Bởi vì thức đêm mệt mỏi nên Lưu Xuyên ngủ một mạch mãi cho tới chiều mới tỉnh dậy, rửa mặt lại đi căn-tin ăn cơm chiều, sau đó mới lững thững đi đến quán Net quen thuộc.
Hôm qua là cuối tuần nên mới có thể thả cho mình một ngày chơi đã đời như vậy, bắt đầu qua ngày mai liền không thể như vậy. Sáng sớm nếu có khoá thì tối không thể thức quá khuya, hơn nữa ký túc xá trường có hạn chế giờ đóng cổng, về trễ kiểu gì cũng bị nhốt ở ngoài.
Tình hình này... coi bộ phải mau chóng mua laptop mới được.
Lưu Xuyên đổi hướng đi đến máy ATM ngân hàng, kiểm tra số dư còn lại trong thẻ.
Thẻ tiết kiệm, số dư có thể dùng: 4,500 nhân dân tệ.
Thẻ này là do mẹ anh Dương Thu Ninh đích thân đi làm ở ngân hàng công thương, bỏ sẵn vào bên trong 5,000 tệ coi như tiền tạm ứng trước cho con trai mình sử dụng. Về sau cứ đến ngày đầu tháng bà sẽ chuyển thêm 1,000 tệ phí sinh hoạt cho Lưu Xuyên. Mấy hôm trước trở lại trường, bởi vì cần mua một số vật dụng hàng ngày nên tiêu hết năm trăm tệ, hiện tại chỉ còn lại có bốn ngàn rưỡi.
Bản thân Lưu Xuyên không phải kẻ tiêu tiền như nước thích phung phí xa hoa, lúc trước còn làm đội trưởng Hoa Hạ, ngoại trừ một số buổi xã giao tất yếu phải mời khách đi dùng cơm ra, mỗi ngày anh đều ru rú ở ký túc xá đội để luyện tập. Chiến đội lại bao ăn bao ở, tiền tiêu cũng không bao nhiêu, ngược lại mỗi tháng anh đều âm thầm trợ cấp cho em gái Lưu Hiểu Mông của mình một ít tiền riêng. Bởi vì Lưu Xuyên cảm thấy con gái ít nhất vật chất phải đầy đủ, mình làm anh hai cũng nên quan tâm em gái một tí, thành ra cho con bé tiền xài nhiều cỡ nào anh cũng không đau lòng.
Hơn nữa, bọn con gái yêu thích cái gì, Lưu Xuyên hoàn toàn không biết, thành ra chỉ có thể cho tiền, để em mình thích cái gì liền mua cái đấy.
Thi đấu suốt mấy năm nay, nào là tiền lương chiến đội, tiền thưởng, thu nhập từ các giải đấu, chia phần trăm quảng cáo... cộng dồn lại cũng là một con số không nhỏ.
Tất cả tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của Lưu Xuyên thực là chỉ có một triệu thôi sao?
Khụ khụ, kia tất nhiên chỉ là kế hoãn binh để ứng phó mẫu hậu thôi...
Lưu Xuyên mỉm cười, rút từ trong ví tiền ra một tấm thẻ khác, nhét vào khe máy ATM.
Thẻ kim cương dành cho khách hàng, tồn khoản định kỳ: 5,000,000 nhân dân tệ.
Tấm thẻ này là anh cố ý đi làm trước khi nghỉ thi đấu, số tiền trong thẻ phần lớn là tiền thưởng linh tinh mà quản lý Hoa Hạ chuyển khoản cho cá nhân Lưu Xuyên, anh đem tiền toàn bộ đều gửi vào thẻ này, mục đích chính là để phòng hờ trong tương lai nếu như có quay trở lại liên minh thì cũng có một ít tài chính bắt đầu, tránh trường hợp bởi vì thiếu tiền mà không xây dựng nổi chiến đội của mình.
Muốn xây dựng một chiến đội cần rất nhiều khoảng chi tiêu, nào là tiền lương các đội viên, phí dụng ăn ở đi lại, rồi máy vi tính bàn phím lẫn chuột đều phải mua mới, phí dụng giao thông qua lại tham gia thi đấu, phí dụng cho đội ở lại khách sạn, etc... Giai đoạn đầu không có nhà tài trợ, các chi phí này đều là do bản thân tự bỏ ra.
