Tôn Hối còn đang mơ hồ không hiểu, Hà Tiêu đã làm vẻ mặt đương nhiên nói: "Hai đứa cùng nhau được hai tháng rồi? Vậy cũng được sáu mươi ngày rồi đi."
Tôn Hối ngẩn người, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩ của Hà Tiêu.
"Dựa theo giá thị trường, đàn ông cũng khoảng bảy, tám trăm một đêm..." Hà Tiêu thấy Tôn hối không hiểu chuyện gì, lập tức tăng giá nói.
Tôn Hối bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, anh không tin được những gì mà mình đang nghe, ý Hà Tiêu là gì chứ!!
Hà Tiêu thấy mặt Tôn Hối trong nháy mắt trắng bệch, tưởng mình đã chọc trúng điểm yếu của anh, trong lòng đắc ý, nói tiếp: "Bất quá con trai tôi không phải làm cái nghề này, hơn nữa lớn lên rất nhìn rất được, một đêm một ngàn, không nói thách. Sáu mươi ngày, chính là 60 ngàn, cũng không nhiều, cậu đưa tiền cho tôi xem như hai chúng ta đã thanh toán xong. Tôi cũng tính là người quen, tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu. Tôi mang Hà Nại đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không ý kiến ai."
Tôn Hối căm tức, lúc đầu còn tưởng bà ta vì Hà Nại, ai ngờ lại nói khó nghe như thế. Vừa nghĩ tới ý Hà Tiêu muốn nói giữa anh và Hà Nại chỉ là quan hệ mua bán, Tôn Hối liền muốn phun ra một ngụm máu, quả thực muốn mắng Hà Tiêu máu chó đầy mặt. Nhưng dù sao Hà Tiêu cũng là mẹ của Hà Nại, Tôn Hối hít sâu một hơi, đè xuống phẫn nộ, nỗ lực giữ bình tĩnh: "Tôi và Hà Nại không phải như dì tưởng đâu, chúng tôi yêu nhau nên mới ở cùng nhau."
"Nhá, xem ra cậu ngại mắc nhỉ, muốn trả giá?" Hà Tiêu nặng nề hừ một tiếng, khinh thường nhìn Tôn Hối, "Cậu hỏi lương tâm mình coi, Tiểu Nại có đáng cái giá này hay không!"
"... Dì, tôi không nói cái này." Tôn Hối nhẫn nhịn, chán ghét nói.
"Không phải cái này? Hừ! Đừng giả ngu với tôi!" Hà Tiêu vỗ bàn một cái, "Loại lòng lang dạ thú này tôi đã gặp nhiều người lắm rồi! Các người luôn tìm những cậu bé đáng yêu, đúng là biến thái! Có vài đứa khi làm xong thì thương tích đầy mình?! Thậm chí còn bị lây bệnh, không có tiền trị! Có trời mới biết, hai tháng này Tiểu Nại đã trải qua như thế nào! Con trai tôi không phải dạng người này! Đều là do cậu lừa nó!! Bây giờ ngay cả một phân tiền cậu cũng tiếc, còn muốn chơi miễn phí à! Đáng thương cho Tiểu Nại của tôi... Nha nha nha, nếu nó có gì bất trắc thì sao..."
Hà Tiêu nói nói, đột nhiên bật khóc, hơn nữa càng vỗ bàn càng lớn, sau đó còn không ngừng nói bọn họ đau khổ đáng thương cỡ nào, còn nói Tôn Hối là đồ vô lương tâm, nói một hồi thì không biết nhớ đến cái gì thương tâm, đem đàn ông trong thiên hạ mắng tới máu chó đầy mặt.
Cái cốc trên bàn rốt cục cũng ngã xuống đất, nước văng tung tóe khắp thảm lông, đâu đâu cũng có nước, Tôn Hối xoa xoa huyệt thái dương. Tôn Hối có chút bất đắc dĩ nói: "Dì, dì đừng kích động như thế, đừng khóc. Tôi đối với Hà Nại không phải như thế, cũng không phải... Không phải không chịu trả tiền. Một hồi Hà Nại sẽ trở về, chúng ta có thể từ từ thương lượng. Chỉ cần em ấy nói thế nào, tôi liền làm thế đó, như vậy được chứ?"
"Sao phải chờ Tiểu Nại về?! Tôi biết, trong lòng cậu có quỷ, nói không lại tôi. Tiểu Nại ngốc, cậu cảm thấy nó dễ bắt nạt! Cậu thu lại cái tâm tư đó đi! Lão nương không dễ mắc bẫy!" Hà Tiêu tuy là hung hăng nói như thế, nhưng là chợt nghe chờ Hà Nại trở về, trong lòng bà ta hồi hộp, thậm chí còn len lén liếc về phía cửa.
