Tóm tắt
Người cô ấy không thích chính là ta.
==================================
Một tiếng "ding" nhỏ vang lên.
Cơ giáp của Tần Ý đã được nạp đầy.
Không khí im lặng trong hang động thoáng chốc đánh vỡ.
Halls nhướng mi liếc Trịnh Nhất An: " Trịnh tiên sinh không cần phải tò mò về thân phận của ta là thật hay giả. Ngược lại...ta càng tò mò về việc cơ giáp của Trịnh tiên sinh trông như thế nào. "
Trịnh Nhất An thoải mái lấy ra: " Ý của ngươi là cái này? "
Trong tay hắn là chiếc cơ giáp có kích thước to bằng lòng bàn tay, sau đó nó bỗng trở nên lớn dần lên.
Nó có màu đen, hình dạng khá bình thường, gần giống với mấy cái cơ giáp hạng A phổ biến ở trên thị trường.
Tần Ý không khỏi liếc nhìn Trịnh Nhất An một cái.
Tên này cư nhiên lại có đến hai cái cơ giáp.
" Đường đường là một nhà ngoại giao của liên minh, là một Alpha cấp S cao cấp, vậy mà Trịnh tiên sinh lại sử dụng một cái cơ giáp cấp A? " Halls chế nhạo.
Trịnh Nhất An bình tĩnh gật đầu: " Đúng vậy, liên minh vẫn luôn đối xử với ta rất khắc nghiệt. Không phải tin đồn đã bay khắp bầu trời rồi sao? "
Những tin đồn đó xác thật là có tồn tại.
Trịnh Nhất An đã làm được rất nhiều thứ cho liên minh, nhưng vẫn có một số người trong liên minh đã liên tục cáo buộc hắn vì luôn tùy ý đùa giỡn nhân tâm của người khác nên đã yêu cầu hạn chế một số quyền lợi của hắn.
Halls khẽ nhướng mày: " Một khi đã như vậy, thì nếu ta giết Trịnh tiên sinh ở đây, cũng sẽ không có ai biết. "
Trịnh Nhất An không vội, hắn nhìn thoáng qua Tần Ý: " Nếu ngươi cho rằng làm điều đó ở trước mặt Kỳ Lợi Á là một quyết định tốt. Vậy ngươi có thể thử xem. "
Ánh mắt của Halls liền có chút dao động, cuối cùng hắn vẫn thu hồi lại con rồng cơ giáp của mình.
Lúc này Tần Ý mới nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Nhất An.
Câu nói kia của Trịnh Nhất An là đang cố ý muốn nhắc nhở cậu sao, là khoảng tiền 100 triệu phí bồi thường chưa thanh toán quan trọng hơn, hay là việc tiết lộ con rắn cơ giáp của hắn ta ra cho Halls, cái nào quan trọng hơn?
Không hổ danh là một nhân vật đã lăn lộn nhiều năm trên chính trường (*) của liên minh.
(*) Chính trường: nơi diễn ra các hoạt động chính trị.
Hắn có lẽ sẽ khó đối phó hơn so với Chu Dịch Kình và Lục Tế...
Tần Ý ngẩng mặt lên, cười nhẹ với Trịnh Nhất An.
Vậy sau này cậu mà có hố hắn, thì cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi gì nữa.
Tần Ý hỏi: " Trịnh tiên sinh có muốn bổ sung nguồn năng lượng cho cơ giáp của mình không? "
Trịnh Nhất An nhìn Tần Ý.
Omega không có vạch trần bí mật của hắn, xem ra tình cảm của cô ấy dành cho Halls cũng không có sâu đậm lắm.
Trịnh Nhất An câu lên khóe miệng: " Ân, tất nhiên rồi. "
Hắn rất thích làm hợp tác với những kẻ thức thời (*).
(*) Kẻ thức thời: là những người tuy nhỏ bé nhưng lại có tầm nhìn xa trông rộng.
Trên đời này, trọng tình cảm là một chuyện khá ngu ngốc, giao du với một người như vậy thật sự rất phiền phức.
Nếu chỉ là đơn thuần trao đổi lợi ích, thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Trịnh Nhất An bắt đầu làm bộ làm tịch nạp đầy năng lượng cho cái cơ giáp cấp A của mình.
Tần Ý cũng kiên nhẫn chờ đợi một hồi.
Tần Ý xoay người, nhìn kỹ mỏ quặng trước mắt, hỏi: " Trịnh tiên sinh có biết những người nằm trên đất này chết như thế nào không? "
Trịnh Nhất An: " Bị hù chết. " Hắn tạm ngưng một chút, sau đó nói thêm: " Bọn họ thâm nhập vào đây rồi nhìn thấy cơ giáp của tôi. Vì ánh sáng trong hang rất mờ nhạt nên họ đã nhầm nó thành một con quái vật và bị hù chết. "
Lần này xác thật là Trịnh Nhất An không có nói dối.
Chẳng qua là vì bọn họ gặp phải con rắn cơ giáp của hắn.
Người bình thường nếu gặp phải thứ này trong bóng tối, chắc chắn là sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Thảo nào bọn họ vẫn không trở lại phi thuyền.
Tần Ý trong lòng thầm nói là đáng tiếc.
Cậu chậm rãi bước đến chỗ của những tên vệ sĩ đã nhắm mắt, ngồi xổm xuống lấy đi thiết bị chiếu sáng trên eo của họ.
Trịnh Nhất An nghe thấy âm thanh liền quay lại nhìn.
