*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Xuyên vừa bước ra sân bay, liền thấy một nữ sinh tóc dài mắt to đang đứng đó hết nhìn đông lại nhìn tây, anh bước đến bên cạnh cô gái, đưa tay nhẹ nhàng búng cái ót cô nàng một cái. Nữ sinh lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng rỡ, cả người nhào tới giống như con bạch tuộc ôm ấy Lưu Xuyên "Anh hai!"
Lưu Xuyên bất đắc dĩ gỡ con bạch tuộc quấn trên người mình xuống "...Mấy tuổi rồi, như vậy giống cái gì?"
Lưu Hiểu Mông cười buông tay, ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên. Cô em gái này của Lưu Xuyên tính cách có một chút không giống ai, hồi còn bé cực kỳ thích quấn lấy anh hỏi tại sao—— anh hai cái này tại sao như vậy, cái kia vì sao như thế, rốt cuộc là như thế nào? Quả thật là điển hình cho mẫu nhi đồng mười vạn tại sao.
Bất quá, con gái lớn lên liền biến ngoắt một trăm tám mươi độ, con ốc sên mới ngày nào giờ đã biến thành mỹ nữ, da trắng dáng đẹp, ánh mắt cũng xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh đong đưa theo dáng đi, lướt ngang liền hạ gục một đám quần chúng.
Nhưng chỉ có ai quen thuộc mới biết, con nhỏ này tính cách quỷ quái vô cùng, hố chết người không cần đền mạng.
Mới vài tháng không thấy, giống như lại cao một chút?
Lưu Xuyên nhìn em gái của mình, mỉm cười xoa đầu cô nàng "Ba mẹ đâu?"
Lưu Hiểu Mông nói "Ba đang ở nhà chờ anh đó, mẹ bận họp nên tối mới về, em là đại diện cả nhà phái tới rước anh."
Lưu Xuyên kéo hành lý ra ngoài, miệng hỏi "Em lái xe tới?"
Lưu Hiểu Mông gật đầu "Ùa, em mới lấy được bằng lái xe."
Hai anh em cùng đi đến bãi giữ xe, vừa tới nơi, Lưu Hiểu Mông liền định mở cửa ngồi vào ghế lái, bị Lưu Xuyên ngăn lại. Lưu Xuyên bảo em gái qua ngồi chỗ lái phụ, bản thân lại ngồi vào chỗ điều khiển, nói "Để anh lái, gà mờ sang bên chơi đi."
Lưu Hiểu Mông le lưỡi, không tranh với anh hai mình, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ ngồi thắt đai an toàn.
Xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, dọc theo đường cao tốc chạy về nhà. Lưu Xuyên cơ hồ thuộc nằm lòng các đường ngang ngõ tắt nơi mình sinh ra và lớn lên này, không cần mở hệ thống hướng dẫn đường đi cũng biết nên chạy như thế nào.
Đang lúc dừng đèn đỏ thì đột nhiên di động vang lên âm thanh báo có tin nhắn, Lưu Xuyên cầm lên xem, là tin nhắn trả lời của Dạ Sắc "Tối mai 8 giờ tôi phải lên máy bay đi Tây An, đổi giờ đi."
Lưu Xuyên trả lời "Vậy 5 giờ đi, tan tầm ngoài đường đông lắm, tôi đặt chỗ trước, ăn cơm xong tôi lái xe chở cậu đến sân bay luôn."
Đối phương đáp lại "Ok."
Lưu Hiểu Mông mở to mắt tò mò ngắm di động của anh hai mình, Lưu Xuyên liếc nhìn cô nàng một cái, nhét di động trở lại túi.
Lưu Hiểu Mông cười gian "Thần bí như vậy? Là bạn gái phải hôn?"
Lưu Xuyên nói "Là Tần Dạ."
Lưu Hiểu Mông nghe vậy lập tức đoan chính thái độ "Ồ ồ! Là phó đội trưởng của chiến đội Trường An Tần Dạ đúng không?"
Lưu Xuyên khẽ cong khoé môi "Tiểu quỷ trí nhớ cũng tốt đấy chứ, còn nhớ rõ Tần Dạ?"
Lưu Hiểu Mông nói "Tất nhiên nhớ rồi, anh ta mắng chửi người khác rất là kinh..."
Lưu Hiểu Mông không có chơi game, cũng không hiểu cái gì gọi là thi đấu eSports, có điều bởi vì anh hai nhà mình là đại thần đứng đầu giới tuyển thủ, có biệt danh là đệ nhất Đường Môn giới tuyển thủ eSports Võ Lâm, lâu dần cũng mưa dầm thấm đất, tự nhiên hiểu biết một ít những chuyện có liên quan tới giới tuyển thủ Võ Lâm.
Nói đơn giản một chút thì giới eSports cũng giống như các giới bóng đá, bóng rổ, vâng vâng... cũng có các loại chiến đội minh tinh cùng tuyển thủ ngôi sao. Các đội ngũ đạt được thắng lợi các giải đấu cùng trận đấu đều sẽ nhận được rất nhiều giải thưởng, hơn nữa còn nhận được tài trợ từ các hãng lớn. Các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có thể kiếm thêm thu nhập từ chi phí làm người đại diện quảng cáo.
Tuyển thủ đứng đầu có rất nhiều fan hâm mộ, được đãi ngộ không kém gì các ngôi sao điện ảnh hay âm nhạc.
Lưu Xuyên là đại thần đứng đầu liên minh Võ Lâm, từng dẫn dắt chiến đội Hoa Hạ nhận chiến tích huy hoàng đại mãn quán toàn năm ——cái gọi là đại mãn quán toàn năm cũng chính là chỉ trong vòng một năm, bao gồm giải đấu liên minh chuyên nghiệp mùa xuân, giải thi đấu TGA mùa hè, giải đấu liên minh chuyên nghiệp mùa thu cùng với giải thi đấu TGA mùa đông, liên tục trong bốn giải đấu toàn bộ đều đoạt quán quân, mới được đặc biệt phát cúp "Đại mãn quán toàn năm".
Hiện tại trong lịch sử của liên minh, cũng chỉ có duy nhất chiến đội Hoa Hạ mà Lưu Xuyên từng dẫn dắt đạt chiến tích lừng lẫy này.
Đội mạnh trong liên minh đâu đâu cũng có, nhưng chiến tích đại mãn quán lại rất khó mà vượt qua, đây cũng chính là cột mốc đánh dấu địa vị đứng đầu của Lưu Xuyên trong giới tuyển thủ toàn liên minh. Tử địch của anh trong giới liên minh rất nhiều, bạn bè cũng rất nhiều, Lưu Hiểu Mông trước giờ không giỏi nhớ tên người khác, nhưng đối với tên của Tần Dạ, cô nàng lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Cái hồi mà Lưu Xuyên quyết định rời đội, nam nhân tên Tần Dạ này từng gọi điện thoại mắng Lưu Xuyên một trận xối xả. Lúc ấy Lưu Hiểu Mông đúng lúc ở sân bay đưa tiễn Lưu Xuyên, trong đám người ồn ào, âm thanh của nam nhân kia xuyên thấu qua điện thoại truyền đến rõ ràng mà lại bình tĩnh, mỗi câu rét đến tận xương, lại vô cùng sắc bén. Lưu Xuyên ngược lại chỉ mỉm cười im lặng lắng nghe, sau khi nghe xong mới đơn giản dứt khoát đáp lại "Tôi đã quyết định rồi, cậu khuyên mấy cũng vô dụng."
...Bên kia tức giận đến trực tiếp cúp điện thoại.
Lưu Xuyên cất di động vào túi, xoay người đi qua cửa kiểm tra.
Lưu Hiểu Mông nhìn bóng dáng cao lớn của anh hai mình rời đi, không hiểu sao cảm thấy sống mũi có chút ê ẩm.
