Đỗ Cửu quyết tâm không muốn Khúc Tòng Dung yên ổn, hai ngày tiếp theo mỗi khi có nhân sĩ chính đạo bước vào y đều sẽ để hai tu sĩ đi theo Đàm Song ra lặp lại lời kia một lần, nghiễm nhiên muốn thử xem thế nào là nhân tính, ép những chính đạo tu sĩ vì muốn sống mà tự mình ra tay giết chết Khúc Tòng Dung.
Khúc Tòng Dung sắp sụp đổ tới nơi, ánh mắt nhìn Đỗ Cửu đã từ phẫn hận chuyển thành oán độc thật sâu.
Đỗ Cửu không thèm để ý tới chút nào.
Thật ra Khúc Tòng Dung không có quá nhiều ân oán với y, đơn giản chỉ là gút mắc giữa người cũ và người mới mà thôi, nhưng chuyện nàng không nên làm nhất chính là ép Tần Cửu Chiêu vào đường cùng.
Đỗ Cửu là kẻ bao che người của mình, y sống tới từng này tuổi chỉ có hai người thân thiết, một là hệ thống một là Tần Cửu Chiêu. Hệ thống là vì bên trên tự động phát cho còn Tần Cửu Chiêu lại là người y cam tâm tình nguyện yêu, huống chi Tần Cửu Chiêu cho y tình cảm, tất cả tình cảm của y đều vì Tần Cửu Chiêu mới có đương nhiên y cũng đặt lại lên người hắn trọn vẹn.
Thật ra nói Tần Cửu Chiêu cố chấp mà Đỗ Cửu chưa chắc đã không, chỉ là bởi vì trước đó Tần Cửu Chiêu gánh chịu mọi thứ khiến y hoàn toàn có lòng tin vững chắc vào hắn, không hề có cảm giác bất an như Tần Cửu Chiêu.
Khúc Tòng Dung đối xử với y thế nào cũng được, y dường như có nhân cách thứ hai với thái độ vĩnh viễn không quan tâm tới người ngoài, vậy nên y mới thu Tống Phán Liễu và Thượng Chi Đào làm thị nữ, cũng sẽ không làm khó Vân Chỉ Nhu và Nhan Lăng Nhi, bởi vì không thèm quan tâm tới nên mới không bận lòng.
Nhưng Khúc Tòng Dung bắt nạt Tần Cửu Chiêu thì không được, Tần Cửu Chiêu là người của y, muốn bắt nạt cũng phải để y bắt nạt, lần trước vì thiết lập y không thể giúp Tần Cửu Chiêu trả thù, mà lúc này lại không dễ dàng buông tha nàng ta.
Lúc trước Khúc Tòng Dung đối xử với Tần Cửu Chiêu ra sao y sẽ ăn miếng trả miếng, khiến nàng cũng cảm nhận thử đi.
Sống chết trước mặt chính là thử thách khó nhất với nhân tính, Đỗ Cửu nói không ra tay thì không ra tay, ngược lại y muốn nhìn thử xem, đợi tới lúc tu sĩ ma đạo tụ tập ngày một đông thì những tu sĩ chính đạo này sẽ có tính toán gì.
Mặt trời trong chiến trường vẫn tuân theo quy luật tự nhiên, rốt cuộc cũng tới bình minh ngày cuối, tất cả tu sĩ sống sót trừ những kẻ chỉ muốn giữ mạng đều tụ tập trước tòa tháp chín tầng này, muốn tiến vào trong giành lấy cơ duyên.
Đỗ Cửu ngước nhìn thoáng qua, với thần thức của y chỉ cần nhìn quanh bốn phía, cộng thêm người đang nấp xung quanh sẵn sàng vọt ra, có thể đoán được nơi này không dưới trăm người.
Nhưng mà cấm chế của tháp chỉ mở ra trong thời gian một chén trà nhỏ, trong lúc này cần phải đi vào rồi lấy bảo vật trở ra, bởi vì mắt truyền tống chỉ có hiệu lực bên ngoài tháp, mà từ khi chiến trường Tiên Ma bị phát hiện tới giờ không ai có thể sống tới lần mở ra tiếp theo.
Dựa theo kinh nghiệm của người đi trước thì cửa tháp sẽ mở ra vào đúng hoàng hôn ngày cuối cùng, Đỗ Cửu dùng bận vẫn ung dung chờ xem kịch vui, Tần Cửu Chiêu vẫn giống lần đầu không thèm để ý tới Khúc Tòng Dung, dáng vẻ như thể người hầu bên cạnh Đỗ Cửu khiến y bật cười.
Thấy trời dần ngả về tây, hai phái chính ma giằng co cuối cùng cũng không chờ được ra tay, cũng không biết bên nào khơi mào trước mà khí thế chớp mắt như lửa cháy lan trên đồng cỏ, trừ Đỗ Cửu bên này không ai dám trêu vào thì toàn bộ đều hành động.
Kẻ có thể chém giết tới đây đa số đều là chân nhân, như đám người Khúc Tòng Dung Vân Chỉ Nhu Tuân Chính Khang, còn chí sĩ cũng đều là loại người chém giết hung hăng, cũng có vài người như Nhan Lăng Nhi trước khi đi được trưởng bối cho đồ vật phòng thân.
Nhưng mà đám chân nhân này tu vi đều không bằng Đỗ Cửu, Đỗ Cửu tự tin cho dù có hơn nữa cũng không nhằm nhò gì với y, ở núi Thanh Diễm y đã giết không ít chân nhân, có mấy người còn là nửa bước cư sĩ đều bị y đánh chết, người trong ma đạo ở đây dù có thầm hận cũng không dám xông qua.
Những tu sĩ ma đạo dù không biết đôi Hắc Bạch Song Sát này có ý gì nhưng hai người không ra tay không thể nghi ngờ đã khiến cho áp lực của bọn họ giảm không ít, vì vậy rất nhanh còn chưa tới nửa nén nhang, trăm người ở đây đã vơi bớt một nửa.
"Sư huynh!"
"Đại Ca!"
"Sư muội!"
...
Tiếng kêu la tràn lan bốn phía.
Đỗ Cửu đưa mắt cho hai đàn em bên cạnh Đàm Song, hai người lập tức hắng giọng hô to lời y từng nói thêm lần nữa.
Tu sĩ chính đạo có người căm giận.
"Đều là chính đạo mà ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, đợi tới khi thoát ra ngoài ta nhất định sẽ đem hành động này của ngươi bẩm lên thượng tiên!"
"Đúng thế, ngươi máu lạnh như vậy uổng cho chính đạo, có khác gì với ma đạo đâu!!"
"Mọi người đừng mắc mưu, người này rõ ràng có ác ý muốn châm ngòi ly gián, đừng thiếu cảnh giác mà trúng gian kế của hắn ta!"
...
Đương nhiên cũng có người dao động, đặc biệt là những người vừa mới có người thân chết thảm kia.
Cuối cùng lúc này Khúc Tòng Dung cũng hối hận, nhưng mà không phải lúc trước có lỗi với Tần Cửu Chiêu mà hối hận trước kia không nên mềm lòng buông ta hắn, lúc ấy nàng nên nghe lời phụ thân, tàn nhẫn độc ác thêm chút nữa, thẳng tay nhổ cỏ tận gốc!
Càng hối hận lúc trước không nghe lời khuyên của sư huynh từ bỏ việc lấy bảo vật mà rời khỏi nơi này.
Cảm nhận được cái nhìn lén lút khắp bốn phía lòng nàng đã chùn bước, nhìn sư huynh vẫn luôn che chở mình trước mặt đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Đỗ Cửu vẫn luôn ngầm chú ý Khúc Tòng Dung nên khi nàng thay đổi thái độ y lập tức nhận ra.
Những tu sĩ ma đạo nghe thấy lời Đỗ Cửu càng tấn công dữ dội hơn, rồi lại âm thầm cảnh giác với y.
Đỗ Cửu không để ý tiếng la hét của bọn họ, y nhìn thẳng vào Khúc Tòng Dung đợi xem nàng định làm gì.
Tần Cửu Chiêu càng không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài mà chỉ si mê nhìn Đỗ Cửu chăm chú, nương theo tay áo rộng ngắm nghía tay y.
Ma đạo tấn công như vũ bão khiến chính đạo tổn thất càng thêm trầm trọng, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên không dứt.
Khúc Tòng Dung bị hai tu sĩ ma đạo vây đánh, không hay không biết bị dồn tới rìa di chỉ tự lúc nào, nàng vội hoảng sợ kêu lên: "Sư huynh cứu ta!"
