Tôi Cùng Sáu Alpha Trùng Khớp 100%

Chương 30: Tần Ý đã đủ ôn nhu



Tóm tắt

Kỷ Dương:??? Ngài thay đổi rồi.

==================================

Khi các con robot dạng trùng bò hoàn toàn lên vỏ phi thuyền, chỉ cần chúng quay đầu lại, bọn họ liền có thể nhìn thấy khoang miệng đen nhòm của chúng qua lớp cửa kính.

Sắc mặt Kỷ Dương biến đổi dữ dội.

" Sâu...con sâu kìa! " Kỷ Dương nhanh chóng chạy lại núp sau Chu Dịch Kình.

Bên trong thiên hà của bọn họ, không thể nào xuất hiện Trùng tộc.

Bởi vì từ nhiều năm về trước, Trùng tộc xâm lược thiên hà loài người đã bị liên minh đa quốc gia lúc bấy giờ hợp tác xua đuổi đến những nơi rất xa xôi.

Lần cuối cùng Kỷ Dưong nhìn thấy thứ này, là ở trong sách giáo khoa.

Anh chống tay lên mặt bàn, ngước nhìn Omega đứng phía sau Thượng tướng.

Đến bây giờ anh mới chân chính nhận thức được vị thiếu niên nhỏ tuổi này đáng sợ như thế nào.

Khó trách cậu ấy có thể đem Hoàng thái tử của Mục đế quốc và Lục Tế "tra tấn" cùng một lúc...

Việc này so với việc mà bạn đời Omega của anh ta hay hành anh ta còn khó hơn gấp 10.000 lần a!

Anh bây giờ cảm thấy Omega nhà mình, mỗi ngày đều oán trách công việc của anh, đã là vô cùng tri kỷ cùng ôn nhu rồi.

Còn cái vị trước mắt này, tuy là phù hợp với gu thẩm mỹ của Thượng tướng, nhưng cậu ấy thực sự quá khủng khiếp!

Sắc mặt Kỷ Dương tái mét, miễn cưỡng phát ra âm thanh từ trong cổ họng: " Tần Ý, nghĩ kỹ đi, nếu cậu dẫn Trùng tộc vào chốn nhân gian, cậu sẽ thành tội đồ của cả nhân loại... "

Ngược lại, Chu Dịch Kình trông bình tĩnh hơn rất nhiều so với cấp dưới của hắn.

Không cần Tần Ý lên tiếng, Chu Dịch Kình liếc mắt nhìn Kỷ Dương: " Nhìn cho kỹ, chân và cánh của bọn chúng đều được kết cấu máy móc. "

Kỷ Dương sửng sốt.

" Máy móc...robot dạng trùng? " Kỷ Dương cuối cùng cũng hồi thần.

Chu Dịch Kình ý vị thâm trường nhìn Tần Ý một cái rồi ra lệnh: " Chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp. "

Tần Ý khẽ chớp mắt, biến thành ánh mắt vô tội.

Kỷ Dương: " Tại sao chúng ta lại hạ cánh khẩn cấp, chúng ta... "

Chu Dịch Kình thấp giọng nói: " Đừng coi thường robot, dưới tình huống chúng ta không mang những vũ khí hạng lớn, thì bọn chúng chính là một đội quân hùng mạnh, không sợ sống chết, không lùi bước đầu hàng, cũng sẽ không ngại mệt mỏi... "

Tinh thần chiến đấu của Alpha trong xương cốt của Kỷ Dương sắp bị khuấy động lên, anh nói: " Vậy thì sao? Chỉ cần một mình Thượng tướng cũng đủ để cân cả một đội quân mà, phải không? "

Tần Ý cười: " Kỷ phó tướng, bọn chúng sẽ phá hủy đồ đạc. "

Sẽ giống như lần trước, khi những con robot dạng trùng bao quanh phi thuyền của cậu, chúng sẽ liên tục ngặm cắn phi thuyền, nhưng ngoài việc đó ra thì chúng chẳng làm thêm gì cả, và cuối cùng cậu đã hiểu được đôi chút.

