Dùng cơm với Lộc Tường xong, Lưu Xuyên gọi xe trở về trường học.
Hôm nay vừa vặn là ngày nhà giáo, Lưu Xuyên ngồi trên taxi rảnh rỗi chẳng có gì làm, mới lấy di động ra, có hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định gửi tin nhắn chúc giáo sư Lưu "Giáo sư Lưu, chúc ngài lễ thầy cô vui vẻ, sức khoẻ dồi dào, ào ào công tác, vạn sự hạnh phúc!"
Lưu Xuyên gõ xong tin nhắn liền gửi đi.
Lưu Bác Viễn vừa mới xong buổi toạ đàm, đang đi ra thì di động vang lên, lấy ra nhìn thấy mẩu tin nhắn này liền bật cười, bấm gọi ngược lại cho kẻ nào đấy.
Lưu Xuyên nhận điện thoại, mỉm cười nói "Ba, lễ nhà giáo vui vẻ..."
Lưu Bác Viễn thấp giọng hỏi "Con đang ở đâu đấy?"
Lưu Xuyên "Con có chút việc, đang ở bên ngoài."
Lưu Bác Viễn "Bảy rưỡi đến phòng mẫu đơn đình ở lầu hai căn-tin trường, ba giới thiệu mấy vị tiền bối cho con."
Lưu Viên nói "Ba à, con..."
Lưu Bác Viễn "Đừng kiếm cớ."
Lưu Xuyên chỉ đành bất đắc dĩ cất di động.
Trong mắt những người bên ngoài thì giáo sư Lưu là một người thầy uyên bác, tính cách ôn hoà, đào lý mãn thiên hạ, một cây đại thụ trong giới học thuật được vô số người ngưỡng mộ, nhưng đối với con cái của mình ông luôn cực kỳ nghiêm khắc. Hồi Lưu Xuyên còn bé tí, trong khi đám con trai nhà người ta có thể leo cây trèo tường chơi đến quên cả đường về thì, anh lại bị phụ thân mình đưa đến lớp luyện thư pháp, từ bé đã bị bắt đọc sách lịch sử thay cho truyện cổ tích...
Cơ mà, phương pháp giáo dục của ông tính ra cũng mang đến khá nhiều ưu đãi, thành tích học tập của Lưu Xuyên từ bé tới lớn đều thuộc diện ưu tú, viết chữ dù là bằng bút máy hay bút lông đều chỉnh chu xinh đẹp, đều là nhờ mới trước đây luyện viết nát cả chục cái bảng chữ mới luyện ra được.
***
Trở lại ký túc xá, Lưu Xuyên lập tức chạy đi tắm rửa, sau đó lục lọi áo sơ-mi cùng với quần tây mà bình thường rất ít mặc thay vào, đứng trước gương sửa soạn kiểu tóc lại một chút, lập tức biến thân thành thanh niên tinh anh xã hội. Biến hình kiểu này làm vài năm, Lưu Xuyên cũng đã muốn quen.
Xoay người ra cửa, đang trên đường đi tới căn-tin thì đúng lúc gặp phải Lý Tưởng với Ngô Trạch Văn.
Lý Tưởng nhìn Lưu Xuyên phiên bản tinh anh trước mặt mình, quả thực không thể tin nổi!
Tên này! Bình thường ở trong lúc nào cũng ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, hôm nay tự dưng thay vào sơ-mi quần tây, lập tức biến thành anh đẹp trai chói loá làm người ta không thể nhìn thẳng.
Lý Tưởng hoảng hốt nhìn đối phương "Lưu Xuyên? Ăn mặc nghiêm túc quá vậy, hẹn bạn gái hả?"
Ngô Trạch Văn cũng nghi hoặc nhìn một hôi lâu, mới đưa tay đẩy kính mắt hỏi "Anh là... Lưu Xuyên?"
Lưu Xuyên "...."
Vãi mấy người, có cần khoa trương tới vậy không!
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc "Trạch Văn, có phải mỗi lần gặp tôi cậu đều phải hỏi tôi là ai mới vui không?
Ngô Trạch Văn nghe vậy, hai vành tai hơi đỏ lên nói "Tại tôi cận thị, nên nhận không ra anh."
Lưu Xuyên đưa mặt đến sát mặt cậu "Nè, nhìn cho thiệt rõ đi, để mốt còn biết phân biệt."
Ngô Trạch Văn "..."
Nhìn gương mặt của người nào đó bị phóng cực đại trước mắt mình, Ngô Trạch Văn yên lặng quay mặt qua chỗ khác.
Lưu Xuyên cười nói "Được rồi không giỡn nữa, ăn mặc nghiêm túc như vậy cả tôi cũng cảm thấy khó chịu nữa là, tại tối nay đi ăn hồng môn yến, không mặc nghiêm túc không được vào."
Lý Tưởng nghi hoặc "Hồng môn yến?"
Lưu Xuyên thở dài "Hầy, một lời khó mà nói hết. Hai người tính đi tiệm Net đúng không? Đi đi đi đi, tôi đi trước ha, bye bye..."
Nói xong liền đi về phía căn-tin.
Lý Tưởng cùng Ngô Trạch Văn liếc nhau một cái, đều là nghi hoặc xoay người rời đi.
Trên đường đi đến căn-tin, Lưu Xuyên lại lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thanh Phong Đạo Trưởng "Đạo trưởng, tối nay tôi bận việc không lên mạng được, hôm qua đã hẹn với bên Trường an, Quốc sắc với Phong hoả rồi, có gì anh liên lạc với ba vị hội trưởng Diệp lạc vô thanh, Quốc sắc vô song với Phong hoả hí chư hầu hộ tôi, nói phụ bản La hán trận sẽ do anh hướng dẫn thay tôi."
Thanh Phong Đạo Trưởng lập tức trả lời "Tôi chỉ huy sao?"
Lưu Xuyên nhắn kèm cái biểu tình mỉm cười "Anh làm được mà."
Thanh Phong Đạo Trưởng im lặng một lát, chỉ trả lời lại một chữ "Ừ."
Lưu Xuyên cười cười, cất di động vào túi.
Trong đội ngũ này, Ngô Trạch Văn lần đầu tiên chơi game, rất nhiều thứ đều không hiểu; Lý Tưởng tuy có kinh nghiệm chơi nhưng lại là tên nói lao ngu xuẩn; Cá thì lại là thánh buff diệt đoàn, trình độ còn lúc này lúc khác; Chỉ có mỗi Thanh Phong Đạo Trưởng là đáng tin nhất. Tuy có hơi nghiêm túc lãnh đạm, nhưng bất luận là trình độ chơi game hay là tính cách, đạo trưởng luôn khiến người khác cảm thấy yên tâm. Cho nên những lúc Lưu Xuyên bận rộn không thể lên mạng, hoàn toàn có thể yên tâm giao đội lại cho anh ta quản lý.
***
Lúc Lưu Xuyên lên lầu vào phòng thì, Lưu Bác Viễn với vài vị bằng hữu đã vào bàn, Lưu Xuyên bước vào liền giả bộ làm con trai ngoan bước đến trước mặt Lưu Bác Viễn gọi "Ba."
Lưu Bác Viễn khẽ gật đầu, nói với mấy vị bằng hữu của mình "Giới thiệu một chút, đây là khuyển tử Lưu Xuyên. Vị này là giáo sư Trương, giáo sư Lâm, giáo sư Vương, đều là bạn tốt của ba từ thời đi học."
——— trại giáo sư tập trung đây sao!
Lưu Xuyên lễ phép mỉm cười, cung kính chào hỏi từng vị giáo sư "Cháu chào chú Trương, chú Lâm, chú Vương!"
Giáo sư Lâm cười tủm tỉm nói "Ông Lưu à, con trai của ông nhìn tuấn tú lịch sự phải biết!"
Giáo sư Vương cũng lên tiếng phụ hoạ "Phải đó, sao trước giờ ông không giới thiệu với chúng tôi, con trai ông công nhận giống ông hồi còn trẻ gì đâu!"
Giáo sư Trương cảm khái nói "Lưu Xuyên nhà ông đúng là tài mạo song toàn, không giống cái thằng nghịch tử nhà tôi, suốt ngày chỉ biết cắm đầu chơi game online!"
