Hà Nại đứng rửa chén đĩa, không hiểu sao trong lòng có chút hoảng hốt, trượt tay một cái, cái đĩa trên tay rơi xuống đất bể nát. Hà Nại sốt ruột ngồi xổm xuống nhặt lấy, có lẽ do động tác quá vội, trên tay liền xuất hiện vết thương.
"Tê..." Hà Nại một bên tự trách mình bất cẩn, một bên vừa đi tìm băng keo cá nhân.
Đêm nay Hà Nại vẫn luôn trông chừng điện thoại, tuy đã buồn ngủ tới lợi hại, nhưng lại sợ lỡ mất cuộc gọi của Tôn Hối, nhưng chờ thế nào cũng không thấy điện thoại vang lên.
Bình thường bất luận là Tôn Hối trực đêm hay Hà Nại trực đêm, chỉ cần hai người không ở nhà cùng lúc, Tôn Hối nhất định sẽ gọi điện cho Hà Nại. Nếu như là thường ngày, vừa tới bệnh viện Tôn Hối đã gọi điện cho Hà Nại, dặn dò cậu đắp kĩ mền và vân vân, sau là chúc ngủ ngon.
Nhưng hôm nay Hà Nại chờ mãi vẫn không thấy Tôn Hối gọi đến, cậu đã thử gọi cho Tôn Hối, nhưng đầu dây bên kia chẳng có ai tiếp. Hà Nại bắt đầu nghi ngờ liệu có phải điện thoại của mình hỏng rồi không, Hà Nại dùng cả điện thoại bàn mà vẫn không ai bắt máy.
Có lẽ là có ca giải phẫu khẩn cấp đi, Hà Nại thất vọng đoán mò rồi ngủ đi lúc nào không biết, có điều Hà Nại để chuông điện thoại ở mức to nhất, còn đặt ở bên gối đầu, như vậy chỉ cần điện thoại reo lên cậu sẽ tỉnh ngay. Nhưng ngủ một giấc đến sáng, Tôn Hối vẫn không gọi đến.
Hà Nại lo lắng gọi lại lần nữa, bên kia truyền đến giọng nhắc nhở máy móc lạnh băng. Bỗng nhiên Hà Nại không nhịn được nghĩ lung tung, từ sau khi Phương Luân tới, Tôn Hối đột nhiên mất tích, không gọi điện cho cậu, cậu gọi lại cũng không bắt máy...
Bất ngờ hơn là, Tô Học tự dưng lại chạy tới đòi đưa cậu đến công ty. Hà Nại thấy hai vành mắt Tô Học đen sì, nhìn cũng biết là đêm qua không ngủ được, tám phần mười là vừa trực đêm về.
Hà Nại không nhịn được hỏi tới Tôn Hối, Tô Học mệt mỏi cười cười nói Tôn Hối được mời đi tham gia hội chẩn, sáng sớm hôm nay đã đi, còn nói Tôn Hối dặn Hà Nại không cần lo lắng, mấy ngày nữa sẽ trở về.
*Hội chẩn là hình thức tập trung tài năng trí tuệ của bác sĩ để cứu chữa người bệnh kịp thời, trong những trường hợp:
Khó chẩn đoán và điều trị.
Tiên lượng dè dặt.
Cấp cứu.
Chỉ định phẫu thuật.Hội chẩn phải được chuẩn bị chu đáo và đảm bảo các thủ tục qui định.
Hà Nại luôn cảm thấy kì lạ chỗ nào đó, nhưng không biết kì lạ ở chỗ nào.
Nhìn bộ dáng đã muốn hỏng bét của Tô Học, nhưng vẫn kiên trì đưa đưa Hà Nại đến công ty, Tô Học nói y đã đồng ý với Tôn Hối, trong lúc Tôn Hối không có ở đây phải chăm sóc thật tốt cho cậu. Hà Nại nghe như thế thì có chút cao hứng lại có chút lo lắng, không liên lạc được với Tôn Hối làm cho Hà Nại cảm thấy bất an, trái tim như treo lơ lửng trên không, thế nào cũng không thể đặt xuống được.
Mãi đến tận chiều, Hà Nại rốt cục cũng nhận được điện thoại của Tôn Hối, lúc này cậu mới yên lòng. Tôn Hối nói thành phố bên cạnh có một bệnh nhân bị bệnh nan y, trùng hợp là hướng nghiên cứu của anh cũng có liên quan đến căn bệnh này, cho nên người ta mới mời anh đến hội chẩn. Tôn Hối ở đây cũng được coi là có chút danh tiếng, lúc trước có một bệnh viện khác mời anh đi hội chẩn, cho nên Hà Nại mới không nghi ngờ. Chỉ là nghe giọng nói Tôn Hối có chút yếu ớt, lo lắng anh quá mệt nhọc, không nghĩ sẽ chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh, chỉ dặn dò anh phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cúp điện thoại, tâm tình Hà Nại rất tốt. Tuy rằng không được nhìn thấy Tôn Hối tới tận mấy ngày, nhưng Tôn Hối nói mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho cậu, còn nói chỉ cần hội chẩn vừa kết thúc sẽ lập tức về ngay.
Lúc trước phòng bảo vệ còn có phó phòng, phó phòng cùng trưởng phòng thường thay phiên nhau trực. Nhưng mà từ sau khi phó phòng đó bị thôi việc, cái chức này vẫn để trống, mà trưởng phòng cũng không trực ca đêm nữa, chỉ trực ca sáng mà thôi.
Hà Nại sau khi nhận chức, đáng lẽ cậu và trưởng phòng phải thay nhau, một người trực ca đêm, một người trực ca sáng. Có lẽ bởi vì Từ Mỹ Sa không cho Hà Nại trực ca đêm, cho nên đổi lại Hà Nại trực ca sáng còn trưởng phòng thì trực ca đêm, sau chuyện này, Hà Nại tan ca rất đúng giờ, giống như một công nhân viên chức thực sự.
Hơn nữa sau khi thăng chức, Hà Nại không cần phải thay phiên canh cổng nữa, chỉ cần ngồi trong phòng điều khiển nhìn vào camera quan sát hoặc ngồi ngẩn người cũng được. Nhưng mà thanh nhàn như vậy lại làm cho Hà Nại cảm thấy có chút không thoải mái, làm cho câu không thể thích nghi được. Hà Nại vừa mới uống được một hớp nước, đã có người nhanh tay rót thêm cho cậu, Hà Nại vất vả lắm mới để nước nguội bớt, ai ngờ để người khác thấy được, liền rót thêm nước sôi cho cậu, làm cho Hà Nại dở khóc dở cười.
Những người ở bộ phận khác cũng chạy tới tìm cậu thấy sang bắt quàng làm họ, tìm hiểu tin tức, hoặc là hỏi vài cái gì đó. Hà Nại không biết nói gì, cũng không biết có thể nói cái gì, chỉ đành yên lặng mà nghe, chờ bọn họ cảm thấy mất hứng rồi rời đi.
Bất quá từ khi thăng chức, chỗ có lợi nhất là căn tin. Mỗi lần đi ăn, đại sư phụ trong căn tin lúc nào trông ngóng cậu, cho cậu thêm rất nhiều thức ăn, cậu ăn bao nhiêu cũng không ai nói gì, thậm chí còn có thể mang đi mấy cái bánh bao. Chỉ có điểm này là làm cho Hà Nại cảm thấy thăng chức thật tốt.
Tôn Hối nói mấy ngày nữa sẽ về ngay, thế nhưng cả nửa tháng vẫn không thấy bóng người. Hà Nại hỏi cụ thể anh ở nơi nào, Tôn Hối đều cố ý chuyển đề tài, chờ lúc Hà Nại nhớ ra thì cuộc gọi đã kết thúc từ rất lâu.
Nửa tháng không có Tôn Hối ở bên cạnh, Tô Học vẫn luôn tiện đường đưa Hà Nại đi làm, một đến hai đi, cậu ngày càng thân với Tô Học. Còn Tôn Hối, đôi khi gọi điện, hai người sẽ rơi vào trầm mặc. Hà Nại vẫn luôn cảm thấy, Tôn Hối phảng phất ngày càng cách xa cậu, chỉ có Tô Học là nói Tôn Hối rất yêu cậu.
Hôm nay Hà Nại cũng không nhịn được muốn hỏi tại sao Tô Học lại khẳng định Tôn Hối rất yêu cậu, muốn hỏi xem Tôn Hối đã nói cái gì. Nhưng mấy lời này cậu lại ngượng ngùng không dám nói, nín mấy ngày nay, cuối cùng Hà Nại nghĩ, lúc ăn cơm nói sẽ thích hợp hơn, hơn nữa nợ Tô Học nhiều như vậy, mời người ta ăn bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên.
Tô Học cũng không chối từ, y cảm thấy lần này đặc biệt không cần "Tiện đường" nữa, cho nên liền trực tiếp đến công ty đón Hà Nại, ai biết lại bị Từ Mỹ Sa bắt gặp.
Hà Nại vừa ngồi xuống chỗ phó lái, cửa còn chưa kịp đóng, Từ Mỹ Sa liền ba chân bốn cẳng vọt lên, thì cửa xe đã bị đóng lại.
Từ Mỹ Sa cười duyên với Tô Học một cái, còn quăng thêm cái mị nhãn, ôn nhu nói: "Vương tử tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."
Mỗi ngày khi Hà Nại tan tầm, Từ Mỹ Sa liền đi theo canh chừng xung quanh, nhưng mỗi lần đều thấy Hà Nại đi tới trạm tàu điện ngầm. Cô ngồi xổm lâu như vậy, rốt cục vẫn không gặp được Tô Học.
Tô Học phát tởm mà run lên, lễ phép nói: "Xin chào, tôi là Tô Học. Thật hân hạnh được biết cô, gặp lại sau."
"Tô tiên sinh, chúng ta quả nhiên là vừa gặp như đã quen, tôi cảm thấy rất cao hứng. Hôm đó chúng ta tạm biệt nhau, bây giờ lại gặp, nhất định là do trời định. Nếu chúng ta có duyên như vậy, không bằng cùng đi ăn tối đi?" Từ Mỹ Sa ngọt ngào muốn trực tiếp nhào lên xe, cô tranh thủ liếc mắt ra hiệu với Hà Nại, nhưng Hà Nại là một tên ngốc không hiểu chuyện, Từ Mỹ Sa hận không thể bóp chết cậu, lườm Hà Nại một cái, gằn giọng: "Để tôi ngồi phía trước."
Hà Nại sửng sốt một chút, Tô Học vội vàng nói: "Khoan đã, Từ tiểu thư, cám ơn ý tốt của cô. Chúng tôi bây giờ đi họp mặt bạn bè, tôi đặc biệt đến đây đón Hà Nại. Bọn tôi không đi không được, hay là để hôm sau đi."
"Họp mặt bạn bè?" Đầu óc Từ Mỹ Sa xoay một vòng, lập tức nói: "Tôi và Hà Nại cũng là bạn a, bây giờ cũng là bạn của Tô tiên sinh không phải sao? Vậy tôi tham gia cũng không có vấn đề chứ?"
"Nhưng..."
"Được gặp thêm bạn bè mới cũng rất tốt, lần họp mặt này cứ để tôi trả nợ chuyện lần trước." Tô Học còn chưa nói hết, Từ Mỹ Sa đã tiếp lời. Từ Mỹ Sa thấy ngồi phía trước không có hi vọng, nhưng không để vụt mất cơ hội, liền xoay người mở cửa sau, nhanh chóng đặt mông ngồi vào. Động tác của Từ Mỹ Sa gọn gàng nhanh lẹ, đơn giản là không để cho hai người kia có cơ hội từ chối.
Lần này không chỉ có Tô Học, Hà Nại cũng muốn trợn trắng mắt, đã từng gặp qua vô số người chủ động theo đuổi đàn ông, nhưng vẫn chưa thấy ai mạnh bạo ương ngạnh như vậy. Từ Mỹ Sa tốt xấu gì cũng là người thừa kế Từ thị, có cần mặt dày như vậy không?
Hà Nại vừa muốn nói gì đó, Tô Học đã mỉm cười nói trước: "Chúng tôi chỉ họp mặt có ba bốn người, thêm một người cũng không có gì, nhưng mà hôm nay mời khách lại là Từ Hâm. Không sao chứ?"
Từ Mỹ Sa trong có chút hồi hộp, khẽ cắn răng nói: "Được a, chị em tôi từ trước cũng có chút hiểu lầm, vừa vặn hôm nay có thể nói chuyện một chút."
Tô Học ra hiệu cho Hà Nại đóng cửa xe lại, thật sự khởi động xe hướng về phía nhà Từ Hâm. Mặc dù muốn đuổi Từ Mỹ Sa xuống xe rất đơn giản, nhưng là cô ta quả thực là mặt quá dày, mà trên xe còn có Hà Nại, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho Hà Nại. Tới lúc đó ép Hà Nại làm việc tới bù đầu, Tôn Hối không giết y mới là lạ. Cho nên Tô Học nghĩ, chỉ có một biện pháp tốt nhất, là để Từ Hâm ra tay.
Tô Học mang Hà Nại cùng Từ Mỹ Sa đến một nhà hàng nhỏ gọi là "Vì bạn dừng lại" ở gần nhà Từ Hâm, bất quá y không có ý định để Từ Mỹ Sa đi vào, dừng xe trước cửa nhà hàng không xa, y nói tự mình đi vào đặt phòng.
Từ Mỹ Sa ân cần muốn cùng đi, kết quả Tô Học ngẩng đầu liếc cô ta một cái, lạnh nhạt bảo Từ Mỹ Sa và Hà Nại chờ ở chỗ này. Tô Học hung ác nhìn cô ta, Từ Mỹ Sa cảm thấy sống lưng rét lạnh, sợ đến nỗi không dám đòi đi nữa.
Tô Học rốt cục cũng thoát khỏi Từ Mỹ Sa, y đứng gần bãi đổ xe gọi cho Từ Hâm, Từ Hâm vừa nghe quả nhiên là nổi giận đùng đùng. Hắn vốn trong lòng đã bực bội, Từ Mỹ Sa dám mơ ước người đàn ông của hắn, hôm nay lại nghe Từ Mỹ Sa mặt dày đi theo, liền cảm thấy tức đến nổi muốn xì khói. Từ Hâm phun hỏa, giống như núi lửa tuôn trào.
Từ Mỹ Sa ngán ngẩm đứng trước cửa nhà hàng, cô ngẩng đầu nhìn cách trang trí đơn giản, chán ghét bĩu môi, trong lòng thầm chế nhạo từ Hà Nại cho đến Từ Hâm, mời khách mà cũng không dám mời chỗ có đẳng cấp một chút.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hà Nại vang lên, Hà Nại cũng không muốn nghe tiếp Từ Mỹ Sa lảm nhảm "Bàn luận trên trời dưới biển", vội vã nhận điện thoại.
Tôn Hối mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng có quyết định. Hôm nay anh vất vả lắm mới xin được xuất viện, mới vừa về tới nhà, lại phát hiện Hà Nại không ở. Trong lòng anh có chút lạnh, anh vừa chạy đến nhà Tô Học vừa gọi cho Hà Nại.
Tô Học cũng không ở nhà, cũng may là Hà Nại tiếp điện thoại, âm thanh bên kia rất huyên náo, hỏi mới biết thì ra là bọn họ cùng đi ăn cơm.
Ngay lúc này, đầu bên kia truyền đến giọng của Từ Mỹ Sa: "Hà Nại, qua bên kia nhìn đi, chỗ kia có rất nhiều phòng ăn, mau qua đó đi."
Tôn Hối lập tức mất bình tĩnh, sao lại có Từ Mỹ Sa?!
Tuy rằng Hà Nại nói còn có Tô Học, nhưng Tôn Hối luôn có cảm giác bị phản bội, hoặc là nói, có cảm giác tuyệt vọng giống như bị vứt bỏ. Anh cơ hồ muốn từ bỏ ý định lúc trước, xông tới bóp chết Từ Mỹ Sa, sau đó kéo Hà Nại đi, để Hà Nại chỉ yêu mình anh, chỉ có thể yêu anh, tốt nhất là từ nay về sau chỉ có thể nhìn thấy anh.
Nhưng cuối cùng Tôn Hối vẫn nhịn xuống, giống như Hà Tiêu đã nói, nếu vì Hà Nại mà suy nghĩ, thì nên tôn trọng sự lựa chọn của Hà Nại. Hơn nữa bây giờ, cậu ở bên cạnh anh cũng sẽ không an toàn.
Tôn Hối hít sâu một hơi, không có nói cho Hà Nại biết anh đang ở nhà, chỉ là dặn cậu ăn cơm thật ngon, lúc về nhớ cẩn thận.
Từ Mỹ Sa ở bên cạnh còn đang ồn ào, bên kia Từ Hâm đã khí thế ngất trời xông tới.
Hà Nại cúp điện thoại, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, khẩu khí của Tôn Hối ngày càng quỷ dị, phảng phất như cậu sắp phải rời khỏi anh.