Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Cuối cùng, Lâm Phàm và Thanh Dương Tử được Hàn Quân Thiên gọi nói chuyện riêng.
Lúc này, tất cả mọi người không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ đều cho rằng Lâm Phàm sẽ bị trách phạt, nhưng không lâu lắm, Lâm Phàm vui mừng đi ra, nhìn thế nào cũng không thấy hắn có vấn đề gì.
Lâm Phàm nghênh ngang đi ra từ đại điện Tông chủ, sau đó đi tới vị trí Thần tử trên đài cao.
Danh hiệu đệ nhất Thần tử đã ngồi vững, hắn trực tiếp ngồi vị trí cao nhất, khiến các Thần tử xung quanh run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ đều biết, tên này rất hung hắng, hơn nữa còn cực kỳ tàn ác, nói trấn áp liền trấn áp, không chút do dự.
- Sao vậy, các ngươi rất sợ ta thì phải?
Sắc mặt Lâm Phàm bình tĩnh, nhưng trong lòng cười đến nở hoa, vừa rồi nói chuyện với tông chủ, hắn đã chiếm được rất nhiều chỗ tốt.
Thanh Dương Tử coi như là người hạnh phúc nhất, công sức của mình được công nhận, chuyện này vui sướng hớn bất cứ chuyện gì.
- Không có, không có.
Chín đại Thần tử lập tức lắc đầu, nhưng vẻ mặt, dù họ che giấu cỡ nào đều có thể nhìn ra, bọn họ rất sợ Lâm Phàm.
- Nếu không có, vậy ngồi xuống đi.
Lâm Phàm nói.
Chín tên Thần tử hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, không biết có nên hay không ngồi.
- Ngồi.
Lúc này, ngữ khí Lâm Phàm chút thay đổi, nghiêm khắc hơn.
Chín đại Thần tử vừa nghe, lập tức câu nệ ngồi xuống, mà sau khi ngồi xuống, bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí, không còn vẻ mặt kiêu ngạo như trước nữa.
Những trận thi đấu vẫn tiến hành theo bình thường.
Lâm Phàm từ đệ tử nội môn, nhảy một cái trở thành đệ nhất Thần tử.
Mà Hỏa trưởng lão cùng Đạo Vấn Thiên ở dưới đài vô cùng phẫn nộ, bọn họ đã không còn mặt mũi, cho nên không lưu lại nữa, cuối cùng rời đi.
Lâm Phàm ngồi chỗ đó, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác quyền cao chức trọng.
Xem những Thần tử này khi đối xử với các đệ tử phía dưới, vẻ mặt kiêu ngạo, bây giờ hắn mới hiểu được.
Sau khi thi đấu nội môn cùng ngoại môn kết thúc.
Lâm Phàm liền trở về Thánh Ma Phong, lần thi đấu này, hắn xuất thực lực, chân chính trấn áp tất cả, trở thành Thần tử bá đạo, tiếng tăm lừng lẫy trong tông môn.
Đệ tử trong tông môn truyền tin cho nhau, hiện tại, tất cả đệ tử đều biết Đạo Vấn Thiên bị một đệ tử nội môn trấn áp, vị trí đệ nhất Thần tử cũng bị chiếm mất.
Mà Hỏa trưởng lão bị Lâm Phàm trấn áp, trong tông môn càng mất hết mặt mũi, mặc kệ đi tới chỗ nào, tuy các đệ tử vẫn khách khí như trước, nhưng trong mắt lóe lên vẻ khác thường, khiến Hỏa trưởng lão không tài nào nhịn được.
Sau khi Lâm Phàm trở thành đệ nhất Thần tử, rất nhiều trưởng lão, còn có đệ tử nội môn mời Lâm Phàm qua làm khách, cho Lâm Phàm nhận biết rất nhiều trưởng lão, cũng quen biết rất nhiều đệ tử nội môn.
Đối diện với mấy lễ cái xã giao này, Lâm Phàm vô cùng thành thạo, kết giao cùng những trưởng lão và các đệ tử một phen, mặc dù không quá nhiều thâm giao, nhưng trong tông môn, biết thêm một ít đệ tử cùng trưởng lão không có chỗ xấu.
Nhưng để Lâm Phàm kinh ngạc chính là, đám đệ tử nội môn này cũng không yếu so với Thần tử, bọn họ có cả pháp bảo có thể trấn áp Thần tử.
Một tháng sau.
Lâm Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, sau khi cắt tỉa võ đạo thần thông của mình một phen, hắn rời khỏi Thánh Ma Phong, bắt đầu đi ra thế giới bên ngoài xem một chút.
Lơ lửng trong hư không, Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, mới biết Vô Tận đại lục bao la cỡ nào.
Thiên địa pháp tắc nơi này càng thêm hoàn thiện so với Cổ Thánh Giới, hệ thống tu luyện cũng cường hãn hơn nhiều.
Trong Cổ Thánh Giới, vì quy tắc thiên địa, cảnh giới cao nhất chỉ là Viễn Cổ cảnh.
Nhưng trong Vô Tận đại lục, Viễn Cổ cảnh chỉ là một cảnh giới trung đẳng, sau nó còn có rất nhiều cảnh giới khác.
Chân tiên cảnh cũng chỉ là một trong những cảnh giới trong đó.
Trong lúc Lâm Phàm đang tùy ý phi hành, một cái lưới lớn đột nhiên xuất hiện, bao phủ cả người hắn.
- Cmn, đứa nào đánh lén vậy?
Lâm Phàm sững sờ, trong lòng mắng to.
- Bắt được rồi.
Lúc này, một thanh âm truyền vào tai Lâm Phàm, Lâm Phàm ngưng thần nhìn lại, trên một ngọn núi phía dưới, có hai người vẻ mặt hưng phấn, bàn tay đang cầm đầu của cái lưới lớn.
- Đại ca, cái tên này là đệ tử Thiên Địa Tông, hình như là một Thần tử?
Một tên gầy trơ xương, mặt dài giống như mặt lừa, đang nhìn Lâm Phàm từ trên xuống dưới, mở miệng nói.
- Nháp nháp nháp... Rất tốt, không ngờ lần này lại tóm được một con cá lớn.
Nam tử được gọi là đại ca phát ra âm thanh đang ăn dưa, rất hài lòng nhìn Lâm Phàm.
- Thần tử Thiên Địa Tông, mỗi một người đều rất giàu có, không phải trước kia chúng ta cũng bắt được một tên Thần tử sao?
Lão Đại Thu Trảm Ngư nói.
- Đúng vậy, trước đây chúng ta đã bắt được một tên gọi là Linh Võ Tôn gì gì đó, thực lực có chút mạnh, nhưng bên trong Thiên La Địa Võng của chúng ta, có mạnh đến đâu cũng không có tác dụng.
Tiểu đệ Nấm Kim Châm bá đạo nói.
Thu Trảm Ngư cùng Nấm Kim Châm vốn là đồng hương, trước kia là người đánh cá, có một lần, bọn họ đánh được một chiếc hộp xanh, trong đó có hai viên đan dược, còn có hai bản võ đạo thần thông, và một tấm lưới thần bí.
Hai người họ đều tham ăn, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nuốt đan dược, sau khi ăn xong, lại cầm lấy cái võ đạo thần thông kia xem, chữ phía trên bọn họ không biết, chỉ chiếu theo hình vẽ tu luyện, lại tu luyện được thành tựu.
Sau đó trong lúc vô tình, bọn họ tế luyện tấm lưới này, đặt tên cho nó là Thiên La Địa Võng.
Từ đó hai người này đi lên con đường săn người, chỉ cần tung một lưới, nếu có ai đó bị trùm kín, người đó không có đường chạy trốn.
Lúc này, Lâm Phàm đang bị tấm lưới trùm khắm người, khi tay đụng vào lưới, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Tuyệt phẩm Tiên khí: Thiên La Địa Võng.
Khá lắm, hai tên quái dị này lại có tuyệt phẩm Tiên khí, quá bá đạo.
Thu Trảm Ngư lấy ra một miếng dưa, cắn xuống, sau đó mở miệng nói.
- Tiểu tử, hai huynh đệ chúng ta không muốn tổn thương tính mạng ngươi, cho nên, ngươi hãy biết điều một chút, giao toàn bộ đồ vật trên người ra đây, bọn ta sẽ thả ngươi đi.
- Lão đại, ngươi nhìn vẻ mặt tên này xem, quá gian giảo, vừa nhìn đã biết hắn là kẻ dối trá, không bằng chúng ta soát người hắn tìm bảo vật.
Nấm Kim Châm đề nghị.
- Đề nghị này không tồi, may mà trong hai huynh đệ chúng ta, đầu óc ngươi dễ sử dụng nhất, nếu không, khẳng định sẽ bị những đệ tử đại tông này lừa gạt.
Thu Trảm Ngư đang ăn dưa, tán dương nói.
Nấm Kim Châm ngượng ngùng nở nụ cười.
- Lão đại, cám ơn ngươi đã khích lệ, có Nấm Kim Châm ta ở đây, trên thế giới này không ai có thể lừa được chúng ta.
Cái này mặc dù là tuyệt phẩm Tiên khí, nhưng nếu Lâm Phàm muốn chạy thoát, chỉ cần dùng liệt diễm Nhất Niệm Thành Đan đốt mở một cái lỗ là được.
Nhưng Lâm Phàm thấy, chỉ số thông minh của hai người này có chút vấn đề.
Bây giờ, hắn mới tới Vô Tận đại lục, chưa quen cuộc sống ở đây, nếu như tìm một vài tên sai vặt, vậy thì quá tốt.
Nếu tìm một người quá thông minh, Lâm Phàm không yên lòng.
Cho nên, hắn muốn tìm hai người ngu ngốc một chút.
- Hai vị, chúng ta cố gắng nói chuyện một chút. Công việc này của các ngươi cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, ta không thể để cho các ngươi tay không mà về, những đan dược này cho các ngươi hết.
Lâm Phàm nói.
- Ồ, lão đại, tên này thật biết lý lẽ, biết bọn mình làm việc cực khổ, trước đây, chúng ta lưới người, bọn họ đều muốn chém chết chúng ta, ta thấy cái tên này rất phối hợp.
Nấm Kim Châm kinh hô.
Thu Trảm Ngư nặng nề gật đầu.
- Đúng vậy, ngươi nói có đạo lý, tên này biết lý lẽ, chúng ta phải đối tốt với hắn một chút.
- Được rồi, lão đại.
Nấm Kim Châm lập tức gật đầu.
Lâm Phàm nhìn hai người, không còn lời nào để nói...