Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Thời điểm Lâm Phàm mở mắt, nhìn thấy một gương mặt muốn ăn đòn trước mặt mình.
Bất quá những thứ này cũng không sao.
May mà tới kịp nên mạnh mẽ giành được một vị trí.
Bằng không e rằng còn phải tìm một phụ nữ có thai sắp sinh khác, sau đó sẽ có một cặp sinh đôi ra đời.
- Thần Thiên Vị tầng ba.
- Thần Thiên Vị tầng mười.
Lâm Phàm nhìn một cái đã hiểu, tu vi nam tử này cùng nử tữ nằm trên giường rất yếu, có thể nói là cặn bã.
Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức tiến nhập vào nội thiên địa, có một phong ấn đang phong tỏa toàn bộ tu vi hắn.
Cần phải tiêu hao một ít thời gian, chậm rãi giải trừ nó.
Hiện tại những người xung quanh nói gì, Lâm Phàm đều hiểu được.
Xem ra tri thức ngôn ngữ của Tiêu Dao công tử đã truyền vào đầu hắn.
Hiện tại, chuyện duy nhất Lâm Phàm cần làm chính là mở phong ấn rồi từ từ khôi phục thực lực của mình
Ngay thời điểm Lâm Phàm suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó chặn miệng mình lại.
Mở mắt ra.
Ngứa trứng...
Bản Đế không bú sữa mẹ...
Nhưng bây giờ Lâm Phàm không muốn nói nhiều, thôi vậy.
- Lão gia, đặt tên cho đứa bé chưa.
Nữ từ đang cho bú sữa hỏi.
- Phu nhân, nàng đặt đi.
Lâm Hào Minh cười nói.
Nữ tử có chút mệt mỏi nhìn hai đứa bé trong ngực, sau đó mở miệng nói.
- Nam hài thì thiếp chỉ hy vọng nó bình bình phàm phàm mà sống, vậy gọi là Lâm Phàm đi.
Lâm Phàm đang chịu đủ hành hạ, vừa nghe thấy cái tên này, nhất thời kinh ngạc thốt lên một tiếng.
- Thật là thần nha, còn biết tên bản đế là Lâm Phàm nữa.
Về phần bé gái kia tên gì Lâm Phàm cũng không thèm để ý.
Lâm gia sinh Long Phượng thai đưa tới chấn động không nhỏ trong Thăng Long Thành.
Mọi người trong thành hiện tại đều nghĩ, gia chủ nhà họ Lâm này cái gì cũng không được, chỉ có năng lực sinh con là cực kỳ cường hãn.
Mà những gia chủ gia tộc khác cũng chỉ khinh thường nở nụ cười, Lâm Hào Minh chính là một phế vật, đứa nhỏ sinh ra có thể có khả năng gì chứ.
Bốn mùa chuyển đổi, vừa đi vừa đến, lại vừa đến vừa đi.
Ba năm sau.
Phong ấn được giải trừ 30%, thực lực Lâm Phàm khôi phục được một khoảng lớn.
Thăng Long Thành này không ra làm sao cả, không có một cường giả, tu vi cao nhất cũng chỉ là Chí Tôn Cảnh mà thôi.
Thực lực một đứa trẻ ba tuổi như hắn nếu được giải phong ấn, liền trực tiếp san bằng tất cả.
Có điều từ khi Lâm Phàm sinh ra đến giờ đều rất ít nói chuyện, bình thường đều ngây ngốc nằm một chỗ, không thì ngồi ngây ngốc trong đình viện.
Kỳ thực, Lâm Phàm vẫn đang liều mạng giải trừ phong ấn, chỉ có thực lực hoàn toàn khôi phục, mới có cảm giác an toàn.
Không biết từ khi nào, tất cả mọi người trong Thăng Long Thành đều biết nhi tử Lâm Hào Minh có chút ngớ ngẩn.
Không biết nói chuyện.
Không hề khóc rống.
Đầu óc không tốt lắm.
Cái này trở thành chuyện cười cho tất cả mọi người trong Thăng Long Thành.
Nhưng cho dù có như vậy, Lâm Phàm cũng lười để ý tới.
Lâm gia này ngược lại không tệ, không có câu tâm đấu giác, bọn người hầu cũng không dám bắt nạt hắn.
Trong gia đình này để cho hắn có thêm hai người tỷ tỷ, và còn có một muội muội nữa.
Bình thường hai người tỷ tỷ này đều sẽ tới quấy rầy Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm sao có thể nguyện ý hồ đồ cùng hai đứa nhóc chứ, bởi vậy hắn luôn không để ý tới chúng.
Tùy ý để cho các nàng đùa bỡn hắn.
Lâm Phàm từ lúc đầu suy nghĩ nếu hắn không để ý đến các nàng, chẳng mấy chốc sẽ làm các nàng mất đi hứng thú, nhưng không ngờ hai nha đầu này càng chơi đùa dữ dội hơn, ngày ngày đều đến chỗ hắn chơi đùa.
Cuối cùng Lâm Phàm đành để cho các nàng tới.
Dù gì giải trừ phong ấn cũng không gây ra động tĩnh gì lớn.
Theo tuổi tác dần trưởng thành, thực lực cũng sẽ tự được giải phóng.
Bản thân hắn mỗi ngày đều mài mòn phong ấn cũng để phong ấn mau chóng giải trừ hơn một chút.
- Phàm nhi, cha chuẩn bị cho con một con ngựa gỗ này, nhanh tới đây cưỡi đi.
Tuy ngoại giới vẫn đồn con trai mình bị ngớ ngẩn nhưng Lâm Hào Minh không hề tin.
Đám người bên ngoài kia biết cái gì, đứa con trai này của ta biết điều, thâm trầm, thành thục, không thích nói chuyện mà thôi.
Một con ngựa gỗ bày ra trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy cái này, cảm thấy cạn lời.
Tên nàym con mẹ nó lại để bản Đế chơi ngựa gỗ, ngươi đang sỉ nhục bản Đế sao?
Nhưng cuối cùng...
Lâm Phàm cũng leo lên trên ngựa gỗ, hai tay ôm lấy cổ ngựa, tùy ý để cho Lâm Hào Minh đẩy ngựa gỗ, một trước một sau lung lay.
- Con trai của ta thật là lợi hại, cưỡi ngựa cũng không cần tay.
Lâm Hào Minh tự hào nói.
Lâm Phàm:...
Năm năm sau...
Phong ấn trong cơ thể đã giải trừ được bảy phần nhưng vẫn không có biểu hiện ra động tĩnh lớn gì, vẫn cực kỳ khiêm tốn như cũ.
- Thiếu gia, dùng cơm.
Hầu gái cung kính hô.
- Ừm.
Yết hầu Lâm Phàm khẽ động.
Lâm Phàm chủ động nói chuyện bởi vì những tin đồn xấu bên ngoài, hơn nữa, có một lần còn nhìn thấy nữ tử là mẹ của cơ thể này một mình khóc sướt mướt, chuyện này để làm Lâm Phàm cảm thấy khó xử.
Vì thế mà từ đó về sau, hắn bắt đầu đơn giản đáp trả.
A!
Vâng!
Biết!
Không cần!
...
Lâm Phàm tuy nói chuyện rất ít nhưng cũng đánh tan được những tin đồn bên ngoài.
Thiếu gia của Lâm gia không phải không biết nói chuyện mà không thích nói chuyện.
Đồng thời trong mấy năm này, Lâm Phàm tuy rằng vẫn luôn cố gắng mở ra phong ấn thế nhưng thực lực của người ở Thăng Long Thành cũng tăng lên không ít.
Có tám gia tộc, bảy gia tộc khác đều rất trâu bò, Lâm gia chính là nhỏ yếu nhất.
Những Lâm Phàm cũng không để ý những thứ này, người khác không chọc tới hắn nên hắn cũng lười ra tay.
Em gái ra đời chung với hắn từ sau khi biết chạy, biết nói cũng thường xuyên đến quấy rầy hắn.
Từ đó về sau, mỗi ngày tỉnh lại liền sẽ có ba nha đầu mỗi giờ mỗi khác đều đùa bỡn hắn.
Chạy như điên trong sân, liều mạng để Lâm Phàm ăn đủ các thứ..
Có lúc Lâm Phàm cũng cảm thấy rất thương cảm.
Quá đáng yêu, quá được hoan nghênh cũng là một cái tội.
Mà Lâm Hào Minh kia thỉnh thoảng cũng sẽ tới đây, mang đến cho hắn đủ loại đồ chơi, những món đồ chơi này khiến Lâm Phàm cảm thấy cạn lời.
Thế nhưng mỗi lần hắn đều cật lực phối hợp.
Đối với gia đình như vậy, Lâm Phàm cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Sớm biết như vậy đã tìm một gia tộc không biết đùa giỡn cmnr.
Hoặc là tìm một gia tộc có thâm cừu đại hận cũng được.
Chí ít sẽ không ai để ý đến một gia hỏa có tính cách quái dị như hắn.
Lại qua hai năm.
Lâm Hào Minh lấy ra rất nhiều võ đạo thần thông.
Lâm Phàm nhìn cái đống này, chả có hứng thú lắm.
Công pháp rác rưởi như thế, luyện tập chỉ lãng phí thời gian, vẫn là giải trừ phong ấn vui hơn.
Từ đó về sau, thanh danh hắn lại lần nữa lan truyền ra ngoài.
Thiếu gia Lâm gia là một phế vật, không cách nào tu luyện...
Đối với tai tiếng thế này, Lâm Phàm không quan tâm, thân là cường giả, nếu như dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đãi trái phải như vậy, còn có thể là cường giả sao.
Bất quá khiến cho Lâm Phàm cảm thấy kinh ngạc chính là, Lâm Hào Minh vậy mà chỉ lộ vẻ thất vọng có một lần, sau đó cũng không còn biểu hiện ra biểu tình khác thường gì nữa, chỉ càng thêm bảo vệ Lâm Phàm hơn, phảng phất như thiếu nợ Lâm Phàm cái gì đó.
Đối với những chuyện này, Lâm Phàm thật sự không muốn nói nhiều.
Có điều, ba em gái vẫn luôn quấn quýt lấy mình kia, thiên phú tu luyện ngược lại không tệ, chỉ trong khoảng thời gian mấy năm, đã có thể tu luyện đến Hoang Thiên Vị, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào Thần Thiên Vị.
Ba năm sau...