Mười một chiếc nhẫn trữ vật, nhìn xem đồ vật bên trong, cũng không gì đặc biệt, đối với những người này, đó là toàn bộ những gì bọn họ có.
- Lâm Phàm, thả chúng ta ra, ngươi làm như vậy, sẽ làm Thương Linh châu đi vào vực sâu.
Phong Kiếm Tông Tông chủ gào thét, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kì hoảng sợ.
Hắn không nghĩ bọn họ nhiều người như vậy, cũng không phải đối thủ của tiểu tử trước mắt này.
Tiểu tử này thực sự đã trải qua chuyện gì? Tại sao trong thời gian hai năm, tăng lên nhanh như vậy, quả thực khó mà tin nổi.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn những tông môn của Tông chủ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Vực sâu mặc kệ vực sâu, đừng nói nhảm nhiều như vậy, lúc trước ta cũng đã đem lời nói rõ ràng, hôm nay mặc kệ ai tới, cũng không thể cứu được các ngươi.
Lâm Phàm đem linh vị hai vị sư huynh từ trong túi đeo lưng lấy ra, sau đó để dưới đất.
- Thưa hai vị sư huynh, đã để các huynh oan ức rồi, ngày hôm nay sư đệ sẽ báo thù cho các huynh.
Lâm Phàm nhìn hai linh vị, trong lòng cảm thấy tiếc thương.
Khi đó tu vi tuy rằng không cao, nhưng mà hai vị sư huynh đối sử với mình quả thật rất tốt.
Bị mình đánh lén, kinh nghiệm tăng cao, sau đó cho bọn họ mỗi người luyện chế một thanh kiếm báu thì bọn hắn rất vui vẻ, quên đi những việc mình đã làm.
Đáng tiếc rằng tất cả đều đã tan vỡ, bây giờ chính mình phải ngày càng mạnh hơn, mới có thể bảo vệ người quan trọng nhất.
Mọi người thấy Lâm Phàm âm trầm nhìn thứ kia, trong lòng cũng run lên, có cảm giác bất an, bọn họ thấy được sát khí từ ánh mắt Lâm Phàm.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải bỏ mạng tại đây sao?
- Thật ra vốn định từ từ hành hạ các ngươi, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy, để cho các ngươi sống trên đời một giây, chính là khoan dung với các ngươi, vì vậy chết hết đi cho ta.
Lâm Phàm đột nhiên chưởng một chưởng ra, hư không chảy ngược, không ngừng làm điên đảo xung quanh.
- A...
- Ầm...
Lâm Phàm vung tay áo một cái, đem bọn hắn ném vào bên trong Thiên Địa Dung Lô.
- Luyện hóa...
Rác rưởi lợi dụng, dùng quy tắc dây chuyền, toàn bộ ngưng luyện ra tới.
- Keng, chúc mừng luyện hóa thành công.
- Ba mươi lăm quy tắc dây chuyền.
- Thật rác rưởi...
Lâm Phàm đem quy tắc dây chuyền toàn bộ thu hồi, bây giờ đã tích lũy 105 quy tắc dây chuyền, gần như có thể triệu hoán Tâm Ma Đại Đế, tinh luyện tinh huyết.
- Đại ca...
Lúc này Vương Tiểu Lục từ đằng xa chạy tới.
Lâm Phàm nhìn đám người Vương Tiểu Lục, trong đầu cũng tự hỏi nên làm thế nào cho phải.
- Các ngươi thấy ta bây giờ nên làm gì đây?
Lâm Phàm nhìn mọi người hỏi.
Mọi người thấy Lâm Phàm, sau đó cúi đầu đăm chiêu.
- Ta rời khỏi quê nhà đã mấy năm, cũng không biết nhà còn ở đó hay không.
- Ta cũng vậy, ta cũng muốn về nhà nhìn một chút.
...
Lâm Phàm nghe mọi người nói, bọn họ cơ bản đều muốn về nhà, hay là với cái gọi là con đường võ đạo, bọn họ cũng đã thất vọng rồi.
Bây giờ có thể sống sót, đã là may mắn.
- Tiểu Lục, còn ngươi?
Lâm Phàm nhìn Vương Tiểu Lục hỏi.
Đã từng hứa sẽ giúp Vương Tiểu Lục, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ giúp hoàn thành, bây giờ nhìn Vương Tiểu Lục rồi tự nghĩ xem nên làm thế nào.
Nếu như muốn tiếp tục ở con đường võ đạo, hắn sẽ đem Vương Tiểu Lục mang về Thánh Tông.
- Đại ca, ta muốn về nhà, ta ra ngoài bốn năm năm, vợ ta và mẹ già đều chờ đợi ta trở lại
Vương Tiểu Lục đối với con đường võ đạo đã mất đi hi vọng, ở Càn Khôn Tông hành hạ mấy năm, có thể giữ được tính mạng, đã là may mắn, bởi vậy không muốn ở trên con đường này nữa, mà muốn trở lại bên người nhà.
- Cũng tốt, vậy ta sẽ đưa các ngươi trở về
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó vung tay áo một cái, mang theo mọi người vào trong không gian.
Rời đi một sát na kia, Lâm Phàm liếc mắt nhìn Thánh Ma Tông.
Nơi này mình vẫn sẽ trở lại, chờ sau khi mở ra hai thế giới, liền đem Thánh Ma Tông di chuyển trở về.
Sau khi Lâm Phàm cùng đám người rời đi.
Thánh Ma Tông trong luyện võ trường, một bóng người xuất hiện ở hư trong không gian.
Đạo thân ảnh này, tà ác, mạnh mẽ, âm u.
Không giống với Vạn Ma Tông Tông chủ âm u, cũng khác biệt với khí của Hoàng Yến.
Nhưng mà khí pháp bộc lộ ra ngoài, mạnh hơn rất nhiều so với tất cả mọi người.
Nếu như Lâm Phàm ở đây, nhìn thấy bóng người này, tuyệt đối sẽ giật nảy cả mình.
Cái tên này không phải là Mặc Dật Hiên sao?
Đã từng bị hai đại cao thủ Lâm Phàm đánh lén, sau đó bị Nghê Mạn Thiên đánh vào trong dòng nước hư không, bị một cung điện tà ác nuốt chửng thiêu đốt.
Hơn nữa Lâm Phàm bây giờ cũng như Vô Tướng Thiên Ma chính là cướp đi vị trí của người này
- Ta không nghĩ ngươi đã chết, bất quá được rồi...
Trong chớp mắt, hư không gợn sóng, Mặc Dật Hiên rời khỏi nơi này.
...
Lâm Phàm qua lại trong hư không, tìm kiếm đảng nhóm quê hương, sau đó đem thả xuống, để mỗi người bọn họ trở về.
Thực lực của bọn họ bây giờ, muốn từ Thánh Ma Tông trở lại quê hương của chính mình, không thể không nói rất khó khăn, nói không chừng nửa đường có thể bị quái thú ăn thịt, hoặc là gặp phải giặc cướp làm mất mạng.
Dọc theo con đường này, Lâm Phàm đều trò chuyện với bọn hắn.
Đặc biệt là nghe được Lâm Phàm đã kế thừa chức vị Thánh Ma Tông Tông chủ, mỗi một người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bọn họ cũng tự mình biết mình, cũng sẽ không có chút ghen tị nào.
Đặc biệt là Vương Tiểu Lục càng vui vẻ, tự mình gia truyền công pháp, Liên tông chủ đều tu luyện, đây chính là Vương gia.
Dọc theo đường đi, Vương Tiểu Lục cũng cười ngây ngô, khỏi nói cũng biết rất vui vẻ.
- Các vị, ta đưamọi người tới đây, sau này ta sẽ trùng tu Thánh Ma Tông, nếu được thì sau này, có thể đến xem thử.
Lâm Phàm nhìn nhóm bao cát đảng lần cuối.
- Được, chúng ta sẽ rời khỏi cái Càn Khôn Tông
Trong lòng mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Đã từng tràn đầy phấn khởi muốn ở con đường võ đạo và tiếp tục đi, thế nhưng hiện thực quá khiếp sợ, quá khó cho bọn hắn.
Bọn họ bây giờ nghĩ lại, trở về với gia đình, chính là hạnh phúc lớn nhất.
- Số tiền tài này các ngươi cầm lấy, ta cũng nên đưa Tiểu Lục trở về.
Số tiền tài này cũng đều là lấy trên người những tông chủ kia, đối với Lâm Phàm mà nói, những thứ này cũng không có một chút tác dụng nào.
...
Bóng người lâm phàm biến mất vào hư không.
Ở phía xa mọi người, vẫy vẫy tay.
- Kỳ thực ta có một chút muốn về tông môn, thế nhưng trải qua những chuyện này, ta phát hiện ta không thích hợp.
- Ta cũng vậy, nếu như trở lại Thánh Ma Tông, có Lâm sư huynh bảo bọc chúng ta, tuyệt đối sẽ không bị bắt nạt, thế nhưng hiện tại ta đang muốn về thăm nhà một chút.
- Ây, mọi người đừng suy nghĩ, nếu được, chúng ta có thể mang con cái đến.
- Đúng, không sai, chúng ta không được, nhất định phải để bọn nhỏ nhận tổ quy tông.
- Ha ha...
...
Mọi người giờ khắc này đều cười lớn, sau đó kề vai sát cánh cùng hướng vào trong thành.
Mấy năm qua mọi chuyện đã xảy ra bọn họ cả đời đều không thể quên, thật sự là quá sâu sắc.
Mọi thứ dưới cái nhìn của bọn họ, mấy năm qua cũng không phải uổng phí, bất kể nói thế nào, cũng đã học được một bộ Thái Cấp Ma Thân.
Tuy nói thực lực không cao, thế nhưng tự vệ thì không thành vấn đề.
Hơn nữa có Lâm sư huynh cho số tiền kia, cũng có thể làm buôn bán nhỏ, cuộc sống không buồn không lo, đó là điều tốt.
...
- Tiểu Lục, thế nào?
Lâm Phàm nhìn Vương Tiểu Lục thần sắc đang sốt sắng, cười hỏi.
- Đại ca, ta rời khỏi quê nhà rất lâu, cũng không biết bọn họ còn ở đó hay không.
Trong ánh mắt Vương Tiểu Lục mang một vẻ lo âu.
Trước đây là suy nghĩ nhận tổ quy tông, quan tâm người nhà giữ lại, liều mạng rời nhà bái vào tông môn.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, cũng không thu hoạch được gì, nghĩ tới đây, Vương Tiểu Lục có chút hối hận rồi.
- Không có việc gì, đi thôi...
----------------------------------------------------------------------------------------------------