Người chủ cuối cùng của chúng là Quách Khai và cách gã sử dụng chúng, rõ ràng là không được thông minh cho lắm.

Chúng nằm trong tay gã cùng lắm chỉ để áp chế những người dân bản địa của hành tinh I7.

Gã chưa bao giờ tự hỏi, bọn chúng ngoài việc đem người vây quanh và dùng khẩu khí của mình dọa sợ những người từ bên ngoài đến ra, thì còn có thể làm gì khác.

Kỷ Dương sững sờ trong giây lát.

Phá hủy...đồ đạc?

Kỷ Dương còn chưa kịp hiểu hết lời của Tần Ý thì đã thấy một con robot dạng trùng to lớn đang rung cánh, tay cầm một vật màu đen, đi ngang qua cửa sổ.

Hai mắt Kỷ Dương lập tức mở to: " Thượng tướng nó đang phá hủy các bộ phận của phi thuyền kìa!!! "

Với số lượng robot dạng trùng lớn như vậy, nếu không lập tức hạ cánh, phi thuyền của bọn họ sẽ tan rã ngay trong không gian.

Mặc dù đoàn tùy tùng có cơ giáp, nhưng không phải cơ giáp của ai cũng đủ mạnh để trở thành cơ giáp cấp S.

Chu Dịch Kình như cũ ra lệnh.

Bọn họ sẽ hạ cánh trên tinh cầu I7 gần đó.

Khoảnh khắc khi bầu khí quyển bị phá vỡ.

Phi thuyền dần mất thăng băng, vỡ ra từng mảnh sắt rơi xuống vô định.

Chu Dịch Kình nhanh chóng vươn tay túm lấy Tần Ý.

Vào lúc đó, bản năng lo lắng về sự an toàn của Omega đã chiếm ưu thế, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

Tần Ý ngạt tay hắn ra.

Cậu thả người nhảy xuống.

Vào giây cuối cùng khi phi thuyền sắp tan nát hoàn toàn, một cỗ cơ giáp màu hồng đột nhiên biến lớn. Cánh tay máy móc vững vàng bắt lấy Tần Ý.

Những con robot dạng trùng nhanh chóng bay đến hỗ trợ nâng cơ giáp lên, từng lớp một bao quanh Tần Ý ở giữa.

Tần Ý hướng Chu Dịch Kình quơ quơ khối đá quý trong lòng bàn tay.

" Cảm ơn, Chu Thượng tướng. "

" Nhưng tôi vẫn thích nắm giữ tự do trong tay của mình hơn. "

Kỷ Dương trợn mắt há hốc mồm không nói nên lời.

Có thể huy động một số lượng lớn robot dạng trùng như vậy, hơn nữa còn... " Làm sao cậu ta có thể lái cơ giáp thế hả?! Cậu ta là một Omega đó a! "

Bọn họ cũng lần lượt khai triển cơ giáp, nhưng nếu không có sự hỗ trợ của những robot dạng trùng, bọn họ chỉ có thể tiêu hao nguồn năng lượng để giảm gia tốc trọng trường của cú rơi.

Cuối cùng khi hạ cánh vẫn bị va đập mạnh.

Một mạt phấn xen lẫn bên trong màu đen, võng mạc dần dần co lại thành một điểm gần như không thể nhìn thấy được.

Kỷ Dương lồng ngực chấn động, khí huyết cuồn cuộn

Anh miễn cưỡng điều chỉnh lại cơ giáp, từ trên mặt đất bò dậy, sau đó ra khỏi cơ giáp, đi tập hợp lại đội ngũ.

Chu Dịch Kình cũng bị rơi xuống đất.

Hắn ngước mắt nhìn lên.

Cách đó không xa, một quái vật khổng lồ chợt bay lên không dọc theo đường quy đạo ban đầu.

Những người dân bản địa trên hành tinh I7 cũng chú ý đến cảnh tượng này.

Kể từ khi Quách Khai chết đi, cuộc sống của họ cuối cùng đã trở lại tự do và yên bình như xưa.

Nhưng hôm nay, họ lần đầu tiên nhìn thấy vô số robot dạng trùng dày đặc dệt thành một mạng lưới bay về phía bầu trời.