Omega này trông không giống với một Omega. Cô ấy đối mặt với tử vong quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể thản nhiên lấy đi món đồ vật trên người của một xác chết, chỉ vì món đồ đó có ích cho bản thân.
Từ điểm này mà nói, hai người họ quả thật là có chút giống nhau.
Ngay khi Trịnh Nhất An nghĩ đến đây, hắn liền nghe thấy Omega quay đầu lại hỏi Halls: " Gần đây có đất cát không? "
Halls: " Đất? "
Tần Ý nhẹ giọng đáp: " Ân. "
" Đã vài ngày trôi qua, thi thể của bọn họ cùng không thể đưa về phi thuyền một cách nguyên vẹn được nữa, mà trên phi thuyền cũng bị thiếu các thiết bị liên quan, nên bọn họ chỉ có thể ở lại đây. Tôi đã từng đọc được trong sách, là ở thời kỳ Trái đất cổ đại xa xưa, người ta sẽ chôn người chết xuống đất và linh hồn người đó sẽ đi đến một nơi an bình. " Tần Ý từ tốn nói, sau đó vịn vào vách núi đứng lên.
Trịnh Nhất An ngẩn ra một lát.
Omega này khác với hắn.
Hắn thực sự không thể hiểu được... Tại sao sự bình tĩnh, hờ hững cùng bất động thanh sắc lại có thể kết hợp với sự ôn nhu, dịu dàng trên cùng một người.
Halls: " Tôi sẽ đi tìm. "
Khi vừa nói xong, hắn liền dứt khoác để lại con rồng cơ giáp và tự mình bước ra khỏi hang.
Tần Ý gật gật đầu, bỗng nhiên lại ngồi xổm xuống.
Cậu phát hiện ngay thời điểm cậu vừa đứng dậy, hình như cậu đã sờ thấy một số vết tích gì đó ở trên vách núi. Nó không giống với những vết nhấp nhô của mấy tảng đá bình thường khác, mà lại giống như những vết tích đã bị ai đó cố tình khắc lên.
Tần Ý di chuyển thiết bị chiếu sáng.
Khu vực còn mới tăm tối vừa rồi lập tức được chiếu sáng, Tần Ý liền nhìn thấy những dấu vết được khắc trên toàn bộ bức tường núi. Các đường khắc cực kỳ sâu, như thể chúng được khắc bằng một lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
" Sao vậy? " Trịnh Nhất An nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Ý hỏi.
Tần Ý chậm rãi lùi về phía sau hai bước, sau đó lại lùi thêm hai bước nữa.
Cậu cứ như thế mà lùi lại.
...Cho đến khi giẫm lên chân Trịnh Nhất An.
Trịnh Nhất An nhất thời không tránh kịp, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau đớn vì bị giẫm lên, hắn chỉ cảm thấy khí tức trên người của Omega xộc thẳng vào mũi.
Tần Ý ngẩng đầu, đem toàn bộ vết khắc trên vách núi thu hết vào mắt.
Mà Trịnh Nhất An liền cảm nhận được mái tóc xoăn dài của Omega đang nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn. Ngứa, nhột và còn thật tê dại.
" Trên tường khắc chữ. " Tần Ý thấp giọng nói.
Trịnh Nhất An thu hồi suy nghĩ, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, theo tầm mắt của Tần Ý nhìn lên vách động.
" Là chữ viết sao? "
" Giống như chữ viết ở thời trái đất cổ đại. "
Trịnh Nhất An lại càng bình tĩnh hơn.
Hắn nhìn chăm chú vào những hình khắc trên vách núi, sau một hồi thì liền nhận ra điều gì đó: " Nơi này có thể là một trong những di tích của Kandalati... Những vết khắc trên đó là biểu tượng cổ điển của di tích Kandalati. Hóa ra nó lại là văn tự của trái đất cổ đại sao? "
Hầu như tất cả các tên gọi nước ngoài, Tần Ý đều không nhớ được.
Nhưng riêng Kandalati thì cậu nhớ khá rõ.
Cậu đã từng đọc đi đọc lại cái tên đó vô số lần, để nó có thể khắc sâu vào trong trí nhớ của mình.
" Ngọn gió xa nhất có thể đến được Kandalati không. "
Đây là mật khẩu chủ chốt để cậu thừa hưởng khối tài sản thừa kế 800 triệu.
Tần Ý đại khái chỉ biết "Kandalati" là tên của một cái địa danh, nhưng cụ thể nó ở nơi nào thì cậu thật sự không biết.
Có lẽ là cậu vẫn đọc quá ít sách a.
Tần Ý tiếc nuối nghĩ thầm.
Thời điểm Halls mang đất trở về, hắn nghe thấy Trịnh Nhất An đang trầm giọng kể cho Tần Ý nghe một câu chuyện xưa: "...Nó được xuất bản lần đầu tiên trong bộ sưu tập những câu chuyện kể trước khi đi ngủ của những đứa trẻ ở liên minh. Kandalati được gọi là vương quốc của Thần, nhưng vị Thần cổ xưa đó lại không có tên, chỉ biết hắn có thân là trời mình là đất, không ăn cũng không ngủ, có khả năng du hành xuyên qua không gian và thay đổi thời gian. "
" Có một số người cho rằng Kandalati ở trên bầu trời. Nhưng nếu đi xuyên qua bầu trời tiến vào vũ trụ, thì chỉ có một dãy thiên hà vô biên, chứ không hề có Kandalati. "
" Cho đến khi một số nhà khoa học phát hiện ra nền văn minh Kandalati lần đầu tiên, họ đã suy đoán rằng thực sự có thể có một quốc gia như vậy tồn tại ở ngoài không gian ba chiều. Chúng ta sở dĩ không nhìn thấy nó là vì chúng ta đang sống trong một không gian ba chiều nên không thể nhìn thấy những cảnh quan của các chiều không gian cao hơn khác... "
Halls bước vào hang động.
Con rồng cơ giáp bỗng dưng hất đuôi lên, một mảng đất lớn rơi xuống trên những thi thể. Lập tức che đậy chúng kín mít.
Halls nhấp môi dưới xen ngang vào: " Họ tin rằng sau khi vị Thần Kandalati ngã xuống, vương quốc Kandalati từ trên trời cũng rơi xuống theo, vỡ tan tành thành vô số mảnh, phân tán khắp nơi, cuối cùng tiến vào không gian ba chiều và hóa thành các phế tích của Kandalati. Mọi tàn tích sót lại đều là một mỏ kho báu. "
Chỉ là một câu chuyện kể cho trẻ em trước khi đi ngủ.
Có ai là chưa từng nghe qua đâu? ( Có Tần Ý đó anh-_-)
Ngươi kể được thì ta cũng kể được.
Halls dừng bước, bễ nghễ (*) liếc Trịnh Nhất An.
(*) Bễ nghễ: nhìn nghiêng, liếc mắt nhưng lại có ý khinh thường hoặc không phục.
Tần Ý lơ đi tia lửa điện đang xẹt qua xẹt lại giữa hai người.
Cậu khẽ nói: " Ân, một nền văn minh rất có ý tứ... "
Tần Ý - người đã sống trên Phan Đạt tinh cầu suốt 18 năm bày tỏ, thật khao khát có thể hiểu biết thêm nhiều hơn về thế giới rộng lớn xung quanh.
" Tôi đã bổ sung xong nguồn năng lượng. Hiện tại có thể quay về rồi chứ? " Trịnh Nhất An hỏi.
Nếu ở lại lâu hơn nữa, có lẽ vị thái tử cao ngạo này sẽ thực sự động thủ với hắn mất.
Tất nhiên cái hắn lo lắng không phải là về việc chiến đấu với Halls.
Mà hắn lo rằng Omega này sẽ làm điều gì đó ngoài dự định và đâm sau lưng hắn một nhát. Đặc biệt là cái cơ giáp của hắn, nó đã gần như bị hỏng khi đang cố gắng đến gần Omega này.
Tần Ý gật đầu: " Ừm. "
Cậu thu hồi cơ giáp, dùng thanh kiếm năng ghim xuống đào một vài khối đá năng lượng lên, rồi cậu dựng chúng trên mặt đất, có thể coi là bia mộ cho những người vô tình mất mạng.
Sau đó Tần Ý xoay người đi về phía trước.
Hai người sau lưng cậu trầm mặc không nói gì, chỉ liếc nhau thêm một cái.
Kandalati chỉ là một câu chuyện kể trước khi đi ngủ.
Nhưng tàn dư ( di tích) của nó là có thật.
Được tìm thấy trong Mục đế quốc, tất nhiên là nó phải thuộc về Mục đế quốc. Halls nghĩ.
Trịnh Nhất An cũng dao động tâm tư.
Hắn muốn biến hành tinh này thành kho bạc riêng của hắn.
Sau khi ra khỏi quặng mỏ, Halls liền do dự.
Hắn cõng Kỳ Lợi Á trên lưng cũng không tính là vấn đề gì to tát.
Nhưng Trịnh Nhất An là người của liên minh... Phải ở trước mặt Trịnh Nhất An cong lưng thì...
Halls chần chừ một hồi.
Trịnh Nhất An lên tiếng: " Kỳ Lợi Á, đường trở về rất xa, cô có muốn ngồi vào cơ giáp của tôi không? "
Tần Ý nghiêng đầu liếc hắn một cái: " Ân? Trịnh tiên sinh không đau lòng nguồn năng lượng sao? "
Trịnh Nhất An hào phóng cười: " Không thành vấn đề, dùng hết thì bổ sung lại là được. "
Halls hơi mở miệng nhưng trước khi để hắn kịp phát ra âm thanh, Tần Ý đã đăng nhập thành công vào trong khoang cơ giáp của Trịnh Nhất An.
Cơ giáp cấp A huy động tay chân rồi lập tức tiến về phía trước.
Halls mím môi, sắc mặt tối sầm lại.
Chịu ngồi vào trong cơ giáp của Trịnh Nhất An.
Mà lại không chịu ngồi vào cơ giáp của tôi...
Tần Ý đâu thèm quan tâm đến việc người khác nghĩ gì đâu.
Cậu vui vẻ hưởng thụ ngồi trong một cái phương tiện đi lại tự động, khi trở lại phi thuyền, cậu không hề đổ một giọt mồ hôi nào.
Ba người họ lần lượt bước lên phi thuyền.
Có ai đó đang ngồi trong đại sảnh thiếu ánh sáng của phi thuyền, người này hình như là một diễn viên của phi hành đoàn.
Anh ta đột nhiên nghe thấy động tĩnh, sợ hãi quay đầu lại nhìn.
Sững sờ hồi lâu, cuối cùng lại biến thành biểu tình cổ quái, anh ta cẩn thận quét mắt từ trên người Trịnh Nhất An sang người của Tần Ý, rồi lại từ trên người của Tần Ý đến trên người Halls.
