Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đại ca, khí tức người này thật mạnh, hắn đang đột phá à?
Nấm Kim Châm cảm nhận được uy thế kinh thiên trong thiên địa, khiến hắn trợn tròn mắt nhìn.
- Không, hắn không phải đang đột phá mà đột phá xong rồi.
Thu Trảm Ngư khiếp sợ nói.
- Pháp tắc Chân tiên của hắn sao lại cuồng bạo như thế, cuồng bạo hơn rất nhiều so với bất kỳ cường giả Chân tiên cảnh nào chúng ta đã từng từng gặp.
Nấm Kim Châm không dám tin, bọn họ mặc dù là tán tu thế, nhưng dựa vào tuyệt phẩm tiên khí Thiên La Địa Võng này, đã bắt giữ không ít cường giả Chân tiên cảnh.
Nhưng Chân tiên pháp tắc cuồng bạo giống như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Đắc đạo Chân tiên.
Hiện tại, Lâm Phàm cảm giác thân thể mình phát sinh biến hoá vô cùng, sau khi tiến nhập Chân tiên cảnh, khí tức tự thân biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nếu như đấu lại với Hỏa trưởng lão, sợ rằng hắn chỉ cần một chiêu đã có thể trấn áp lão ta.
Có thể thấy được, thực lực Lâm Phàm hiện giờ, cường hãn đến mức độ nào, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Đối với người khác, sau khi tiến nhập Chân tiên cảnh, muốn pháp lực tự thân, cần phải cảm ngộ tiên đạo pháp tắc, còn đối với Lâm Phàm lại không cần những thứ này, chỉ cần kinh nghiệm là được.
Chỉ cần có kinh nghiệm, hết thảy đều nước chảy thành sông.
Nhẫn trữ vật của Âm Trấn Phong vẫn còn, nhưng khi hắn mở ra, lại thất vọng vô cùng, không có vật gì tốt, cũng chỉ có một ít đan dược.
Ngay cả cái loại Thần Lôi Hoàn kia cũng không có.
Tên này sao nghèo như vậy chứ!
Lúc này, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Phàm, khí tức người trước mắt bộc phát ra, khiến tâm thần bọn họ ngưng lại.
Mạnh mẽ, thật sự quá cường đại.
So với Âm Trấn Phong, còn cường đại hơn mấy chục lần.
Lúc này, bọn họ có cảm giác, dù có Thiên La Địa Võng, họ cũng không phải đối thủ của đối phương.
- Đại ca...
Hai người đồng thanh hô to, bọn họ chuẩn bị ôm bắp đùi Lâm Phàm.
Ra ngoài lang bạt đã lâu, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một chỗ dựa.
Thời điểm bọn họ gia nhập tông môn lại phát hiện, những người trong đó chỉ muốn bảo bối của họ thôi.
Cũng may, tông môn kia chỉ là một môn phái nhỏ, nên không biết bảo bối trên người họ là tuyệt phẩm Tiên khí. Bằng không, bọn họ cũng không có khả năng sống đến bây giờ. Sau đó, hai người lén chạy ra ngoài, thoát ly khỏi tông môn.
- Muốn cùng ta lăn lộn giang hồ?
Lâm Phàm nhìn hai người, hỏi.
- Đúng.
Hai người không chút do dự gật đầu.
- Được, vậy theo ta quậy tung mảnh thiên địa này thôi.
Lâm Phàm cũng không do dự, tuy thực lực hai người này không ra sao, thế cái bảo bối kia của bọn họ lại không tệ.
Thời điểm nào đó, có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ cũng không chừng.
- Đại ca, ta gọi Thu Trảm Ngư cồn đây là tiểu đệ ta gọi Nấm Kim Châm.
Thu Trảm Ngư giới thiệu hai người cho Lâm Phàm biết.
Lâm Phàm nghe xong cũng hơi giật mình vì hai cái tên bá đạo này, sau đó, hắn nói tên của mình.