Hà Tiêu vẫn là sợ Hà Nại trở về, bà ta cuối cùng uy hiếp nói: "Tôi cho cậu ba ngày, nếu như cậu không chia tay với nó, chuyển tiền vào thẻ của tôi, tôi sẽ tố cáo lên cấp trên của cậu!"
Tôn Hối thở dài, nói gì với cấp trên? Nói anh là gay? Anh không nghĩ là sẽ nói dối. Hơn nữa cùng lắm chỉ là đuổi việc, tìm lại công việc mới là được. Vấn đề là, anh mắc gì phải chia tay với Hà Nại!
Tôn Hối nghiêm mặt nói: "Dì, việc này tôi phải cùng Hà Nại thương lượng một chút, dù sao tôi cũng không có lí do chia tay với Hà Nại."
Hà Tiêu hơi nhướng mày, lại tức giận vỗ bàn: "Còn có gì để thương lượng! Nó đã có người mình người thích! Các người tình cảm bất hòa, trực tiếp chia tay là được rồi! Cậu có nghe hay không! Lập tức chia tay cho tôi! Sau đó đem hai tháng tiền này mau chuyển vào thẻ của tôi!"
"Được rồi!" Tôn Hối chán ghét Hà Tiêu tới cực điểm, "Cái loại trách nhiệm này dì có tư cách gì nói với tôi?! Tốt xấu gì Hà Nại cũng là con trai ruột của dì! Dì luôn miệng nói Hà Nại là người đứng đắn, lại mở miệng ngậm miệng cũng muốn tiền của em ấy ngủ với tôi, ở trong mắt dì, Hà Nại rốt cuộc là cái gì?"
"Là con trai của tôi!" Hà Tiêu lập tức trách móc nói.
"Con trai?! Mỗi đêm một ngàn đồng bán cho đàn ông?! Dì coi con trai mình là loại người như vậy?" Vừa nghĩ tới Hà Tiêu đòi một ngàn đồng một đêm của Hà Nại, Tôn Hối tức giận tới mốc muốn phun lửa, "Dì căn bản không coi em ấy là con trai! Dì chỉ coi Hà nại là con tin, một cái công cụ kiếm tiền lâu dài! Hà Nại là người! Là con của dì! Em ấy không nỡ ăn không nỡ dùng, tiền đều bị dì cầm đi! Em ấy ngay cả bánh bao cũng mua không nổi đành phải nhịn đói! Hà Nại đã gầy đến như vậy! Dì không nhìn thấy sao?! Tôi nói câu này có hơi không đúng, dì không tự thương mình thì thôi, sao lại đối với con trai mình như vậy? Dì biết Hà Nại đã phải trải qua những gì sao?!"
"ậy cậu biết nó đã phải trải qua cái gì sao?!" Hà Tiêu theo bản năng phản bác, nhưng trong lòng vì lời nói của Tôn Hối mà cảm động. Ở trước mặt Tôn Hối, Bà cơ hồ cảm giác được nỗi xấu hổ xưa nay chưa từng có. Người này có lẽ với Tiểu Nại thực sự...
"Đến khi nào em ấy nguyện ý nói cho tôi biết, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe, tôi yêu Hà Nại, tôi sẽ xoa dịu vết thương của em ấy, bảo vệ thật tốt để em ấy không phải chịu bất kì tổn thương nào nữa!"
Giọng nói của Hà tiêu đột nhiên trầm xuống, lại có chút cười nhạo: "A, nói đúng là hùng hồn nha, nói rất êm tai. Cậu xem, Tiểu Nại cái gì cũng không thèm nói với cậu, cậu không chạm được vào tâm của nó, cậu còn dám khẳng định nó yêu cậu? Mà cậu cũng không hề hiểu rõ nó, sao cậu dám nói nó yêu cậu?"
Hà Tiêu nói những câu này làm Tôn Hối á khẩu. Hà Tiêu tuy rằng coi tiền như mạng sống, câu nào cũng không thể không có tiền tiền tiền, nhưng mấy câu nói này lại nói trúng điểm mấu chốt. Gần đây Hà Nại có chút xa cách anh, càng ngày càng rõ ràng. Anh nói Hà Tiêu không đối tốt với Hà Nại, nhưng là còn anh thì sao? Anh đã thực sự ‘đối tốt’ với Hà Nại rồi sao?
"Chỉ vì một lỗi lầm của tôi mà lúc nhỏ Tiểu Nại đã phải trải qua một khoảng thời gian đen tối, thằng bé là một đứa vừa kiên cường vừa ỷ lại, nó khát khao có người yêu thương mình. Trùng hợp cậu giúp nó nhiều như vậy, cho nên nó mới sinh ra ảo giác với cậu, mà như thế này thì không phải là yêu. Ảo giác này từ từ sẽ biến mất, hai đứa tiếp tục như vậy chẳng khác gì liên lụy lẫn nhau. Chắc chắn là sẽ có người yêu cậu, người thích hợp hơn đang chờ đợi cậu, cho nên cậu buông tha cho nó đi, cũng như buông tha cho chính mình."
Hà Tiêu giống như biến thành một người khác, không còn nói nhăng nói cuội, những câu nói này thực sự xuất phát từ đáy lòng, từ sự xấu hổ của bà. Có lẽ người này thực sự yêu Tiểu Nại, có lẽ Tiểu Nại cũng yêu cậu ta, nhưng trong cái xã hội không chấp nhận này, tình yêu này đi được bao xa? Bà không yên lòng nhìn Hà Nại phải thống khổ như mình lúc trước, tốt xấu gì bà cũng chỉ còn một mình Hà Nại, nhưng Hà Nại ngay cả một đứa con cũng không có...
Tôn Hối yên lặng nghe, tâm lý đau rát, ảo giác... Hà Nại không yêu anh? Tất cả chỉ là ảo giác?
Nhìn thấy bộ dạng chán nản của Tôn Hối, Hà Tiêu đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh rồi lại Tôn Hối, nói: "Nếu dưới cái nhìn của cậu, Hà Nại không đáng giá 60 ngàn, vậy tôi cũng không ép. Chuyện hôm nay cậu cứ suy nghĩ, cậu cứ coi như tôi chưa từng tới đây, cũng chưa từng yêu cầu bất cứ thứ gì. Bất quá tôi hi vọng cậu có thể nghĩ kĩ, Tiểu Nại thật sự yêu cậu sao? Vậy còn cậu? Nếu như cậu không yêu nó, thì xin hãy buông tha cho nó; nếu cậu yêu Tiểu Nại, thì cậu nghĩ nên nói thế nào với nó mới tốt."
Hà Tiêu nói xong, một mạch đi ra khỏi cửa không quay đầu lại, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bà đi quậy phá chưa lấy được tiền mà đã bỏ đi, cũng là lần đầu đi một cách tiêu sái như thế.
Hà Tiêu đi ra khỏi cao ốc, trong nháy mắt, ánh sáng bầu trời quá chói mắt làm bà không mở mắt lên nổi, trong lúc hoảng hốt bà chợt thấy lại hình ảnh Tiểu Hà Nại từ trong đống rác chạy lại ôm lấy mình, cả người bẩn thỉu, đáng thương như vậy, đôi mắt to tròn vẫn long lanh ngập nước như thế, không một tia oán hận. Tiểu Hà Nại ôm chân của bà khóc đến mờ mịt, về sau, lâu lâu một tháng Hà Tiêu sẽ đi xa, Tiểu Hà Nại liền thất kinh, liều mạng ôm lấy chân bà, buổi tối khi ngủ chỉ cần buông tay ra, Tiểu Hà Nại sẽ tỉnh lại ngay.
Hà Tiêu bỗng nhiên khóc ầm lên, lần này không chỉ có đôi mắt đang khóc, trái tim khô khốc lâu năm của bà cũng đang khóc rống lên. Khi đó bà đã hứa sẽ không rời bỏ Hà Nại đi, vậy mà mấy năm qua bà đã làm cái gì?!
Hà Tiêu sợ Hà Nại sẽ bỏ mình đi, cho nên bà liều mạng kiếm tiền, liều mạng bức Hà Nại kiếm tiền, cái này chả có tác dụng gì ngoại việc giúp bà có thêm tiền, dường như chỉ có như thế mới không ai rời khỏi bà, chỉ có như vậy mới có thể làm Hà Tiêu an tâm.
Nhưng mà khi có được tiền, Hà Tiêu lại không nỡ dùng, từ khi Hà Nại dời ra ngoài ở, Hà Tiêu có thể tiết kiệm được một phần. Dùng khói để là thẳng áo là tiện nghi nhất, tuy rằng mùi có hơi khó ngửi, nhưng rất tiết kiệm; cơm phải ăn, vì vậy Hà Tiêu liền đi mua gạo cũ kém chất lượng, chỉ cần lựa ra những hạt bị hỏng, là có thể ăn được; bắp cải là món ăn thường thấy nhất trên bàn ăn của bà, bởi vì bắp cải rất rẻ, khách hàng chỉ mua lá cải, còn phần còn lại không ai lấy, người bán hàng cũng không cần, bà chỉ tốn mấy xu là mua được ngay...
Hà Tiêu biết mình còn sống được bao lâu, thân thể bà ngày càng kém, số tiền này đều để lại cho Tiểu Nại, như vậy chờ sau khi bà chết, Hà Nại có gặp khó khăn thì cũng có cái để dựa vào. Chẳng có ai có thể dựa dẫm được, chỉ có tiền mới là đảm bảo nhất.
Tiểu Nại a, đều là mẹ có lỗi với con, lâu nay con vẫn muốn sống một cuộc sống bình thường, sinh hoạt như bao người khác, như vậy, con đường này con không thể đi a...