Các chiến đội nghiệp dư khác đa số đều là người quen cùng nhau góp tiền cho đội, phí dụng vé giao thông đi lại đương nhiên cũng do họ tự bỏ tiền.
Lưu Xuyên để dành lại một khoản tiền lớn như vậy xem như làm quỹ tài chính khởi động, mong muốn ngay từ lúc bắt đầu có thể cung cấp điều kiện tốt nhất cho đội viên, cũng như ký hợp đồng lương chính thức với họ... tất cả điều này anh làm không chỉ vì muốn trở thành đội trưởng một chiến đội...
—— mà là người nắm quyền cao nhất trong câu lạc bộ.
Cái mà Lưu Xuyên mong muốn, là có thể tự tay xây dựng nên một đội ngũ, hơn nữa biến đội ngũ này trở thành tấm biển vàng cho câu lạc bộ trong giới eSport, về sau sẽ từ từ phát triển cũng như mở rộng, nếu như có thể anh còn muốn tiến quân sang các hạng mục game khác của eSport nữa.
Mà Lưu Xuyên, với thân phận là người đầu tư ngay từ lúc bắt đầu, sẽ có được cổ phần cùng quyền hành cao nhất trong câu lạc bộ.
Về sau cho dù anh có nghỉ thi đấu rời đi eSport chăng nữa, câu lạc bộ này vẫn sẽ thuộc về anh.
Anh mong muốn biến câu lạc bộ trở thành sự nghiệp của mình để kinh doanh, nếu như thành công, phía cha mẹ cũng dễ ăn nói hơn.
Từ đội trưởng chiến đội, đến về sau là ông chủ của sản nghiệp, đây mới là mục đích chính của Lưu Xuyên.
Tuyển thủ chuyên nghiệp thông thường sẽ không can dự vào việc quản lý chiến đội, nói cách khác, mặc kệ ngươi có tài giỏi cỡ nào hay có thần cỡ nào đi nữa, quản lý muốn khai trừ, ngươi liền phải cuốn gói rời đi; Cũng giống như một minh tinh, dù có nổi tiếng đến cỡ nào đi nữa, công ty sau lưng nếu đã có ý muốn chỉnh hay ém ngươi xuống, ngươi cũng không có cách nào chống lại được.
——trừ khi, tự mình làm.
Lưu Xuyên chính là muốn tự mình làm, tự mình làm chủ của mình, nắm trong tay mọi thứ.
Nếu có ai đó biết được ý tưởng này của Lưu Xuyên, chắc chắn sẽ cho rằng dã tâm của anh quá lớn...
Bất quá, Lưu Xuyên lại cảm thấy chút xíu dã tâm ấy của mình thực sự rất cần thiết, nếu chiến đội tự tay mình xây nên lại đi giao cho người khác, anh sẽ không an tâm.
Số tiền 5 triệu gửi ngân hàng này không tính là nhiều, nhưng nếu muốn lập mội chiến đội mới thì số tiền này đủ để ứng phó với chi phí tiêu dùng cần thiết ban đầu rồi. Chí ít anh có thể phát cho mỗi đội viên một khoảng lương tạm ổn, không đến mức để đám huynh đệ theo mình phải uống gió cho no bụng.
Bởi vậy Lưu Xuyên không muốn đụng vào số tiền này, nên lúc trước làm thẻ liền chọn loại tiết kiệm định kỳ cả năm, gạt luôn cả cha mẹ mình.
Nhưng mà không ngờ lúc trước tính toán như thế, bây giờ lại gặp rắc rối, bởi vì tiết kiệm định kỳ cả năm nên không thể giữa chừng rút ra, không rút tiền thì không đủ để mua laptop...
Hiện tại các loại laptop cấu hình đủ để chơi game giá tiền trung bình cũng bảy đến tám ngàn tệ, mà bây giờ trong tay anh chỉ có hơn bốn ngàn, nếu lấy hết đi mua laptop vậy tháng này phải uống gió trừ cơm...
Hay là đi mượn một ít nhỉ?
***
Lưu Xuyên có hơi do dự một lát, mới lấy di động ra gửi một tin SMS "Hội nghị xong chưa?"
Nháy mắt liền nhận được trả lời "Xong lâu rồi sư phụ! Đang ăn bữa tối đây nè! Hôm nay là tiệc hải sản, ăn cực ngon luôn! Đệ tử mới vừa ăn xong năm con sò, ba con tôm hùm với bốn con cua!"
Lưu Xuyên "..."
Tiểu Lộc Tường bùng nổ tốc độ tay, nhanh chóng đánh thiệt nhiều chữ trên tin nhắn gửi sư phụ "Bàn bên cạnh đang uống rượu nè, Dương Kiếm sắp xỉn rồi! Sư phụ không có mặt tiếc ghê luôn, lúc trước lần nào có sư phụ thì ai nấy đều hùa vào chuốc rượu sư phụ, vui muốn chết!"
Lưu Xuyên "..."
Lúc trước mỗi lần tham dự hội nghị trước thi đấu, lần nào cũng bị Tiếu Tư Kính dẫn đầu mời một ly, kèm theo "Xuyên đội, mùa giải này nương tay một chút ha.", tiếp theo là Thiệu Trạch Hàng, cũng một ly một câu "Nương tay.", sau đó lần lượt Diệp đội rồi Đường đội... đội trưởng nào cũng một ly kèm một câu y hệt "Nương tay một chút."
Lưu Xuyên bị đám người này mời rượu đến mức nghẹn trân cả họng —— mấy người có nương tay với tôi lần nào chưa?
Thảo nào, hôm nay cứ cảm giác như có người đang nguyền rủa mình, hoá ra là cái đám đội trưởng đầy bụng xấu xa lại tụ cùng với nhau...
Lưu Xuyên cười nói "Lộc Tường, đừng nói tới đám người đó nữa. Đệ tử có tiền gửi ngân hàng đúng không? Cho sư phụ mượn mười ngàn tệ đi."
"Phụt..."
Hiện trường buổi tiệc, Lộc Tường đột nhiên bị mắc xương cá, ho sặc sụa liên tục.
Tần Dạ bất đắc dĩ "Ăn chậm một chút lại coi, quỷ đói đầu thai hay sao vậy?"
Thiệu Trạch Hàng đưa cho Lộc Tường một ly nước, cũng giúp cậu vỗ vỗ lưng.
Lộc Tường sặc hơn nả ngày, cả gương mặt ho tới đỏ bừng, cuối cùng cũng nuốt xuống được xương cá, mới cầm ly uống vài ngụm nước, vẻ mặt xấu hổ lắc tay "Em đi toilet xíu..."
Vào toilet rồi, Lộc Tường mới lấy di động ra liều mạng bấm chữ "Không phải chứ, sư phụ? Sư phụ mượn tiền đệ tử!!?"
Lưu Xuyên cười nói "Sư phụ cũng có lúc đói mốc mỏ chứ sao."
Lộc Tường khiếp sợ "Sư phụ nghèo tới mức nào mà đi vay đệ tử? Tiền đó giờ đâu? Còn mấy đợt đoạt giải tuyển thủ xuất sắc nhất năm nữa, tiền thưởng cũng đâu có ít, đâu rồi?"
Lưu Xuyên bình tĩnh trả lời "Gửi tiết kiệm định kỳ, rút không được."
Lộc Tường "..."
Lưu Xuyên nói "Sư phụ tính mua một cái laptop để chơi game, thêm một cái bàn phím cơ với chuột xịn nữa, cho sư phụ mượn đi, cuối năm trả lại."
Lộc Tường gãi đầu "Ừ cũng được, chờ mai đệ tử họp xong trở về, chúng ta hẹn chỗ gặp rồi đệ tử đưa ha?"
Lưu Xuyên nói "Ok, sư phụ mời cơm."
***
Giải quyết xong vấn đề kinh tế, Lưu Xuyên vô cùng sung sướng trở lại tiệm Net, kiếm một máy trống ngồi xuống.
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đang trên mạng, Thanh Phong Đạo Trưởng vẫn chưa online.
