Cậu xuống xe buýt liền nhanh chóng đến bệnh viện X.
Đây là một trong những bệnh viện uy tín của Thành phố A. Không chỉ thiết bị y tế ở đây rất hiện đại, tiên tiến mà cơ sở vật chất hạ tầng cũng rất khang trang, sa hoa.
Chỉ mới bước vào bệnh viện vài bước cậu đã nghe thấy vô số thanh âm cũng như nhìn thấy vô số trạng thái cảm xúc u buồn khác nhau của người nhà bệnh nhân. Tiếng nói ảm đạm, u buồn, tiếng thở dài, tiếng khóc. Tất cả chúng tưởng chừng xáo trộn lại hoà vào nhau thành một tạp âm nhói lòng. Bệnh viện luôn là như vậy, luôn là một nơi đau thương.
Vì đã đến đây nhiều lần nên cậu nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh của em gái cậu.
Cậu vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy thanh âm quen thuộc của em gái: "Anh Du Hàn"
Du Hàn vẫy tay với Em gái, cười nhẹ rồi mới lên tiếng quở trách: "Em nhỏ tiếng thôi, đây là bệnh viện, đừng la lớn, ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi."
"Dạ, em biết rồi. Cũng tại lâu rồi anh không tới thăm em, nên em vui quá."
Du Hàn xoa đầu Du An rồi nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi, dạo này anh bận quá. Du An mấy ngày không có anh có ngoan không? Có chịu ăn uống đàng hoàng không?"
Du An nghe anh hỏi vậy liền phụng phịu đáp lời: "Em lúc nào mà chả ngoan, chỉ có anh mới không ngoan. Anh lại không ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ phải không? Người anh gầy lắm rồi."
Nghe vậy cậu chỉ đành dùng giọng điệu trêu đùa để trả lời em gái: "An An ngoan, biết lo cho anh luôn cơ đấy. Để không phụ sự lo lắng của tiểu bảo bối An An, anh sẽ ăn uống điều độ hơn, được chưa?"
"Em nói nghiêm túc đấy, anh phải ăn và nghỉ ngơi nhiều hơn. Còn nữa anh đừng dùng giọng điệu trêu con nít ấy nói chuyện với em nữa, em lớn rồi."
Thấy vậy, cậu nghĩ thầm: Em gái lúc giận dỗi thật dễ thương. Dù vậy vẫn phải nhanh chóng dỗ em ấy.Thế nên, cậu đành nhượng bộ đồng ý: "Được rồi, nghe An An hết."
"Anh...", Du An không hài lòng với câu trả lời hời hợt của anh trai. Nên cô bé định tiếp tục dạy dỗ người anh trai này, nào ngờ tiếng nói của y tá đã đánh gãy lời nói chưa kịp thốt ra của cô bé.
"Bệnh nhân 014 đến giờ uống thuốc rồi", y tá đẩy xe thuốc vào phòng, dừng trước giường bệnh của Du An. Y tá lấy thuốc cùng nước đưa cho cô bé, cô bé nhanh tay nhận lấy rồi uống một hơi hết 5, 6 viên thuốc.
Xong việc, y tá đẩy xe ra khỏi phòng.
Du An không ngờ em gái mình thay đổi nhiều như thế. Nhớ hồi nhỏ, em gái cậu rất sợ uống thuốc, lần nào em cậu uống thuốc, cậu cũng phải dỗ rất lâu nó mới chịu uống. Thế mà bây giờ nó uống liền mạch hết số thuốc đó không cần nghĩ ngợi cũng không cần người dỗ. Phải chăng vì quá quen với việc uống thuốc nên nó không còn sợ nữa.
Du Hàn chua xót nhìn cô em gái nhỏ ngồi ngay ngắn trên giường bệnh.
Sau một hồi lấy lại tinh thần, cậu liền nói với em gái: "Hôm nay, An An muốn anh kể chuyện gì trước khi ngủ đây?" Vừa nói, Du Hàn vừa cúi người lục tìm trong ngăn tủ đầu giường mấy cuốn truyện cậu thường đọc cho An An nghe.
Sau khi đắn đo một hồi, Du An cũng quyết định xong câu chuyện mình muốn nghe tối nay: "Anh kể cho em nghe chuyện hôm nay của anh đi, em muốn nghe chuyện đó thôi, anh kể đi."
Du Hàn kinh ngạc nhìn em gái: "Anh thì có chuyện gì để kể chứ?"
Mặc cho cậu từ chối như thế nào, Du An vẫn bướng bỉnh đòi nghe: "Không, em muốn nghe. Vậy anh kể chuyện anh đã làm gì trước khi tới thăm em đi." Thấy anh trai không lên tiếng, cô bé phụng phịu nói tiếp: "Anh mà không kể thì ngày mai em sẽ không ăn cũng không uống thuốc nữa."
Du Hàn nhìn điệu bộ nũng nịu của em gái cũng không kìm được mà mềm lòng: "Thôi thì anh kể vậy. Em còn nhớ anh Lục Phong chứ, chiều nay anh gặp anh ấy rồi cùng nhau nói mấy câu. Chuyện chỉ thế thôi, nếu đã nghe chuyện xong rồi thì em ngoan ngoãn ngủ đi."
Du An hờn dỗi rúc người vào chăn rồi bỗng nhớ ra gì đó, cô bé lại nói: "Anh thật tẻ nhạt, em cũng mệt rồi, em ngủ đây. À mà anh ơi, khi nào anh gặp lại anh ấy, anh nhớ dẫn anh ấy tới thăm em nha, em nhớ anh ấy lắm."
Du Hàn xoa xoa đầu cô bé, nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Được. Giờ thì em ngủ đi, anh cũng phải về rồi. Ngủ ngon An An."
Ra khỏi bệnh viện, câu lên xe buýt trở về nhà .
Nơi cậu ở chỉ là một căn phòng nhỏ thuộc một chung cư cũ.
Cậu lấy chìa khóa, mở cửa, bước vào phòng rồi bật đèn. Mặc dù căn phòng tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng nên dẫu chật hẹp thì nhìn vẫn rất thoáng, không ngột ngạt.
Cậu nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, khi xong xuôi thì cũng đã gần khuya.
Cậu nằm trên giường trằn trọc mãi, cậu nhớ tới lời đề nghị kia. Nếu cậu đồng ý, thì tiền phẫu thuật của em gái sẽ không đáng lo nữa. Nhưng mà dẫu sao cậu cũng ngại lắm.
Sau khi đấu tranh giữa nên đồng ý hay không nên đồng ý thì cậu cũng thông suốt: chuyện này có gì đâu mà phải từ chối thế nên cậu quyết định đồng ý.
Cậu nghĩ: Kết hôn giả thôi mà cũng đâu phải thật, hơn nữa đây cũng xem như là việc nhẹ lương cao không vi phạm pháp luật. Nghĩ thế nào cậu cũng có lợi, không hề thua thiệt. Hồi nhỏ cũng từng ăn chung, ngủ chung mười mấy năm cũng đâu có ngại. Thế nên bây giờ có ngủ chung một chiếc giường thì vẫn vậy, sẽ vẫn như hồi nhỏ.
Trấn an bản thân xong, cậu liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.