Người dịch: Thư
Biên: Cẩu ca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Đây là “Vân Điện Thân Pháp”, thân pháp tối cao của tông môn, nghe nói khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì người nhẹ như mây, vô hình vô thể, thiên biến vạn hóa, căn bản không phân rõ thật giả.
-Tính cách của Phương sư huynh vốn là có chút nóng nảy, lại thêm tên Nhân tộc này cũng không nhường dù chỉ một tí, nếu có thể hạ mình một chút thì sẽ không sẽ có chuyện như vậy rồi.
-Phương sư huynh tu luyện Lĩnh Vực đã muốn tới cảnh giới tâm tùy ý động, khoảng cách đến Động Thiên cảnh đã không còn xa.
-Cái tên Nhân tộc này có lẽ cũng không hay ho gì, một chưởng này của Phương sư huynh thật sự là quá mạnh, căn bản đã vượt qua Lĩnh Vực cảnh.
Các đệ tử xung quanh cũng thảo luận sôi nổi, đối với Phương sư huynh, bọn họ hơi than phiền mà không dám nói gì khác, Phương sư huynh rất mạnh mẽ, bọn họ làm sao dám ngỗ nghịch.
Hiện giờ thế nhưng lại có một tên Nhân tộc không biết trời cao đất rộng kia, hoàn toàn chọc giận Phương sư huynh, chỉ sợ hôm nay không phải đứt tay đứt chân đơn giản như vậy rồi.
Phương Vĩ Phong là sinh linh bản thổ ở Cổ Thánh Giới, từ nhỏ đã lớn lên tại Vân Tông, vĩnh viễn đều là một bộ dáng trong thiên hạ này lão tử là lớn nhất.
Cho dù sau này có người gia nhập Vân Tông, thực lực có hơn Phương Vĩ Phong thì chắc chắn vẫn phải nể mặt hắn ba phần, sẽ không quá chấp nhặt với hắn.
Bất quá hiện giờ là ở bên ngoài, không có ai ưa cái tính nết của Phương Vĩ Phong.
Ngụy Thiên nhìn Lâm Phàm cười lạnh, hắn muốn xem cái tên đáng ghê tởm này phải quỳ dưới chân Phương sư huynh cầu xin tha thứ.
"Thân pháp của tông môn này có chút thần kỳ."
Lâm Phàm nhìn thấy biến hóa của Phương Vĩ Phong, có chút hiếu kì với thân pháp này.
Muốn biết một tông môn có cường đại hay không cần nhìn kĩ công pháp của đệ tử bên dưới.
Từ thân pháp của tông môn này, theo Lâm nhận định thì đúng là bất phàm.
Người nhẹ như mây, nhìn như có thực thể, nhưng kỳ thực lại không có.
Như mây như khói, thần bí khó lường, thay đổi liên tục, thiệt giả khó phân.
Ngay khoảnh khắc đó, Phương Vĩ Phong xuất hiện ở phía sau Lâm Phàm, mang theo một chưởng vô cùng uy lực đánh tới gáy của Lâm Phàm.
Ý đồ của hắn là muốn đánh Lâm Phàm thành ngớ ngẩn.
-Cẩn thận. Hồng Vân tiên tử vẫn lo lắng, trận đấu so tài này nàng căn bản không muốn nhìn thấy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Phương sư huynh hạ độc, nàng ta lại lo lắng Lâm Phàm bởi vì thủ hạ lưu tình mà trúng phải độc thủ của Phương sư huynh.
-Chết đi. Khóe miệng Phương Vĩ Phong lộ ra một nụ cười dữ tợn, tên đáng ghét này, dám can đảm đối nghịch với lão tử, vậy lão tử sẽ đánh hắn đến tàn phế mới thôi.
Lâm Phàm đưa lưng về phía Phương Vĩ Phong cười nhẹ.
Thân pháp thần kỳ có năng lực như thế nào.
Ở Huyền Hoàng giới, Lâm Phàm kia cũng là người ở bên trong sinh tử đi ra, mỗi một trận chiến, người nào mà không kinh thiên động địa, mạo hiểm vạn phần.
Nếu hắn dễ đánh bại như Phương Vĩ Phong tưởng thì có lẽ bao nhiêu năm qua đúng là sống uổng rồi.
Ngay lúc này, Lâm Phàm xoay người nâng nhẹ tay lên, vươn một ngón tay ra, ngón tay này bình thản vô thường, không có một tia lực lượng gợn sóng.
Nhưng một màn tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Những người xung quanh dụi rồi lại dụi mắt, cứ tưởng mình bị hoa mắt.
Một chưởng vô cùng cường đại đó của Phương sư huynh thế nhưng lại bị một ngón tay nhẹ nhàng vươn lên này chặn lại.
Nhất Chỉ Tịch Diệt!
Chớp mắt, từ trung tâm ngón tay phát ra từng đạo gợn sóng.
Xoạt! Xoạt!
Hư không xung quanh phảng phất như bị giáng xuống một đòn nghiêm trọng, giống như một tấm gương, không ngừng nứt ra, hóa thành một từng mảnh vỡ nhỏ.
Sắc mặt Phương Vĩ Phong biến sắc, trong mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn đột nhiên phát hiện, một chưởng cường hãn này của hắn giống như bị một vách tường chặn lại.
Mà trên ngón tay vẫn truyền đến một cỗ lực lượng không thể ngăn chặn, không ngừng phá nát hư không, đến cả cánh tay của hắn cũng như muốn vỡ nát.
-Đáng giận. Phương Vĩ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, muốn thoát ra.
