Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm đánh giá năm người trước mặt, mà năm người này, vốn không để Lâm Phàm trong mắt.
Coi như Mộ Mãn Phong có coi trọng Lâm Phàm, ánh mắt cũng chỉ dừng trên người Lâm Phàm một giây đồng hồ, trong chớp mắt, không còn quan tâm nữa.
-Bên trong bí cảnh này...
Nam Cung Hoàng muốn tìm hiểu một chút tình huống bên trong bí cảnh, lại bị Ngọc Lưu Thiên cắt đứt.
Ánh mắt Ngọc Lưu Thiên lập tức biến đổi, ra hiệu cho mọi người, biểu thị ở đây còn có người ngoài, thậm chí sát ý trong lòng cũng đã trỗi dậy, nhưng ra hiệu mọi người không nên động thủ.
Mộ Mãn Phong nhìn mọi người, trong mắt một tia coi thường, bước lên trước, chắp tay nói
-Đại sư phật tính rất mạnh, là người Phật Tộc sao?
Đối với Mộ Mãn Phong mà nói, bốn người Ngọc Lưu Thiên tuy thực lực không tệ, nhưng vẫn không để vào mắt, nhưng trong hai người này, cái thân thể ẩn giấu dưới trường bào của Thích Già Tôn Giả làm hắn chú ý tới.
-Thí chủ, có thể cảm nhận được phật tính sao?
Đầu Thích Già Tôn Giả ẩn trong trường bào ló ra, hơi sững sờ, có chút hứng thú.
Phật tính mờ ảo hư vô, nếu như không phải người Phật Tộc, một người bình thường căn bản sẽ không nhìn ra.
-Chỉ là ngẫu nhiên thôi, học được công pháp của Phật Tộc.
Mộ Mãn Phong cười yếu ớt, đương nhiên cũng sẽ không nói kỳ ngộ của mình, gặp bảo tàng Phật Tộc đa năng.
Khi Thích Già Tôn Giả ngẩng đầu nhìn Mộ Mãn Phong, kinh ngạc gật đầu,
-Không nghĩ tới thí chủ tu luyện công pháp Phật Tộc lại cao thâm như vậy, hẳn là công pháp nhất mạch của Đại Tự Tại tôn Phật.
Thích Già Tôn giả là người Phật Tộc, đọc đủ thư tịch của Phật Tộc, đối với các đại hệ phái của Phật Tộc, rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng điều khiến Thích Già Tôn Giả nghi ngờ chính là, nhất mạch Đại Tự Tại tôn Phật, sớm đã bất truyền, không nghĩ tới hôm nay lại có người tu luyện mạch này.
Mộ Mãn Phong không ngờ ánh mắt của hòa thượng tinh tường đến vậy, mình chỉ phát ra một tia phật tính, hắn có thể đoán ra tu luyện phật pháp gì, chuyện này Mộ Mãn Phong không nghĩ tới.
-Còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của đại sư.
Mộ Mãn Phong cảm thấy hòa thượng này tuyệt đối không bình thường.
-Bần tăng…
Những người này tuy nói đều là những tông môn thiên kiêu, nhưng đối với Thích Già Tôn giả, tên tuổi của mình kỳ thực không nhỏ, nếu như tự giới thiệu, có thể gây nên một chấn động nhỏ.
Ngay lúc Thích Già Tôn Giả chuẩn bị tự báo danh hiệu, Lâm Phàm lại đứng dậy đi về hướng bên trong.
-Ai nha, thí chủ, ngươi đi đâu, chờ bần tăng một chút.
Thích Già Tôn Giả thấy Lâm Phàm rời đi, không dám lưu lại nơi này, khó khăn lắm mới tìm được hắn, nếu như lại cho hắn chạy mất, vậy biết đi đâu tìm đây.
-Đến trước mặt bí cảnh mặt đi.
-Hai người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Nam Cung Hoàng thấy Mộ Mãn Phong coi trọng tên hòa thượng như vậy, không khỏi cáu gắt.
-Hừ, bất kể hắn có lai lịch gì, nếu như dám chặn đường của chúng ta, ta sẽ tiễn bọn họ lên tây thiên.
Ngọc Lưu Thiên lạnh lùng nói, hung quang trong mắt càng sâu.
-Cẩn thận mới là tốt nhất, tên hòa thượng này không đơn giản.
Mộ Mãn Phong nói.
Cảm giác của hắn tuyệt đối không sai, từ không đến có, chậm rãi từ từ giết tới.
-Hừ, nhát như chuột, hai người này nếu tiến vào bí cảnh trước, cũng vừa hay để cho bọn họ thăm dò một chút, trong bí cảnh này, nguy cơ trùng trùng, nói không chừng cũng không chỉ có mỗi chúng ta.