Khiến người ta kinh ngạc là, acc Thất Dạ Tuyết của Tần Dạ cũng đang online; Tần Dạ lúc này đang ở dùng tiệc ở cuộc họp Võ Lâm, nên hiển nhiên là Lý Tưởng đang cầm acc.
Anh chàng Lý Tưởng này quả thực tốt đến phát khờ, bởi vì acc đại sư của cậu ta hết lượt, cậu ta liền mở acc của Tần Dạ đi phụ bản, hiệu quả cũng rất khả quan, lúc này đã lên 32 cấp.
Lưu Xuyên thấy Lý Tưởng vẫn đang miệt mài trong phụ bản, liềm pm cho Ngô Trạch Văn nói "Bà xã online lúc nào vậy?"
Ngô Trạch Văn trả lời "Ba giờ chiều."
Hai người họ lên mạng sớm hơn Lưu Xuyên ba tiếng, rõ ràng là do Lưu Xuyên ngủ dậy rất muộn.
Lưu Xuyên nói "Có thấy chán không? Chán thì chúng ta đi phụ bản thường, anh làm mẫu cho xem vài lượt rồi bà xã tự đi một mình thử xem.
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không cảm thấy đánh phụ bản một mình có gì khó khăn, liền gật đầu "Được."
Điểm bắt đầu của cậu rất cao, mới giai đoạn tân thủ đã tiếp xúc với cao thủ đứng đầu như Lưu Xuyên. Chuyện đánh phụ bản một mình này, đối với người khác có lẽ sẽ rất đáng sợ, rất khó khăn, nhưng Ngô Trạch Văn thì lại cảm thấy... rất bình thường.
Hai người cùng nhau vào phụ bản, quái trong phụ bản thường không khó đánh như anh hùng, cũng không tạo ra trạng thái xấu, chỉ cần gom lại đánh cho hết là qua. Ngay cả boss cũng không khó đánh, bởi vậy thưởng cho kinh nghiệm cũng rất ít.
Lưu Xuyên vừa đánh vừa cẩn thận giảng giải phương pháp cho Ngô Trạch Văn, hai người đi một lần phụ bản bình thường mà tốn đến mười mấy phút.
Đến vòng thứ hai, Lưu Xuyên không ra tay, chỉ đứng bên cạnh quan sát, để Ngô Trạch Văn tự mình đánh.
Đáng thương đại tỷ Ngũ Độc, bộ dạng gà mờ bị một đám quái bu quanh hội đồng, máu tụt cứ như bị rong huyết, liều mình giãy dụa giữa đám quái.
Mỗi lần đợi đến lúc Ngũ Độc gần chết, Lưu Xuyên mới chịu ra tay, vài kỹ năng tung ra liền giải quyết hết đám quái, cứu lại cô nàng Ngũ Độc lúc này đã muốn hấp hối.
Ngô Trạch Văn biết người này làm vậy là vì muốn huấn luyện mình, cũng không có ý kiến gì, yên lặng giãy dụa sinh tồn giữa đám quái hung hãn.
Cứ như vậy liên tục vài lần, Ngô Trạch Văn rốt cuộc nắm giữ được kỹ xảo đánh quái.
Năng lực lĩnh ngộ của Ngô Trạch Văn rất mạnh, tới lần thứ ba vào phụ bản đã có thể tự một mình vượt phụ bản, tuy thời gian đến tận 20 phút, nhưng phải nhớ một điều, Ngô Trạch Văn là một tân thủ! Một tân thủ dám đi đánh phụ bản một mình, nói ra chắc chẳng ai tin...
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Lần này anh không vào nữa, bà xã tự đi đánh một mình đi, nhớ để ý mấy chi tiết mà lúc nãy anh dặn ha, cố gắng nắm chắc tiết tấu sử dụng kỹ năng, thử xem có thể vượt qua phụ bản trong 15 phút không."
Ngô Trạch Văn nói "Cũng được."
Sau 15 phút, Ngô Trạch Văn đi ra, đem hai thanh vũ khí xanh giao dịch dho Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên hỏi "Có thể rút ngắn thời gian lại không?"
