- Đem Thiên Đạo Lợi Khí trả lại cho ta.
Thiên Đạo nhìn thấy tặc nhân này đoạt Thiên Đạo Pháp bảo của mình, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, gào thét.
"Thiên Đạo Lợi Khí" theo thai nghén của Thiên Đạo đồng thời sinh ra, có thể trảm tất cả mọi thứ ở Huyền Hoàng Giới kể cả tương lai, thời gian, nhân quả vân vân...
Cũng bởi vì bây giờ Thiên Đạo bị chia tách mất ba phần tư ( ba phần tư còn lại là Thiên Đạo ở Đông Linh Châu), công dụng của "Thiên Đạo Lợi Khí" tự nhiên không thể phát huy hết uy lực.
Đồng thời "Thiên Đạo Lợi Khí" chỉ nhận Thiên Đạo làm chủ, người khác căn bản là không có cách sử dụng. Bây giờ Lâm Phàm đem "Thiên Đạo Lợi Khí" này tịch thu, Thiên Đạo còn không kịp phản ứng, làm sao không gấp rút đòi cho được.
- Trả lại cái đầu em gái ngươi..., ngươi đã trúng "Xoay Chuyển Càn Khôn " của tiểu gia mà vẫn có thể chống đỡ ư?
Lâm Phàm trong lòng đầy nghi ngờ, Xoay Chuyển Càn Khôn, chuyển biến âm dương, Thiên Đạo này lại không có từ lão già biến thành lão thái bà thật là có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ Thiên Đạo này Âm Dương Đồng Thể hay sao? Hay hắn là ái nam ái nữ?
Kỳ thực, suy nghĩ của Lâm Phàm không sai một chút nào. Thiên Đạo quả thực không thể phân biệt giới tính. Vì để cho mình có uy nghiêm, đồng thời hắn muốn người khác có cảm giác tang thương, ý chí của Thiên Đạo liền xuất hiện dưới dáng dấp của một ông lão râu tóc trắng xóa.
- Ngươi...
Thiên Đạo tức giận gào thét, muốn phản kháng lại.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm trực tiếp vượt lên trên thân thể của Thiên đạo.
- Thiên Đạo, hôm nay tiểu gia sẽ đập chết ngươi.
Lâm Phàm hướng lên trên mặt Thiên đạo, đột nhiên tung ra một quyền.
- Oanh...
Sức mạnh cường hãn từ trên thân Lâm Phàm bộc phát ra, lay động toàn bộ thiên địa. Lúc Thiên Đạo bị Lâm Phàm tấn công, cũng kêu rên liên hồi.
Từng cú đấm thấu da khiến cho xương thịt be bét, máu me bắn tung tóe, nhuộm đỏ đại địa.
Nam Vô Thánh Đế cùng Thiên Hậu hai người thấy cảnh này, trong lòng vô cùng hoảng hốt, đột nhiên tấn công về phía Lâm Phàm.
- Vô liêm sỉ, thả ra Thiên Đạo.
Nam Vô Thánh Đế lúc này thật sự nổi giận, hắn không nghĩ tới ở Thương Linh châu nho nhỏ này lại gặp phải đối thủ như vậy, hơn nữa còn bị đối phương đánh cho không còn chút sức nào đánh trả, thật sự là một loại sỉ nhục a.
Sớm biết như vậy, năm đó hắn nên hạ xuống nhiều hơn một tia thần thức để không phải chịu nỗi sĩ
nhục này.
- Oanh... Oanh.
Nam Vô Thánh Đế cùng Thiên Hậu công kích đánh vào sau lưng Lâm Phàm, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, dường như muỗi đốt cột điện vậy.
Thực lực của hai người này rất mạnh, mỗi một lần sát chiêu đến, là một trận huyết dịch bốc lên trong cơ thể Lâm Phàm, nhưng có Tuyên Cổ Bất Diệt gia trì, những sát chiêu này cơ thể còn có thể chống đỡ được, đồng thời cũng đem nhưng tổn thương này chuyển hóa thành kinh nghiệm.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt tăng cường một trăm triệu.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm Tuyên Cổ Bất Diệt tăng cường một trăm triệu.
...
- A...
Nam Vô Thánh Đế thét một tiếng, thân thể tiểu tử này rốt cuộc đã tu luyện đến mức nào, mình cùng Thiên Hậu cả hai cùng tấn công mà vẫn bình yên vô sự.
Thân thể cường độ càng về sau càng khó tu luyện. Nên Lâm Phàm định nhân dịp này nhờ Thiên Hậu cùng Nam Vô Thánh Đế kiếm chút kinh nghiệm tu luyện Tuyên Cổ Bất Diệt.
- Thiên Đạo, ngày hôm nay tiểu gia muốn đánh cho đầu của các ngươi biến thành đầu heo.
Lâm Phàm từng quyền từng quyền giáng xuống mặt Thiên Đạo.
Lúc này, chiêu thức gì đã không còn quan trọng, mỗi quyền phát ra đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, từng cú đấm xuyên da thấu thịt vào mặt Thiên đạo thế này thì thật sự quá thoải mái rồi.
- A...
Thiên Đạo thảm thiết gào thét:
- Vô liêm sỉ...
Nam Vô Thánh Đế cùng Thiên Hậu, hai người sau lưng Lâm Phàm tung ra toàn bộ các loại sát chiêu, thế nhưng bọn họ hoảng sợ khi phát hiện Lâm Phàm không sợ hãi chút nào, thậm chí không thèm để ý đến bọn họ ở phía sau.
Giờ khắc này Lâm Phàm gào thét, hai tay thành quyền, nắm đấm giống như bão táp, tung ra nhanh đến nỗi người khác không có cách nào phản ứng lại. Lít nha lít nhít tàn ảnh của nắm đấm để lại, uy lực càng ngày càng kinh khủng.
Từng đạo từng đạo sức mạnh truyền tới đem vùng đất này đánh chìm. Ở trong hố sâu kia vang lên từng tiếng nổ vang trời khiến lòng người thêm khiếp hãi.( Sợ)
- Vô liêm sỉ, tại sao ngươi chỉ đánh ta.
Lúc này Thiên Đạo bắt đầu bối rối. Chính hắn nói là muốn giết tất cả mà, nơi này cũng không phải chỉ có một mình ta, tại sao chỉ muốn nhằm vào ta mà đánh đập.
- Hừ, ta đánh ngươi bởi vì ngươi dám tinh tướng trước mặt tiểu gia. Ngày hôm nay, ai cũng đừng hòng trốn thoát.
Lâm Phàm toát ra một vẻ hung bạo khiến Nam Vô Thánh Đế cùng Thiên Hậu trong lòng đột nhiên run lên.
Vào lúc này bọn họ, đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi.
Tên tiểu tử này rốt cuộc là ai, làm sao lại có thể mạnh đến vậy.
- Có thể đừng đánh vào mặt hay không?
Thiên Đạo gào thét, tuy rằng hắn là Thiên Đạo, thế nhưng trên mặt phảng phất đã dần mất đi tri giác, thậm chí cảm giác giống như đã sưng to lên.
- Hừ, tốt thôi...
Lâm Phàm đứng lên.
Nam Vô Thánh Đế cùng Thiên Hậu hai người sững sờ, ngay lập tức lui về phía sau, cho rằng tiểu tử này là muốn bắt bọn họ khai đao.
- Thiên Đạo, tiểu gia tác thành yêu cầu này của ngươi, không dùng quyền đánh vào mặt người nữa mà dùng chân đạp vào mặt ngươi.
Lâm Phàm giơ chân phải lên, sợi quy tắc trong nháy mắt ẩn chứa trong đó, hướng về phía mặt của Thiên đạo đột nhiên đá tới.
- Liên Hoàn Phi Cước.
- Ầm ầm...
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang động trời cao, Thiên Đạo không nghĩ tới mình lại có một ngày như vậy, bị sinh linh do mình quản lí đánh đập, hơn nữa còn dùng chân chà đạp, nỗi nhục này làm sao nuốt trôi đây.
- Thiên Hậu, chúng ta nên làm gì?
Nam Vô Thánh Đế trợn tròn mắt, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn biết chỉ bằng sức mạnh của bọn họ bây giờ, căn bản không phải đối thủ của tiểu tử này.
Thiên Hậu liếc mắt nhìn Nam Vô Thánh Đế, bộ mặt bị sưng lên bây giờ cũng đã xẹp xuống, sau đó cắn răng nói:
- Lâm Phàm, ngươi không thể giết Thiên Đạo, Thiên Đạo mà chết thì Thương Linh châu sẽ biến mất, khi đó tất cả mọi người sẽ chết bởi vì ngươi đó.
Thiên Hậu vừa dứt lời dưới, Lâm Phàm lập tức dừng tay à nhầm dừng chân.
Nam Vô Thánh Đế và Thiên Hậu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng là trong chớp mắt, Thiên Hậu nội tâm đột nhiên run lên, nàng đang có một loại dự cảm xấu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm, trái tim không ngừng run rẩy.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiên Hậu nhìn Lâm Phàm chậm rãi bước về phía mình, liền lùi về sau mấy bước.
- Ầm...
Lâm Phàm một quyền đánh vào mặt Thiên Hậu:
- Ngươi nói xem?
Khuôn mặt Thiên Hậu vừa khôi phục nguyên dạng, trong chớp mắt lại sưng phồng lên lần nữa.
- Ngươi không thể như vậy...
- Ầm...
- Không thể? Vậy như thế nào mới gọi có thể.
Thiên Hậu nói một lời, Lâm Phàm liền một quyền oanh tạc ở trên mặt.
- Năm đó...
- Ầm...
- Để ngươi làm năm...
Lâm Phàm lại một quyền đánh vào mắt Thiên Hậu, nhất thời con mắt của Thiên Hậu trong nháy mắt đã biến thành mắt gấu trúc.
- Ngươi muốn như thế nào.
Thiên Hậu lúc này đã cực kì bối rối, sau đó quát ầm lên.
- Thế nào... Ta để ngươi thế nào.
Lâm Phàm bắt lấy Thiên Hậu, lại tiếp tục oanh tạc trên khuôn mặt nàng, hoàn toàn không vì Thiên Hậu là tuyệt thế đại mỹ nữ mà thủ hạ lưu tình.
- Ta là thượng giới...
- Thượng em gái ngươi...
Lâm Phàm không cho Thiên Hậu cơ hội nói chuyện, chỉ cần Thiên Hậu vừa mở miệng, chính là ăn một quyền.
Khuôn mặt tuyệt thế trong nháy mắt đã biến thành mặt heo, ngoại trừ thân thể vẫn điện nước đầy đủ thì những cái khác quả thực khó coi.
Nam Vô Thánh Đế giờ khắc này đã trợn tròn mắt, hắn tình nguyện bị người này trong nháy mắt giết chết, còn hơn phải chịu đựng sự dằn vặt này.
Thiên Hậu trong lòng cháy lên lửa giận vô biên, thế nhưng đối với Lâm Phàm thì đã thật sự sợ hãi.
Đây là thực lực nghiền ép, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào a.
- Đủ rồi, năm đó ta cũng không muốn diệt Thánh Ma Tông của ngươi, nhưng mà...
Thiên Hậu chỉ cảm thấy bây giờ nói chuyện cũng đã rất khó khăn.
- Câm miệng! Diệt chính là diệt,không có bất kỳ lý do gì bao biện được.
Lâm Phàm vừa nghe Thiên Hậu còn muốn biện hộ cho mình, một luồng tức giận đột nhiên trào lên lên, sâu trong mắt hắn lập loè một tia tinh quang.
- Hắc Hổ Đào Tâm.
- Hắc Hổ Đào Tâm.
...
Trong chớp mắt, Lâm Phàm lần nữa triển khai Vô Ảnh Thủ. ( Cái này chắc thím nào có người yêu mà học được thì có đánh chết người yêu cũng không bỏ).
- Phanh phanh phanh...
Lâm Phàm cũng không biết mình sử dụng bao nhiêu lần Vô Ảnh Thủ nữa, có đếm cũng không thể đếm hết được, chỉ còn nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống một cách lí nhí.
- A...
Ở thời điểm Lâm Phàm dừng tay, một trận tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời, Thiên Hậu cả người co quắp ngã xuống đất, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng phát hiện bộ ngực của mình dĩ nhiên... Dĩ nhiên sắp nổ...
----------------------------------------------------------------------------------------------------