Tôi Còn Có Thể Cấp Cứu Một Chút

Chương 2: Cùng giường cùng gối



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng 5 phút đồng hồ này trôi qua đặc biệt lâu nhưng rất may là cuối cùng nó cũng đã trôi qua.

Trong đầu Thẩm Miên liền nghe tích— một tiếng, hệ thống vô cùng nề nếp mà thông báo:"Nhiệm vụ nắm tay đã hoàn thành, thưởng kí chủ +2 tích phân."

Lúc này cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bàn tay trắng nõn thon dài giống như cá bơi trượt khỏi lòng bàn tay của Bùi Tri Dật, chỉ thấy ngòi bút của y tại bài thi toán học dừng một chút, hằn lên một vết mực tròn tròn.

"Nóng chết tui luôn á." Thẩm Miên thấp giọng oán giận với Bùi Tri Dật. "Lòng bàn tay của tui toàn là mồ hôi luôn rồi."

Nhưng Thẩm Miên còn chưa nói xong hết câu, giáo viên ngữ văn liền chỉ mặt gọi tên cậu.

"Thẩm Miên, đứng lên, trả lời cho thầy câu hỏi này xem."

Thẩm Miên một mặt nhăn nhó đứng lên, cúi đầu xem bài thi của bản thân.

Tới công chiện luôn, bài thi của cậu sạch sành sanh, trắng đến có thể phản quang được luôn rồi.

Ngay lúc này bên cạnh liền đưa sang một tờ bài thi đầy ắp đáp án tiêu chuẩn, kiểu chữ mạnh mẽ, chỉ cần nhìn một phát liền có thể phân biệt ra đây là bài thi của người nào.

"...Một đoạn này thể hiện tâm lý của tác giả xxx..."

Thẩm Miên khô khốc niệm tụng đáp án trên trang bài thi, cuối cùng cũng thuận lợi ngồi xuống trong ánh mắt thăm dò của giáo viên ngữ văn.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Miên liền tràn đầy chân tình dựa sát vào Bùi Tri Dật thì thầm: "Nếu không có cậu tui hỏng biết sống sao luôn á."

Bùi Tri Dật đã sớm miễn dịch với câu nói này của cậu, đuôi lông mày một chút cũng không động đậy, thuận lợi viết xong một tờ bài thi toán học khó nhằn.

Mấy ngày kế tiếp hệ thống đều im lặng, không đưa ra bất kỳ nhiệm vụ nào cho bọn họ nữa.

Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có một chút tiếc nuối, thở phào là vì không phải bị ép làm gay với bạn tốt nữa, tiếc nuối là vì nhiệm vụ này liên quan đến cái mạng nhỏ của cậu, đương nhiên có thể cứu vớt được phần nào thì hay phần đó. Bất quá một chút xoắn xuýt đó đã rất nhanh bị cậu bỏ qua, nhiệm vụ này cũng không phải do cậu làm chủ, vẫn còn sáu tháng đang chờ hai người.

Đợi đến khi đến giờ tan học, thầy giáo hiếm khi từ bi thông cảm cho bọn họ chưa chính thức khai giảng đã bị bắt đi học bù nên cũng không cho quá nhiều bài tập, cũng cho bọn họ một chút vui sướng trong cái khổ cực.

Thẩm Miên thu xếp cặp sách, tổ trưởng tổ thể dục Hàn Siêu ngồi cạnh cậu hỏi:

"Thẩm Miên, có đi đánh cầu với bọn tao không?"

"Không đi." Thẩm Miên xách balo vung lên vai. "Hôm nay tao đi với anh, không thể đi cùng bọn mày được đâu."

Cậu nói "anh" là nói Bùi Tri Dật, trong lớp tất cả mọi người đều biết cậu và y là trúc mã lớn lên cùng nhau, so với anh em ruột còn thân hơn, đi về cùng với nhau là chuyện còn hơn cơm bữa.

Mà Hàn Siêu thì lại chuyên gia lấy chuyện này ra cười cợt cậu. "Mày suốt ngày một tiếng anh dài một tiếng anh ngắn, là chưa có dứt sữa phải không?"

Thẩm Miên giơ ngón giữa với hắn, không thèm để ý mà cùng Bùi Tri Dật trở về.

Hai người bọn họ lớn lên đều có một vẻ ngoài đẹp, Bùi Tri Dật cao lãnh anh tuấn, Thẩm Miên thì mặt mày tuấn tú, sóng vai đi cùng nhau thì chính là một phong cảnh, thường thường đến thời điểm tan học đều có những nữ sinh lớp khác cố ý đứng trước cửa lớp học làm phiền, chỉ vì muốn nhìn thấy bọn họ một cái.

Thẩm Miên không bị ánh mắt của người khác làm cho mẫn cảm, thế nhưng Bùi Tri Dật lại không quá yêu thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế liền lôi kéo Thẩm Miên đi nhanh một chút.

Ra đến cổng trường, tài xế nhà Bùi Tri Dật đã chờ ở cửa, Thẩm Miên quen cửa quen nẻo leo lên xe, nở nụ cười với tài xế, "Con chào chú Trần."

Tài xế cười với Thẩm Miên, dọc theo đường đi đều cùng cậu tán gẫu, hỏi học tập có mệt hay không, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Quan hệ của Thẩm Miên và Bùi Tri Dật so với bạn học tưởng tượng còn muốn thân mật hơn.

Mẹ của Thẩm Miên và mẹ Bùi Tri Dật là tâm giao của nhau, ba của hai người là bạn thời đại học kiêm luôn bằng hữu, thời điểm mua nhà cũng là mua cùng nhau, hai tiểu viện trong ngõ hẻm cửa đối diện nhau, mở cửa ra là có thể nhìn thấy.

(đoạn này ghi là nam hồ trong ngõ hẻm mà mình không biết nam hồ là gì, search trên google thì thấy là một quận của TQ, ai biết thì chỉ mình sửa nha)

Tuy nhiên sau đó cha mẹ Bùi Tri Dật lại ly hôn, nhà của Bùi Tri Dật cũng rời khỏi ngõ hẻm đó nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai gia đình.

Trái lại bởi vì ba của Bùi Tri Dật luôn bận bịu sự nghiệp, mẹ thì đi nước ngoài nên Bùi Tri Dậy thường thường bị gửi đến nuôi ở nhà Thẩm Miên, thời thơ ấu phân nửa thời gian đều trải qua ở nhà họ Thẩm.

Thẩm Miên khi còn bé có một lần liền cho rằng Bùi Tri Dật là thuộc về nhà của bọn họ, nên cho đến thời điểm ba của y đến đón y đi, Thẩm Miên liền gào khóc lớn, sống chết ôm Bùi Tri Dật không chịu buông tay, cuối cùng Bùi Tri Dật lại phải dỗ cậu.

Bất quá sau đó khi tiến vào sơ trung, Bùi Tri Dật liền quay trở lại nhà mình, liền đổi lại thành Thẩm Miên thường xuyên đến nhà họ Bùi cùng y.

Thẩm Miên cùng chú Trần một đường nói chuyện phiếm, rất nhanh liền tới biệt thự của nhà họ Bùi.

Ba của Bùi Tri Dật vẫn như thường lệ không có ở nhà, chỉ có bảo mẫu thay hai người làm xong cơm tối, dì bảo mẫu cũng là người nhìn Bùi Tri Dật và cậu lớn lên, biết được Thẩm Miên qua còn đặc biệt làm món cậu yêu thích là bột đậu đỏ.

Ăn xong cơm tối, hai người liền cùng nhau trở về phòng làm bài tập.

Số lượng bài tập đó đối với Bùi Tri Dật không đáng kể chút nào, rất nhanh liền chuẩn bị viết văn cho bài tập tiếng anh.

Nhưng học tra chân chính là Thẩm Miên, chậm như con rùa đen nhỏ viết không được vài từ liền chần chừ muốn như quân nhân đào ngũ.

Cậu một bên làm bài tập một bên tán gẫu quấy rầy Bùi Tri Dật, "Anh, cậu nói nhiệm vụ cùng giường cùng gối này là chỉ cần ngủ trên cùng một giường là xong rồi sao, có cần phải làm thêm động tác nhỏ gì không?"

Hôm nay Thẩm Miên là cố ý cùng Bùi Tri Dật về nhà, bởi vì hệ thống đã tuyên bố cơ sở nhiệm vụ bên trong, nhiệm vụ 'cùng giường cùng gối' này cũng là một loại nhiệm vụ chính, mỗi tuần đều có thể làm, tích phân này không lấy thì quá uổng rồi.

Cậu hỏi dường như không có một chút tạp niệm nào, chỉ đơn thuần như một đứa con nít, thuần tuý chỉ sợ rằng hệ thống này sẽ biến thái, thiết lập chướng ngại cho bọn họ.

Nhưng Bùi Tri Dật lại dùng vẻ mặt cổ quái nhìn cậu.

Ở trên giường còn có thể làm gì?

Nếu như không phải là Thẩm Miên nói ra loại lời nói này thì đây chính là đang quấy rối tình dục.

"Cậu còn muốn làm gì?", Bùi Tri Dật bất động thanh sắc hỏi ngược lại.

*bất động thanh sắc: mặt không có biểu tình, không chút biến sắc.

Thẩm Miên như trước không phát hiện ra lời nói mình nói có chỗ nào không đúng, còn suy nghĩ, "Có thể là nắm tay hay ôm gì đó?"

Phần ngòi bút của cây viết đặt trên mặt của cậu, gò má trắng nõn mềm mại liền lõm xuống một khối, giống như một lúm đồng tiền nhỏ.

Bùi Tri Dật tầm mắt đảo qua cái lúm đồng tiền nhỏ, vỗ vỗ đầu Thẩm Miên, "Đừng có mà suy nghĩ lung tung, làm bài tập của cậu đi, câu hỏi thứ ba đáp án là -2, cậu làm sai."

Mãi cho đến buổi tối, hệ thống 007 mới login, công bố điều kiện đi kèm của nhiệm vụ 'cùng giường cùng gối' — khoảng cách giữa hai người không vượt quá 20cm.

Thẩm Miên ngược lại cũng không kháng nghị.

Nhiệm vụ này đối với cậu cũng không hề khó khăn, cậu cùng với Bùi Tri Dật đã ngủ cùng nhau không biết bao nhiêu lần, khi còn bé cậu còn sợ sấm sét, còn chui vào trong lồng ngực Bùi Tri Dật muốn y ôm cậu ngủ.

Điểm này quả thực như là đang cho không.

9 giờ Thẩm Miên mới làm xong bài tập, thời điểm Bùi Tri Dật giúp cậu kiểm tra, cậu liền chui vào buồng tắm rửa ráy.

Tắm được một nửa mới nhớ đến mình không đem theo đồ ngủ, mà trong phòng chỉ có hai người là cậu cùng Bùi Tri Dật cũng không có gì là không tốt liền chỉ bọc một chiến khăn lông lớn mà đi ra ngoài, nước trên người vẫn chưa kịp lau khô.

Bùi Tri Dật lúc này đang nhíu mày xem bài thi sai lầm chồng chất của Thẩm Miên, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cậu đang mặc lại quần áo, lấy một cái áo thun màu đen rộng thùng thình làm áo ngủ, ở dưới là đôi chân dài thẳng tắp, trắng đến nỗi có thể phản quang.

Cố tình Thẩm Miên lại không biết tự giác, đi tới bên cạnh Bùi Tri Dật ngồi xuống, mùi sữa tắm quả sung nhàn nhạt truyền vào mũi của người bên cạnh. Bản thân cậu cảm thấy hài lòng liền hỏi y, "Tui cảm thấy ngày hôm nay toán học của tui phát huy rất tốt, có phải là sai không có nhiều phải không?"

Bùi Tri Dật một giây liền đâm thủng ảo tưởng của cậu, "Cậu sai hơn một nửa."

Mặt Thẩm Miên nhất thời xụ xuống.

Cậu cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng ba mẹ cậu đều là phần tử trí thức cao, em gái từ nhỏ thành tích cũng luôn đứng đầu, cố tình làm sao đến cậu gen di truyền liền bị quẹo đi, một chút thông minh đều không có.

Mà Bùi Tri Dật thì chính là học bá thật một trăm phần trăm, là loại người mà thầy chủ nhiệm đều cười híp mắt khi nhìn thấy.

Một học tra như cậu sống trong đám người này thật sự là quá gian nan.

Cũng may cảm giác thương cảm của cậu không được vài giây, tuỳ tiện sửa lại một vài tờ đề sai liền chạy thịch thịch đến tủ lạnh nhỏ lấy kem ăn, cái này là do lần trước cậu mua đặt ở chỗ Bùi Tri Dật, tất cả đều là dựa vào khẩu vị mà cậu thích ăn.

Bùi Tri Dật không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng cậu từ nhỏ cái gì cũng muốn cùng y chia sẻ, cắn một miếng liền theo bản năng đưa đến bên miệng y, "Ăn không?"

Bùi Tri Dật nhìn chằm chằm vết lõm hình bán nguyệt trên cây kem, hiếm khi hân hạnh đón nhận sự chia sẻ này liền cắn một ngụm.

"Mùi sữa nồng quá."

Bùi Tri Dật bình luận.

Thẩm Miên lại mười phần yêu thích đồ vật có mùi sữa này, hài lòng vui sướng mà ăn xong.

Chờ đến thời điểm hai người trèo lên giường thì thời gian đã là 10 giờ. Chăn là mới vừa giặt qua nên vô cùng mềm mại, Thẩm Miên tiến vào trong chăn liền hướng về phía Bùi Tri Dật nhích lại gần.

Bây giờ cậu có chút không ngủ được, thế nhưng hai mắt Bùi Tri Dật đã nhắm lại, cậu cũng không muốn lôi kéo y nói chuyện mà làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của y.

Cậu chơi điện thoại một chút liền nghiêng đầu nhìn Bùi Tri Dật.

Nói cho đúng thì là nhìn môi của y.

Đôi môi của Bùi Tri Dật có hình dáng rất đẹp, hoàn mỹ đến mức có thể đem đi quảng cáo.

Mà Thẩm Miên lại nhìn chằm chằm nó, như có mối thù sâu nặng với nó mà nhíu mày.

Cậu chưa quên khi hệ thống 007 công bố tuyến nhiệm vụ chính còn có một nhiệm vụ chí mạng là 'hôn môi', được cộng 2 tích phân.

Thời điểm ban ngày, cậu còn có thể dựa vào sự náo nhiệt trong lớp học mà trốn tránh hiện thực, nhưng khi màn đêm buông xuống, chuyện này lại giống như mộng mị bị khơi ra, làm cho cậu hận không thể dùng chăn che chết chính mình.

Tuy rằng Bùi Tri Dật nguyện ý vì cậu không màng cả mạng sống, còn an ủi cậu không cần áp lực, cứ coi như là đóng kịch. Nhưng Thẩm Miên rất khó không dâng lên cảm giác tội ác.

Nụ hôn đầu của huynh đệ tốt của cậu, còn chưa kịp dâng hiến cho một nữ sinh đẹp đẽ ôn nhu thì đã vì cứu cậu mà hi sinh.

Có thảm hay không?

Thực sự là quá trời thảm rồi!

Thẩm Miên đều thay Bùi Tri Dật cảm thấy oan ức.

Trong trường học phần lớn nữ sinh đều thầm mến Bùi Tri Dật, thư tình giống như hoa tuyết nhét đầy ngăn kéo của y. Nhưng bây giờ mấy loại thầm mến này đều như nước chảy ra biển đông.

Thẩm Miên đen mặt vùi đầu vào trong chăn, trầm thấp gào gừ một tiếng. Cậu cảm thấy chính mình rất có lỗi với Bùi Tri Dật.

Đại khái là do ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, Bùi Tri Dật thực sự ngủ không nỗi nữa, mở mắt ra nhìn cậu hỏi: "Cậu không ngủ mà làm gì thế?"

Mặt Thẩm Miên từ trong chăn nhô ra, một đôi mắt chớp chớp nhìn Bùi Tri Dật, tinh khiết còn hơn hươu con. Cậu chột dạ hỏi Bùi Tri Dật:

"Anh, cậu có yêu thích nữ sinh nào không? Có hảo cảm cũng được.."

Bùi Tri Dật hỏi:

"Cậu hỏi này để làm gì?"

Thẩm Miên thực sự không tiện nói được sự tình cầu hôn hôn kia, nói hàm hồ: "Bây giờ cậu theo tui làm này kia, này kia nhiệm vụ lung ta lung tung. Lỡ như cậu có yêu thích nữ sinh nào, vậy tui không phải..."

Cậu nói xong liền ủ rũ cúi đầu, lời nói đều nói không rõ. Nhưng Bùi Tri Dật một giây liền nghe hiểu.

"Không có."

Bùi Tri Dật dứt khoát phủ nhận.

Y đem Thẩm Miên từ nửa bên kia giường kéo vào lồng ngực, đem người hướng vào trong lồng ngực của mình nhấn một cái, tay đặt lên ót của Thẩm Miên.

"Ngủ, cứ suốt ngày đoán mò."

Thẩm Miên cà cà trước ngực Bùi Tri Dật, bé ngoan "ừm" một tiếng.

Việc Bùi Tri Dật không có yêu thích nữ sinh nào làm trong lòng cậu cảm thấy dễ chịu một chút.

Mà sau khi cậu ngủ rồi, Bùi Tri Dật rất lâu đều không ngủ được.

Ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn sáng trong như thế, chiếu vào trên cửa sổ như một tâm sự nhỏ màu trắng.

Editor có điều muốn nói:

Mọi người nghĩ mình nên để Miên nhỏ gọi họ Bùi là 'Anh' hay là 'Ca'?

chapter content



Bột đậu đỏ

chapter content



Sữa tắm quả sung

(Ảnh minh hoạ)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv