Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nhưng khi Lâm Phàm nhìn mấy bóng người trong hư không, hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Tất cả đều do mình cả nghĩ rồi, ca đã ẩn giấu sâu như thế, những chí cường giả ngu ngốc kia làm sao có khả năng tìm tới được.
Nhưng những người này cũng có chút hổ báo nha, nơi này chính là địa phương của Bàn Cổ Ma Thần, vậy mà bọn chúng cũng dám tới làm càn, chẳng lẽ không sợ bị đánh chết?
- Chủ nhân, những người này hình như thuộc Bức tộc thì phải, không biết bọn họ đang làm gì cái gì?
Dương Vạn Thiên ngước nhìn hư không nghi hoặc hỏi.
- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, sẽ có người tới giải quyết.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Dương Vạn Thiên gật gật đầu sau đó lại trở công việc của mình.
Lúc này, các cư dân trong Lập Thiên Thành hoảng sợ nhìn hư không, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cả tòa thành thị đều bị màn sáng đỏ bao phủ.
Đặc biệt là hư không, truyền tới từng tiếng cười âm hiểm, càng làm bọn họ vạn phần hoảng sợ, cảm giác như có ngàn vạn ác ma bay lượn trong đó.
Lúc này, bốn đầu Bức tộc trong hư không nhìn cư dân trong Lập Thiên Thành kinh hoảng, không khỏi cuồng tiếu.
- Vì tình thế bắt buộc, chúng ta cần phá diệt đại trận bảo vệ Lập Thiên Thành, chúng ta đã phải ẩn nhẫn rất nhiều rồi.
Một đầu Bức tộc có hai mắt đỏ bừng cười nói.
- Lão tổ ban thưởng cho chúng ta Huyết Hải Đại Trận quả thật quá mạnh mẽ, chỉ cần luyện hoá toàn bộ sinh linh Lập Thiên Thành là có thể ngưng luyện ra Thánh phẩm Thần Huyết, khi đó, thực lực chúng ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Huyết Hải Đại Trận chính là đại trận luyện hóa lấy huyết mạch trong cơ thể các sinh linh khác ra, công pháp tu hành của Bức tộc bọn họ chính là cướp đoạt thành quả của người khác.
Nguyên bản, Lập Thiên Thành được chí cường giả bố trí đại trận phòng ngự, nhưng Bức tộc có lão tổ ban thưởng Huyết Hải Đại Trận, để hủy đại trận phòng ngự này đi.
Hiện tại, sinh linh Lập Thiên Thành là cua trong rọ của, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chúng đều có thể luyện hóa.
Lập Thiên Thành có vô số người tu luyện, nhìn thấy tình huống bực này, tự nhiên không có khả năng bó tay chịu trói, nhưng từ hư không truyền xuống uy thế cuồng bạo không ngớt, khí tức máu tanh bao phủ trong tâm linh bọn hắn, khiến bọn hắn run sợ.
Trong hoàng thành.
Ầm!
Mấy bóng người phóng lên trời.
Mấy vị cung phụng trong Hoàng Thành vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bức tộc, Lập Thiên Thành chúng ta cùng các ngươi nước giếng không phạm nước sông, các ngươi đây có ý gì?
Những cung phụng này đều là cư dân nguyên thủy ở Lập Thiên Thành, lúc ra ngoài rèn luyện gia tăng tu vi, su đó trở lại chỗ cũ bái nhập vào Hoàng Thành, vì quyền uy dưới một người trên vạn người mà bảo vệ Hoàng Thành, được tứ phương cung phụng.
Mặc dù hắn không biết mấy con dơi tà ác kia đang âm mưu chuyện gì, nhưng bọn hắn biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Lập Thiên Thành cũng từng bị một ít quấy nhiễu, nhưng những chuyện kia đã vào mấy chục năm trước, sau đó không có động tĩnh gì nữa, nhưng tình huống hôm nay làm bọn họ có cảm giác không ổn.
Bọn họ không biết trận pháp phòng ngự Lập Thiên Thành là vị nào đại năng giả lưu lại, nhưng nó diệu dụng vô cùng, có thể ngăn cản tất cả tập kích.
Nhưng bây giờ, trận pháp bảo vệ bọn họ lại bị người ta phát nát, căn bản không còn tác dụng.
- Phụ hoàng, những tên Bức tộc ghê tởm kia dĩ nhiên đến Lập Thiên Thành chúng ta làm càn, để hoàng nhi đến gặp bọn họ một lần.
Đại hoàng tử tức giận nói rằng.
-Trở về, đi sang một bên cho ta.
Đế Hoàng nghiêm túc ra lệnh, tình huống trước mắt không giống như bình thường chút nào.
- Khặc khặc, chủng tộc không có chí cường giả che chở, chỉ có một con đường chết mà thôi, Bức tộc gia gia tu luyện tuyệt thế thần thông, nên cần huyết mạch của các ngươi, điều này cũng là phúc phận của các ngươi đó.
Một đầu Bức tộc có âm thanh the thé nói ra.
- Nghịch chuyển đại trận.
Ầm!
Bốn tên Bức tộc đột nhiên quát lên, một luồng pháp lực huyền diệu rót vào đại trận, trong chớp mắt, màn sáng màu đỏ bao phủ bầu trời Lập Thiên Thành bắt đầu lưu chuyển.