"..." Lưu Xuyên suýt chút nữa là phá lên cười thành tiếng, lập tức cố nhịn xuống, ra vẻ bình tĩnh đón nhận ánh mắt phi đao của ba mình bắn tới.
Giáo sư Lâm hỏi "Nếu tôi nhớ không lầm thì Lưu Xuyên, cháu đang theo hệ lịch sử đúng không?
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Dạ phải chú Lâm."
Giáo sư Lâm cười tủm tỉm, đưa tay sờ cằm "Vậy là coi như cha truyền con nối rồi. Ai, con gái chú nói mãi mà không chịu theo học văn, chạy đi học cái gì mà múa múa, còn nhất quyết đòi làm diễn viên múa nữa."
Lưu Xuyên ngoài mặt biểu hiện vô cùng phong độ lễ phép, trong lòng đã cười đến bò lăn.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, dù là mấy vị giáo sư cũng không thoát khỏi câu này ha... Không biết giáo sư Lưu nhà mình nghe mấy lời này sẽ có cảm tưởng gì nữa?
Lưu Xuyên quay qua liếc nhìn ba mình một cái, Lưu Bác Viễn cũng liếc lại một cái, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như tất cả đều chả có quan hệ gì mới mình, núi lở phía trước cũng không chớp mắt một cái.
Hôm nay các vị tụ hội ở đây đều là bạn bè từ thời còn trẻ của phụ thân nhà mình, nên không khí trong phòng không nặng nề nghiêm túc như trong mấy hội nghị thảo luận của các chuyên gia, không ai nhắc đến các vấn đề học thuật, chỉ cùng nhau tán gẫu về gia đình, về vợ con mình... Lần đầu tiên Lưu Xuyên mới biết, hoá ra giáo sư cũng biết "buôn dưa lê"....
Càng khiến cho Lưu Xuyên bất ngờ hơn là, bữa cơm chỉ mới ăn được đến một nữa, giáo sư Lưu đã thả anh trở về "Con về trước đi, hôm nay chủ yếu do mấy chú chưa thấy mặt con lần nào nên ba mới gọi con đến cho họ nhìn một cái. Chỗ người lớn trò chuyện con ngồi nghe cũng không thích hợp. Về đi"
Lưu Xuyên lập tức đứng dậy, mỉm cười "Vậy con về trước, ba với các chú ở lại trò chuyện vui vẻ."
Giáo sư Lâm cười tủm tỉm "Đi đi đi đi."
Lưu Xuyên như được đại xá lập tức nhanh chóng rời đi, cũng không quên lấy di động ra nhắn một mẩu tin "Ba, uống ít rượu một chút, nhớ chú ý sức khoẻ."
Lưu Bác Viễn đọc tin nhắn, phì cười một cái, cũng trả lời "Ba mới chuyển vào thẻ con mười ngàn tệ đó, cầm mà mua máy tính, không đủ thì bảo ba cho thêm. Nhớ đừng nói với mẹ đấy."
Lưu Xuyên "..."
Đây, chẳng lẽ là tâm linh tương thông giữa phụ tử trong truyền thuyết sao? Hôm nay vừa mới vay tiền Lộc Tường tính mua máy tính, ba liền chuyển cho mười ngàn...
Tài chính trong nhà trước giờ đều là do mẹ nắm giữ, vậy mà ba dám lén lút để dành tiền riêng, còn âm thầm gạt vợ cho con trai mình tiền mua máy tính... Giáo sư Lưu nhìn như là người nghiêm khắc, kỳ thực vẫn là rất đáng yêu!
Lưu Xuyên cười nói "Cám ơn ba, tiền đủ con xài rồi, ba yên tâm."
Lưu Bác Viễn nói "Nghe nói năm nay Võ Lâm tổ chức giải liên trường đại học, con có dự định gì không?
Lưu Xuyên biết mình không gạt được phụ thân, liền thoải mái thừa nhận "Con tính ra sức vì đội của trường, nên nhận lời làm huấn luyện viên bồi dưỡng tuyển thu cho đội trường. Ba yên tâm, con không để ảnh hưởng chuyện học đâu."