Nhưng một chỉ này có sức hút như vô tận, bám chặt vào lòng bàn tay của Phương Vĩ Phong, cho hắn có dùng bao nhiêu sức cũng không giãy ra được.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
-Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, vốn là ta nên giết chết ngươi, nhưng vì ngươi là sư huynh của Hồng Vân tiên tử nên ta sẽ tha tội chết cho ngươi, chẳng qua cũng phải để cho ngươi nhớ kĩ một chút.
Phá!
Lâm Phàm khẽ quát một tiếng, một luồng Yên Diệt chi lực xuất hiện, bàn tay của Phương Vĩ Phong hóa thành từng đợt từng đợt tro bụi tiêu tán vào bầu trời.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phương Vĩ Phong rống lên.
-Hạ thủ lưu tình a. Hồng Vân tiên tử vội nói.
Lâm Phàm búng ngón tay một cái, cơ thể Phương Vĩ Phong giống như đạn pháo đột nhiên bay đi rồi ngã xuống trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Chúng đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm khi nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, bọn họ không nghĩ tới người vô cùng cường hãn như Phương sư huynh thế nhưng đối phương chỉ cần dùng một ngón tay là có thể trấn áp.
Ngụy Thiên run rẩy tay chân, hắn đột nhiên phát hiện tên Nhân tộc ở trước mắt này thật sự quá là kinh khủng
Phương Vĩ Phong tức giận gào thét, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ánh mắt khó tin ấy đã biến thành phẫn nộ, oán hận, cái ánh mắt đó bắn về phía Lâm Phàm như là có huyết hải thâm cừu.
-Đáng giận, ngươi lại dám hủy diệt bàn tay ta, ta muốn giết ngươi. Phương Vĩ Phong rống giận.
-Đừng tìm chết như thế chứ, ta giữ lại một mạng này cho ngươi chỉ là do nể mặt Hồng Vân thôi, nếu ngươi không biết tốt xấu thì ta sẽ không phiền tiễn ngươi đi gặp tổ tiên đâu đấy. Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng.
-Ta muốn ngươi chết....... Phương Vĩ Phong hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã bước vào trạng thái hóa điên.
-Được rồi Phương sư huynh. Hồng Vân tiên tử nói.
-Cút. Phương Vĩ Phong điên cuồng giận dữ hét lên, thân thể chấn động, một cỗ lực lượng bá đạo đột nhiên bùng phát.
“Vân Điện Chi Lực.”
Hồng Vân tiên tử không nghĩ tới Phương sư huynh thế nhưng lại thi triển bí pháp.
Vân Điện Chi Lực chính là cái võ công chí cao, bao quát chúng sinh, vô số người trong thiên hạ đều muốn học nhưng lại không học nổi.
Phốc! Phốc!
Hai ngụm máu tươi phun ra ngưng tụ trước mặt Phương Vĩ Phong, biến ảo thành đủ loại hình dạng, cuối cùng hình thành một cây trường kiếm màu đỏ.
Cây trường kiếm mềm mại khó nắm giữ, mặt trên thân kiếm trôi nổi một pho tượng Vân Hoàng, tôn lên sự bá đạo uy nghiêm của vị Vân Hoàng kia, khí tức lẫm liệt, chiếu khắp thiên hạ.
Phương Vĩ Phong cầm Vân Hoàng Kiếm trong tay, ngay lập tức hợp lại làm một với Vân Hoàng, tiến về phía Lâm Phàm, thân kiếm chấn động, hơi thở hổn hết, khí tức phát ra cực kỳ hung bạo, thề phải cho Lâm Phàm táng mạng tại đây.
Lâm Phàm lạnh nhạt đứng ở nơi đó nhìn thấy khuôn mặt bức thiết của Hồng Vân tiên tử liền gật nhẹ đầu.
Vẫn là phải giữ lại mạng cho tên này, nhưng mà không thể tha thứ đơn giản được.
Lâm Phàm khép hai ngón tay lại, một đạo linh khí vờn quanh hai ngón tay.
Ong!
Một trận âm thanh ong ong truyền đến, thân ảnh Lâm Phàm trong nháy mắt liền biến mất
"Quang Bất Lưu Thu."
Trong chớp mắt, thiên địa đã trở lại bình thường, không có bất cứ dao động gì.
Một ánh hào quang chợt lóe lên.
-Ha ha!
Phương Vĩ Phong cười ha hả, hắn vừa mới cảm giác được Vân Hoàng Kiếm đâm qua thân thể của đối phương
-Ngươi đang cười cái gì? Nhưng ngay lúc này lại có một thanh âm truyền đến, sắc mặt Phương Vĩ Phong đột nhiên thay đổi, vẻ mặt đầy vẻ không dám tin.
-Ngươi làm sao có khả năng.
Phương Vĩ Phong không thể tin được tất cả những thứ này, rõ ràng lúc đó có cảm giác đã đâm thủng được hắn, nhưng tên này vì sao, vì sao còn sống..
-A.......
Nhưng vừa lúc đó, bên trong đám đệ tử cũng truyền ra từng trận âm thanh hoảng sợ của một cô gái.
Đồng thời còn có một ít tiếng cười cùng tiếng thảo luận của đám đệ tử.
Đột nhiên Phương Vĩ Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, khi cúi đầu nhìn thấy được thì sắc mặt nhất thời đại biến.
Cảm thấy hổ thẹn, phẫn nộ, điên cuồng, cừu hận.......
-Không nghĩ tới thứ đồ chơi kia của Phương sư huynh lại giống như củ lạc, đây là lần đầu tiên ta gặp đấy.
Ngay lúc này, trong thiên địa truyền đến thanh âm của Lâm Phàm.
Nhưng thanh âm này đối với Phương Vĩ Phong thì nó mang lại sự nhục nhã vô cùng.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Phương Vĩ Phong không chịu được, phun máu đầy trời.