được, cho nên có một quản gia biết tính toán chi li như Trạch Văn quả thực khiến Lưu Xuyên bớt lo rất nhiều.
Thật ra mà nói thì kinh doanh đa số đều chính là dựa vào tích tiểu thành đại, tiết kiệm từng chút từng chút một như vậy. Quỹ tài chính không phải muốn xài là xài, nếu không chắc chắn sẽ có ngày miệng ăn núi lở, Trạch Văn suy nghĩ rất đúng, cái gì có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.
Chiến đội Long Ngâm bọn họ, vẫn còn phải đi một quãng đường rất dài, rất dài...
____________________
Giải thích một chút
+ Tôm cay: tên gốc là khẩu vị hà (口味虾), hay còn gọi là Trường Sa khẩu vị hà, ma lạt tiểu long hà, hương lạt tiểu long hà, là món ăn vặt trứ danh Hồ Nam