Ngô Trạch Văn nói "Lúc nãy có vài lần mắc sai lầm, nếu không có lẽ thời gian sẽ ngắn lại khoảng 30 giây."
Lưu Xuyên mỉm cười "Vậy thử lại lần nữa xem."
Lần thứ tư quả nhiên chỉ cần 14 phút 30 giây, Lưu Xuyên quả thực bội phục, cậu nhóc này đối với bất cứ cái gì liên quan tới con số đều nhạy bén như vậy...
Hai người cứ như vậy, vừa tán gẫu vừa đánh phụ bản một mình. Ngô Trạch Văn đơn độc một mình trong phụ bản, đánh quái, đánh boss... càng lúc càng thành thạo, cũng càng lúc càng nắm chắc kỹ năng của Ngũ Độc.
Tới đúng 7 giờ tối, Lý Tưởng rốt cuộc đánh xong 5 lượt phụ bản anh hùng cho acc Nga Mi, mệt đến muốn hộc máu, còn không quên phát lời than thở với hai đồng đội của mình "Mới nãy lấy acc Dạ Dạ đi đánh với đội lạ, đánh tới muốn phát khùng, cả đám đánh như lũ đần ấy, xém đoàn diệt mấy lần, lằng nhằng suốt 40 phút mới đánh xong cái phụ bản."
Lưu Xuyên cười "Đội qua đường đánh anh hùng đa số đều là như vậy. Sao, cuối cùng cũng thông quan được, là do cậu chỉ huy họ sao?"
Lý Tưởng nói "Phải đó, tui nhìn đám đó thiệt nhịn không nổi mà. Nguyên lũ toàn gà mờ, đến khống chế hộ vệ ở boss 2 cũng không biết, thả cho hộ vệ liên tục hồi máu boss, đánh nguyên buổi máu vẫn cứ 100%..."
Lưu Xuyên bật ngón tay cái khen ngợi "Làm tốt đấy, học được cả chỉ huy rồi ta?"
Lý Tưởng cười "Do đội trưởng dạy tốt!"
Đến bây giờ, Lý Tưởng mới nhận ra sự tồn tại của vị chỉ huy cao thủ Đường Môn này quan trọng đến mức nào, đối lập so sánh hai bên, chênh lệch quá lớn.
Lý Tưởng trong lòng có chút nôn nóng, chỉ mong mau mau đến 12 giờ đêm reset lại số lượt, tiếp tục đi đánh phụ bản anh hùng.
Đúng lúc này, góc trái khung chat của Lưu Xuyên xuất hiện cửa sổ buzz tán gẫu riêng——
[ Diệp lạc vô thanh ] nói với bạn "Chào cao thủ ha, tôi là Diệp lạc vô thanh, hội trưởng công hội Trường An ở server này."
Lưu Xuyên trả lời lại "Xin chào."
[ Diệp lạc vô thanh ] nói với bạn "Thật sự là xin lỗi, lúc trước vì không xác định được thân phận của đội bên cậu, cứ tưởng là do đám bên Thất Tinh Thảo dùng acc phụ đi đánh phụ bản nên mới phái người dò xét các cậu, làm các cậu chê cười:)"
Lưu Xuyên cười nói "Không có gì, hiểu mà."
Diệp lạc vô thanh lại nói "Cậu bảo đêm nay số lượt phụ bản reset, có thể mang người của bên chúng tôi cùng đi đánh phụ bản phải không?"
Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, tốt nhất phái đến cho tôi hai cao thủ Đường Môn."
Diệp lạc vô thanh lập tức dùng biểu tình bắt tay tỏ vẻ vui sướng "Bên tôi rất ngạc nhiên, không biết đội cậu dùng cách nào đánh được thành tích bảy mươi lăm ngàn cao như vậy, cho nên rất muốn phái hai người trong công hội sang học tập. Cậu cứ yên tâm về trình độ của họ, đều là cao thủ lâu năm cả. Bất quá, nếu như miễn phí học công lược từ cậu như vậy tụi tôi cũng rất xấu hổ, nên nếu cậu có cái gì cần cứ việc mở miệng ha, coi như phí dạy học cũng được."
Không hổ là quản lý công hội, thủ đoạn ngoại giao không chê vào đâu được.