Lưu Bác Viễn nói "Con cũng lớn rồi, tự biết chừng biết mực là được."
Lưu Xuyên "Con biết rồi ba! À nhớ giúp con giấu mẹ nha, cám ơn ba!"
Lưu Bác Viễn trả lời một chữ ừ, khẽ mỉm cười cất di động vào.
Haiz, làm tấm ván kẹp giữa bà xã dữ dằn cùng con trai nghịch ngợm lâu ngày, giáo sư Lưu của chúng ta đã luyện thành tấm thân kim cương bất hoại từ lâu rồi...
***
Lúc Lưu Xuyên rời khỏi phòng ăn thì vừa vặn chín giờ, thấy vẫn còm sớm, anh liền tiện đường đi ra tiệm Net gần trường.
Ngồi vào máy mở game đăng nhập, vừa lên liền thấy Thanh Phong Đạo Trưởng, Trạch Văn với Lý Tưởng, cả thánh cá cũng đang trên mạng, trong danh sách hảo hữu cũng biểu hiện bọn họ đang trong phụ bản Thập Bát La Hán Trận độ khó anh hùng.
Thấy Lưu Xuyên online, Thanh Phong Đạo Trưởng lập tức nhắn tin "Xử lý xong việc riêng rồi?"
Lưu Xuyên trả lời "Ừ, thuận lợi hơn tôi tưởng tượng. Phụ bản tới đâu rồi?"
Giang Thiếu Khuynh nói "Mới xong lượt với công hội Trường an và Quốc sắc, hiện tại đang đi với Phong hoả."
Lưu Xuyên nói "Có gặp trục trặc gì không?"
Giang Thiếu Khuynh "Lần đầu trị liệu không bắt kịp nhịp độ của đội, diệt đoàn một lần. Những lần còn lại đều ok."
Này cũng nằm bên trong dự kiến từ trước của Lưu Xuyên, anh với đạo trưởng, Trạch Văn và Lý Tưởng đánh phụ bản nhiều lần như vậy, bốn người họ đã muốn phối hợp rất ăn ý với nhau, còn thánh buff Cá bơi kia chỉ mới gia nhập ngày hôm qua, theo không kịp cũng là bình thường.
Lưu Xuyên hỏi "Thao tác của tên Cá kia thế nào?"
Giang Thiếu Khuynh nói "Tối qua mọi người rời mạng tôi có bảo cậu ta đi luyện với cọc gỗ, luyện hơn một giờ, hiện tại thuần thục hơn rồi."
Đạo trưởng quả nhiên là đáng tin cậy, Lưu Xuyên không có mặc liền tự giác đi giúp đỡ chỉ dạy đội hữu mới...
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Đạo trưởng vất vả rồi, anh tiếp tục đi với bọn họ đi, đi xong rồi gọi tôi vào."
Giang Thiếu Khuynh nghe vậy tiếp tục đánh phụ bản, Lưu Xuyên một mình đến thương hội xem xét.
Cửa hàng Thanh Phong vẫn đang tiếp tục đứng đầu toàn thương hội, trang bị treo lên đều được tiêu thụ rất nhanh, hơn nữa ngày hôm qua đạo trưởng còn đặc biệt mở một trang riêng để thu mua nguyên liệu, mua các loại đá ngũ hành với giá thị trường, dùng giá thấp mua gấm tô châu cùng cẩm đoạn – hai mặt hàng hiện tại đã thành hàng rẻ mạt. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà số lượng thu mua rất khả quan.
Rất nhiều người mới bắt đầu chơi không hiểu lắm về game, hoặc là một số người không thích cường hoá vũ khí, đối với họ thì đá ngũ hành gần như chẳng có tác dụng gì, nên bọn họ rất thích đem đi bán đổi lấy vàng, sau đó dùng vàng mua trang bị. Mà gấm tô châu với cẩm đoạn, hai loại tài liệu dễ dàng săn được ở giai đoạn đầu này hoàn toàn không đáng giá tiền, nhiều người thấy có nơi thu về liền đem đi bán.
Thanh Phong Đạo Trưởng hiển hiên rất am hiểu tâm lý của đám người này, nên mới đặt hai trang bán ra cùng mua về song song cạnh nhau.