Bành Trấn Nguyên lập tức đẩy lùi một ma tu đi qua giúp nàng, ngay lúc đó Khúc Tòng Dung nhân cơ hội tránh né thoát ta, không nói tiếng nào bỏ chạy mất.
"Sư muội!" Bành Trấn Nguyên không thể tin nổi.
Nhưng mà Khúc Tòng Dung cũng không đi được bao xa, một cái bóng màu xanh lơ vụt qua, tốc độ bay rất nhanh khiến Khúc Tòng Dung bị đánh không trở tay kịp, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Đỗ Cửu vẫn luôn chú ý tới Khúc Tòng Dung tất nhiên thấy rõ được từ đầu tới đuôi, cái bóng màu xanh kia là một tu sĩ trẻ, một đòn trên không của hắn không hề nương tay làm Khúc Tòng Dung chết ngay tại chỗ, sau đó mang theo thi thể nàng ta hô to: "Khúc Tòng Dung đã bị ta chém chết, mong rằng đạo hữu tuân theo hứa hẹn!"
"Được!" Sóng gió trong lòng Đỗ Cửu ngừng hẳn lại, nếu lúc trước y còn lo cho vấn đề tâm tính của Tiểu Tần, sợ giết chết Khúc Tòng Dung sẽ ảnh hưởng tới cơ duyên phía sau, nhưng bây giờ thì đương nhiên không cần lo lắng, y dần dần cảm giác được cái gọi là Đại Tần trở về không phải là thay đổi Tiểu Tần mà là lấy lại ký ức từ từ, do vậy càng không bận tâm tới nữa.
Hắc Bạch Song Sát lại ra tay trở lại, tu sĩ ma đạo kinh hoảng thất thố, ai nhanh trí đã bỏ chạy ngay lúc Khúc Tòng Dung bị giết, kẻ cầu may hoặc chạy không kịp đều bị Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu đánh chết trong chốc lát.
Toàn bộ di tích nhanh thoáng chốc còn ma tu, chỉ còn lại tu sĩ chính đạo.
Đỗ Cửu cất pháp bảo nhìn quanh một vòng, những người có hào quang nhân vật phụ quả nhiên còn sống, đương nhiên trừ Khúc Tòng Dung ra.
Ánh mắt những tu sĩ kia có phẫn hận có cảm kích cũng có hờ hững nhưng không ai dám phản kháng, thậm chí có vài người bước tới lôi kéo làm quen, bọn họ không dám tùy tiện tiếp cận Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu nên bèn chọn hai đàn em đi theo Đàm Song, mà cảnh này khiến hai người nọ đứng ngồi không yên.
Đỗ Cửu không thèm để ý, nhìn thanh niên giết Khúc Tòng Dung kia: "Lát nữa ngươi đi vào với chúng ta."
Mặc kệ lý do vì sao thanh niên này ra tay với Khúc Tòng Dung nhưng đã giúp y một chuyện, Đỗ Cửu rất vui nên cũng không ngại kéo hắn theo.
Đỗ Cửu e ngại sư phụ Khúc Tòng Dung nên không muốn tự mình ra tay, mà cũng không giết hết những người ở đây diệt khẩu, nhưng thanh niên này giết Khúc Tòng Dung lại là sự thật đã bị ghi vào thẻ giám sát, một khi hắn ra ngoài đoán chừng sẽ bị trả thù ngay, y không ngại giúp hắn một phen.
Thanh niên hiển nhiên cũng hiểu rõ, sở dĩ hắn liều mạng giết chết Khúc Tòng Dung là vì người con gái bên cạnh mình.
Thanh niên hành lễ: "Tại hạ Tạ Sùng diện kiến đạo hữu."
Đỗ Cửu gật đầu, sắp xếp rõ ràng: "Ngươi cứ đi theo ta, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Trận chiến này kết thúc thì ngày cũng ngả về tây, cuối cùng tháp Cửu Trọng mở ra, Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu dẫn đầu đám người tiến vào trong tháp.
Tháp Cửu Trọng nhìn tên đoán nghĩa có chín tầng, nhưng mà tu sĩ tiến vào cùng lắm chỉ lên được tầng thứ năm, Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu có kinh nghiệm lần 2 nên lên thẳng tới tầng sáu.
Bọn họ chỉ dẫn theo Đàm Song và vợ chồng Tạ Sùng, còn về hai đàn em của Đàm Song có thể dẫn bọn họ vào tháp đã là cạn tình cạn nghĩa rồi.
Nhìn biển ghi tên tầng sáu vợ chồng Tạ Sùng lắp bắp kinh hãi, mà sau khi khiếp sợ lại có thêm chút lòng tin, Đàm Song được hệ thống dạy dỗ đã sớm tin tưởng Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu không chút nghi ngờ, hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên.
"Đừng quá kinh ngạc cũng đừng hỏi nhiều, các ngươi chỉ cần biết được ta sẽ đảm bảo các ngươi có thể bình an trở ra là được." Đỗ Cửu bâng quơ nói một câu xem như giải thích.
Vợ chồng Tạ Sùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tới khi cửa tháp đóng lại cũng không sợ hãi mà hỏi thêm.
Một lần ở lại đã là 5 năm.
Lúc này không có Khúc Tòng Dung quấy rầy nên người kẹt lại thiếu đi Vân Chỉ Nhu và Nhan Lăng Nhi mà lại dư ra Đàm Song cùng vợ chồng Tạ Sùng. Tuy Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu định ra ngoài sớm nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn tháp Cửu Trọng ít nhất cũng tốn 5 năm.
Không phải là do luyện hóa tốn thời gian mà là cần Tần Cửu Chiêu đột phá lên chân nhân trước, tháp này có hạn chế chỉ có chân nhân mới có thể luyện hóa.
Linh khí trong tháp thong thả chảy xuôi, cũng may là Đỗ Cửu chuẩn bị đủ linh thạch và đan dược, Tần Cửu Chiêu vất vả bế quan 3 năm cuối cùng cũng thành công đột phá chân nhân, sau đó lại dùng 2 năm luyện hóa tháp Cửu Trọng.
Sau đó thông qua tháp trấn áp trận truyền tống thượng cổ rời khỏi chiến trường.
"Nơi này là..."
Ánh sáng trận truyền tống tan đi, cảnh vật xa lạ hiện ra trước mắt.
Không giống với Đàm Song và vợ chồng Tạ Sùng đang nghi ngờ, Đỗ Cửu cùng Tần Cửu Chiêu nhìn nhau, khung cảnh này với hai người cực kỳ quen thuộc, là Bắc Vực.
Ở tại nơi này Tần Cửu Chiêu quật khởi, tốn 50 năm trở thành cư sĩ sau đó bị đuổi giết một đường về lại Trung Châu, lại bị Khúc Tòng Dung đuổi giết sang Tây Mãng sau đó bắt đầu tự tay thành lập Nhược Phù, sau đó lại...
Sau đó Đỗ Cửu bị hắn trói lại nhốt vào phòng tối, cốt truyện toang hẳn.
Lúc này hiển nhiên Tần Cửu Chiêu cũng nhớ tới đoạn ký ức ở Bắc Vực này, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Hắn không biết suy nghĩ trong lòng Đỗ Cửu, nhưng với hắn mà nói 50 năm ở Bắc Vực là 50 năm vui vẻ nhất cuộc đời hắn.
Vân Chỉ Nhu và Nhan Lăng Nhi có môn phái cùng người thân, ra khỏi trận truyện tống không thể không rời đi báo bình an ngay, chỉ còn lại hắn và A Cửu hai người cùng nhau ở tại Bắc Vực 50 năm.
Bọn họ cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh, thăm dò bí ẩn Bắc Vực, cùng nhau tìm kiếm dò hỏi di chỉ tiên nhân thượng cổ, cùng nhau giết người cùng nhau bị đuổi giết.
Cho dù hắn biết A Cửu có mục đích khác nhưng với hắn mà nói 50 năm này thật sự là 50 năm vui vẻ nhất, nếu không phải A Cửu cứ nhắc tới cốt truyện mãi hắn thậm chí không muốn rời đi.
Từng hình ảnh quá khứ thoáng qua trong đầu, lòng hắn mềm mại nắm lấy tay Đỗ Cửu: "Lần này tới đây không phải Tần Cửu Chiêu và Diệp Bình Chi, mà chỉ là Tần Cửu Chiêu và Đỗ Cửu!"