Lưu Xuyên cười nói "Hội trưởng không cần khách sáo như vậy, bên tôi cũng không cần cái gì đâu, tại do đội không đủ người, sợ kiếm người trên kênh thế giới lại không yên tâm về trình độ. Hai tên gà trong đội tôi cũng đang cần rèn luyện, bên anh phái hai cao thủ tới hỗ trợ, cũng coi như là giúp tôi rồi.
Diệp lạc vô thanh "..."
Diệp lạc vô thanh nghe vậy mà ngây ra, mới đầu còn tưởng Đường Môn này kêu họ cử hai người theo đội hắn đánh phụ bản, là có ý muốn bán công lược của bọn họ cho bên mình, không ngờ người này lại cho công lược miễn phí?
Dạy người khác miễn phí? Thực sự có chuyện tốt như vậy?
Lưu Xuyên nói "Lúc trước tôi có bảo với cái cậu kia rồi mà, cách tôi dùng đánh phụ bản có thể dạy bên anh bất cứ lúc nào. Cơ mà thành tích phụ bản thì còn tuỳ, có thể phá được hay không còn phải nhìn bản lĩnh của bên anh nữa."
Diệp lạc vô thanh nhìn lời này mà khiếp sợ vô cùng.
Ý của người này là, phương pháp kia cho dù là bất cứ ai học được, cũng không thể phá được kỷ lục của cậu ta?
Ẩn ý của lời này chính là, chấp các người dùng phương pháp giống hệt, cũng không đủ trình độ đánh ra được thành tích như tôi. Bởi vậy nên dạy các người cũng chả sao cả, bởi vì các người căn bản phá không nổi kỷ lục này... Là vậy sao?
Diệp lạc vô thanh nháy mắt liền hiểu.
Người này... thực sự là tự tin vô cùng! Chẳng lẽ cậu ta nghĩ trình độ của các cao thủ công hội khác không bằng được cậu ta sao?
Diệp lạc vô thanh bình tĩnh nói "Vậy được rồi, tôi cảm ơn trước. Buổi tối đến lúc 12h reset phụ bản, bên tôi sẽ cử hai cao thủ Đường Môn qua cùng đội cậu đánh phụ bản, học hỏi kinh nghiệm một chút."
Lưu Xuyên mỉm cười "Ok, tới lúc đó cứ bảo bọn họ kiếm tên tôi xin vào đội trực tiếp ha. Có điều, tôi miễn phí dạy đấu pháp thôi, trang bị tài liệu phụ bản rớt ra thì không có phần của bên anh."
Diệp lạc vô thanh lập tức nói "Không sao cả, không cần chia cũng được."
Diệp lạc vô thanh nhanh chóng trở về công hội lựa chọn người trong đoàn tinh anh của bên mình, chọn ra hai cao thủ Đường Môn xuất sắc nhất trong đoàn phụ bản là Phong tuyết thiên cùng Vũ trung mạn bộ. Hai vị này còn là cao thủ chiến giới sáu trong cạnh kỹ trường, đồng thời là nguyên lão từng cùng đoàn tinh anh phá vỡ vô số kỷ lục phụ bản.
Diệp lạc vô thanh dặn dò "Tên Đường Môn kia bảo sẽ dạy chúng ta công lược miễn phí, nhưng tôi cứ cảm giác có gì đó không ổn lắm. Trên đời làm gì có chuyện trời rớt mưa kẹo đâu? Hai người vào đội họ nhớ phải xem cho kỹ, đừng quên ghi hình."
Vũ trung mạn bộ nhíu mày "Tên kia thái độ cũng quá mức kiêu ngạo đi?"
Phong tuyết thiên nói "Bất quá là nghé mới sinh không sợ cọp thôi. Có khi vô tình tìm được bug gì đó mới có thể nâng cao thành tích như vậy, liền coi mình lợi hại bằng trời. Hội trưởng không cần lo, coi tụi này vẽ mặt nó cho xem!"
Cũng đúng lúc này, kênh hệ thống trên khung chat của Lưu Xuyên xuất hiện dòng chữ: Hảo hữu của ngài, [ Thanh Phong Đạo Trưởng ] đã online.