" Sao còn chưa ngủ? " Trịnh Nhất An quan tâm hỏi.
Nam diễn viên trong lòng gào thét, khẳng định nguyên nhân chưa ngủ của ta cùng các ngài không giống nhau a.
Anh ta cúi đầu thành thật nói: " Tôi không thể ngủ được khi cứ nghĩ đến việc phải sống ở một nơi như thế này... "
Trịnh Nhất An: " À. "
Tần Ý lười biếng ngáp một cái: " Tôi về phòng ngủ. "
Dù sao, việc giải thích rằng bọn họ đã đi đâu cho nam diễn viên kia biết, cậu không quan tâm.
Cứ giao lại cho Trịnh Nhất An là được.
Tần Ý thoải mái ngủ thêm mấy canh giờ.
Bên ngoài trời vừa sáng, những người khác đã sớm tập trung ở đại sảnh.
" Trịnh tiên sinh vẫn chưa dậy à? " Có người hỏi.
" Ngài ấy dậy làm gì? Phỏng chừng Gladstone tiên sinh cũng không dậy sớm như vậy đâu. Cậu mau ăn cơm của mình trước đi. "
Những người khác nghe lời này, liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Lập tức có người lên tiếng: " Hả? Anh biết cái gì sao? "
Nam nhân kia hạ giọng nhỏ xuống, thận trọng nói: " Nửa đêm hôm qua, Trịnh tiên sinh và Gladstone tiên sinh đã đưa Kỳ Lợi Á xuống phi thuyền để đi đâu đó. Cậu nghĩ bọn họ còn có thể làm gì? Lúc bọn họ quay lại, tôi còn tận mắt chứng kiến cảnh Kỳ Lợi Á bước xuống từ trên cơ giáp của Trịnh tiên sinh. "
" Trời đất ơi! "
" Từ khi nào Beta lại có mị lực như vậy? Nghe nói bên cạnh Trịnh tiên sinh chưa từng có tình nhân bao giờ... "
" Khụ. " Có ai đó đó nặng nề ho khan một tiếng, sau đó cung kính kêu: " Trịnh tiên sinh. "
Tất cả mọi người ngay lập tức im lặng.
Họ cẩn thận quay đầu lại.
Trịnh Nhất An mặc một bộ tây trang và đi giày da tình cờ đứng đó, trường thân ngọc lập (*), mặt mày tươi cười.
(*) Trường thân ngọc lập: dáng người cao lớn thẳng tắp
Trịnh Nhất An giả vờ như không nghe thấy bọn họ bàn luận, hắn cười cười nói: " Cử hai người đến trợ thủ cho ta. Lát nữa, Gladstone tiên sinh thức dậy thì mời hắn đến luôn. Chúng ta sẽ phụ trách sửa chữa những hư tổn của phi thuyền cùng các lỗ hỏng của hệ thống. "
Mọi người nghe thấy vậy đều mừng như điên, liền đem đề tài bàn luận vừa rồi quăng ra sau đầu.
" Nhưng...không có bản đồ cũng không có định vị, như vậy có ổn không? "
" Ta đã có một số kinh nghiệm nhất định, ta và Gladstone tiên sinh sẽ hợp tác với nhau. Chỉ cần có thể lái phi thuyền ra khỏi hành tinh này, việc trở lại quỹ đạo bình thường sẽ dễ dàng hơn nhiều. " Trịnh Nhất An nhàn nhạt nói.
" Tốt quá, tốt quá rồi! Cảm ơn Trịnh tiên sinh! " Bọn họ kích động nói, sau đó nhìn Trịnh Nhất An tiến vào phòng điều khiển.
Trịnh Nhất An không lên tiếng phủ nhận những suy đoán lung tung ban nãy của bọn người kia.
Thà để bọn họ hiểu lầm thành ba cái chuyện hồng phấn bậy bạ còn hơn là để bọn họ phát hiện ra chuyện mỏ quặng năng lượng.
Mà hắn cũng đỡ phải mở miệng giải thích.
Trịnh Nhất An rời đi.
Nam diễn viên Alpha - người đã từng bị đè ép bởi pheromone của Halls trước đây, sắc mặt trông càng méo mó hơn.
Anh ta không ngờ Kỳ Lợi Á lại có nhiều thủ đoạn như vậy... Đã có một Gladstone rồi mà giờ còn lấy thêm cả nhà ngoại giao của liên minh nữa.
Khi Tần Ý tỉnh dậy.
Ngay khi nam diễn viên Alpha đụng phải cậu trên hành lang, anh ta cứ như là gặp phải quỷ, sắc mặt vô cùng khó coi quay đầu bước nhanh đi.
Tần Ý:?
Tên này giống như là có bệnh trong người ấy.
Dưới sự phối hợp giữa Trịnh Nhất An và Halls, cộng thêm việc được bổ sung các nguồn năng lượng của bọn hắn vào, phi thuyền đã nhanh chóng được sửa chữa.
Hai Alpha bắt đầu thay phiên nhau điều khiển phi thuyền.
Thuyền trưởng ngồi một bên, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với Tần Ý, bàn về bọn hắn bấm nút gì, dùng chức năng gì trên bảng thao tác phi thuyền...
Tần Ý tỏ vẻ không để ý lắm.
Nhưng bộ não thì lại mau chóng ghi nhớ chúng từng cái một.
Chuyến bay lần này kéo dài năm ngày.
Cho đến sáng sớm ngày thứ sáu, cuối cùng thì bọn họ cũng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tata tinh.
" Tín hiệu đã được khôi phục rồi! "
" Tôi cũng vậy! Tôi đã có thể kết nối Internet! "
Thanh âm trong phi thuyền dần dần sôi trào lên.
Tần Ý chậm rãi đi tới sau lưng Trịnh Nhất An và Halls.
" Bây giờ Trịnh tiên sinh có thể trả tiền bồi thường cho tôi được không? "
Trịnh Nhất An rũ mắt nhìn Tata tinh cầu đang ở gần trong gang tấc: "...Được. "
Quang não của hắn đã được kết nối Internet, bỏ qua lượng lớn tin nhắn đã tích lũy được từ bữa giờ, hắn trực tiếp dùng tài khoản chính chuyển 100 triệu cho Tần Ý.
"...Tài khoản của cô không có hiển thị tên họ rõ ràng. " Trịnh Nhất An nhìn chằm chằm Tần Ý, ý vị sâu xa mà nói.
Lời này hiển nhiên là để ám chỉ là hắn đang nghi ngờ rằng Tần Ý cũng đang mặc áo choàng. (*)
(*) Đang mặc áo choàng: ẩn ý là đang mang thân phận giả.
Nhưng Tần Ý lại không để bụng việc hắn có nghi hay không nghi.
Khóe miệng cậu nhẹ nhếch lên, lộ ra nụ cười chân thành: " Cám ơn tấm lòng của Trịnh tiên sinh...Mặc dù đồ vật của ngài lại đến chỗ tôi... "
Trịnh Nhất An không ngạc nhiên về điều này.
Hắn cứ tưởng rằng Tần Ý sẽ giống như lần trước, đem "con rắn nhỏ" lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay của hắn và ngay sau đó pheromone của Omega sẽ lập tức tràn đầy khoang mũi của hắn...
Nhưng không...
Tần Ý nâng "con rắn nhỏ" lên, nói: " Thật ra, tôi vẫn thích nó ở hình dạng một con rắn khổng lồ hơn. "
Trịnh Nhất An nheo mắt.
Cô ta tính kế hắn!
Halls đang ngồi trước bàn điều khiển bất chợt quay đầu lại.
Hắn ta có hai cơ giáp!
Con rắn cơ giáp quả nhiên là của hắn ta!
Trịnh Nhất An chính là cái người đã cố gắng ám sát hắn!
Trong vòng chưa đầy hai giây, con rồng cơ giáp bỗng nhiên xuất hiện trong phòng điều khiển.
Nó xuyên phòng điều khiển lủng một cái lỗ hỏng to.
Thuyền trưởng há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, trái tim như muốn nhảy lên tới tận cổ họng.
May mắn là phi thuyền lúc này đã đi xuyên qua bầu khí quyển và gần tiếp cận bến cảng, nếu không tất cả bọn họ sẽ chết trong không gian vũ trụ!
Trịnh Nhất An nhanh chóng đoạt lấy cơ giáp trên tay Tần Ý.
Con rắn cơ giáp cũng chợt biến lớn hơn và xuyên lủng phi thuyền thêm một cái lỗ nữa.
Tần Ý không nhanh không chậm nói: " Tôi hình như có chút khó thở. "
Thuyền trưởng sốt ruột, vội vàng đi tìm bình oxy.
Halls nghe thấy vậy liền nhướng mày, hắn điều khiển con rồng lao thẳng vào người Trịnh Nhất An.
Con rắn cơ giáp khổng lồ bị hất văng ra khỏi phi thuyền, cùng với con rồng thợ máy.
" Mau đem phi thuyền cập bến! " Halls hô lên.
Thuyền trưởng hoảng hốt chạy đến bàn điều khiển, tay run bần bật.
Tần Ý bước tới gần ông, nhẹ giọng nói: " Bấm A7, ngài đã quên rồi sao? "
Thanh âm của cậu nghe rất hay và nhẹ nhàng, tốc độ thả ngữ âm cũng rất bằng phẳng không chút phập phồng, bất tri bất giác làm dịu lại sự nôn nóng cùng hoảng sợ của ông ta.
Thuyền trưởng gật gật đầu, đáp lại theo bản năng: " Ta không quên. "
Ông ta mau chóng giành lại quyền kiểm soát phi thuyền.
Chỉ là ông đã quên một điều, rằng những kiến thức về phi thuyền của Tần Ý chỉ mới học được trong vỏn vẹn năm ngày gần đây.
Nhưng Tần Ý lại có thể bình tĩnh chỉ huy ông ta.
Phi thuyền với hàng loạt tiếng hét chói tai, hạ cánh êm đềm xuống cảng.
Khoảnh khắc khi nó chạm đất.
Nó tạo ra một tiếng ma sát lớn, toàn bộ bàn điều khiển đều rơi ra, hoàn toàn biến thành đống đổ nát.
Thuyền trưởng nhìn thấy liền muốn choáng váng.
Lúc này, mọi người lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Kể cả những vị du khách khác trong ở trong bến cảng.
Tất cả đều nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục—
Con rồng khổng lồ và con rắn khổng lồ lơ lửng giữa không trung, thân hình của chúng gần như che kín cả bầu trời, chúng vật lộn và cắn xé nhau như những con mãnh thú thời nguyên thủy.
Một mảnh máu nhỏ xuống.
Mùi tanh quyện với mùi pheromone của Alpha áp chế khiến những người trong cảng đều không thể nhút nhích.
Trong vô thức, đầu gối của bọn họ bỗng nhũn đi, cơ thể khom lại ngã xuống.
Chỉ có Tần Ý ở giữa biển người mênh mông, thân hình thon gầy vẫn đứng thẳng như cũ.
Cho đến khi con rắn khổng lồ bị khoét một lỗ lớn từ cằm xuống cổ rồi bị rồng khổng lồ đẩy ra ngoài.
Hình bóng của chúng biến mất khỏi bầu trời.
Những người bị áp chế lúc này mới thở phào một hơi rồi từ từ đứng thẳng dậy.
" Thật kinh khủng... "
" Kia rốt cuộc là cái quái gì thế... "
Những người khác không nhận ra con rồng cơ giáp kia là của Halls, nhưng các vệ binh của Halls thì lại có.
Đội thân vệ của Halls đã tìm kiếm ở những nơi gần chỗ hắn rơi xuống.
Lần này thì tốt rồi, ngay khi vừa nhìn thấy hình dáng của con rồng khổng lồ, bọn họ lập tức mang đến nơi của đội quân bảo vệ ở Tata tinh, đồng thời nhanh chóng kết nối với Beiman tinh, sau đó đi bao vây lấy Trịnh Nhất An.
Tần Ý đợi ở cảng từ rạng sáng cho đến sáng, rồi đến tối.
Đội nghi trượng (*) hoàn chỉnh của Halls cuối cùng đã đến cảng Tata tinh.
(*) Đội nghi trượng: là đội hình mang theo kiệu rước vua hay quan ngự giá, gồm có tàn, lọng, cờ, quạt, binh khí...
Người phụ trách bến cảng cung kính nghênh đón Hoàng thái tử điện hạ.
Trên mặt Halls có rất nhiều vết thương.
Không chỉ là ở khuôn mặt.
Ngoài ra trên cơ thể cũng có.
Máu thấm đẫm bộ tây trang, nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhướng mắt hỏi: " Chiếc phi thuyền đã hạ cánh ở đây vào lúc rạng sáng đâu? Họ là một phi hành đoàn. "
Thị vệ đi theo phía sau đáp: " Điện hạ! Ngài nên tiến vào khoang chữa trịnh một chút đi! "
Người phụ trách bên cảng chưa bao giờ tiếp đãi qua một vị khách quý như vậy.
Gã cong lưng, lắp bắp nói: " Đúng...đúng là có một nhóm người như vậy, nhưng vì phi thuyền của bọn họ đã rơi đến vỡ nát nên bọn họ liền than thở đi kím khách sạn nghỉ ngơi trước... "
" Trong số đó có một nữ Beta, mặc một chiếc váy trắng. " Halls do dự một chút, nhưng vẫn nói: " Dung mạo của cô ấy rất xinh đẹp. "
Đội thân vệ của hắn liền sững sờ.
Điện hạ như thế nào lại chú ý đến Beta?
" Cô ấy cũng đi cùng họ à? " Halls hỏi.
Người phụ trách nhanh chóng quay lại hỏi các nhân viên khác tại cảng.
Một nhân viên suy nghĩ một hồi, sau đó giơ tay lên phát biểu: " Không, không phải! Tôi có nhìn thấy cô ấy! Có phải tóc cô ấy màu đen đúng không? Cô ấy vẫn còn ở cảng G7! Hình như là đang ngồi đợi ai đó! "
Ngồi...đợi hắn sao?
Halls mím môi, lập tức nhấc chân, sải bước nhanh về phía trước.
Đội vệ binh cũng bối rối đi theo.
" Các ngươi đừng đi theo ta. " Halls đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Thân phận của hắn ở trước mặt Kỳ Lợi Á không phải là Hoàng thái tử.
Các vệ binh liền lo lắng nói: " Như thế làm sao được chứ, thưa điện hạ? Bệ hạ đã vì của ngài mà đột nhiên sinh bệnh. Ngài không thể tiếp tục xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn... "
Halls cau mày, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
Hắn dừng lại: " Vậy các ngươi đi thay quần áo đi, một lát nữa, các ngươi không phải là đội thân vệ của ta. "
" Vậy thì chúng tôi là gì? "
" Vệ sĩ. "
Halls có hơi nóng nảy.
Trịnh Nhất An đã từng châm ngòi ly gián và ám chỉ rằng danh tính của hắn là giả. Khi đó, hắn không muốn dễ dàng bị vạch trần như vậy nên mới không để lộ thân phận thật sự ngay tại chỗ.
Hắn đã bỏ lỡ cái cơ hội nói thật đó, bây giờ muốn hắn tự khai ra thì hắn lại có chút khó nói.
Kỳ Lợi Á sẽ nghĩ gì?
—— Anh xác thực đã lừa dối tôi rồi còn nhìn tôi mà nói: " Không quan hệ. "
Kỳ Lợi Á sẽ khóc chứ?
Halls chưa bao giờ thấy một Beta nữ nào khóc.
Nhưng hắn đã phác họa sơ bộ trong đầu mình rằng bộ dáng Kỳ Lợi Á khóc lên sẽ trông như thế nào và thế là cơn nóng nảy của hắn lại càng trở nên sâu hơn.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Halls cực nhanh, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tốc độ bước chân của hắn.
Ước chừng chỉ mất khoảng sáu phút.
Hắn đã gặp "cô gái" đang ngồi một mình ở lối vào khu cảng G7.
Cô ấy đích xác đang đợi ở đó, khoác trên người ánh đèn sáng ngời, ngay cả mái tóc của cô ấy dường như cũng tỏa sáng rực rỡ.
Cô ấy đang đợi hắn!
Bước chân Halls càng nhanh hơn.
" Kỳ Lợi Á! "
Tần Ý ngẩng đầu: " Ân? Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? "
Halls tạm dừng một chút.
Hắn đã nghĩ ra cách tốt nhất để tiết lộ thân phận thật của mình rồi... Đầu tiên là sẽ đưa Kỳ Lợi Á đến ngân hàng Meli ở Đế tinh, giúp Kỳ Lợi Á thuận lợi có được những thứ cô ấy muốn. Sau đó thì hắn sẽ nói cho Kỳ Lợi Á biết thân phận thật của mình, có lẽ làm như vậy Kỳ Lợi Á sẽ không cảm thấy quá buồn hay tức giận.
Anh ấy muốn quay lại Dixing.
Nhưng trước khi làm điều đó, hắn cần đến Beiman tinh càng sớm càng tốt để giải quyết cái Omega kia...
" Chúng ta đến Beiman tinh. " Halls nói: " Lập tức đi ngay. "
Tần Ý không có cự tuyệt.
Cậu nhẹ gật đầu: " Được. "
Đội thân vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn điện hạ nhà bọn họ, ngài ấy còn chưa kịp vào khoang y tế chữa trị vết thương, liền vội vàng mang theo "Thiếu nữ" tên Kỳ Lợi Á lên phi thuyền, phóng tới Beiman tinh.
Halls tạm thời rời đi để truy tìm Omega, đem Tần Ý ở lại nghỉ ngơi ở trong khách sạn.
Tần Ý đối với chuyện này cũng không có bất kỳ dị nghị gì.
Sau khi Halls rời đi, Tần Ý ra khỏi cửa đi đâu đó nhưng rất nhanh liền quay về.
Halls cũng mau chóng trở lại.
Đội thân vệ của hắn mặt mày chau lại thành một đoàn, cứ như mới đi đưa đám về.
" Bệ hạ đã tuyên bố tin tức kết hôn, thế nhưng bây giờ lại không tìm thấy người... "
Đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới, cái Omega kia sẽ biến đâu mất tiêu!
Halls quay đầu, lạnh lùng đảo mắt liếc bọn họ một cái: " Đã mất rồi thì thôi, ta vốn dĩ không có ý định kết hôn. "
" Nhưng...nhưng đó là Omega có độ trùng khớp cao nhất với ngài, nếu không kết hôn... "
" Ta không giết chết cậu ta thì đã là tốt lắm rồi. Các ngươi đừng có mà nói về chuyện đấy nữa. " Halls làm một động tác "suỵt" rồi đẩy cánh cửa ở trước mặt ra.
Tần Ý nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, hỏi: " Đã tìm được người anh muốn tìm rồi sao? "
Halls: " Vẫn chưa. "
Hắn chẳng hề để ý nói: " Không cần tìm nữa, chỉ là một cái Omega... "
Halls nhìn Tần Ý hỏi: " Bây giờ chúng ta sẽ đi đến Đế tinh, được không? "
Tần Ý gật đầu: " Được. "
Sau khi bay từ Tata tinh đến Beiman tinh, Halls lại nhanh chóng đưa Tần Ý đến Đế tinh.
Cả hắn và Trịnh Nhất An đều bị thương.
Nhưng so với hắn, Trịnh Nhất An lại càng bị thương nặng hơn...nhưng rất khó để giết một Alpha ở cấp bậc của bọn hắn.
Hắn nhìn Trịnh Nhất An rơi vào hố đen, nhưng ai có thể đảm bảo rằng người này sẽ không quay trở lại đâu?
Hắn không muốn để Trịnh Nhất An gặp lại Kỳ Lợi Á.
Không vì cái gì cả, chỉ đơn giản là không muốn thôi.
- ----------------------
Đồng thời.
"Bang" một tiếng vang nhỏ, những ngón tay lộ rõ khớp xương, dính đầy máu khi bóp vỡ tròng mắt kính thủy tinh.
Góc cạnh của miếng thấu kính kiếm dễ dàng cắt qua da thịt của sinh vật trên tay hắn.
Một đám lửa bất ngờ bùng lên.
Đem sinh vật đã được lột sạch da, nướng lên để làm chín thức ăn.
Nam nhân trẻ tuổi tựa lưng vào phiến đá ở phía sau, nhẹ nhàng hít thở.
Con rắn khổng lồ nằm dưới chân hắn, lớp vảy của nó lập lòe những ánh sáng ảm đạm.
Trịnh Nhất An quay đầu nhìn qua, trầm giọng nói: " Ngươi hiện tại nhìn qua lại càng thêm đáng sợ... Khó trách sẽ hù chết người. "
" Omega mà ngươi thích cũng sẽ không thích ngươi. "
Khi Trịnh Nhất An nói tới đây, hắn ngừng lại.
Hắn vô biểu tình sửa lại câu nói: " Không, cô ấy sẽ thích ngươi. Cô ấy sẽ không cảm thấy ngươi xấu xí, âm trầm hay đáng sợ. "
" Người cô ấy không thích chính là ta. "
Thêm một khoảng thời gian trôi qua.
Giọng nói trầm thấp của hắn mới vang lên lần nữa: " Nếu chúng ta mang cô ấy về liên minh thì sẽ ra sao nhỉ? "
- ----------------------
Lúc này, trên Beiman tinh.
Lục Tế nhận được báo cáo của thủ hạ: " Lão đại! Nhân viên ở khách sạn nói hôm nay nhìn thấy chị dâu! "
Kỷ Dương ngồi đối diện nghe thấy vậy, tức trừng to mắt.
Đó là vị hôn thê của thượng tướng, như thế nào lại thành chị dâu của bọn họ rồi?
Lục Tế bỏ qua cái trừng mắt của anh.
Hắn nghiêm giọng nói: " Ta sẽ quay về ngay. "
Chu Dịch Kình bất động thanh sắc cùng hắn chạy nhanh về khách sạn.
Đá sập cánh cửa của căn phòng mà Tần Ý đã từng ở.
Hai người gần như bước vào cùng một lúc.
Sau đó, khung cửa liền có một chút biến dạng, cũng đúng thôi, nó hoàn toàn bị ép dãn bởi vóc dáng cường tráng của hai Alpha chen lần đi vào.
Chủ khách sạn đứng phía sau nhìn hai vị cường hãn Alpha, khóc không ra nước mắt.
Căn phòng trống rỗng, không thấy thân ảnh của Omega nhỏ đâu.
Nhưng có thứ gì đó phát sáng ở trên bàn.
Kỷ Dương đi phía sau nhìn thoáng qua liền nhận ra, thất thanh nói: " Là bảng tin dùng một lần! "
Cái gọi là bảng tin dùng một lần có nghĩa là sau khi phát hiện ra có người đọc xong, văn bản trên đó sẽ bị xóa ngay lập tức.
Chu Dịch Kình và Lục Tế gần như cùng lúc lao đến bên cái bàn đó, sau đó một bên trái một bên phải giữ lấy bảng tin.
Bọn họ đồng thời cúi đầu, trong mắt quét hết thảy những lời nói ghi ở trên.
" Chu Thượng tướng, tại tọa độ 67, 90, 123, 23, ở T phụ cận, ngài sẽ tìm thấy một hành tinh chưa từng xuất hiện trên bản đồ. Trên hành tinh đó có một mỏ năng lượng khổng lồ, đấy là một trong những tàn tích của Kandalati. Không cần cảm ơn. "
Lục Tế âm dương quái khí cười lạnh một tiếng: " Ha, chỉ viết cho một mình Chu Thượng tướng a... "
Đã bỏ chạy rồi thì thôi đi.
Lại còn không thèm để lại một lời nào hắn!
Chu Dịch Kình vẫn bất động như núi.
Chỉ có đôi mắt của hắn khẽ lóe lên.
Dòng chữ trên bảng tin nhanh chóng biến mất.
Chu Dịch Trình trầm giọng nói: " Cậu ấy đã để bản tin này ở một nơi có thủ hạ của ngươi thăm dò. Cho nên, hắn làm sao có thể chắc chắn rằng ngươi sẽ đi cùng ta, cũng sẽ cùng ta xem thông tin phía trên? "
Lục Tế thu lại nụ cười lạnh, nói với ngữ khí phức tạp: " Cậu ấy đã đoán rằng ta sẽ gặp được ngươi trên đường đi. Hoặc là...cậu ấy đã cố tình dùng cả hai chúng ta đến, để cản trở bước chân của nhau. "
Một giọng nói trong lòng Chu Dịch Kình nhẹ nhàng cất lên, đúng vậy.
Mà cậu ấy còn xoa dịu cơn giận của hắn rất tốt.
Cậu ấy đã đem di tích của Kandalati đưa cho Đế quốc.
Không ai có thể quyết đoán tới như vậy đâu.
Đối với Chu Dịch Kình, người đã dùng một nửa cuộc đời của mình để chiến đấu cho Đế quốc, không gì có thể lay chuyển trái tim của hắn hơn điều này.
Hai dòng chữ đẹp đẽ trên bảng tin đã hằn sâu vào tâm trí Chu Dịch Kình
Hắn nghĩ rằng hắn sẽ khó mà quên được.
- ----------------------
Trên phi thuyền, Tần Ý mệt mỏi trở mình, tiếp tục ngủ.
Cậu không định để Trịnh Nhất An lấy được mỏ năng lượng.
Mà lực lượng hiện tại của cậu lại quá yếu để có thể bảo vệ được một kho báu khổng lồ như vậy. Nên biện pháp tốt nhất, là giao nó cho Chu Dịch Kình.
Nếu Trịnh Nhất An vẫn còn sống, khi hắn có thể vượt qua trăm cay ngàn đắng trở về hành tinh đó, hắn sẽ phát hiện ra rằng cái mỏ quặng mà hắn muốn thâu tóm thực sự bị trộm đi mất.
Ok.
Fine.
Có thể hắn sẽ cùng Chu Dịch Kình đánh một trận.
==================================
Góc bật mí cùng biuu: Bạn nhỏ Tần Ý ngoài việc mê tiền và thích ăn thịt ra, thì còn rất thích xem mấy ông chồng nhà mình quýnh lộn. Chồng nhà người ta quýnh lộn thì vợ ra can, còn nhà này chồng quýnh lộn thì vợ ra đứng cổ vũ=)))) ( Viễn cảnh của tương lai.)
Tổng nguyên chương dài 6604 từ, dịch xong muốn xĩu ngang.
Truyện vẫn chưa được beta nên nếu có lỗi sai ở đâu thì mọi người hãy góp ý cho mình nhé<33
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~