- Ta tên Lâm Phàm.
...
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm xem như đã nhận hai tên tiểu đệ, Lâm Phàm đã xác định được, hai người này không thông minh chút nào.
Nếu không phải trên người mang Thiên La Địa Võng, lấy sự thông minh của hai người họ, sợ sẽ rất khó tiếp tục sống trên thế giới này.
- Cứu mạng a! Cứu mạng a!
Lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền đến.
Nội tâm Lâm Phàm ngưng lại, hiện tại, hắn đã tiến vào hư không, dù có người ở dưới đất gân giọng gọi, cũng không thể truyền vào hư không như thế được.
- Đại ca, phía dưới có muội tử đang kêu cứu mạng kìa.
Thu Trảm Ngư chỉ phía dưới, nói.
- Ồ, cô em này rất đẹp đấy đại ca.
Nấm Kim Châm cũng lên tiếng.
Nội tâm Lâm Phàm xoay chuyển, rồi nói.
- Các ngươi xuống xem một chút, nhưng chỉ được nói có hai người các ngươi thôi nha.
Ở đây, một mảnh hoang sơn dã lĩnh, trước sau không địa phương nào có người, vậy mà xuất hiện một người con gái kêu cứu mạng.
- Đã hiểu, đại ca.
Hai người Thu Trảm Ngư gật đầu, không chút do dự hạ xuống đất.
Lúc này, trên một khối nham thạch, có một cô gái, mặc một cái áo xanh, vẻ mặt nhu nhược, cổ chân có một vết thương nhỏ nhưng không làm mất vẻ đẹp của cặp dò, đôi chân thon dài trắng mịn, làm người ta nhìn thấy đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
- Giúp ta một chút...
Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm nghe được thanh âm này, tâm thần khẽ run lên, giống như bị mê hoặc, không thể thoát ra được,sau đó lên trước hỏi.
- Cô nương, ngươi làm sao vậy?
Thu Trảm Ngư hỏi.
- Vết thương ở chân ta!
Nữ tử yêu kiều sụt sùi, sau đó lộ ra thần sắc sợ hãi.
- Để ta tới xem một chút.
Thu Trảm Ngư hạ cúi đầu nhìn vết thương trên cổ chân nữ tử.
Nữ tử nhìn Nấm Kim Châm đứng một bên, nàng lại bày ra bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, khuôn mặt lộ ra vẻ khiến người ta thương hại, nói
- Ngươi có thể đỡ ta một chút, được không?
Nấm Kim Châm lớn như vậy rồi nhưng vẫn một tên xử nam chính hiệu, không thể chịu được câu dẫn của nàng, thân thể hắn trong nháy mắt run lên, sau đó tiến lên trước, có chút xấu hổ ngồi một bên để một tay nữ tử vịn lên vai của mình.
- Đau quá a.
Nữ tử ôn nhu nói.
- Cô nương, chân ngươi cũng không nghiêm trọng cho lắm, nơi này ta có một viên đan dược, ăn nó vào, sẽ tốt lên nhanh thôi.
Thu Trảm Ngư ngẩng đầu nói.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu, phát hiện cô em này đã biến thành một đoàn màu phấn hồng.
Con ngươi màu đỏ của nàng khiến người ta say mê.
- Ca, ngươi buồn ngủ à?
Nấm Kim Châm nhìn thấy sắc mặt muốn ngủ của Thu Trảm Ngư, ngạc nhiên hỏi.
Hiện tại, nữ tử kia cười lạnh một tiếng, bàn tay khoát lên bả vai Nấm Kim Châm có móng tay dài nhọn hoắt mọc ra, trên móng tay, khí tức rất huyền diệu, giống như được luyện hóa với bảo bối nào đó, toả ra phong mang cực kỳ sắc bén, khí tức làm người ta không rét mà run.
Ngay khi nữ tử muốn động thủ, trong chớp mắt đó thân thể cô nàng run lên, nàng cảm giác được, sau lưng mình, xuất hiện một bóng người.
Thân ảnh tản mát ra khí tức làm nàng hoảng sợ.
- Chớ giả bộ, cũng đừng lộn xộn, nếu không ngươi sẽ chết.
Lâm Phàm âm trầm lên tiếng.
Hiện tại, hắn xem như đã hiểu, cô gái này tới để bẫy giết người khác.
Với dung mạo tựa tiên thiên thế này, những người trong lòng có chút sắc tâm sẽ không chống đỡ được.
Thu Trảm Ngư bị mê hoặc nhất thời khôi phục, sau đó kinh ngạc thốt lên.
- Đại ca, cô nương này có gì đó rất lạ nha.
Ngay lúc này, cô gái chợt động, muốn chạy khỏi nơi này.
Nàng không ngờ lần này đá nhầm thiết bản.
- Ta bảo ngươi đừng nhúc nhích, ngươi nghe không hiểu à?
Lâm Phàm hừ lạnh, sau đó xòe năm ngón tay, trực tiếp bắt cô nàng, pháp lực cuồn cuộn sôi trào, chỉ cần cô em này dám loạn động, nàng chắc chắn phải chết.
- Ngươi không thể giết ta, ta là Thần nữ của Yêu Tông, nếu như ngươi giết ta, ngươi sẽ bị toàn bộ Yêu Tông truy sát.
Yêu nữ bị Lâm Phàm nắm trong tay, bắt đầu uy hiếp.
- Hừ, nói xem, ngươi ở nơi này làm gì?
Lâm Phàm hỏi.
- Ta không làm gì cả.
Trong mắt cô nàng có vẻ dấu diếm.
Lâm Phàm không ngờ ả yêu nữ này vẫn còn cứng họng, hắn bắt đầu gia tăng lực đạo trong tay, giống như muốn bóp nát nàng thành mảnh vỡ.
- Buông tay ra, buông tay ra, ta nói.
Yêu nữ cảm nhận được sát ý mạnh mẽ từ đối phương, nếu mình không nói, sợ rằng hắn thật sự sẽ giết mình.
- Quên đi, không cần thiết nữa rồi.
Lâm Phàm lạnh lùng lên tiếng, sau đó, lực lượng độ hóa dâng trào, bao nàng lại.
- Đáng ghét, sao ngươi muốn độ hóa ta, không…
Yêu nữ cảm nhận cỗ lực lượng độ hoá kinh khủng, cả người giãy giụa.
Hừ, chỉ có tu vi Viễn Cổ cảnh mà cũng muốn chống đối, tên ngốc nằm mơ.
Không lâu lắm, ánh mắt yêu nữ phát sinh biến hóa, quy thuận làm môn hạ của Lâm Phàm.
- Nói, ngươi ở đây làm gì?
Lâm Phàm hỏi.
- Ta ở đây vì Ma tôn đại nhân thu thập tinh huyết, trợ giúp hắn khôi phục thực lực, Ma tôn đại nhân bị cường giả truy sát, bị thương nặng mới trốn tại đây chữa thương.
Yêu nữ nói hết mục đích của mình cho bọn Lâm Phàm nghe.
Lâm Phàm nghe xong, trở lên vui vẻ, mình thật sự may mắn, tự nhiên gặp được cường giả lạc đàn, nhìn tình huống hiện tại, khẳng định thương thế của đối phương rất nặng.
Nếu như tìm được hắn, sau đó trực tiếp xoạt xoạt, chỉ sợ kinh nghiệm sẽ bay vọt a.
- Ma tôn ở đâu?
Lâm Phàm hỏi.
- Nàng đang tọa lạc trong vực sâu vạn trượng dưới lòng đất.
Yêu nữ trả lời.
Xoạt xoạt!