Không bao lâu sau, chiếc phi thuyền vỡ nát, những mảnh vỡ rơi xuống, lấp lánh ánh bạc.

Khung cảnh tựa như tất cả các ngôi sao trên bầu trời đang rơi xuống.

Họ thấy thoang thoáng một mạt màu hồng nhạt, hiện tại đó là đốm sáng nhất trên bầu trời.

Sau đó, chính là quái vật khổng lồ.

Hết màn này đến màn khác, như thể bức màn của kỷ nguyên tinh tế bị xé toạc, mở ra một điều kỳ diệu ở chiều không gian khác.

Bọn họ trong lòng sợ hãi không yên, bất giác ngã bệt xuống đất.

Đó là ai?

Bọn họ nghĩ.

Có phải tinh cầu này sắp sửa nghênh đón một vị chủ nhân mới đáng sợ hơn cả Quách Khai không?

Bọn họ chỉ biết đợi và đợi, chờ đến khi thấy con vật khổng lồ bay đi càng ngày càng xa.

Dưới bầu trời, Kỷ Dương nhịn không được thô bạo mắng một tiếng: " Vãi đạn! Đây con mẹ nó chính là tinh tế hạm sao? Là tinh tế hạm sao? Tần Ý có thể lái nó à? Cậu ấy có thể lái thứ này sao? "

Kỷ Dương vò đầu bứt tóc, gần như muốn ngã quỵ.

Chết tiệt, để học lái cái thứ quái quỷ này thì ít nhất cũng phải học ba năm ở trường quân sự a!

" Lần trước chúng ta bắt được tên tội phạm bị truy nã kia cũng thật là kinh người, cất giấu nhiều robot như vậy trên tinh cầu này, hơn nữa còn dám giấu cả tinh tế hạm sao!!! Nếu xét theo luật pháp, hắn phải chết đi sống lại rồi chết đi tám lần như vậy mới có thể nguôi tội! " Kỷ Dương kích động nói.

Anh nói xong vừa quay đầu lại, liền thấy Thượng tướng vẫn bình tĩnh vô cùng.

Kỷ Dương thực sự rất muốn hỏi, vợ của ngài lại chạy đi rồi, mà ngài vẫn có thể bình tĩnh như thế sao, Thượng tướng?

Chu Dịch Kình lúc này mới mở miệng, trầm giọng nói: " Chiếc cơ giáp mà Tần Ý vừa lái chính là chiếc cơ giáp mà Tần Ý đã cẩn thận lựa chọn cho ta, theo như lời của mấy tên lính Beta ở Phan Đạt tinh. "

Kỷ Dương:???

Bộ ngài chỉ để ý có mỗi cái này thôi à?

Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà ngài chỉ nhớ đến chiếc cơ giáp mà Tần Ý đã chọn cho ngài thôi sao?

Mấu chốt ở đây chính là Tần Ý đã lái cơ giáp rời đi rồi a.

Kỷ Dương mệt tâm đến mức không nói nên lời.

Chừng nửa tiếng sau.

Chu Dịch Kình quay đầu lại hỏi: " Tìm được khoang y tế chưa? "

Binh lính đáp: " Tôi đã tìm thấy nó. "

Chu Dịch Kình gật đầu: " Ừ, có người bị thương thì đưa đến khoang y tế tiên tiến một chút. Chuẩn bị liên hệ với các tinh cầu lân cận kêu cung cập phi thuyền đến hỗ trợ. "

Kỷ Dương thì thào nói: " Quách Khai đến tinh tế hạm còn dám giấu, có khi gã cũng sẽ giấu phi thuyền trên tinh cầu này, ngài có muốn tôi dẫn người đi tìm thử không? "

Chu Dịch Kình: " Ngươi cho rằng Tần Ý sẽ cho chúng ta cơ hội đuổi kịp cậu ấy sao? "

Kỷ Dương: "... "

Kỷ Dương: " Omega của ngài quả thật không chỉ có cay độc, mà cmn còn đặc biệt hoang dã nữa! Vừa hoang dã vừa dữ dội! "

Chu Dịch Kình: "... "

Hắn cau mày, tỏ vẻ không đồng tình, lạnh giọng sửa lại: " Đừng dùng những lời thô tục lên vị hôn thê của ta. "

Kỷ Dương:?

"Con mẹ nó" cũng được tính là từ thô tục hả ta?

Kỷ Dương thành thật cúi đầu: " Tôi xin lỗi, Thượng tướng. "

Ngài thay đổi rồi.

Ngài và vị Thượng tướng khi vừa mới khởi hành từ đế tinh cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau ấy.

Nếu là trước đây, ngài sẽ không bao giờ nói như vậy.

- --------------

Đúng như suy đoán của Chu Dịch Kình.

Trên I7 tinh cầu, không còn chiếc phi thuyền nào có thể sử dụng được.

Cuối cùng, họ đã đợi ở đây suốt mười bảy tiếng đồng hồ trước khi có phi thuyền từ những tinh cầu lân cận khác đến hỗ trợ.

Sau khi lên phi thuyền, Kỷ Dương vẫn chưa thể thoát ra khỏi cỗ hậm hực kia.

Anh lẩm bẩm: " Quá tàn nhẫn. Chúng ta chưa bao giờ phải chịu tổn thất như vậy. " Đó là tất cả ấn tượng của một Alpha khi thấy Omega mạnh mẽ như vậy! Chỉ cần cẩn thận hơn...quên đi. Thậm chí nếu có cẩn thận hơn đi nữa, việc phải giải quyết cả đám robot dạng trùng kia cũng thật rắc rối.

Hơn nữa, Thượng tướng ngày càng có xu hướng từ bách luyện cương (*) hóa thành nhiễu chỉ nhu (*).

(*) Bách luyện cương: luyện mãi thành thép, ở đây có thể hiểu là cứng cõi, kiên cường.

(*) Nhiễu chỉ nhu: Kiểu như mềm mại, nhẹ nhàng.

Vừa nghĩ tới đây, anh liền nghe thấy Chu Dịch Kình lãnh đạm nói: " Tần Ý đã đủ ôn nhu rồi. "

Kỷ Dương:?

Thượng tướng, hình như khái niệm cùng định nghĩa của hai chữ "ôn nhu" của tôi và ngài có chút khác biệt thì phải?

Chu Dịch Kình: " Nếu cậu ấy thật sự muốn ngươi chết, thì phi thuyền đã sớm tan rã trong không gian rồi. "

Kỷ Dương nghẹn họng, nhưng anh không thể phản bác được.

Hình ảnh của Omega kia lại lướt qua tâm trí anh.

Ôn nhu...?

- --------------

Tần •"ôn nhu"• Ý lúc này đang cuộn trong trên ghế, lười biếng gõ bàn điều khiển.

Thời điểm cậu nhảy xuống phi thuyền, cảm giác đó rất sảng khoái.

Nhưng thân thể của Omega lại mỏng manh đến mức cho dù đã được cánh tay máy móc vững vàng đón lấy, nhưng vẫn không tránh được làn da của cậu cũng có chút bầm tím, ngực và dạ dày cũng co thắt đến lợi hại.

Từ đó có thể thấy rằng con người không thể tùy ý trang bức (*).

(*) Trang bức: chỉ một hành động, một loại phong thái giả dạng nghèo khó, giả dạng không kém cỏi không biết gì nhưng thật ra lại rất khủng bố.

Tần Ý nhướng mi, nghĩ thầm.

Hệ thống bên trong tinh tế hạm tự nhiên vang lên: " Chỉ huy 0083, xin hãy ra mệnh lệnh. Mũi kiếm của ngài chỉ chỗ nào, chỗ đó sẽ là nơi ta chinh chiến. "

Tần Ý đã nghe câu này rất nhiều lần.

Nghe lúc còn ở trên tinh tế hạm của Lục Tế và ở trên phi thuyền của 'Bịt một mắt'.

Những chiếc phi thuyền có quy mô lớn, tổ hợp thành hạm đội.

Loại thứ hai có quy mô khá nhỏ, nó hẹp và dài, giống như một sản phẩm lạc hậu của thời đại bấy giờ. ( Ý nói máy bay thời mình ấy.)

Tuy nhiên lần đó cũng mang lại cho Tần Ý một số kinh nghiệm nhất định, đặc biệt là khi cậu tận mắt chứng kiến ​​Lục Tế điều khiển phi thuyền trong nhiều ngày liên tục.

Cậu đều ghi nhớ tất cả.

Nhưng có một điều khác biệt ở đây, hình như chiếc phi thuyền này là phi thuyền quân dụng.

Là tinh tế hạm quân dụng chính thức.

Nó không thuộc lực lượng vũ trang tư nhân.

Tần Ý học môn lịch sử tinh tế không được tốt lắm, còn không bằng độ hiểu biết của cậu đối với lịch sử cổ đại nữa.

Cậu ngồi nhớ lại những bài học trong cuốn sách giáo khoa lịch sử tinh tế thật lâu, mãi cũng không thể biết "Chỉ huy 0083" mà nó nói là ai.

Trên con tàu chiến hạm này không có dấu vết của nhân loại, nhưng trí tuệ nhân tạo của nó vẫn "sống" như cũ. Nó vẫn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân hệt như cách đây hàng trăm năm, không, có lẽ là hàng nghìn năm trước.

Và dường như nó luôn trong trạng thái sẵn sàng xuất chinh, tùy thời (*) cùng chủ nhân của nó chiến đấu tha hương (*).

(*) Tùy thời: bất cứ lúc nào

(*) Tha hương: rời bỏ làng quê của để đi đến một nơi khác để làm gì đó.

Tần Ý không biết chỉ dẫn nó làm sao.

Cậu suy nghĩ một chút, nếu hiện tại mở Tinh Võng (*) lên tìm kiếm cách mở quân hạm, thì sẽ có câu trả lời chứ?

(*) Tinh Võng: kiểu giống internet.

Hiển nhiên đấy là một điều viển vông.

Tuy nhiên, Tần Ý vẫn kết nối Tinh Võng.

Cậu kiểm tra số dư tài khoản của mình và xác nhận được rằng bảo mật của ngân hàng Meli thực sự tương đối mạnh, ngay cả khi cậu bỏ trốn, Chu Dịch Kình và những người khác cũng không có cách nào khống chế tiền bạc của cậu thông qua số tài khoản.

Tần Ý nở nụ cười.

Đúng lúc này, quang não của cậu nhanh chóng nhận được một sự thúc ép.

" Các nhà khoa học đã phát hiện ra trùng động mới ở tọa độ 56, 123, 99, 01, F. Nó nằm trong vùng tinh vực hỗn loạn giáp ranh giữa Mục đế quốc và Viêm Hoàng đế quốc. Các nhà khoa học của cả hai đất nước sẽ mang thiết bị đến để điều tra... "

Đồng thời, âm thanh hệ thống của tinh tế hạm lại vang lên.

Cuối cùng nó cũng nói một câu khác ngoài những câu yêu cầu ra lệnh.

" Đã phát hiện một trường năng lượng không xác định ở phía trước, cảnh báo, cảnh báo, cảnh báo... "

Tần Ý cau mày, thái độ lười biếng liền biến mất, cậu đặt tay lên bàn điều khiển xuống, mau chóng bắt đầu thao tác.

Mười ngón tay thon đẹp gần như chỉ để lại một chút dư ảnh dưới võng mạc.

Một cơn lốc biến dạng, tối đen như mực mở ra trường năng lượng của nó trong không gian, giống như một con quái vật mang tên "Vũ trụ" đang há to cái miệng đầy máu.

Nó bay tới gần những viên ngôi sao, dùng tốc độ mà người thường không thể lý giải được dập tắt ánh sáng cúa chúng, chúng dần dần co xoắn lại rồi chìm đắm trong nó, rồi tan thành bột mịn.

Đó là...

Trùng động!

Chỉ trong chớp mắt.

Tần Ý bỗng cảm thấy có một cỗ bất khả kháng bao trùm cậu, sau đó liền bất tỉnh.

Cùng lúc đó.

Có một chiếc phi thuyền khác cũng bị cuốn vào kế bên tinh tế hạm của Tần Ý

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Tần Ý dường như vừa trải qua một giấc mộng lớn kéo dài hàng vạn năm, cậu chậm rãi mở mắt ra, bên tai vẫn vang lên giọng nói của hệ thống: " Chỉ huy 0083, xin hãy nói lên mệnh lệnh của ngài... "

Tần Ý khẽ chớp mắt.

Tinh tế hạm cư nhiên lại không bị hư hại một chút nào.

Vậy trùng động mà cậu nhìn thấy trước khi bất tỉnh là ảo ảnh sao?

Phi thuyền khổng lồ nằm trên mặt đất phủ đầy rong rêu, bên ngoài còn có một đốm huỳnh quang lơ lửng.

Những hạt mưa bụi nhỏ rơi xuống.

Tô điểm cho màn đêm đen bên ngoài càng thêm mỹ lệ.

Tần Ý lấy ra cơ giáp của mình.

Để cánh tay máy móc của cơ giáp nâng cậu rời khỏi phi thuyền.

Sau khi đặt chân xuống đất.

Tần Ý ngửi được mùi của gió mưa pha lẫn với mùi cây cỏ, phảng phất còn có một chút mùi của bùn đất.

Nhưng điều kỳ lạ là cậu lại nghĩ nó giống như mùi pheromone của Alpha.

Tần Ý tiến lên hai bước, liền nhìn thấy một chiếc phi thuyền khác đã gần như tan tành.

Và bên dưới phi thuyền, có một Alpha cả người cháy đen, nằm im bất động

Alpha mấp máy môi, nhỏ giọng kêu một cái tên: "...Tần Ý. "

Tần Ý:?

Theo cảm tính gọi tên người quen à?

Tần Ý sau đó hơi nghiêng người, liền nhìn rõ khuôn mặt của Alpha kia.

Đáng lẽ khuôn mặt này hiện tại phải đang ở Phan Đạt tinh mới đúng, đã thật lâu rồi không có gặp qua, Khổng Gia Tường.

Tần Ý::)?

Xin vĩnh biệt.

Cậu nên chết luôn đi.

Tần Ý xoay người rời đi.

Đối phương trố mắt nhìn theo.

" Là mơ à? " Khổng Gia Tường thở hổn hển: " Tần Ý, tôi đã tìm được cậu rồi sao? "

Ờ, là mơ đó nên mau ngủ tiếp đi.

Tần Ý vẫn cứ đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu nhìn lại.

Khổng Gia Tường ngồi dậy, giơ tay lên vỗ vỗ đầu.

Sau đó, mở quang não ra.

Quang não của hắn dường như bị trục trặc, không chỉ không bắt được tín hiệu mà còn...

" Tại sao tất cả đều bị nhiễu loạn mã hóa vậy?! "

Trùng động.

Nó được coi là một đường hầm không gian kết nối giữa hai thời không xa xôi.

Ngay cả trong thời đại giữa các vì sao ( tinh tế), vẫn chưa có nhà khoa học nào hiểu biết rõ hết ngọn nguồn về nó.

Những ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời.

Máy bay thời địa cầu bay tới lui tạo ra vô số sợi khói bạc được dệt thành tân thiên hà.

Các nền văn minh sụp đổ, hóa thành những viên đá quý rực rỡ lấp lánh vùi chôn trong lòng đất.

Nước biển thủy triều lên xuống.

Con cá voi xanh cổ đại thốt lên những âm thanh thanh tao mà bi thương, rồi chìm sâu xuống đáy đại dương.

Rất nhiều thi sĩ đã đem thời đại này viết dưới ngòi bút, truyền xướng khắp nơi.

Trong thời đại này, niềm tin và sự cuồng tín của nhân loại đối với nền văn minh Kandalati đã lên đến đỉnh điểm.

Thời đại này, được gọi là thời đại của những cuộc phiêu lưu vĩ đại.

==================================

Truyện vẫn chưa được beta nên có lỗi sai ở đâu thì mọi người hãy góp ý cho mình nhé<33

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv