Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 40: Lời thoại



Lúc Lâm Tuyết Phong gọi Lục Hành Chỉ, Trình Hề láng máng có chút linh cảm, lúc nhìn thấy là cậu ta thật, cậu vui vẻ nói: “Anh Lục, hóa ra là anh! Em đã bảo mà, sao lại có nhiều đạo diễn nổi tiếng họ Lâm như vậy chứ!”

“Phải, trùng hợp thật,” Lục Hành Chỉ cầm lấy kịch bản trong tay Lâm Tuyết Phong: “Em diễn… nam ba Chu Minh Sinh?”

“Vâng. Anh Lục, anh đến hôm nào thế?”

“Anh đến hôm qua, thấy khoảng thời gian này em khá bận, nên anh không kể cho em nghe.”

Trả lời xong, Lục Hành Chỉ chuyển hướng qua Đào Thời Diên.

Lúc gọi video với Trình Hề, Đào Thời Diên từng nhìn thấy diện mạo của Lục Hành Chỉ. Nhưng vì Trình Hề che quá kín, nên Lục Hành Chỉ chỉ biết người gọi video với Trình Hề là một người đàn ông trông rất có khí chất, chứ không biết cụ thể là ai.

Ở nước ngoài cậu ta cũng thường xuyên quan tâm đến tin tức trong nước, đặc biệt là sau khi biết được Trình Hề vào giới giải trí qua lời kể của người lớn trong nhà, cậu ta còn cố ý tải hàng loạt phần mềm như weibo, ứng dụng của Đông Tranh TV v..v.., nếu được nhìn rõ thì không thể không nhận ra đối phương chính là ảnh đế Đào Thời Diên tiếng tăm lừng lẫy.

Không biết vì sao, cậu ta có thể cảm nhận được thái độ của vị ảnh đế này dành cho mình không đủ thân thiện. Nhưng đối phương là bạn của Tiểu Hề, nếu hai người đối chọi gay gắt, Tiểu Hề bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử.

Cậu ta không muốn làm Tiểu Hề khó xử.

“Nghe tên ảnh đế Đào đã lâu,” Lục Hành Chỉ lịch sự giơ tay ra: “Hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”

Vừa nãy nghe Trình Hề cứ một tiếng lại một tiếng gọi “Anh Lục”, vẻ mặt của Đào Thời Diên ngày càng lạnh đi, anh bỏ qua tay Lục Hành Chỉ: “Không cần phải khách sáo, bạn của Trình Hề cũng là bạn của tôi.”

Lời nói này, giống như kiểu Trình Hề là vật sở hữu của anh vậy. Dù không hiểu trọng tâm câu chuyện lắm, thì Trình Hề cũng có thể cảm nhận được chỗ nào đó sai sai, bèn liếc Đào Thời Diên một cái.

Đào Thời Diên giả vờ như không thấy, chẳng hề bị lay động.

Hết cách rồi, Trình Hề đành kéo kéo góc áo anh: “Cưa cưa.”

Thế này cũng không tệ lắm.

Đào Thời Diên cũng không muốn làm Trình Hề khó xử, bề ngoài thì tỏ ra thân thiện, nhưng thật ra là ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe miệng nhìn Lục Hành Chỉ.

Một cuộc đối thoại làm Cam Nhỏ chết lặng cuối cùng cũng kết thúc, còn một lúc nữa mới tới thời gian làm lễ khai máy, nên Lâm Tuyết Phong đích thân dẫn Trình Hề đi làm quen với phim trường.

Trên đường đi ông hỏi quan hệ giữa Trình Hề và Lục Hành Chỉ, bởi vì không muốn tiết lộ gia cảnh, nên Trình Hề nói dăm ba câu lừa gạt cho qua chuyện.

Khoảng hai rưỡi chiều, giới truyền thông lần lượt có mặt. Đúng ba giờ, lễ khai máy chính thức bắt đầu.

《Liệp Nhật》 là tác phẩm đầu tiên của Lâm Tuyết Phong sau bảy năm vắng bóng, nên rất được giới truyền thông chú ý. Thêm vào Đào Thời Diên gia nhập, Trình Hề lần đầu đóng phim, sự hợp tác thứ hai của Lâm Tuyết Phong và Đào Thời Diên..v..v.. nên mỗi đài truyền hình, nền tảng, phóng viên của báo miệng, báo giấy chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài, chẳng bao lâu sau ‘lễ khai máy của 《 Liệp Nhật 》’ đã lên hotsearch.

Thắp hương, vái lạy Quan Nhị Gia, vén vải đỏ trên máy quay ra, xong xuôi một loạt thủ tục, trợ lý của Lâm Tuyết Phong đứng ra chiêu đãi giới truyền thông có mặt tại hiện trường, còn bản thân Lâm Tuyết Phong thì gọi nam chính và các diễn viên đóng vai phụ quan trọng vào phòng nghỉ, bắt đầu lần đọc kịch bản đầu tiên.

Buổi đọc kịch bản là mọi người cùng ngồi lại một chỗ với nhau, nghiên cứu lời thoại nhân vật của mình. Thứ nhất là có thể khắc sâu ấn tượng về lời thoại đó, để chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai; Thứ hai là nếu có gì không hiểu thì mọi người có thể đề xuất ý kiến tham khảo hoặc tư vấn cho nhau.

Hoàn cảnh ở giáp biên giới Miến Điện rất hạn chế, điều kiện của đoàn phim cũng tương đối khó khăn, mọi người ngồi hết trên mặt đất, chia làm hai hàng. Lâm Tuyết Phong kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống đối diện với mọi người, liếc nhìn kịch bản: “Ngày mai quay cảnh 36, là cảnh quay của Chu Minh Sinh. Tiểu Trình, cháu đọc trước đi.”

Trình Hề: “…………….”

CLGT?!

Trình Hề chưa từng tham gia buổi đọc kịch bản nào cả, bắt cậu đọc mở đầu khó tránh khỏi bị căng thẳng. Đào Thời Diên ngồi ở bên cạnh, cảm nhận được bắp thịt cậu nhóc cứng lại, bèn duỗi tay ra vuốt vuốt sống lưng cậu: “Cứ đọc bình thường là được, tôi sẽ tiếp lời.”

Trình Hề thoáng thả lỏng hơn chút, bèn đọc ba câu thoại của Chu Minh Sinh.

Như lời Đào Thời Diên đã nói, anh nhanh chóng đọc lời thoại của nam chính Vệ Lâm. Sau khi đọc một vài cảnh, Lâm Tuyết Phong, Đào Thời Diên, và ngay cả bản thân Trình Hề cũng phát hiện ra vấn đề.

—— Cậu không biết đọc lời thoại.

Trình Hề chưa từng được đào tạo bài bản, đặc biệt là giọng hát của ca sĩ hay thay đổi, vị trí cộng hưởng của các thể loại nhạc cũng khác nhau, làm lời thoại lúc cao lúc thấp lúc lại phiêu phiêu. Hơn nữa không thể hiện được cảm xúc bên trong lời thoại, rất trì trệ và thiếu tự nhiên.

Ngoài công việc, Lâm Tuyết Phong là một bậc cha chú cực kỳ hiền lành. Nhưng lúc đang trong thời gian quay phim, ông lại nổi tiếng là người cực kỳ nghiêm khắc.

“Lời thoại không đạt,” Lâm Tuyết Phong nghiêm túc nói: “Chẳng có câu nào có trọng điểm cả.”

Trình Hề im lặng một lát rồi nói: “Xin lỗi đạo diễn Lâm, cháu sẽ cố gắng luyện tập.”

“Chỗ nào không hiểu thì hỏi những người khác trong đoàn, không được nữa thì tới tìm tôi.”

Trình Hề “Vâng” một tiếng.

Trong công ty có một vài người biết thân phận của Trình Hề, vì gia thế của cậu, nên chưa bao giờ có ai phê bình cậu ở trước mặt nhiều người như thế này.

Cậu vốn là một người sĩ diện, không thể nói là không khó chịu được. Nhưng đạo diễn Lâm mắng không sai, cậu đọc lời thoại nghe rất ngốc.

Tất cả đều quá kém.

…….Mịa nó, Trình Hề cậu không sợ trời không sợ đất, chẳng nhẽ lại không đọc được lời thoại sao?!

Từ chối lời mời đi ăn tối của mấy người bạn mới, Trình Hề cầm kịch bản, nghiến răng nghiến lợi đi về căn phòng của mình trong khách sạn.

Nơi ở là do đoàn phim quyết định, điều kiện ở giáp biên giới Miến Điện rất nghèo nàn, không có khách sạn cao cấp. Vấn đề vệ sinh của khách sạn ở mức có thể chấp nhận được, còn cơ sở vật chất bên trong thì chỉ có thể dùng hai từ ‘đơn sơ’ để miêu tả thôi.

Trình Hề có yêu cầu rất cao đối với môi trường ngủ, nhưng lần này lại không nói gì, cậu đặt mông ngồi trên ghế, cầm kịch bản bắt đầu gọt giũa.

Trước khi đến đây cậu đã làm bài tập, để tìm hiểu cảm xúc của nhân vật, cậu đã đặc biệt viết lại tiểu sử của Chu Minh Sinh, cậu hiểu rất rõ Chu Minh Sinh, nhưng lại không thể nào diễn đạt được.

7h tối, Triệu Tiểu Đào gõ cửa: “Trình Nhi, nghe nói cậu chưa ăn cơm, anh gọi thức ăn ngoài cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

Trình Hề: “Cảm ơn, không ăn.”

8h tối, Lục Hành Chỉ gõ cửa: “Tiểu Hề, anh có đem theo chăn ga gối đệm sạch sẽ, đổi cho em nhé.”

Trình Hề: “Cảm ơn, không cần.”

9h tối, Đào Thời Diên và Thang Vũ Khuynh ôn chuyện cũ ở bên ngoài xong, cùng nhau đi về khách sạn.

Trước đây bọn họ từng hợp tác với nhau, đều đánh giá cao tính cách cũng như kỹ năng diễn xuất của đối phương, mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc, là một trong số ít những người bạn mà Đào Thời Diên có trong giới giải trí.

Đang đi, Thang Vũ Khuynh chợt chậc lưỡi: “Thời Diên, cậu có việc à!”

“Không có,” Đào Thời Diên hỏi: “Sao thế?”

“Anh thấy cậu thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, nên tưởng là có người giục cậu về.”

Giục anh về?

Đào Thời Diên cũng tưởng là sẽ có người giục mình về.

Ví dụ như một anh bạn nhỏ vừa bị phê bình nào đó.

Lời thoại nói đơn giản thì đơn giản, mà nói khó thì cũng khó, nếu tự mình tìm hiểu thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Mà ngày mai đã quay phim rồi, rõ ràng không còn nhiều thời gian cho Trình Hề suy nghĩ.

Thay vì tự mình suy nghĩ, thì không bằng đi tìm giáo viên để hướng dẫn.

Mà trong đoàn phim này, người thành thạo việc đọc lời thoại mà Trình Hề quen chỉ có một mình Đào Thời Diên, anh cứ tưởng anh bạn nhỏ sẽ gọi đường dây nóng cho mình để xin giúp đỡ.

Vậy mà giờ đã sắp 9h rồi, điện thoại di động cách mấy phút sẽ có một tin nhắn, chỉ không nhìn thấy avatar Vua Sư Tử mà thôi.

Chẳng nhẽ…. đi tìm Lâm Tuyết Phong rồi?

Diễn viên mà tới phòng đạo diễn vào ban đêm thì không phải là chuyện gì tốt, Đào Thời Diên tìm wechat của Lâm Tuyết Phong ra.

Năm phút sau, Lâm Tuyết Phong trả lời:

Bình thường tổ đạo diễn mà họp thì sẽ lằng nhằng rất lâu, xem ra cậu nhóc không ở chỗ Lâm Tuyết Phong rồi.

Liệu có…. đi tìm Lục Hành Chỉ không nhỉ?

Lục Hành Chỉ học chuyên ngành đạo diễn, cũng hiểu biết về phương diện lời thoại, nhưng chắc chắn không thành thạo, càng không thể có kinh nghiệm bằng anh được.

Đào Thời Diên khẽ nhíu mày —— có ảnh đế đây thì không học, lại đi tìm một đạo diễn thực tập, sóng não của anh bạn nhỏ hơi sai nhỉ?

“Thời Diên.”

Lúc này Thang Vũ Khuynh cắt đứt dòng suy nghĩ của anh: “Hôm nay tôi thấy cậu tới đây cùng Tiểu Trình, quan hệ của hai người không tệ nhỉ.”

“Ừm, quen nhau khi quay show thực tế.”

Thang Vũ Khuynh: “Anh thích Tiểu Trình ——”

Đào Thời Diên liếc anh ta một cái.

“….Năng lượng không chịu thua trên người cậu ấy.”

Thang Vũ Khuynh dừng một lúc rồi nói: “Ban nãy sao cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn anh? Làm anh tưởng anh cướp vợ của cậu nữa chứ.”

Đào Thời Diên cười nhạo: “Có lẽ nhận thức của anh về bản thân mình không đủ rõ ràng.”

Thang Vũ Khuynh: “…….”

“Được rồi được rồi, anh không cướp được vợ của cậu, anh là tên thất bại thảm hại. Vậy cho anh hỏi, bao giờ ảnh đế Đào mới tìm vợ vậy? Anh đang đợi uống rượu mừng đây này….”

Trong lúc nói cười, hai người bước vào khách sạn.

Khách sạn có tổng cộng ba tầng, là người nổi tiếng nhất trong đoàn phim 《Liệp Nhật》, đương nhiên đoàn phim sẽ sắp xếp cho Đào Thời Diên căn phòng tốt nhất trên tầng ba, bên cạnh phòng của Lâm Tuyết Phong. Thang Vũ Khuynh cũng ở tầng ba, các vai phụ quan trọng như Trình Hề thì ở tầng hai.

Lúc bước lên cầu thang, Đào Thời Diên đứng ở phía xa thấy cửa phòng cậu nhóc đóng chặt, hình như không có ai bên trong, sắc mặt anh hơi trầm xuống.

Dì quét dọn vệ sinh đang lau sàn, anh nghĩ đến chuyện gì đó, bèn thấp giọng hỏi: “Chào dì, cháu ở phòng 303, cho cháu hỏi có ai tới tìm cháu không ạ?”

“Không có.”

Đào Thời Diên: “….Không có thật ạ?”

“Lúc chưa tới quét dọn ở đây tôi nghỉ ngơi trên tầng ba, chẳng nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào!”

OK, fine, mặt Đào Thời Diên lại càng sa sầm.

Anh vốn đoán Trình Hề không tìm thấy mình mới đi tìm Lục Hành Chỉ, xem ra là đoán sai rồi.

Nhưng nếu bàn về mức độ khó dễ của lời thoại trong 《Liệp Nhật》, thì nam chính Vệ Lâm đứng thứ nhất, Chu Minh Sinh tính cách mất tự nhiên sẽ đứng thứ hai, chỉ dựa vào trình độ không chuyên của Trình Hề và Lục Hành Chỉ, chắc chắn sẽ không hiểu được.

Hừ, tôi không tin đêm nay cậu sẽ không tới tìm tôi.

Trình Hề đúng là không hiểu, sau khi luyện tập hơn ba tiếng, còn thay đổi cả cách hát của mình, cậu vẫn cảm thấy rất gượng gạo.

Cậu vốn định đi hỏi Đào Thời Diên, nhưng vừa nghĩ tới việc phải ở riêng với Đào Thời Diên, cậu lại nhớ tới nhiệt độ tối hôm qua lúc anh nắm cổ tay mình.

Nóng lắm luôn, nóng đến mức đến giờ… cậu vẫn cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Che gò má ngập ngừng cả buổi, cuối cùng Trình Hề vẫn quyết định không đi tìm.

Thế là đợi đến 10h tối, Đào Thời Diên vẫn không nghe thấy tiếng gõ cửa, mà avatar Vua Sư Tử cũng chẳng có động tĩnh gì.

11h tối, Lâm Tuyết Phong ở phòng bên cạnh đã quay về, Thang Vũ Khuynh đánh răng rửa mặt xong cũng tắt đèn đi ngủ, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không vang lên.

11h30, Trình Hề ngồi lâu quá nên đau xương cụt, cậu quyết định đứng dậy đi qua đi lại.

“Cốc cốc cốc.”

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Đào Thời Diên dựa vào khung cửa, vô cảm nói: “Tôi tức ngực.”

Số lượt thích Đang tải...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv