==================================
Quách Khai không nhịn được ngắt lời bọn họ: " Chu Nghệ. "
Gã dừng lại, sau đó nặn ra một nụ cười: " Nếu nói như vậy, Kỳ Lợi Á sẽ không vui. Đó là thứ dùng để giết người, làm sao có thể dùng nó để cắt bích tết cho cậu được? Ta tin rằng những người máy ở đây sẽ cắt bích tết tốt hơn cô ấy. "
Tần Ý chỉ nhẹ nhàng đáp lại: " Ừm. "
Lời này khiến Quách Khai cảm thấy lồng ngực bị chặn lại một nhịp thở, không thể hô hấp.
Omega này thái độ thật dịu ngoãn.
Nhưng chỉ dịu ngoan thôi thì vẫn chưa đủ.
Trong ánh mắt của cậu không nên xuất hiện hình bóng của Kỳ Lợi Á.
Đáng lẽ hai người bọn họ phải là tình địch mới đúng.
" Hôm nay, ta sẽ dẫn cậu đi tham quan tinh cầu này, cậu chỉ vừa mới thành niên nên hẳn là chưa bao giờ đi du lịch một mình trước đây đâu, phải không? Có lẽ là cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy hết toàn bộ khung cảnh ở nơi tinh cầu mà cậu từng sống đi. " Quách Khai bắt đầu đổi sang chủ đề khác.
Tần Ý gật đầu.
Quách Khai vốn dĩ là muốn xem cảnh tượng hai mỹ nhân tranh giành và đánh ghen vì mình. Nhưng giờ thì gã đã kịp thời ngăn cái ý nghĩ đó lại.
Gã còn lo lắng rằng mình sẽ bị chọc cho tức chết.
Vì vậy, Quách Khai quay đầu lại nói: " Kỳ Lợi Á, cô không cần phải đi theo. "
Kỳ Lợi Á khóe miệng giật giật một cái: " Anh quên rồi sao? Tôi đi theo để giúp anh giết thích khách, chúng ta cùng nhau ra ngoài. "
Nếu hắn không đi theo, Omega nhỏ sẽ sớm bị Quách Khai ăn thịt mất.
Quách Khai không chút do dự nói: " Vậy cô có thể tự mình đi. "
Tần Ý liền xen vào: " Dẫn theo tôi cùng đi dạo phố đi. "
Quách Khai nghẹn một họng quay lại nhìn cậu.
Tần Ý: " Tôi đối với nơi này rất hứng thú. "
Kỳ Lợi Á khẽ nhướng mày, vẻ công kích trên khuôn mặt đặc biệt quyến rũ của hắn đã dịu lại hơn một chút. Hắn nói: " Vậy thì hãy đi với tôi. "
Chẳng trách bọn họ luôn nói là khi đối mặt với Omega, cho dù là một Alpha có tâm địa lạnh lẽo cứng rắn đến đâu đi nữa cũng khó có thể duy trì bình tĩnh được.
Ví dụ như Omega nhỏ bé trước mặt này, cái đầu tiên hắn thưởng thức trên người của cậu là Omega này rất giỏi dùng lời lẽ để dỗ dành người khác.
Lần nào cậu cũng chủ động nói ra những lời nói có lợi thế nghiêng về phía Kỳ Lợi Á.
Kỳ Lợi Á đối với điều này vô cùng hưởng thụ.
Còn người duy nhất cảm thấy tức giận thì chỉ có mình Quách Khai.
Nhưng mà tức thì sao?
Có ai thèm quan tâm đếch gì đến sống chết của gã đâu?
Kỳ Lợi Á nghĩ thầm.
Tần Ý muốn đi theo Kỳ Lợi Á.
Quách Khai không nghĩ tới là sẽ phải lộ ra mặt khí thế của Alpha nhanh đến vậy. Gã vẫn một mực cố gắng đả động đối phương bằng mị lực của mình, đồng thời để Omega nhỏ chủ động ngã vào vòng tay gã.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là mọi người đã bồi Kỳ Lợi Á đi dạo phố để tìm thích khách.
Bọn họ lên chiếc phi hành khí hạng sang của Quách Khai.
Sau khi rời khỏi lâu đài của gã, liền bay đến một con phố bình thường.
Đường phố ở đây thật tiêu điều (*).
(*) Tiêu điều: xơ xác, ảm đạm, buồn tẻ, vắng lặng, gây cảm giác hoang tàn.
Trên phố không có những sạp bán hàng nào, nhà cửa thì thưa thớt, nhà nào cũng cài then đóng chặt cửa, hoàn toàn không tạo nên khung cảnh vốn có của một con phố. Nếu người đi đường vô tình va vào phi hành khí, họ sẽ ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu và vái lạy hành lễ một cái.
Quách Khai rất thích loại tư vị này.
Gã không nhịn được hỏi: " Cậu có muốn được quyền lực như vậy không? "
Tần Ý nghiên đầu nhìn gã: " Hả? "
Quách Khai cười: " Chỉ cần cậu trở thành tình nhân của ta... "
Tần Ý do dự nói: " Thật ra có một chuyện mà tôi nghĩ là mình nên nói rõ với anh. "
Kỳ Lợi Á gần như đã đoán được những gì cậu sắp nói.