Ngọc Lưu Thiên khinh thường liếc mắt nhìn Mộ Mãn Phong nói.
-Ngọc Lưu huynh, Mộ huynh là bằng hữu ta, cũng là đồng đội của chúng ta, ta hi vọng ngươi có thể chú ý lời nói của mình.
Nam Cung Hoàng hơi nhướng mày.
Ngọc Lưu Thiên hôm nay chẳng lẽ ăn phải hỏa dược hay sao, thái độ chẳng thân thiện tý nào.
-Hừ.
Ngọc Lưu Thiên hừ một tiếng.
Hình Vạn Cung và Gia Vĩnh Dạ lại âm thầm cười, bọn họ mò không ra dã tâm của Mộ Mãn Phong, nhưng Ngọc Lưu Thiên chủ động khiêu khích, hy vọng có thể nhìn ra thực lực của Mộ Mãn Phong.
-Ngọc Lưu Thiên, ta không muốn trước mặt Nam Cung huynh làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, hôm nay ta muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì.
Mộ Mãn Phong vẻ mặt âm trầm, trong lòng nổi lên sát ý với Ngọc Lưu Thiên.
-Mộ huynh!
Nam Cung Hoàng không nghĩ tới sự tình biến thành như vậy, không khỏi có chút khó xử.
-Nam Cung Hoàng, chuyện này ta khuyên ngươi đừng nên ngăn cản, đã như vậy, để hắn giao lưu với Ngọc Lưu huynh đi, để chúng ta xem hắn có thực lực cùng đội với chúng ta không.
Hình Vạn Cung nói.
-Không sai.
Gia Vĩnh Dạ gật đầu đáp lời.
...
-Thí chủ, sao đột nhiên lại muốn rời khỏi?
Thích Già Tôn giả bất đắc dĩ nói.
-Làm sao, nhìn ngươi lại khoe khoan à.
Lâm Phàm liếc mắt, nói.
Thích Già Tôn giả muốn gì, nhìn một chút đã biết.
-Thí chủ, sao ngươi có thể nói bần tăng như vậy.
Thích Già Tôn giả thương cảm nói, hắn không nghĩ rằng tên này lại quen thuộc mình như thế, đây là việc hắn không ngờ tới.
Chính là cùng chí hướng, anh hùng nào cũng có điểm giống nhau, Thích Già Tôn Giả hiểu rõ, Nhân tộc Đại Đế trước mắt này, cũng là tay tinh tướng già đời, rất thông thạo đạo này.
-Thí chủ, khí tức bên trong bí cảnh này có gì đó không đúng, hơn nữa còn đến nhiều thiên kiêu như vậy, nói vậy, bên trong nhất định tràn đầy nguy hiểm, không bằng chúng ta lui lại đi.
Thích Già Tôn giả lo lắng nói.
-Nếu như ngươi thấy sợ, ngươi có thể rời đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Tiên Thiên chi mộc, hắn nhất định phải chiếm được dù bất cứ giá nào, không biết bên trong, ngoại trừ Tiên Thiên chi mộc, còn có thứ gì khác hay không.
Có thể hấp dẫn nhiều cường giả như vậy, chỉ một mình Tiên Thiên chi mộc thì tuyệt đối không có khả năng, nhất định có bảo bối khác.
-Thí chủ, bần tăng không phải là sợ, ta không vào Địa ngục thì ai...
-Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm, ngươi muốn đi cùng thì theo, bất quá cũng nổi máu tham, nếu thế đừng trách ta vô tình.
Lâm Phàm tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc đó, con lừa ngốc ngừng lại, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ hắn đã bị dọa sợ, nên không theo ta nữa.
-Thí chủ, ngươi có thể nhục nhã bần tăng, nhưng ngươi không thể sỉ nhục ta, cái gì mà nổi máu tham, bần tăng làm sao có thể như vậy.
Thích Già Tôn giả lời lẽ đanh thép nói.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tên này bệnh nặng lắm rồi, lát nữa ta xem có thể dọa ngươi chạy té khói hay không.
Lúc Lâm Phàm xuyên qua rừng cây, những Thụ Yêu kia, cũng đang thảo luận với nhau.
-Làm sao bây giờ, lại tới không ít cường giả nữa rồi, chúng ta có thể ăn hay không?
-Thụ Hoàng đại nhân đã nói rồi, còn ăn cái rắm, thành thật một chút, nơi này toàn là cường giả, từng người đều có thể tiêu diệt chúng ta trong nháy mắt.
-Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bình thường có rất ít sinh linh tới bí cảnh, sao giờ đây lại nhiều cường giả đến như vậy?
-Ai biết được, nếu như số may, chúng ta có thể nhặt xác chết đấy.