*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lam
Beta: Dii
Truyện chỉ được edit và đăng tại wordpress và wattap Tử Vân Anh.
Vào những đêm thu, không khí ấm áp ban ngày đều tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, ớn lạnh trên đường vắng. Đường Thu Bình, con đường này khá hẻo lánh, chưa đầy mười giờ mà con phố nhỏ này đã trở nên yên tĩnh, từ đầu đường đến cuối phố, một bóng người cũng không thấy.
Các hộ kinh doanh bên đường cũng thuận theo trào lưu, kéo đèn vào để đóng cửa hàng sớm, nhìn xung quanh chỉ còn thấy đèn ở đầu đường an tĩnh mà chiếu sáng trong bóng đêm.
Trong bóng tối yên tĩnh này có một âm thanh nhỏ từ góc tường vang lên. Ở nơi đó có hai thùng rác màu xanh lá rất lớn, cao gần nửa người, có thể nhét cả một người trưởng thành vào.
Nghe được âm thanh kia, đôi mắt của con mèo hoang đi qua sáng lên, cẩn thận bò tới. Một lát sau, một tiếng kêu thê lương của con mèo vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng mèo kêu như phá tan màn đêm, mèo hoang nhanh chóng phóng ra, ngay sau đó một người mặc áo khoác dài màu đen có mũ trùm bước ra, giống như muốn che kín hết cả người.
“…… Con mẹ nó, đất ở đây nghiêng thật.”
Người nọ nhỏ giọng mắng một câu, ngẩng đầu nhìn một cái, túm chặt áo khoác dài trên người, bước chân nhanh hơn bình thường. Ánh đèn đường hơi mờ chiếu xuống, có thể nhìn thấy từ vạt áo khoác dài trở xuống của người nọ chỉ có một đám khí mờ mịt màu đen.
Hắn không có chân.
……
Mấy ngày trước, ở nơi nào đó diễn ra buổi giao lưu bát quái của quỷ.
“Này, mấy người có nghe nói qua phòng khám thú y trên đường Thu Bình chưa?” Tên hay dò la tin tức này được gọi là Bạch Diện Quỷ, vừa vào cửa đã hỏi vấn đề đó.
Bạch Diện Quỷ này là thuộc hàng lão làng trong đám quỷ hồn, những đề tài nhàm chán trong cuộc giao lưu bát quái này đều do hắn khởi xướng, nhưng các quỷ hồn ở đây đều nguyện ý cho hắn một phần thể diện, bởi vậy chỉ cần hắn mở miệng thì sẽ có người phụ họa theo.
“Phòng khám kia mở cửa buổi tối, bao trị bách bệnh? Có đáng tin cậy không đó?”
“Tất hiên là có rồi, diệu thủ hồi xuân*, vị chủ tiệm kia chắc chắn là Hoa Đà tái thế. Ngươi dùng biểu tình này nhìn ta làm gì, làm như ta lừa các ngươi không bằng?”
*Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng
“…… Không phải, ta sợ ngươi lại lấy tiền để quảng cáo, sau đó hố (lừa) chúng ta.”
“Đờ mờ ta là loại người này sao?”
“Đúng vậy.” “Chứ hổng lẽ không phải?”
Âm thanh hài hòa từ bốn phương tám hướng vang lên, Bạch Diện Quỷ cười mắng một tiếng.
“Me kiếp, các ngươi đoàn kết với nhau quá ha.”
“Nhưng mà lần này cái phòng khám đó thật sự không tầm thường. chủ tiệm ở đấy, thật sự có tài. Xem bệnh, trị thương, chỉnh dung, giảm béo, trị hói, bệnh liệt dương…… Chỉ có chuyện mấy người không thể tin nổi, chứ không có chuyện hắn trị không hết bệnh”
“……Trâu bò như vậy sao?”
“Tất nhiên, ta đã tự thử rồi.”
“Ồ ——” Một đám quỷ nam kéo dài thanh âm đồng loạt nhìn chằm chằm vào Bạch Diện Quỷ, nhìn đến mức khiến hắn tâm hoả bay lên, nhịn không được cãi cọ ầm ĩ với mấy ánh mắt lộ liễu đó.
Lúc ấy Lưu Quốc Cao cũng bên cạnh nghe, vừa nghe liền nhịn không được mà động tâm. Tục ngữ nói đúng, “Nhân đến trung niên thì, na hữu bất ngốc đầu”*.
*Người khi đến trung niên, không ai không hói đầu.
Hắn, Lưu Quốc Cao lớn lên không tính là tệ, trong tay còn có chút tiền, làm chuyện gì đều thuận buồm xuôi gió, chỉ có bị hói……
Đúng là đại địch của nhân sinh!
Cho dù là thành quỷ, hắn cũng muốn làm một con quỷ có quả đầu rậm rạp!
Đây là khát vọng nhân sinh của hắn, không phải, của quỷ sinh mới đúng.
Xin địa chỉ từ chỗ Bạch Diện Quỷ, liền thấy ánh mắt đầy hàm ý của đối phương. Gió thu hiu quạnh, gió lạnh thổi cuồn cuộn vào trong quần áo, cho dù Lưu Quốc Cao đã sớm tử vong nhưng cũng nhịn không được rùng mình một cái, hắn siết chặt cái áo khoác dài màu đem của mình, bay về phía trước.
“Hôm nay lạnh một cách quỷ dị……”
Một làn sương đen nhỏ theo gió đáp xuống đùi hắn, hòa lẫn vào đoàn khí mờ mịt màu đen kia, trong chốc lát liền dung nhập vào trong đó, nửa điểm khác thường cũng nhìn không ra.
Lưu Quốc Cao không hề có phát hiện có một làn sương đen trộm đáp lên người hắn để đi nhờ xe, hắn đang đắm chìm trong niềm vui sướng không thôi của bản thân vì cuối cùng cũng gần đến nơi.
Rẽ qua một cái góc đường, cái nhà đầu tiên chính là phóng khám thú cưng mà hắn muốn tìm.
Phía trên cửa phòng khám, treo một bảng hiệu bằng gỗ, bên trên là tên phòng khám với nét chữ rồng bay phượng múa: Phòng Khám Thú Cưng Dược Hoàn*.
*Phòng khám thú cưng viên thuốc. Dược Hoàn = viên thuốc.
Thời điểm nghe thấy cái tên, Lưu Quốc Cao chỉ biết trầm mặc, làm một thương nhân đã từng thành công, hắn không thể lý giải được, sao lại có người có thể lấy một cái tên ỉu xìu như vậy đặt cho cửa hàng chứ, chẳng lẽ muốn tự mình phá sản.
…… Bất quá phòng khám ban ngày xem bệnh cho thú cưng, ban đêm thì xem bệnh cho quỷ, ngay từ đầu cũng đã không có gì là bình thường?
Quên đi, tới cũng đã tới rồi.
Lưu Quốc Cao buông mối nghi ngờ trong lòng xuống, thật cẩn thận mà đi tới, tay xuyên qua cửa cuốn bằng thiết bên ngoài, gõ gõ lên cửa kính bên trong.
“Thùng Thùng——”
Tiếng gõ cửa dồn dập nhưng cũng không lộn xộn vang lên, Tô Từ Bắc buông hồ nhão* trong tay xuống, tùy tiện đem hai tấm môn thần** màu đỏ dán lên cửa phòng mình.
*Hồ nhão: Bột hoặc tinh bột được đun sôi với nước để tạo thành bột nhão, dùng như keo, hồ.
** Môn thần: Thần giữ cửa bên trung phổ biến nhất là Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung cho cổng hoặc cửa nhà rộng, còn Ngụy Trưng hoặc Chung Quỳ được sử dụng cho cửa 1 cánh. (ảnh minh họa ở cuối chương)
Lúc trước khi đi mua hồ nhão, dì bán hàng nhiệt tình đưa cho. Vừa bị gây sức ép nên không cẩn thận lấy không ít, dán lên liền tốt, không chừng có thể trừ bớt tà khí.
“Mời vào.”
Cửa kính bị đẩy ra, phát ra một tiếng kẽo kẹt, truyền đi thật xa trong bóng đêm yên tĩnh. Tô Từ Bắc bưng hai ly trà xuống dưới, vừa nhìn lên liền nhìn thấy một quả đầu bóng lưỡng bước qua cửa.
Tô Từ Bắc: “……”
“Xin lỗi, không trị đầu trọc.”
Lưu Quốc Cao: “……”
“Sao lại không cho trị?” Lưu Quốc Cao kéo lên cái mũ trùm vô ý rơi xuống, tức giận đến nhảy cao ba thước: “Nơi này của cậu không phải nói diệu thủ hồi xuân, bao trị bách bệnh sao?”
“Cậu không thể kỳ thị rụng tóc!” Lưu Quốc Cao phát ngôn ra những chỉ trích vô cùng đau đớn.
Tô Từ Bắc: “Người bị rụng tóc vẫn còn có tóc để rụng, nhưng mà ông……” Một cái đầu trọc trơn bóng, bóng lưỡng, ông còn tới xem cái gì?
Ngay cả Tam Mao ông cũng không bằng!
*Tam Mao: một nhân vật của một bộ phim hoạt hình nổi tiếng tại Trung Quốc, nhân vật này được vẽ chỉ có 3 cọng tóc trên đầu.
“Trước kia tôi cũng từng là một người có mái tóc rậm rạp.” Ánh mắt Lưu Quốc Cao bi phẫn, “Sau khi tôi chết mới bắt đầu có hiện tượng rụng tóc, tôi khẳng định cái này không phải là tự nhiên rụng tóc!”
Cái này chắc chắn là bệnh, bác sĩ, tôi cảm thấy ta vẫn còn có thể cứu vớt một chút!
Tô Từ Bắc có thể thấy tuyên bố trên trong ánh mắt đối phương, xét thấy đối phương cũng có thái độ kiên định, hơn nữa cậu cũng chưa từng trị qua cái loại sau khi chết thì trọc như vậy. Tô Từ Bắc nghĩ nghĩ, đưa cho hắn một quyển sổ nhỏ.
“Phí đăng ký là một trăm, đến tận nhà khám bệnh thì phí chạy chân là một ngàn, không tính phí trị liệu, ông có tiền không?”
Lưu Quốc Cao: “……Sao lại mắc vậy?”
Tô Từ Bắc: “Hàng độc quyền, chỉ có ở đây thôi.”
Lưu Quốc Cao: “…… Gian thương.”
Tô Từ Bắc: “Quá khen.”
Tô chủ tiệm mặt không đổi sắc mà nhận lấy lời “ca ngợi” từ đối phương, cũng căn cứ vào tình huống người bệnh rồi dùng phương pháp trị bệnh tại nhà.
“Trước kia ông không có tiền sử về rụng tóc, có thể tạm thời bài trừ ảnh hưởng do bệnh tật của cơ thể, có khả năng là sau khi chết thi thể ảnh hưởng đến quỷ hồn của ông. Chẳng hạn như phương hướng mai táng huyệt mộ không tốt, khí hậu ẩm ướt, hàng xóm phụ cận không quá hiền lành,… đều có khả năng là thủ phạm khiến ông rụng tóc.”
“Phương pháp trị liệu tổng cộng có hai loại, thứ nhất là đến huyệt mộ của ông xem, xuống tay với cơ thể ông, xem xét để bài trừ. Loại thứ hai là……”
“Cấy tóc?”
Lưu Quốc Cao: “…… Quỷ hồn cũng có thể cấy tóc sao?”
“Có thể, sao lại không thể chứ?” Tô Từ Bắc lấy ra một chồng biểu đồ thu phí được dằn lại bằng nam châm ở phía sau ghế sofa.
“Thời đại tiến bộ, chỉ cần khách hàng có yêu cầu, chúng tôi sẽ tận lực nghĩ ra biện pháp giải quyết. Đợt điều trị cấy tóc này, chính là khoa mới được tung ra trong cửa hàng của tôi, hiện tại đặt hàng còn có thể giảm 10% nha.”
Lưu Quốc Cao: Tâm động.jpg
“Vậy, cấy tóc kéo dài bao lâu? Tóc được cấy có bị rụng không hay nó có gây hại gì không?”
“Nó sẽ được sinh trưởng giống hệt như tóc thật của ông vậy, chỉ cần ông không cố ý bứt tóc hay nắm kéo gì đó thì nó vẫn sẽ tiếp tục mọc rậm rạp trên đầu ông. Chỉ có duy nhất một khuyết điểm, chính là nếu ông đi đầu thai tương đối sớm, có khả năng lượng tóc trên đầu ông sẽ nhiều hơn so với người bình thường.”
“Nhiều hơn bao nhiêu?”
“Cũng hai, ba lần gì đó.”
“…… Chúng ta tâm sự chuyện đi nghĩa trang đi.”
Lưu Quốc Cao không muốn kiếp sau mình sẽ có một cái đầu afro* đâu, hắn vẫn thích tóc sinh trưởng tự nhiên hơn, cho nên lựa chọn cách làm phức tạp một chút.
* Đầu kiểu xoăn xù phồng lên thật to giống như những người Châu Phi á.
Tô Từ Bắc bình tĩnh rút lại biểu đồ quảng cáo cấy tóc của mình, lấy ra bảng giá đến tận nhà cho Lưu Quốc Cao xem, dù sao hai cái biện pháp cậu đều có thể kiếm được không ít tiền, cho nên cũng không có gì phải rối rắm.
Lưu Quốc Cao: “……Trả bằng tiền âm phủ được không?” Nếu tiền trong tài khoảng trước kia của hắn bị thay đổi, sợ người ta coi là bị lấy cắp tài khoản.
“Được nha,” Tô Từ Bắc đáp ứng rất nhanh, “Nhưng tiền âm phủ phải trả nhiều hơn 10%.”
“……”
Lưu Quốc Cao lần thứ hai nhịn không được tức giận mắng một câu: “Gian thương!”
Tô Từ Bắc vừa cười tủm tỉm vừa chắp tay, nhận được bốn chữ khen ngợi kia cậu cũng lười nói, nhìn Lưu Quốc Cao viết viết vẽ vẽ lên vở, để lại địa chỉ nhà hắn trước đây, địa chỉ sau khi chết, cùng phương thức liên lạc hiện tại.
“Được rồi, viết xong cũng nên trở về ngủ đi. Ngày mai ta đi đến mộ phần của ông nhìn xem, có vấn đề gì lại nói cho ông. À đúng rồi,” Tô Từ Bắc giống như lơ đãng quay đầu dặn dò nói: “Lúc đi cẩn thận chút, đừng có mà dọa sợ mấy con mèo mấy con chó nhỏ nữa.”
Lưu Quốc Cao: “……”
Hắn liếc nhìn vị chủ tiệm lớn lên thanh tuấn văn nhược này một cái, ngồi xuống thu lại âm khí đã phóng ra bên ngoài, hướng Tô Từ Bắc nở nụ cười khôn khéo của doanh nhân.
“Chuyện của tôi đã phiền toái chủ tiệm rồi, nửa đêm quấy rầy, ngài vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi.”
Tô Từ Bắc mặt không đổi sắc gật đầu, giống như không có cảm nhận được biến hóa trên người Lưu Quốc Cao vậy, hắn chắp tay nói gặp lại.
Lưu Quốc Cao bước đi rất thống khoái, Tô Từ Bắc đợi hắn đi rồi đóng lại cửa kính, sau đó ở nơi nào đó của cánh cửa nhấn một cái, xoạt ——
Từng sợi lá bùa vàng chỗ cửa sổ chỗ buông xuống xuống dưới, ngăn cách ánh mắt tò mò nhìn trộm ở bên ngoài.
Nhân loại hơn nửa đêm mở mồ cái phòng khám cho quỷ, sao có thể không đưa tới sự chú ý chứ. Đầu năm nay, sau khi chết cũng không thu được quá nhiều tiền âm phủ, mấy con quỷ nghèo không có tiền khám bệnh cũng không ít, nếu không phải có mấy lá bùa này đè nặng, cậu chắc chắc sẽ gặp khá nhiều phiền toái.
Phòng khám thú cưng Dược Hoàng được chia thành hai tầng, lầu một là mặt tiền của cửa hàng, dùng để tiếp đãi khách hàng. Lầu hai nơi ở của Tô Từ Bắc, phòng bếp, phòng ngủ, thư phòng đầy đủ mọi thứ, sau khi được dọn dẹp nhìn nó cực kì có khí tức sinh hoạt.
Đặt hồ nhão ở bàn trà của sofa cẩn thận vào trong ngăn kéo, Tô Từ Bắc đứng dậy đi vào phòng ngủ, thời gian quá muộn, cậu cũng nên đi nghỉ ngơi, nếu không cậu sẽ không thể dậy nổi vào ngày mai để mở cửa hàng.
Môn thần bị cậu tùy tiện dán lên nhìn có cảm giác nghiêng lệch, không phù hợp với cách trang trí của cánh cửa. Tô Từ Bắc tự hỏi liệu mai có nên bóc nó ra rồi dán lại không, duỗi tay kéo tay nắm cửa.
Một cái tay khác từ trong phòng vươn ra, nắm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu vào bên trong.
Bộ ngực rộng mang theo hơi thở quen thuộc, giống như đang sợ cậu chạy trốn, đối phương gắt gao ôm eo cậu, không chịu buông ra.
“Từ Bắc.” Âm thanh từ đỉnh đầu vang lên, nghe còn mang theo vài phần uất ức.
Tô Từ Bắc đơ mặt mà tránh khỏi cánh tay hắn, giương mắt đánh giá một phen gương mặt lạnh lùng quen thuộc kia, cười nhạo một tiếng, xoay người chỉ về phía giấy dán môn thần ở trên cửa:
“Không phải Môn thần các ngươi trấn trạch (nhà) trừ tà, bảo hộ bình an sao?”
“Ngay cả cửa cũng giữ không được, dùng các ngươi làm gì chứ?”
———————————–
Chú thích hình ảnh:
Môn thần:
Ngụy Trưng và Chung Quỳ
Tam mao
Truyện "Tôi Có Một Phòng Khám Âm Dương" trên Wordpress Tử Vân Anh nhanh hơn 3 chương so với Wattpad của nhóm. Có link Wordpress tại tường Wattpad nha mọi người.