Hẳn là chuyện cậu là con riêng của Chu Dịch Kình đi?
Kỳ Lợi Á trong lòng có chút khó chịu không nói ra được.
Có lẽ là bởi vì tên phế vật Quách Khai này cũng có ý đồ muốn dung hợp cùng Omega nhỏ kia. Hơn nữa, gã ta còn muốn đem cậu làm tình nhân.
" Tôi không thích Alpha. " Tần Ý nói.
Câu nói này hoàn toàn khác với những gì Kỳ Lợi Á đã đoán ban nãy.
Vẻ mặt của hắn và Quách Khai gần như đông cứng lại cùng một lúc.
Sau một hồi lâu, Quách Khai mới nén lại giọng nói: " Ha? Cậu là đang cự tuyệt ta sao? "
Tần Ý: " Ừ. "
" Việc kết hợp giữa một Alpha và một Omega là chú định trời sinh. Chỉ là cậu vẫn còn quá nhỏ nên vẫn chưa cảm nhận được sự tốt đẹp của một Alpha. Có phải là vì chưa có Alpha nào ngửi thấy mùi pheromone trên người cậu nên cậu đâm ra cảm giác thất vọng đúng không? Kỳ thật thì pheromone cũng không quan trọng đến vậy đâu, cậu thấy đó, cậu lớn lên quá mức xinh đẹp nên cậu cũng không cần phải dùng đến pheromone để khơi gợi cảm xúc của Al--... "
Kỳ Lợi Á không nhịn được cau mày.
Hắn không thích những lời Quách Khai đang nói với Omega nhỏ.
Hắn sắp không thể nhịn nỗi với cái tên óc lợn này nữa.
" Tôi thích Beta. " Tần Ý cắt ngang lời gã.
Quách Khai nhìn Kỳ Lợi Á, biểu cảm của gã lập tức trở nên vặn vẹo khó coi.
Kỳ Lợi Á: "... "
Hắn nhìn thoáng qua Tần Ý.
Hắn không thể phân biệt được câu nào là đúng và câu nào là sai trong miệng của Omega nhỏ. Có phải là cậu đang cố tình chọc tức hắn và Quách Khai hay không?
Hay là...Chu Nghệ thật sự thích Beta? Cho nên là cậu cũng đang ngầm ẩn ý kêu một Alpha như hắn tránh xa cậu ra?
Nhưng mà, phải là cái loại Beta nào mới khiến Chu Nghệ thích như vậy?
Kỳ Lợi Á thầm nghĩ.
Các đầu ngón tay của hắn vô thức siết chặt.
Khi Kỳ Lợi Á thu hồi suy nghĩ thì hắn liền bắt gặp ánh mắt phẫn nộ lạnh băng của Quách Khai.
Hiển nhiên, Quách Khai đã tự động cho rằng vị Beta mà tiểu Omega nói chính là đang ám chỉ hắn.
" Tôi rất biết ơn vì anh đã cho tôi ăn ở và sinh hoạt ở đây, nhưng tôi không thể nào báo đáp anh bằng cách đó được. "
Tần Ý nói: " Trên người tôi có một viên ngọc quý, vốn dĩ là tôi tính tặng nó cho người mình thích. Nhưng bây giờ tôi đã bỏ trốn khỏi nơi đấy rồi nên có lẽ là cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Vậy thì giờ coi như là tôi dùng nó để trả cho chi phí tiêu dùng của mình ở đây đi. "
Tần Ý vừa nói vừa lấy ra một viên ngọc màu hồng to cỡ nắm tay từ trong túi.
Kỳ Lợi Á ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Cậu ta chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nên số tiền cậu ta nhận được từ Chu gia cũng sẽ không nhiều lắm. Nhưng cậu ta lại sẵn sàng bỏ đi số tiền đó để đổi lấy một viên đá quý, nếu không phải vì người cậu ta thích, thì còn có thể vì cái gì?
Xem ra là cậu ta không có nói dối.
Quách Khai lúc này đang tực chết vì ghen tị.
Gã chưa bao giờ gặp qua một Omega nào như vậy.
Mỹ lệ, nhu nhược, đối với người mình thích thì vô cùng chung thủy. Thậm chí còn vì đối phương mà tự tay chuẩn bị một món quà đầy giá trị. Đây là điều mà một Omega bình thường sẽ làm sao?
Nếu lấy được một Omega như vậy thì thật thú vị biết bao.
Quách Khai cười một tiếng, quay đầu liếc nhìn Kỳ Lợi Á. Sau đó gã đưa tay ra cầm lấy viên ngọc.
" Ta rất hạnh phúc vì được cậu yêu thích. " Nhưng thật không may, so với cô ta thì gã mạnh hơn rất nhiều, gã chính là một Alpha cường đại và Chu Nghệ chỉ có thể thuộc về gã.
Quách Khai đã quyết tâm là phải hạ gục Tần Ý.
Gã tin rằng điều này sẽ mang lại cho gã một cảm giác sảng khoái tuyệt vời, nó có thể sánh với việc chinh phục một lãnh thổ mới.
Quách Khai lại càng cam tâm khiến cho Tần Ý nhận ra được sự lợi hại của mình.
Thế nên, gã đã đưa Tần Ý đi tuần tra trên phố, để cậu xem đội quân người máy của gã, xem những chiếc phi thuyền của gã...
Sau vài ngày, Tần Ý liền đem lực lượng mà gã đang nắm giữ trong tay, sờ đến không sai biệt lắm.
Vẻ mặt Tần Ý vẫn như cũ, không hề có chút dao động nào.
Quách Khai có điểm tức giận.
Chuyện này là như thế nào?
Không lẽ tất cả những thứ đó không thể khiến cho tiểu Omega rung động sao?
Tần Ý ngồi ở trong phi cơ hỏi: " Anh không có hạm đội sao? Anh không có quân đội của riêng mình à? "
Quách Khai chỉ vào đám người máy: " Bọn chúng còn không phải là quân đội à? "
Tần Ý lắc đầu: " Không phải. Một khi chúng nó bị nhiễm virus, chúng sẽ mất đi năng lực hành động ngay lập tức. Anh không có quân đội người sống sao? Loại người có thể điều khiển cơ giáp ấy. "
Quách Khai cười hừ nói: " Ta không cần mấy loại kiểu đó. "
Tần Ý khẽ chớp mắt, vẻ mặt nhìn qua trông rất vô tội vô hại, cậu nhẹ nhàng hỏi: " Tại sao vậy? "
Cậu biết, sau đây chính là lý do tại sao mà Quách Khai có thể chiếm lấy tinh cầu này.
Quách Khai: " Ta có nắm trong tay một đoạn mã hóa. Đoạn mã này chứa một loại virus mạnh nhất trên thế giới. Ta có thể sử dụng nó để chỉ huy đội quân người máy một cách dễ dàng. Hiện tại, không có bất kỳ một mã nào khác có thể bẻ khóa và xâm nhập nó. Thế nên, tình huống mà cậu đang lo sợ sẽ không bao giờ xảy ra. "
Tần Ý lộ ra vẻ đột nhiên lĩnh ngộ.
Quách Khai vẫn có chút khó chịu trong lòng.
Tiểu Omega tuổi tác còn quá nhỏ, cậu vẫn chưa nhìn thấy hết mọi mặt của cái thế giới này nên vẫn còn cho rằng đội quân con người chính là tạo vật bất khả chiến bại nhất trên thế giới.
Nhưng thực tế thì không phải như vậy.
Robot được tạo ra bởi khoa học kỹ thuật tiên tiến và là vũ khí đáng sợ nhất! Chúng chỉ bị hư hại chứ không chết. Bọn chúng cũng không sợ đau, sợ khổ, hay sợ mệt. Nếu sở hữu chúng, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ trở thành vua của một nước!
Quách Khai nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cuối cùng cũng quyết định sẽ đưa cậu đi mở mang tầm mắt.
Chỉ khi để Omega tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoàng tráng đó, thì cậu mới biết Alpha đứng trước mặt cậu vĩ đại đến cỡ nào, đáng để cậu thuần phục và ái mộ.
Lần này, Quách Khai lại tự động mang theo Kỳ Lợi Á.
Quách Khai luôn là một người thận trọng.
Tất nhiên, đây là do gã tự cho rằng như vậy.
Nhưng trong mắt Kỳ Lợi Á, đó chẳng qua là sự hèn nhát, ham sống sợ chết.
Sau khi Quách Khai gặp gỡ Kỳ Lợi Á, gã đã liền thèm muốn vẻ đẹp của đối phương, muốn đối phương phải tự nguyện dâng hiến mọi thứ cho gã, nhưng gã lại không bao giờ dám đưa Kỳ Lợi Á vào trung tâm chưa kho báu cốt lõi của mình.
Vậy bây giờ thì sao, điều đấy đã không còn quan trọng nữa.
Vì gã đã quyết tâm giết chết Kỳ Lợi Á, nên gã mới để Kỳ Lợi Á đến xem, để cô ta phải hối hận, để cô ta biết được bản thân mình ngu ngốc đến cỡ nào khi không chịu ôm đùi khuất phục gã.
" Đi thôi. " Quách Khai nói, dẫn hai người bọn họ xuống phi thuyền.
Bọn họ phải vượt qua vô số lớp phòng thủ của những con robot hình trùng, cuối cùng cũng đi đến trước cửa kho mật mã cũ đã từng bị bỏ lại trên tinh cầu I7.
Ở đây vẫn còn sử dụng bảng nhập mật khẩu màu đen cổ xưa.
Quách Khai dừng lại trước cửa ba giây.
《 Đã mở khóa thành công. 》Một giọng nữ lạnh băng phát ra từ trên cửa.
Quách Khai đẩy cửa đi vào, đồng thời bật lên cài đặt chế độ cho phép khách tham quan vào.
" Vào đi, ta sẽ cho cậu thấy vẻ đẹp chấn động của người máy. "
Không gian bên trong rất giống với một sào huyệt rộng lớn.
Khoảng chừng 100-120 km vuông.
Nơi này gần như có thể chứa tới tận hai viện bảo tàng ở thời hiện đại.
Quách Khai dẫn họ đến bục cao ở giữa.
Trên bệ cao có một cái khe lõm.
Quách Khai lấy ra một tấm thẻ ID, sau đó từ dưới khe lõm lấy ra thêm một tấm thẻ ID giống hệt nhau, khi hai thẻ gộp lại thành một, gã lại đặt nó vào khe lõm.
Ở phía trên khe lõm liền hiện lên một màn hình không gian lớn.
Gã đưa tay ấn nhanh vài cái lên màn hình.
Sau đó là một loạt các âm thanh sột soạt vang lên.
Chỉ thấy những chiếc kén ẩn mình trong bóng tối đang dần phá vỡ lớp vỏ và vươn đôi cánh ra ngoài.
Cơ thể đen huyền tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo cơ học trong bóng tối.
Ngay tại thời điểm đó.
Tất cả những con robot dạng trùng trong "cái tổ" khổng lồ ấy đã thức giấc.
Bọn chúng có rất nhiều loại.
Một số có thể bay, một số không thể.
Một số có bốn chân, một số có tám chân và một số khác thì có bàn chân trước sắc như dao bọ ngựa.
Phía trên những bậc thang xoắn ốc, vô số người máy dạng trùng đang cúi đầu nhìn xuống, trong cổ họng phát ra tiếng kêu chói tai.
Khi vô số tiếng rít kêu tập hợp lại, chúng biến thành âm thanh đinh tai nhức óc như núi hô sóng ầm, bao phủ bọn họ trong chốc lát.
Thân phận của bọn họ liền gần như bị đảo ngược.
Bọn chúng thì trở thành những sinh vật to lớn.
Còn ba người bọn họ thì lại trở thành những con kiến bé nhỏ không đáng nói.
Đáy lòng Quách Khai không khỏi dâng lên một chút sợ hãi.
Nhưng gã chợt nghĩ tới việc những đồ vật đáng sợ này chính là một đội quân khổng lồ mà gã đang sở hữu, vĩnh viễn sẽ không phản bội hay chống lại gã, gã liền cảm giác được một tia khoái ý khó nói thành lời.
Mặc dù gã đã xem cảnh tượng này rất nhiều lần.
" Chấn động không? " Quách Khai hỏi.
Kỳ Lợi Á nheo mắt.
Hắn vuốt ve đầu ngón tay.
Tiếng cọ xát của lưỡi dao sắc bén tạo ra một âm thanh ken két nhỏ, nhưng nó hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng kêu của con robot dạng trùng.
Đây là những thứ mà hắn muốn.
Kỳ Lợi Á mím môi dưới.
Có lẽ bé Omega nhỏ này thực sự là thần may mắn của hắn. Sự xuất hiện của cậu đã giải quyết được vấn đề độ xứng đôi với Omega mà hắn luôn thắc mắc bao nhiêu năm qua. Và cũng đã phá vỡ cục diện bế tắc giữa hắn và Quách Khai.
" Không tệ. " Tần Ý nói: " Tôi rất thích. "
Quách Khai cười: "Ta cứ tưởng rằng cậu sẽ sợ hãi... thường thì Omega rất sợ sâu bọ mà, phải không? Hơn nữa, Liên minh và Đế quốc đã nhiều lần chiến đấu chống lại Trùng tộc, đã có rất nhiều người đối với Trùng tộc sinh ra bóng tâm lý... "
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Tần Ý nhẹ nhàng cầm thẻ ID lên.
Cậu cầm lên lật qua lật lại xem xét tấm thẻ.
Sắc mặt Quách Khai lập tức biến đổi, hai mắt gần như trợn trừng lên.
Gã không ngờ là tiểu Omega này lại có lá gan lớn như vậy!
Nhưng gã vẫn kìm lại cánh tay của mình.
Căn bản là tiểu Omega hoàn toàn không biết sử dụng nó...
Nên cũng không có gì phải lo lắng.
Khi Tần Ý cầm tấm thẻ lên, trái tim Kỳ Lợi Á cũng nháy mắt căng chặt lại.
Hắn phát hiện ra là lá gan Omega nhỏ này thực sự rất lớn, cái gì cậu cũng dám chạm vào.
Tần Ý lúc này mới nhanh chóng nhét lại thẻ ID vào trong khe lõm.
Quách Khai thấy vậy liền thở phào một hơi.
Gã đã nói rồi... căn bản là Omega không có sử dụng đến thứ này, có lấy cũng chẳng được ích lợi gì. Huống chi, giữa Alpha và Omega trời sinh có độ sức mạnh chênh lệch rất lớn. Gã tùy thời cũng có thể giết chết Omega này để lấy lại tấm thẻ bất cứ lúc nào.
Đặt lại thẻ ID vào khe lõm.
Màn hình không gian lại lần nữa sáng lên.
Tần Ý giơ tay ấn vào màn hình hai lần.
Cậu nhanh chóng di chuyển đầu ngón tay để nhấn vào các phím thao tác ảo phía trên.
Cậu hỏi: " Có phải ấn như thế này không? "
Các con robot dạng trùng chậm rãi dừng lại động tác và từng con một co chân lên khép cánh lại, như thể chúng sẽ trở lại hình dạng của cái kén như trước.
Quách Khai cười: "...Ừm. "
Tần Ý: " Trong số đó có con nào biết bay không? Tôi muốn xem cảnh robot bay. "
Quách Khai: " Đương nhiên là có. " Nói rồi gã đưa tay ra.
Nhưng Tần Ý không có bỏ tay xuống khỏi màn hình.
Tần Ý nói: " Cái này chơi rất vui, hãy để tôi làm thử một lần... "
Thử?
Cái này làm sao có thể làm thử được?
Suy nghĩ vừa xẹt qua đầu Quách Khai.
Những con robot đó lại vươn cánh.
Và một số robot dạng trùng màu đen vỗ cánh và từ trên cao sà xuống. Hướng bục cao bay đến.
Quách Khai sắc mặt đại biến, rống lên: " Cậu làm cái gì vậy?" " Mau dừng tay! "
Gã nhanh chóng đưa tay giật lấy tấm thẻ ID.
Khi cầm được tấm thẻ trên tay, gã mới thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng các con robot vẫn lao xuống, chúng không hề có ý định dừng lại.
Thẻ ID chỉ là một chìa khóa để mở khóa chương trình của bọn chúng.
Lấy lên, đặt xuống không có nghĩa là đang ra lệnh cho chúng nó.
Quách Khai luống cuống tay chân, gã ta hét lên: " Kỳ Lợi Á, nhanh lên, trước tiên hãy mau ngăn chặn bọn chúng! "
Gã đặt lại tấm thẻ ID và cố gắng ấn phím trên màn hình để thao tác chúng nó một lần nữa.
Kỳ Lợi Á vẫn không di chuyển.
Lưỡi kiếm sắc bén trên cẳng chân của con robot dạng trùng lúc này đã kề sát trên lưng Quách Khai.
Quách Khai không khỏi run lẩy bẩy.
Gã vừa quay đầu lại nhìn.
Liền muốn rách cả mi mắt.
Khuôn mặt con robot dạng trùng trông rất dữ tợn gớm ghiếc, chân nó cố thủ trên lan can, cúi đầu nhìn xuống gã.
Kỳ Lợi Á đứng sang một bên, lạnh nhạt thờ ơ quan sát.
Tần Ý lại cầm lấy tấm thẻ ID lên, cậu nhẹ giọng hỏi: " Nguyên lý sử dụng thứ này là dùng để xâm nhập vào hệ thống người máy, xóa đi ấn ký ban đầu của nó, cắt đứt liên kết tinh thần cũ. Sau đó thiết lập lại liên kết tinh thần giữa bản thân và nó, thao tác thông qua tinh thần lực đúng không? Chỉ cần nắm trong tay tấm thẻ ID mã hóa này, thì dù cho tinh thần lực có yếu đi nữa, cũng có thể thông qua nó để thiết lập liên kết mới mà không phải phí sức dùng tinh thần lực để xóa đi ấn ký ban đầu, đúng không?
Quách Khai trong lòng nhảy dựng.
Gã kinh hãi nhìn Tần Ý.
Nhất thời không biết là giữa con robot dạng trùng đằng sau hay đầu óc của thiếu niên Omega này thì cái nào đáng sợ hơn...
Quách Khai không có trả lời cậu, ngược lại là hét lớn: " Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải Omega sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên lấy đi đồ vật không thuộc về ngươi nế--... "
Chưa kịp nói xong, gã đã té lăn ra đất, né tránh lưỡi kiếm sắc bén nhô ra từ con robot dạng trùng.
Quách Khai toàn thân phát run.
Nó rõ ràng.
Omega này thực sự đang điều khiển con robot dạng trùng của gã.
Làm sao cậu ta có thể làm được điều đó?!
Quách Khai nhanh chóng lấy cơ giáp của mình ra.
Một cỗ máy hình khỉ mặt chó khổng lồ được sơn màu vàng kim rơi đáp xuống đất, ước chừng là nó cao hơn mười mét.
Nó đứng bên cạnh bục cao, sau đó đưa tay ra, nâng Quách Khai lên đưa vào trong cabin.
" Kỳ Lợi Á, cô phải suy nghĩ cho kỹ, cô là người của ai? " Giọng nói phẫn nộ của Quách Khai phát ra từ bên trong cơ giáp.
Kỳ Lợi Á khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Tần Ý: " Anh muốn tôi bảo vệ anh sao? "
Nửa câu sau không đợi Kỳ Lợi Á nói ra.
Tần Ý không nhanh không chậm, nhẹ giọng nói: " Không phải là cô đã chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi à? "
Quách Khai nghe xong câu này, sắc mặt đại biến: " Thì ra các người đều chung một nhóm?! Các ngươi ở đây là muốn cướp đi mã hóa của ta đúng không? Là ai thuê các ngươi? Các ngươi tốt nhất là đừng nên quá ngây thơ, trong tay ta không chỉ có một loại đồ vật này! "
Kỳ Lợi Á căn bản là không thèm để ý tới gã.
Kỳ Lợi Á liếc nhìn Tần Ý một cái thật sâu: " Cậu cũng thật thông minh a... "
Hắn quay đầu lại nhìn chiếc cơ giáp đang bị bao quanh bởi những con robot dạng trùng.
Kỳ Lợi Á nhẹ nhàng nói: " Tôi không cùng phe với cậu ấy. Nhưng tôi lại rất thích bé Omega nhỏ mà anh mang về. Nên bây giờ cậu ấy là của tôi. "
" Ha! Cô chỉ là một cái Beta! Thậm chí cô còn không có 'cái thứ kia'... " Quách Khai giễu cợt nói.
Tần Ý nghịch tấm thẻ ID trong tay.
A.
Thật quá mức.
Đây chẳng phải là đang chế nhạo người ta là thái giám sao? Ai mà có thể nhịn được khi nghe mấy lời đó chứ?
Sắc mặt của Kỳ Lợi Á trầm xuống.
Khuôn mặt của hắn lúc này nhìn qua lại càng có tính công kích cùng uy hiếp hơn.
Hắn đưa tay lên nắm lấy tầng lớp dây chuyền ngọc trai đang đeo trên cổ rồi giật phanh ra.
Chuỗi ngọc liền rớt xuống đất.
Phát ra âm thanh rơi bạch bạch.
Hầu kết của hắn nhanh chóng lộ ra rõ ra trước mắt Quách Khai.
"Nữ Beta" với mái tóc đen dài xoăn và chiếc váy dài màu đỏ, nắm lấy lan can, mượn một lực nhẹ leo lên trên bục cao.
Sau đó hắn bật nhảy lên.
Và đáp xuống vai của "Khỉ đầu chó".
Hơi thở của Alpha nháy mắt được giải phóng.
Đó là một loại pheromone cực kỳ độc đoán, bá đạo và cường đại mà Quách Khai chỉ từng ngửi thấy trên người của Chu Thượng tướng. Chất pheromone đó khiến gã theo bản năng cảm thấy run rẩy, trong cơ thể gã bất giác cũng sinh ra cảm giác tự nhiên thuần phục.
Quách Khai không nghĩ ngợi điều khiển cơ giáp, cố gắng ném tên Alpha kia xuống.
Kỳ Lợi Á tháo găng tay.
Những ngón tay của hắn có màu sắc nhợt nhạt, tựa hồ như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nào đó.
Nhưng trên những cái ngón tay thon dài và hữu lực đó đột nhiên xuất hiện một lưỡi kiếm, lưỡi kiếm này nhanh chóng vươn về phía trước, giống như móng vuốt của một con sói.
Nó thậm chí còn lợi hại hơn những gì mà hắn đã cho Tần Ý xem trước đó.
Nó chém một nhát vào lòng bàn tay của Khỉ đầu chó.
Quách Khai tức giận gầm lên.
Sau đó, gã bật khẩu pháo laze được trang bị trên cơ giáp.
Kỳ Lợi Á giẫm lên vai Khỉ đầu cho, đạp một cái, rồi cưỡi lên cổ nó.
Hắn thu hồi lưỡi kiếm sắc bén trên những ngón tay lại.
Thay vào đó, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm và đấm một phát vào má của Khỉ đầu chó
" Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy qua Alpha cấp 5S à? " Kỳ Lợi Á cười hừ nói.
Đây là lần đầu tiên Khỉ đầu chó bị đánh một cái mạnh vào đầu như vậy.
Quách Khai đang ngồi trong cabin liền chao đảo.
Khẩu pháo laze cũng liền bắn đi sai hướng, nó tạo ra cho kho mật mã một lỗ thủng lớn.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Cấp...5S?
Đầu óc của Quách Khai liền sững lại trong chốc lát.
Gã đã từng gặp qua một người như vậy.
Chu Thượng tướng.
Đó là nỗi ác mộng của gã.
Nếu so sánh cấp độ giữa vị Alpha này và Alpha bình thường, thì giống như là đem thần thánh so sánh với người phàm vậy, thực lực cách nhau một trời một vực.
Số lượng Alpha mang cấp bậc này không có nhiều trên thế giới.
Một khi có được, thì đất nước đó sẽ từ một đất nước nhỏ bé trở thành một siêu cường quốc ngay lập tức.
Alpha như vậy, nếu so với thời Trái Đất cổ đại trong quá khứ, thì liền có thể tương đương với vũ khí hạt nhân của một quốc gia.
Nhưng làm sao Kỳ Lợi Á lại có thể là...
Kỳ Lợi Á: " Tên phế vật ngu xuẩn, ta thậm chí không cần mở ra cơ giáp. "
Quách Khai đầu óc choáng váng, sống lưng ớn lạnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập lửa giận sâu sắc khi bị làm nhục.
Gã hét lớn: " Ngươi đừng có mà nhúc nhích, nếu không ta sẽ cho cơ giáp tự động nổ tung. Ngươi có biết uy lực của nó như nào không? Nó có thể phá hủy mọi thứ trong bán kính 800 dặm! "
" Ngươi cứ cho nó nổ đi, con mẹ nó thử cho nó nổ xem nào. " Kỳ Lợi Á không chút để ý đấm vào mặt của Khỉ đầu chó thêm một cái.
Đấm cho đến khi đầu của nó bị móp lệch sang một bên
Sở dĩ Kỳ Lợi Á phải giả làm nữ Beta là vì hắn không hy vọng rằng Quách Khai sẽ bị dọa sợ đến mức tự bạo trước khi hắn lấy được tấm thẻ ID. Hắn đối với tấm thẻ ID này rất hứng thú, hắn muốn nó nên hắn nhất định phải lấy được nó.
Nhưng bây giờ đã lấy được tấm thẻ rồi nên Quách Khai có muốn tự nổ mình thành pháo hoa hay gì đi nữa thì hắn cũng đếch thèm để ý.
Quách Khai đã thực sự nổi điên.
Gã rống to một tiếng: " Đừng ép ta! Ngươi không sợ thì chẳng lẽ tiểu Omega kia cũng không sợ hay sao? Cậu ta cũng sẽ bị bom nổ chết! "
Lúc này, một đội quân từ từ tiến vào thông qua lỗ thủng mới nãy.
Bọn họ đẩy theo một món vũ khí rất lớn.
Món vũ khí nhìn qua không có gì nổi bật, toàn thân màu xám, có tám xúc tu ở phía trước.
Tần Ý đã từng nhìn thấy nó ở trong sách.
Tên khoa học của thứ này là " Tên lửa đẩy. "
Nó thường được sử dụng để đẩy phi hành khí, phi thuyền và một số vật liệu chiến lược, thậm chí là cả cơ giáp.
Để nhanh chóng ném chúng vào chiến trường.
Tác dụng phụ của nó rất mạnh.
Vì vậy, trên thực tế nó đã bị hạn chế sử dụng.
Nhưng hiện tại....
Ngay khi Quách Khai điên cuồng ấn vào chiếc nút màu đỏ trên tay, ý đồ muốn dọa lui Kỳ Lợi Á.
Bên trong chiếc cơ giác hình Khỉ đầu chó phát ra âm thanh: " Đang khởi động chế độ tự hủy... "
Tên lửađẩy cũng đang phát ra một chùm ánh sáng trắng khổng lồ.
Kỳ Lợi Á nhảy khỏi người Khỉ đầu chó và trở lại bục cao.
Hắn nhìn chằm chằm vào Quách Khai: " Không một ai có thể được tôi cả, ngươi biết không? "
Kỳ Lợi Á thế mà lại không hề có một phản ứng nào đối với việc gã muốn tự bạo!
Quách Khai mở to mắt.
Ngay thời điểm này, quá trình tự hủy của Khỉ đầu chó đã đếm ngược đến " 3. "
" 2. "
Khi âm thanh này vừa vang lên.
Chùm ánh sáng trắng khổng lồ cũng đã đạt đến đỉnh điểm, chiếc tên lửa đẩy phóng ra, đẩy mạnh chiếc cơ giáp văng ra ngoài xa.
Cơ giáp ba ra khỏi kho mật mã, nổ thành một trận pháo hoa ở giữa không trung.
Kỳ Lợi Á nhìn lại Tần Ý.
Liệu cậu ấy có sợ không?
Nhưng khuôn mặt của bé Omega vẫn tràn ngập bình tĩnh.
Kỳ Lợi Á đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với Quách Khai.
Giống như là lượng sức mạnh khổng lồ mà chính mình sở hữu không đáng là gì ở trong mắt đối phương...
Nhưng cũng chẳng sao.
Cha của cậu ấy là Chu Dịch Kình cơ mà.
Mang vẻ mặt bình tĩnh như vậy cũng đúng thôi.
Kỳ Lợi Á vươn tay về phía Tần Ý: " Đi không? "
Tần Ý chậm rãi thu lại ánh mắt, ném lại tấm thẻ ID vào trong túi, nhẹ gật đầu rồi đưa tay ra.
Nhưng ngay lúc cậu định bắt lấy tay hắn, mí mắt của Kỳ Lợi Á đột nhiên nheo lại.
Theo bản năng hắn lại thu tay về.
Bị Omega chạm vào.
Thật quá mức hấp dẫn.
Kỳ Lợi Á bình tĩnh lại, xoay người đi về phía trước: " Đi thôi, đi xây mộ cho Quách Khai. "
Tần Ý ngoan ngoãn đi theo: " Ừm. "
Đại khái là Kỳ Lợi Á thực sự ghét Quách Khai.
Hắn yêu cầu cấp dưới đem chiếc cơ giáp Khỉ đầu chó và Quách Khai chôn sống cùng nhau, thậm chí hắn còn dựng cả một cái bia, ở trên đó viết hai chữ:
Phế Vật Chi Mộ.
Sau đó Kỳ Lợi Á đưa Tần Ý lên phi thuyền của mình.
Kỳ Lợi Á và nhóm của hắn đã rời khỏi cảng.
Quách Khai đã mất cả ngày trời mới có thể mở nắp ngôi mộ của mình lên và leo ra khỏi đó.
" Cũng may, cũng may là lão tử vẫn còn nhúng tay. Kỳ Lợi Á, một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi. Sau đó, ta sẽ thao chết Omega của ngươi ở trước mặt ngươi... " Quách Khai thở gấp nói, khi gã quay đầu lại và vô tình nhìn thấy bia mộ.
"... " Quách Khai sắc mặt biến đổi, nhất thời càng thêm phẫn nộ.
Nhưng lại ngay lúc này.
Ga nhìn thấy một đội quân hướng về phía này bay tới.
Quách Khai mí mắt liền co giật.
Nhìn hình dáng của chiếc phi thuyền kia, hình như...hình như là của quân đội Đế quốc.
Tại sao cả một hạm đội của Đế quốc lại đến đây?
Quách Khai không chút nghĩ ngợi liền đem chính mình vùi vào trong đất.
Không lâu sau.
Gã nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang đến gần.
Đó là âm thanh của những chiếc ủng quân đội khi chạm đất.
Quách Khai nghe thấy ai đó nói: " Thượng tướng, dường như đây là nơi xảy ra vụ nổ. "
Thượng tướng?
Quách Khai trong lòng kinh hãi.
Trên thế giới này, hỏi có bao nhiêu người có thể được gọi là Thượng tướng...
Cho dù là người nào đi nữa, cũng đủ để gã ăn hành.
Một giọng nói trẻ, lãnh ngạnh vang lên: " Ừ. "
Lúc này, lại có thêm một giọng nói kinh ngạc khác: " Thượng tướng, đó là, đó là viên đá quý hồng mà thiếu gia Tần Ý đã mua ở Minh Lượng Tinh! Tôi nhớ rõ! Thật sự là tôi nhớ rất rõ! Không sai, chính là nó! "
Màu hồng...đá quý?
Quách Khai đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Gã nhanh chóng sờ vào túi.
Trống rỗng.
Viên đá quý màu hồng mà Omega đưa cho gã đã bị thổi bay ra trong vụ nổ.
Sau đó, gã lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo cứng rắn kia vang lên: " Đào mộ. "
Ngay giờ phút này đây, cuối cùng Quách Khai cũng đã xác nhận danh tính của người bên kia.
Đó là chiến thần của đế quốc, Chu Dịch Kình.
Quách Khai muốn tránh cũng khó tránh nên chỉ đành bị người đào lên.
Bởi vì cách thức đào lên của mấy người kia quá mức thô bạo, nên trên người gã liền đổ không ít máu.
Kỷ Dương–phụ tá của Chu Dịch Kình nhìn chằm chằm gã, anh chậm rãi cau mày: " Tội phạm đang bị truy nã, Quách Khai? Làm sao ngươi có thể trốn ở nơi này? Đã vậy còn bị chôn trong mộ, nhưng lại chưa chết? Thật có ý tứ a. "
Những người lính hiển nhiên là đã nghe qua thanh danh của gã, tất cả bọn họ đều biến sắc.
Quân lính Beta kinh hãi, run run nói: " Quách Khai...không phải là rất thích mỹ nhân sao? Ở đây lại có viên đá quý của thiếu gia, thiếu gia sẽ không bị... "
Biểu cảm của Kỷ Dương cũng thay đổi theo.
Chu Dịch Kình khẽ cau mày.
Cái gì mà thiếu gia?
Quách Khai nhận ra có điều gì đó không ổn.
Gã vội vàng căng mi mắt, hô một tiếng: " Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ta còn chưa từng thấy qua thiếu gia gì đó của các người. Còn viên đá quý này là do người khác tặng cho ta... "
Chu Dịch Kình bước đến trước mặt gã rồi bật quang não lên.
" Người đã gặp qua cậu ấy chưa? "
Trên màn hình quang não bỗng xuất hiện hình của một mỹ nhân.
Quách Khai mở miệng: " Hắn, hắn là ai? "
Gã muốn hỏi cho rõ về danh tính của Omega trước khi có thể quyết định rằng mình sẽ nói gì tiếp theo.
Vẻ mặt của Kỷ Dương hơi trầm xuống: " Ngươi thật sự đã gặp qua cậu ấy rồi sao? Cậu ấy chính là vị hôn thê của Thượng tướng! "
Đầu óc Quách Khai như nhũn ra, cả người sợ tới mức nổ tung tại chỗ.
Điều...điều này...làm sao có thể? Nếu để đối phương biết được việc gã đã từng có tình cảm với Omega đó, chẳng phải sẽ càng chết thảm hơn sao?
" Hắn, hắn bị một người tên Kỳ Lợi Á đoạt đi rồi..." Quách Khai ấp úng nói.
Kỷ Dương nhanh chóng nhập tên và bắt đầu tra cứu tên người trong cơ sở dữ liệu thông tin.
Sau nửa phút, Kỷ Dương mới ngẩng đầu lên.
" Thượng tướng, hoàn toàn không có người này. "
Quách Khải da đầu đột nhiên tê rần: " Thật sự là ta không có lừa các ngươi đâu, thật sự đấy, ta..."
Người lính nhặt viên đá quý đưa cho Chu Dịch Kình, rồi buồn bã nói: " Lúc đó ngài ấy vẫn đang nghĩ cách tô điểm cho mình để lấy lòng Thượng tướng. "
Chu Dịch Kình cầm viên đá quý hồng nhạt trong tay.
Hắn bất giác nắm chặt tay lại.
Sau đó hắn liền cất viên đá quý đi.
Hắn ấn một tay lên vai Quách Khai.
Quách Khai run như cầy sấy: " Chu...Chu Thượng tượng... "
Chu Dịch Kình lạnh nhạt rũ mắt.
Đem cơ thể của gã xé nát ra từng mảnh.
==================================
Tác giả có lời muốn nói:
A Ý: Viên đá quý này đem tặng cho anh, không cần cảm ơn nga~
Quách–bị đào mộ một cách thô bạo–Khai:???
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~