Phù văn tràn ngập khí tức tà ác càng không ngừng loé sáng.
Một luồng khí tức âm lãnh kinh khủng bạo phát ra, giống như một ngọn núi cao, áp chế lên người cư dân Lập Thiên Thành.
- Làm càn!
Các cung phụng không thể nhịn nữa, bắt đầu ra tay, bọn họ cảm nhận được đại trận này tản khí tức có lực lượng luyện hóa.
Nó câu thông huyết mạch bọn họ, muốn kéo huyết mạch bọn họ ra ngoài.
Khi mấy vị cung phụng xuất thủ, vài đạo cầu vồng màu máu đột nhiên từ trong thành bạo nổ.
- Khặc khặc, bất kỳ chống đối nào cũng đều vô dụng mà thôi.
Các cung phụng kinh hãi biến sắc, không ngờ trong thành dĩ nhiên còn ẩn tàng người bức tộc.
...
- Hình như cao thủ trong hoàng thành có chút không chịu nổi.
Lâm Phàm, Dương Vạn Thiên cùng nhi tử hắn, ba nhìn tình huống trong hư không, giống như đang xem biểu diễn, không khỏi mở miệng nói.
- Chủ nhân, đám Bức tộc hiển nhiên có chuẩn bị mới đến, tuy những vị cung phụng đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng dưới trận pháp huyết sắc này hình như đã bị chế trụ vậy.
Dương Vạn Thiên nói.
- Ừm, trận pháp này đối với các ngươi có áp chế cực đại, nó trực tiếp áp chế lực lượng huyết mạch trong người các ngươi, không ngờ Bức tộc còn có thần thông bực này.
Lâm Phàm trả lời.
Nhưng điều để Lâm Phàm nghi ngờ chính là tại sao Bàn Cổ Ma Thần vẫn không chưa xuất hiện?
Không phải hắn giúp nghĩa huynh bảo vệ tộc nhân hay sao?
Sau một hồi suy nghĩ, lại cảm thấy bình thường, thế giới này quá to lớn, lại có vô số thành thị, làm sao có thể chiếu cố hết được.
- Những con kiến hôi các ngươi không cần phản kháng, hãy ngoan ngoãn để chúng ta cướp đoạt huyết mạch đi, như vậy chúng ta còn có thể để cho các ngươi một cái mạng.
Một Bức tộc âm trầm cuồng tiếu.
Bọn hắn đã ăn chắc Lập Thiên Thành rồi.
- Phụ hoàng, người không sao chứ.
Đại hoàng tử lập tức bảo hộ Phụ hoàng phía sau, hắn không ngờ vô số cung phụng của Hoàng Thành dĩ nhiên không phải đối thủ của mấy tên Bức tộc này, chuyện này quả thật không đáng tin.
Khụ khụ!
Đế Hoàng ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, hắn cũng không nghĩ tới những tên kia mạnh như vậy.
Bên dưới đại trận, bọn họ không thể xuất ra một nửa thực lực.
Xèo!
Đại trận vận chuyển.
Nhóm cư dân bình thường trong Lập Thiên Thành nhất thời kêu thảm, bọn họ cảm giác trong cơ thể có một đồ vật quan trọng nào đó muốn phá ra ngoài.
- Đúng rồi, ta đi tìm tên kia, hắn nhất định có thể giúp ta.
Lúc này, Đại hoàng tử mới kịp phản ứng, sau đó chạy đi.
-Hoàng nhi ngươi đi đâu đó.
-Phụ hoàng con đi tìm người kia hỗ trợ.
Đại hoàng tử nói.
- Mau trở về đây, đây là Bức tộc, nếu hắn muốn xuất thủ thì đã sớm ra tay rồi...
Hắn biết, nếu như đối phương muốn xuất thủ đã sớm ra tay rồi, nhưng tới giờ vẫn không ra tay, có thể hắn cũng kiêng kỵ chí cường giả của Bức tộc.
Nhưng bóng người Đại hoàng tử đã sớm biến mất.
- Chủ nhân, ngài muốn ra tay sao?
Dương Vạn Thiên hỏi.
Hiện tại, Lâm Phàm không ra tay cũng không được, hắn vốn cho rằng những cung phụng Hoàng Thành có thể giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ tất cả đều kém như vậy, một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Bất kể nói thế nào, thì Bàn Cổ Ma Thần cũng đã đưa đồ cho mình, nếu mình không ra tay, chỉ sợ Lập Thiên Thành sẽ bị diệt mất.
Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị xuất thủ, một bóng người có vẻ mừng như điên từ xa bay tới.
Mà một bên khác cũng có một bóng người chạy tới.
Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thơi vui vẻ hẳn lên.
Đại hoàng tử, Thương Khuynh Thành...
Xem ra hai người này cũng không ngốc, biết tới đây tìm mình.
Đã như vậy, để cho bọn họ cố gắng biểu hiện một chút là được.
Lâm Phàm biết nếu như mình xuất thủ, cũng là thời điểm nên rời khỏi nơi này.
Mũi Bức tộc lão tổ còn thính hơn chó nữa mà.