Thời gian trôi qua thực nhanh, hiện tại cũng là mình đón anh hai từ sân bay trở về.
Lưu Hiểu Mông tâm trạng vô cùng rối rắm, có chút không yên hỏi "Hai, anh liên hệ Tần Dạ, là muốn trở lại thi đấu sao?"
Lưu Xuyên vẻ mặt nhìn không ra biểu tình, thản nhiên đáp "Tính sau đi."
Lưu Hiểu Mông nhỏ giọng nói "Anh cũng đừng làm mẹ giận nữa, hai người cứ mâu thuẫn với nhau như vậy đâu có lợi gì đâu..."
Lưu Xuyên cười nói "Anh biết."
Xe rất nhanh liền dừng lại ở đại viện Lưu gia.
Ba của Lưu Xuyên – Lưu Bác Viễn là nhân vật thuộc hàng thái đẩu trong giới học thuật quốc nội, là giáo sư hệ lịch sử nổi danh, tri thức uyên bác, tính tình lại ôn hoà, hơn nữa cũng là một vị vô cùng hoài cựu nhân sĩ, bằng chứng là Lưu gia phòng ốc trang hoàng gần sát với phong cách của các gia tộc thư hương dòng dõi thời kì dân quốc, trong nhà khắp nơi trưng bày các loại đồ cổ cùng ngọc khí trân quý, theo lời Lưu Xuyên mà nói thì "Vừa vào cửa liền khiến người ta cảm thấy không khí nặng nề."
Nói ra tuyệt đối không ai tin nổi, cái loại mặt dày như Lưu Xuyên lại xuất thân từ dòng dõi thư hương...
Học trò khắp thiên hạ, đi đâu cũng được người người tôn sùng gọi một tiếng Lưu giáo sư, thế mà lại là cha của Lưu xuyên, cái loại quan hệ này quả thực khiến người ta không có cách nào liên tưởng nổi.
Lưu Xuyên vào nhà thì, phụ thân đang ở trong thư phòng luyện viết chữ.
Lưu giáo sư thư pháp thuộc hàng đứng đầu, là hội trưởng danh dự của hiệp hội thi hoạ, cấp bậc thuộc hàng đại sư, tuỳ tiện viết một bức thư pháp đều có thể đi bán đấu giá với cái giá trên trời, từng có không ít người chuyên môn mời ông đến viết vài chữ làm lưu niệm. Rất nhiều tranh thư pháp trong nhà đều xuất từ bút tích của ông, hồi bé Lưu Xuyên cũng bị cha mình bắt luyện viết chữ, viết nát không biết mấy chục bản luyện chữ, cuối cùng cũng luyện thành một tay chữ thảo chuyên nghiệp.
Chữ viết của Lưu Xuyên phi thường phóng khoáng, tuỳ tính mà tiêu sái, giống hệt tính cách của anh.
Lưu Hiểu Mông có phần bi kịch hơn, cha cùng anh hai đều mỗi người một kiểu chữ, cô nàng lại thuộc hàng chữ ngoáy bé mẫu giáo, luyện cỡ nào cũng không đẹp nổi.
Lưu Xuyên đưa mắt nhìn trên bàn bày giấy cùng nghiên mực, cười nói "Ba, đang luyện chữ?"
Lưu Bác Viễn thấy con trai mình bước vào, đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ ừ một tiếng, sau đó cầm bút lông chấm ít mực, tiếp tục chậm rãi viết chữ.
Lưu Xuyên mướt mồ hôi "Ba, con lên lầu cất hành lý trước ha."
Lưu Bác Viễn lại dùng mũi ừ một tiếng.
Lưu Hiểu Mông tích cực nói "Ba, con đi nấu thức ăn nha! Chờ mẹ trở về chúng ta liền ăn cơm!"
Lưu Bác Viễn lại ừ một tiếng.
Hai anh em chỉ đành câm nín rời khỏi thư phòng.
Lưu Xuyên nhanh chóng thu thập hành lý trong phòng của mình. Mỗi lần cha đóng cửa luyện chữ, đều giống như mấy vị đạo trưởng Võ Đang đánh Thái cực quyền vậy, mỗi trình tự đều thong thả lại cẩn thận, tuỳ tiện luyện viết chữ đều yêu cầu cao đến nghiêm ngặt như vậy, nói chung là không cho phép vẩy một cái nét nào sai lầm, quả thực là bó tay...
Nói như thế nào ấy nhỉ... đại loại như, thái sơn sụp trước mặt mà không biến sắc, thậm chí nếu có kẻ đem đao kề ngay cổ, giáo sư Lưu cũng phải viết cho xong chữ của mình trước rồi tính sau...
Vào phòng tắm qua loa tắm một cái, sau đó thay đổi quần áo đi xuống nhà dưới, lúc này mẹ của Lưu Xuyên cũng đúng lúc trở về.
Tính cách cha mẹ anh hoàn toàn trái ngược nhau như là cái cực nam châm.
Giáo sư Lưu tính cách chậm chạp, ôn hoà lại ổn trọng, nói chuyện luôn là lời ngắn mà ý dài; mà mẹ Dương Thu Ninh lại là một người tính tình nóng nảy, mạnh mẽ quyết đoán, nói chuyện liền bùm bùm bùm tựa như lay cây đậu rớt xuống khiến ngươi sưng đầy đầu.
Dương Thu Ninh mặc một thân váy vest, mái tóc dài gọn gàng vắt lên thành búi ở sau đầu, cả người thoạt nhìn liền biết là một vị nữ cường nhân trong công tác, bà nhìn con trai từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt bình tĩnh không nửa điểm cảm xúc, thản nhiên đưa mắt nhìn một cái, nói "Về rồi?"
Lưu Xuyên cười "Dạ, mẹ vừa mới họp xong à?"
Dương Thu Ninh gật đầu, Lưu Xuyên đi qua, chủ động đón túi xách trong tay bà, lại chu đáo cầm áo vest ngoài treo lên giá áo.
Dương Thu Ninh thay dép lê đi thẳng vào thư phòng, thấy Lưu Bác Viễn vẫn còn đang luyện chữ lập tức nhíu mày "Ngày nào cũng luyện chữ, không thấy mệt sao?"
Vô cớ trúng đạn Lưu giáo sư "..."
Vô tình nghe được Lưu Xuyên "..."
Hai vợ chồng mỗi ngày đều cãi nhau, Dương Thu Ninh tính cách nóng nảy, sức chiến đấu tuyệt đối vượt trội Lưu giáo sư tính cách chậm chạp.
Vì không muốn biến thành vật hi sinh, Lưu Xuyên tự giác đi vào phòng bếp giúp em gái chuẩn bị bữa tối.
Hai anh em nhanh nhẹn dọn thức ăn lên bàn, thức ăn đa số đều là Lưu giáo sư trước đó chuẩn bị tốt, còn lại một ít là do Lưu Hiểu Mông làm.
Cha mẹ Lưu Xuyên có thể xem như điển hình tiết mục cẩu huyết thời đại: tiểu thư nhà giàu coi trọng chàng trai nghèo khó, thân là thiên kim Dương gia, Dương Thu Ninh từ nhỏ chưa từng chạm ngón tay vào việc nhà, bởi vậy sau khi kết hôn, mọi chuyện gia vụ đều do Lưu Bác Viễn ôm đồm. Dương Thu Ninh thời còn trẻ cũng là một vị thiếu nữ can đảm, ở cái thời đại mà giới thương nhân đều yêu kết thân với nhau, cha mẹ mới là kẻ quyết định hôn nhân của con cái, Dương tiểu thư không thèm để ý ông ngoại của Lưu Xuyên phản đối, dứt khoát gả cho lúc ấy một nghèo hai trắng không nhà không xe không tiền Lưu Bác Viễn.
Nghe nói cũng vì vậy mà Dương Thu Ninh thiếu chút nữa cùng Dương gia trở mặt đoạn tuyệt quan hệ, mãi cho đến lúc Lưu Xuyên được sinh ra, bên kia Dương gia mới dần dần buông xuống, dưới sự hỗ trợ âm thầm của bà ngoại Lưu Xuyên, Dương Thu Ninh mới được ông ngoại mình cho phép dẫn theo Lưu Xuyên một tuổi cùng chồng trở về nhà.
Lưu Bác Viễn thời trẻ đã nổi danh tài hoa, ba mươi tuổi liền trở thành giáo sư nổi tiếng, lúc Lưu Xuyên bắt đầu ghi việc liền biết được cha mình là một vị danh nhân trong giới học thuật. Mà hiện tại địa vị của ông... tóm gọn một câu mà nói là đồ tử đồ tôn trải rộng khắp cả nước, hàng năm đến ngày nhà giáo, hoa tươi cùng quà cáp gửi đến chật cả nhà.
Cha mẹ tuy là thường xuyên cãi nhau, nhưng lại rất yêu nhau, mấy chục năm như một.
Dương Thu Ninh độc miệng, nhưng cũng là một người ngoài lạnh trong nóng. Lưu Bác Viễn tính cách ôn hoà lại bao dung, lại là người có nguyên tắc trong các vấn đề mấu chốt. Hai người bình thường đều là gây nhau um sùm, cãi vả ồn ào, nhưng Lưu Xuyên cùng Lưu Hiểu Mông lại không hề lo lắng hai người họ sẽ cãi đến ly hôn. Nhớ hồi trước, nhà ai mà cha mẹ cãi nhau con cái đều sợ tới khóc lóc, còn Lưu Xuyên cùng Lưu Hiểu Mông lại khác: cha mẹ cãi nhau rồi, hoan hô, chúng ta có thể ra ngoài chơi...
Cả nhà bốn người vây quanh bàn cơm đoàn tụ, Lưu Hiểu Mông vô cùng cao hứng, không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát của Lưu Xuyên "Hai, anh nếm thử cái này đi, là em làm đó."
"Cái này là ba làm..."
"Này nữa nè, ăn thử đi, hôm qua em mới học đó..."
Hai anh em cảm tình vô cùng tốt, ngược lại hai vị trưởng bối trên bàn cơm lại không hé răng nửa lời.
Một bữa cơm ăn mà tâm tình phức tạp rối bời, Dương Thu Ninh đứng dậy nói "Lưu Xuyên, theo mẹ tới thư phòng một lát."
Lưu Hiểu Mông dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh hai mình.
Nhớ hồi trước, chỉ cần mẹ nói một câu "Theo mẹ tới thư phòng" liền tương đương với việc sắp bị đánh đòn. Sau khi lớn lên, một câu "Theo mẹ tới thư phòng" liền tương đương với sắp sửa bị mắng. Hai anh em Lưu Xuyên sớm đã quen với ý nghĩa của câu nói này.
Bất quá, khiến Lưu Xuyên cảm thấy ngoài ý muốn là, lần này mẹ không mắng mình, lại nghiêm túc hỏi "Hiện tại trên người con có mấy cái thẻ?"
Lưu Xuyên nói "Chỉ có một cái gửi tiền tiết kiệm."
Dương Thu Ninh nói "Bao nhiêu tiền? Đưa mẹ xem."
Lưu Xuyên lấy ví tiền cầm thẻ ra đưa cho mẹ mình "Thẻ này có một triệu, tổng cộng bao gồm các loại tiền thưởng cùng với tiền làm đại diện quảng cáo cho các sản phẩm mấy năm nay, dùng không hết, nên con gửi vào ngân hàng."
Dương Thu Ninh nói "Con vẫn còn là sinh viên, đến trường học cũng không cần xài tiền nhiều như vậy, thẻ này mẹ giúp con giữ, đợi đến lúc con tốt nghiệp đại học rồi, mẹ trả lại cho con." Dứt lời, liền bình tĩnh thu thẻ.
Lưu Bác Viễn ngồi cạnh đó, bình tĩnh làm như không nghe thấy gì.
Lưu Xuyên kinh ngạc "...Mẹ muốn tịch thu toàn bộ tiền gửi ngân hàng cá nhân của con?"
Dương Thu Ninh gật đầu, lại cầm ví lấy ra một cái thẻ Công Thương mới tinh đưa cho Lưu Xuyên "Đây là thẻ mẹ mới làm cho con, mật mã là 012523, trong thẻ có sẵn ba nghìn tệ, sau này cứ đến ngày đầu mỗi tháng mẹ sẽ gửi một nghìn tệ tiền sinh hoạt vào thẻ này cho con. Con trở về học đại học thì nên có bộ dáng của sinh viên đại học, mỗi tháng mẹ sẽ định kì gửi tiền sinh hoạt cho con. Một sinh viên phí sinh hoạt mỗi tháng một nghìn tệ là đủ dùng rồi.
Lưu Xuyên "..."
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cha mình, phụ thân đại nhân lúc này làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ "Mẹ, không cần thiết tới mức này đi? Con cũng lớn ngần này rồi, đâu giống như sẽ xài tiền lung tung..."
Dương Thu Ninh cầm thẻ nhét vào tay con trai mình, hết sức nghiêm túc nói "Con cầm một đống tiền như vậy đến trường để làm cái gì? Nhất định là bay tới bay lui chạy đi xem các trận đấu vớ vẩn, con nghĩ là mẹ không biết sao?"
Lưu Xuyên "..."
Dương Thu Ninh nói "Nếu như đã trở lại tiếp tục đi học, con nên lấy chuyện học đặt lên hàng đầu. Cha con đã đánh tiếng với bên trường học rồi, sắp tới con sẽ vào ký túc xá ở với các học sinh khác, ký túc xá của con hình như là..." Dương Thu Ninh nhìn nam nhân ngồi cạnh đó.
Lưu Bác Viễn lập tức từ trạng thái ẩn danh chuyển sang online, tiếp lời vợ mình "Ký túc xá nam sinh số một phòng 301, trường học đều đã an bài thoả đáng, chỉ cần vào ở là được."
Lưu Xuyên "..."
Dương Thu Ninh nhíu mày hỏi "Có nghe không?"
Lưu Xuyên bất đắc dĩ "Đã nghe..."
Dương Thu Ninh vừa lòng đi tắm rửa thay đồ, Lưu Xuyên đang chuẩn bị trở về phòng, phụ thân đại nhân vẫn luôn quen ẩn thân lúc này đột nhiên gọi anh lại "Lưu Xuyên."
Lưu Xuyên nghi hoặc quay đầu lại hỏi "Ba, còn có gì sao?"
Lưu Bác Viễn kéo ngăn tủ lấy ra một tờ giấy đưa cho con trai, sau đó sắc mặt bình tĩnh xoay người đi lên lầu.
Lưu Xuyên kéo tờ giấy trong tay ra, giấy viết chữ mà ba anh dùng luôn là loại thượng đẳng, cầm trong tay cũng cảm giác có trọng lượng, bên trên mặt giấy trải rộng các nét khải thư vô cùng lão luyện được viết bằng nét bút lông, đoan đoan chính chính một cái thành ngữ — An chi nhược tố.
Hoá ra hôm nay giáo sư Lưu ngồi cả buổi ở thư phòng, chính là để viết bốn chữ này tặng cho con trai mình.
——đối với tình huống bất lợi cùng ngôn luận tiêu cực, nên dùng trái tim bình tâm mà đối đãi. Không cần nghe, không cần hỏi, chỉ nên tiếp thu, chỉ nên mặc kệ.
——An chi nhược tố.
_________________________
+ An chi nhược tố: bình thản mà làm, gặp sự cũng nên bình tĩnh mà đối đãi.