Vừa thấy mức giá chênh lệch này liền biết là đã được Ngô Trạch Văn cẩn thận tính toán ra, bán đi vài viên đá ngũ hành cùng tài liệu liền có thể mua về một món trang bị, vô cùng hấp dẫn người chơi. Cứ như vậy tài chính của cửa hàng sẽ được lưu thông liên tục, hàng hoá bán đi nhanh chừng nào thì danh dự tăng nhiều chừng nấy, là một loại tuần hoàn có ích.
***
Lưu Xuyên đang chỉnh sửa lại cửa hàng thì, đột nhiên thu được tán gẫu của hội trưởng Trường An, Diệp lạc vô thanh "Cao thủ, onl rồi?"
Lưu Xuyên trả lời "Ừ, hội trưởng đánh phụ bản xong rồi?"
Diệp lạc vô thanh nói "Hôm nay đạo trưởng hướng dẫn phương pháp cho bên tôi rồi, đang tổ một đội tinh anh đi luyện, có lẽ rất nhanh liền có thể phá kỷ lục hệ thống, cảm ơn nhiều ha!"
Lưu Xuyên cười nói "Không cần khách sáo, à hội trưởng cử vài cao thủ Tiêu Dao đến hậu viện Thiếu Lâm được không? Pk vài trận chơi."
Diệp lạc vô thanh kinh ngạc "...Còn muốn pk?"
Lưu Xuyên nói "Tất nhiên rồi, lúc trước đã bảo là bên anh đánh thắng được tôi thì tôi mới dạy công lược mà. Hôm nay vì có việc bận, sợ mọi người chờ lâu nên mới nhờ đạo trưởng mang đội, bên anh cũng phải giữ lời hứa chứ! Qua đây pk."
Diệp lạc vô thanh đổ mồ hôi...
Người này... thật sự không phải tên khổ dâm sao? Biết đánh không lại còn khăng khăng đòi pk?
Diệp lạc vô thanh suy nghĩ một lát, nói "Ok ok, tôi bảo bên tôi qua lập tức."
Lưu Xuyên liền copy lại lời này gửi cho các hội trưởng công hội còn lại, sau đó mới nhắn với Thanh Phong Đạo Trưởng, dặn dò khi nào đánh xong phụ bản thì kéo cả đội đến hậu viện Thiếu Lâm Tự để xem pk.
Mười phút trôi qua, tại hậu viện Thiếu Lâm Tự đột nhiên tụ tập một đám nhân vật nổi tiếng của server—— Diệp lạc vô thanh, hội trưởng Trường an cùng đội trưởng PVP Phong trần sa; hội trưởng Quốc sắc vô song của công hội Quốc sắc cùng trưởng đoàn tinh anh Quốc sắc yên chi; hội trưởng Phong hoả hí chư hầu cùng phó hội trưởng Phong hoả yên nhau của công hội Phong hoả.
Vài vị hội trưởng cùng tinh anh đứng mắt to mắt nhìn nhìn nhau, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Lưu Xuyên dùng khinh công từ nóc nhà nhảy xuống, mỉm cười nói "Các hội trưởng chờ lâu ha, chúng ta từ từ đánh."
Đám hội trưởng "..."
Cả đám chúng tôi xếp hàng thay phiên hành cậu đấy, cậu hớn hở như vậy để làm gì?
Phong hoả hí chư hầu tính cách bộc trực, thấy vậy liền nhịn không được lên tiếng nói "Cao thủ, lần trước tôi đánh với cậu rồi còn gì? Còn muốn đánh nữa?"
Lưu Xuyên nói "Phải đó, hai hôm nay tôi thấy mình có tiến bộ nhiều lắm, muốn nhờ hội trưởng chỉ giáo."
Phong hoả hí chư hầu "..."
Thực ra tại lần trước quay phim mà hơi mờ chút... Khụ khụ...
Phong hoả hí chư hầu rất là bất đắc dĩ gửi mời luận bàn, tự nhủ lần này phải cố gắng "chỉ giáo" Đường Môn này hơn...
Giang Thiếu Khuynh mang theo đội hữu đứng bên cạnh xem pk, cũng thu hình dưới đủ các loại góc độ.
Lưu Xuyên đánh 5 phút liền bại trận, mỉm cười nói "Cảm ơn hội trưởng! Tiếp theo tới ai?"
Cao thủ Tiêu Dao bên Trường an Phong trần sa tiến lên nói "Tới tôi đi."
Lại là 5 phút liền kết thúc.
Cứ như vậy, từng người từng người một xếp hàng pk với Lưu Xuyên, mỗi lần Lưu Xuyên đều vô thanh vô tức bại trận, khống chế thời gian cùng tiết tấu pk vô cùng chuẩn xác, giúp đám Trạch Văn có thể quay lại càng nhiều kỹ xảo hơn.
Mà các vị "huấn luyện viên" chiến thắng trong hoang mang, cứ ngỡ là cao thủ Đường Môn này có sở thích đặc biệt.
——— thua nhiều như vậy còn hớn hở cười đùa? Người này là thánh hành sao...
Bởi vì server này có rất nhiều công hội nổi tiếng trú đóng, nhưng từ lúc mở server đến bây giờ không khí vẫn luôn an hoà bình tĩnh, đây là lần đầu tiên thấy được ba vị hội trưởng cùng xuất hiện chung một chỗ, toàn bộ hậu viện Thiếu Lâm Tự lập tức nóng bỏng lên—— sắp có đánh nhau hả?
Ngọn lửa tò mò trong lòng các người chơi cứ liên tục sôi trào, tin tức ba vị hội trưởng cùng xuất hiện ở Thiếu Lâm Tự cũng nhanh chóng được lan đi khắp server, vô số người chơi rảnh rỗi không có gì làm cũng cất công chạy tới Thiếu Lâm Tự xem kịch vui.
Kết quả lại phát hiện...
Mấy vị hội trưởng này hoàn toàn không có ý đánh nhau, còn rất hoà ái xếp hàng đập tên Đường Môn lạ hoắc kia, đánh xong còn khách sáo chào tạm biệt "Hẹn gặp lần sau" với nhau..
—— Tình huống gì đang diễn ra đây?
Những người vây xem cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
***
Một góc nào đó trên nóc nhà hậu viện Thiếu Lâm Tự.
Hội trưởng Kinh cức điểu của công hội Đồng tước cùng hội phó Thái sắc anh vũ nhận được tin tức cũng đến đây, đứng ở một góc xa xa quan sát.
Ở gốc cây gần đó cũng đứng một vị, hội trưởng Giang thành tử của công hội Hoa hạ...
Nhích qua gốc cây bên phải một tí, là nhóm quản lý của Thất tinh thảo.
Chư vị "người quen" bốn mắt nhìn nhau, cảm giác vô cùng mất mặt!
Đường đường là hội trưởng các công hội lớn, lại lén lút nấp trên cây, trên nóc nhà, chỉ để rình mò... à không, quan sát hội trưởng của ba công hội kia xếp hàng đập Đường Môn, nói ra nghe mà đau hết cả trym...
Haiz, đúng là hội trưởng khó làm mà...
Bên Thất tinh thảo chạy tới xem thuần tuý chỉ là vì Đoạn trường thảo tưởng là mấy tên này sắp sửa đánh nhau nên muốn xem kịch vui, kết quả chẳng thấy đánh nhau, Đoạn trường thảo cũng nhàm chán trở về.
Hội trưởng Giang thành tử của Hoa hạ đến xem là vì được Tạ đội phó dặn dò riêng, phải để ý Đường Môn kia chặt chẽ!
Còn công hội Đồng tước đến đây quan sát, là vì trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Thái sắc anh vũ quả thực hiểu không nổi "Hội trưởng, anh nói xem rốt cuộc dụng ý của người này là gì?"
Kinh cức điểu nhăn mặt "Tôi cũng không hiểu nổi."
Công hội Đồng tước của bọn họ sau khi nắm chắc ba thứ hạng tam giáp của phụ bản La hán trận rồi, liền không liên hệ với Lưu Xuyên để hỏi công lược. Một là vì đã có tam giáp nên không cần để ý tới kỷ lục, còn nguyên nhân khác lại là... sau khi Thiệu đội họp ở Bắc Kinh trở lại, đột nhiên gọi hội trưởng ở khu bảy Điện Tín là Kinh cức điểu qua dặn dò vài câu, mà đến bây giờ Kinh cức điểu cũng không rõ mấy câu đó có ý gì.
Thiệu Trạch Hàng gọi Kinh cức điểu vào văn phòng, hỏi thẳng "Nghe bảo bên server mới có một đội phá kỷ lục thế giới Danh Kiếm Các?"
Kinh cức điểu nghe vậy, trong lòng lập tức bội phục sát đất đội trưởng nhà mình!
Thiệu đội mỗi ngày đều bận rộn vô số việc, vậy mà việc vặt vãnh trong game như này cũng biết! Tin tức linh thông vô cùng!
Kinh cức điểu vội nói "Đúng vậy Thiệu đội, đội trưởng của bọn họ là một Đường Môn lưu phái ám khí, là một nhân tài chỉ huy bản sao hiếm gặp, chúng tôi đang tìm hiểu lai lịch của anh ta, suy xét xem có nên mời chào anh ta vào hội không. Trước mắt có rất nhiều công hội cũng có ý này, nhưng anh ta không nhận lời bất cứ ai, tôi đang suy xét có nên đề cao lợi ích, mời anh ta vào chỉ huy đoàn tinh anh trong hội không."
Thiệu Trạch Hàng ngẩng lên liếc nhìn Kinh cức điểu một cái "Mời chào? Tôi khuyên mấy cậu đừng nên bày trò trước mắt tên kia."
Kinh cức điểu ngẩn người "...Tại sao ạ?"
Thiệu Trạch Hàng nói "Tốt nhất là mấy cậu đừng dây vào tên đó nữa, cũng đừng nghĩ tới chuyện kéo vào Đồng tước. Tình hình bên server mới có chút phức tạp, sau này có gặp mâu thuẫn tranh đấu giữa các công hội thì cố gắng tránh càng xa càng tốt, đừng để ý tới. Công hội trong game, chú trọng phát triển ổn định là được."
Kinh cức điểu lập tức gật đầu "Tôi hiểu rồi, Thiệu đội."
Ngoài miệng bảo hiểu, nhưng trong lòng không hiểu!
Tại sao không thể lôi kéo chào mời cao thủ Đường Môn này về? Không lẽ anh ta là spy của công hội nào? Hay là đại thần dân gian tâm cao khí ngạo khó mà lay chuyển được?
Kinh cức điểu nghĩ mãi, tới giờ cũng nghĩ không ra.
Thái sắc anh vũ nói "Có khi nào là Thiệu đội nghe được tin tức gì đó, nói như vậy là muốn nhắc nhở chúng ta?"
Kinh cức điểu nói "Cũng có thể là như vậy, dù sao Thiệu đội đứng trong giới liên minh lâu như vậy, quen biết nhiều hơn chúng ta. Hơn nữa anh ấy lại mới từ đế đô dự họp trở về, có thể là lúc họp nhận được tin tức gì đó đi... Nhưng lại không tiện nói nhiều, nên mới ám chỉ nhắc nhở chúng ta chú ý?"
Thái sắc anh vũ trầm tư suy nghĩ "Là cao thủ nào mà kinh động cả Thiệu đội nhỉ? Thân phận chắc là không phải dạng vừa..."
Kinh cức điểu nói "Chẳng lẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp?"
Đáp án của hai người, kỳ thực đã rất gần với chân tướng...
Thái sác anh vũ nói "Tuyển thủ nào hiện tại không ưu tiên cho giải đấu chứ, làm gì có thời gian chơi game?"
Kinh cức điểu nói "Trừ khi là đã nghỉ thi đấu."
Thải sắc anh vũ nói "Tuyển thủ nghỉ thi đấu dạo gần đây hình như không có ai là Đường Môn ám khí mà.."
Kinh cức điểu gật đầu "Phải đó, hơn nữa hôm đó pk tôi thắng mà. Trình độ của tôi nếu là chơi game còn miễn cưỡng, nhưng không có khả năng thắng được tuyển thủ chuyên nghiệp. Nếu như thực sự là tuyển thủ, làm gì gà tới mức đó."
Thái sắc anh vũ đồng ý "Ừ, người này đánh phụ bản còn tàm tạm. Pk còn thua cả con gà, thấy đánh với đám kia toàn thua không?"
Sau đó, câu chuyện dần dần lệch khỏi con đường dẫn đến chân tướng càng lúc càng xa...
***
Bên kia, người nào đó vì che giấu thân phận buộc lòng phải giả vờ làm một Đường Môn ám khí, hôm nay vẫn như cũ là bại tướng dưới tay các vị hội trưởng, cười tủm tỉm cung tiễn đoàn huấn luyện viên ra về...
Sau đó, cả đám lén lút tiến vào nhóm QQ của đội thảo luận, lần này có mặt thêm một con cá.
Lưu Xuyên chỉnh sửa lại toàn bộ video ghi hình, cũng sửa lại tên theo các lưu phái rồi upload lên kho tài nguyên của nhóm, nói "Mọi người mở clip mình quay lại, sửa tên theo lưu phái cùng thời gian đi, để tiện sắp xếp nữa. Sau khi tải về chỉnh tốc độ chậm lại xem cho cẩn thận, phải nhận rõ từng kỹ năng, tập làm quen với các liên chiêu của từng lưu phái."
Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Xuyên tiếp tục dặn "Đánh phụ bản với đánh cạnh kỹ trường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mọi người bây giờ chưa max cấp, nên bắt đầu luyện tập từ kỹ năng trụ cột nhất. Rảnh thì xem mấy clip thu từ góc nhìn của tôi nhiều một chút, chú ý cách thức di chuyển. Đợi khi nào mọi người nắm rõ rồi thì tôi sẽ không tự mình pk nữa, thay vào đó sẽ để các cậu tự mình pk với đám cao thủ kia, luyện tập thực chiến càng nhiều mới có lợi cho các cậu."
Lý Tưởng hưng phấn nói "Đã hiểu! Có nhiều cao thủ làm mẫu như vậy đệ tử mới phát hiện, kỹ xảo pk lúc trước của mình chẳng khác gì ếch ngồi đấy giếng!"
Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi "Lần sau có thể mời một cổ sư Ngũ Độc không?"
Cá cũng hùa theo phát biểu "Đội trưởng kêu luôn một buff nha! Tui cũng muốn học thao tác buff!"
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Ok, để lần tới đi."
Cả đám ngoan ngoãn tải về video, sau đó trở lại game. Lưu Xuyên cũng bấm xin vào đội ngũ của Thanh Phong Đạo Trưởng.
Thanh Phong Đạo Trưởng nhường đội trưởng lại cho Lưu Xuyên, cũng thuận tay giao dịch mấy món trang bị tím 35 cấp của Đường Môn hôm nay đánh phụ bản kiếm được.
Lưu Xuyên phát biểu tình mỉm cười trên kênh đội ngũ nói "Tiếp tục phụ bản đi, chúng ta phải nhanh chóng lên 40 cấp."
Cá ngạc nhiên hỏi "40 cấp có hoạt động gì hả?"
Lưu Xuyên nói "Có, đánh boss thế giới."
Cá tò mò hỏi "Boss thế giới? Chúng ta cũng chạy đi hóng boss thế giới hả? Công hội tranh đoạt nhiều lắm đó, chạy vô cũng chỉ làm vật hi sinh thôi à!"
Lưu Xuyên nói "Chúng ta không phải đi hóng, mà là đi kéo boss về."
Cá "..."
Lưu Xuyên nói "Thánh cá, có trọng trách giao cho cậu này, tới lúc đó Ngũ Độc sẽ kéo boss, cậu phụ trách buff máu. Ngũ Độc nhà tôi mà treo tôi sẽ cho cậu biết tay!"
Cá sợ ngây người "Tui á!!?"
Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, chính là cậu!"
Cá "..."
Cái đội này... rốt cuộc là muốn làm gì!? Dám tham gia đoạt boss thế giới với các công hội lớn kia nữa!?
Trong nháy mắt, thánh cá cảm giác giống như trên đầu đè xuống một toà núi lớn—— quả là áp – lực – như – núi!!!