Tôi Có Lý Do Để Nghi Ngờ Mèo Nhà Mình Là Bạn Trai Cũ

Chương 8: Chứng cứ thứ tám



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vậy thì tốt biết mấy, anh sẽ vác em lên và chạy trốn vào sa mạc sâu thẳm, không bao giờ trở về nữa."

chapter content



Edit: Đào siu nhìu xiềng

Beta: Chuối

Nếu thật vậy thì tốt rồi.

Con mèo nằm trên bàn phím máy tính, tôi vuốt ve ria mép nó lúc được lúc không, mèo ta nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay tôi, xúc cảm mềm mại chân thực vô cùng. Tôi chợt tỉnh táo lại, vội vàng ngừng suy nghĩ vu vơ trong đầu.

Bấy giờ cậu chàng bỗng nhiên ngồi dậy, chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi, phần gáy và lưng bắt đầu run rẩy dữ dội, cổ họng bật thốt tràng tiếng nôn khan khản đặc, hình như bị hóc gì đó.

Tôi hoảng hốt và luống cuống, thò tay ra toan vỗ vỗ lưng nó, nhưng nó lách mình né tránh, nhảy xuống đất, nhổ toẹt một bãi thức ăn mèo.

Chẳng nhẽ đồ ăn bị hỏng? Hay là trong người khó chịu? Tôi không dám nghĩ nhiều nữa, chụp ảnh lại, cầm theo túi đựng mèo rồi ôm nó phi tới bệnh viện thú y.

Mấy năm nay được ăn ngon mặc đẹp nên cậu chàng bự gấp hồi đầu mới nhặt về không biết bao nhiêu lần, dù đặt cạnh đám mèo cùng tuổi cũng không hề thua kém gì, thân mình vô cùng cao lớn. Lúc ấy tôi mua cái túi đựng đủ để nhét ba con mèo, thế mà giờ không nhét nổi con mèo béo nhà mình.

Tôi vừa lái xe vừa liếc mắt để ý đống lông mèo chen nhau lòi ra khỏi lỗ thông gió, lẩm nhẩm hi vọng nó chỉ tự dưng muốn nôn hòng dọa tôi thôi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, trái tim của người cha già này không hold nổi đâu.

Bác sĩ thú y đi tới vỗ vô mông cậu chàng: "Cường tráng phết nhỉ." Dứt lời bèn tháo găng tay ra bắt đầu vuốt ve lưng mèo bóng loáng mềm mượt.

"À thì... Bác sĩ, mèo của tôi không có vấn đề gì chứ?"

Bác sĩ nghển cổ nhìn thoáng qua ảnh chụp trong điện thoại: "Màu sắc bình thường, nếu còn lo lắng thì có thể kiểm tra thêm."

"Vậy mèo nôn mửa là chuyện bình thường ư? Trước kia chưa bao giờ xuất hiện chuyện này hết." Tôi vẫn lấy làm lạ: "Nguyên nhân là gì thế?"

"Chắc dạo gần đây thời tiết thay đổi, dạ dày mèo mà mẫn cảm thì sẽ bị ảnh hưởng, không tiêu hóa được lông tơ nuốt vào miệng." Bác sĩ kiểm tra cẩn thận bông cúc của mèo ta, ngoại trừ việc nó hơi khó chịu và ngọ nguậy ra thì không có hành động gì khác nữa, im lặng đứng yên tại chỗ chờ anh ta kết thúc công tác kiểm tra. "Uầy, mèo của cậu nghe lời nhỉ. Không có triệu chứng tiêu chảy, cậu có đang cho nó ăn kem chống búi lông không?"

"Kem chống búi lông là cái gì?"

"Nuôi mèo bao năm mà không biết kem chống búi lông là gì? Cậu không hề xem tử tế diễn đàn tôi gửi cho đúng không?" Thì ra bác sĩ vẫn còn nhớ tôi là người lóng nga lóng ngóng bế con mèo nhỏ năm xưa.

"Có chứ... Nhưng không thấy bài nào về cái này." Tôi thành thật trả lời.

"Tôi sẽ kê cho anh một tuýp, ăn lượng vừa phải, mỗi lần bóp một hạt đậu là được." Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, mím môi ngồi trước máy tính điền vào tờ đơn: "Mấy ngày tới để ý đến nó chút, nếu có gì lạ thì mang nó tới đây."

Tôi bèn cảm ơn bác sĩ.

Lái xe về đến dưới nhà, tôi tắt máy, bóng tối lập tức bao trùm như năn nỉ tôi ở lại lâu hơn chút nữa.

Tôi thỏa hiệp, chỉnh ghế lái ngả về phía sau, mở mui xe và thả mèo ra ngoài cho thoáng khí.

Màn đêm buông xuống, gió đêm lạnh thấu xương thổi qua nơi thành phố, tôi nhìn lên bầu trời tìm thấy mấy ngôi sao, ánh sáng dẫu rằng yếu ớt đấy nhưng vẫn là sao trời cao vời vợi.

Nhưng kém xa bầu trời sao tôi ngắm khi ấy ở Ngạch Tể Nạp [1].

[1] Ngạch Tể Nạp (额济纳 – Hay còn gọi là Ngạch Tể Nạp kỳ): Là một kỳ của minh A Lạp Thiện (Alxa), khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc.

Đối với kẻ vừa nhận được tiền thưởng thì lý trí không hề tồn tại. Lúc bạn trai cũ đưa ra đề nghị, chả hiểu tôi ấm đầu kiểu gì mà hớn hở vỗ bàn đòi đi Ngạch Tể Nạp chơi. Bạn bè nghe tin đều nói hai chúng tôi điên rồi, lái xe đi theo đường vận chuyển của bưu điện vào trong sa mạc hẻo lánh của Mông Cổ rồi lại lái về, xe không hỏng thì người cũng toi chứ đùa.

Nhưng lòng chúng tôi đã quyết, kiên định và dứt khoát lên xe bắt đầu hành trình.

Nói thật thì một tuần sau – khi chúng tôi lái chiếc ô tô với hệ dẫn động 2 bánh [2] rong ruổi trên sa mạc mênh mông, trong lòng tôi thật sự rén lắm.

[2] Hệ dẫn động 2 bánh: gắn "cầu" ở khung nối giữa 2 bánh trước hoặc sau, nếu di chuyển trên những địa hình xấu, gồ ghề chỉ cần một trong 2 bánh gắn "cầu" bị mất ma sát ( ví dụ: lọt hố bùn) thì một bánh xe sẽ quay tít trong khi bánh còn lại không quay được, kết quả là xe sa lầy không thể tiến lên.

"Anh nói xem, chúng ta đã thấy bao nhiêu chiếc xa sa lầy trên đường đi?" Tôi cắn ngón tay và hỏi, ngoài cửa sổ vụt qua một đám người đang vây thành vòng tròn, dùng thảm dày cuộn lại cứu người lên, trông giống bầy kiến được phóng to ra dưới kính lúp đang đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nhau.

"Không nhiều lắm, khoảng 10 chiếc gì đó." Bạn trai cũ mỉm cười, thờ ơ trả lời.

"Mình tính tới chuyện mua xe việt dã đi, đó là loại xe bốn bánh hạng nặng, địa hình nào cũng chơi được." Tôi nghiêm túc hỏi ý anh.

"Được thôi, nhưng mà cái xe này cũng nặng đấy chứ." Dứt lời bèn đạp chân ga.

"Ôi ôi ôi, anh chậm thôi chậm thôi, nhỡ đâu sa lầy thì biết làm sao."

"Vậy thì tốt biết mấy, anh sẽ vác em lên và chạy trốn vào sa mạc sâu thẳm, không bao giờ trở về nữa."

"Ha ha ha ha ha, anh bị điên rồi." Tôi cười khanh khách, càn rỡ gác chân lên đùi anh. Bạn trai cũ nắm lấy cổ chân tôi vuốt ve, bất ngờ đánh tay lái vượt qua gò cát, dừng xe ở đằng sau nơi ánh trăng không rọi tới được.

Anh nghiêng người áp sát tôi.

Đan dệt dịu dàng thành chiếc lưới chắc trải dưới thân tôi.

Chúng tôi như hai người khách bộ hành rong ruổi trên sa mạc suốt bảy ngày bảy đêm, giữa lúc bóng tối giao thoa với bình minh tìm thấy ốc đảo, sau nỗi đau, đằm mình trong nước thỏa thích ôm nhau, mặc kệ hết thảy dây dưa quấn quít.

Ái tình căng đầy suýt đè nghẹt hai chúng tôi.

Giếng trời nho nhỏ nơi mái nhà chẳng giữ nổi những vì sao, anh ôm tôi ngã lăn trên nền cát, tiếp tục rong ruổi giữa trời đất bao la.

...

Gò cát giữa đêm đen hệt như người phụ nữ trong các tác phẩm của Rubens [3], với thân hình đẫy đà và đường cong duyên dáng.

[3] Peter Paul Rubens: Là nghệ sĩ người Flemish. Ông được coi là nghệ sĩ có ảnh hưởng nhất của truyền thống Flemish Baroque. Phong cách Baroque độc đáo và vô cùng nổi tiếng của ông nhấn mạnh sự chuyển động, màu sắc và sự gợi cảm.

Tôi vòng tay ôm lấy tấm lưng dày rộng phập phồng thở dốc của anh, anh cúi đầu nhìn ánh mắt sáng lấp lánh phản chiếu trời đêm của tôi và cúi mình đặt xuống nơi khóe mắt vô số nụ hôn nóng bỏng.

...

"Em cảm thấy hai chúng mình giông giống Sanmao và Jose. [4]" Tôi ghé bên tai anh thủ thỉ: "Chỉ tiếc rằng nơi này không phải Sahara."

[4] "Câu chuyện của Sahara" là một cuốn tự truyện kể về cuộc đời và tình yêu của nữ tác giả Đài Loan – Sanmao khi cô sống ở sa mạc Sahara với người chồng Tây Ban Nha Jose Maria Quero Ruiz của mình.

"Nơi ấy của em chính là sa mạc Sahara." Anh hôn lên cổ tôi, dừng lại hồi lâu, "Em nói xem, ngộ nhỡ anh giống như Jose...."

"Suỵt! Anh im ngay, nói vớ vẩn cái gì thế!" Tôi không biết vì sao tự dưng anh nhắc đến chuyện ấy, lập tức đưa tay che miệng anh lại trước khi nó tiếp tục nói ra những lời khiến người ta bất an.

"Được rồi, anh không nói nữa." Anh lật mu bàn tay cọ cọ mặt tôi.

Chúng tôi trải qua tháng ngày sung sướng và điên cuồng nhất cuộc đời ở Ngạch Tể Nạp. Tôi thích màu sắc lạ lùng của những cây hồ dương [5] kết thành từng mảng trải dài, còn anh cong cong khóe miệng, chụp ảnh cho tôi suốt chặng đường hàng trăm cây số, cùng nhau hét lớn và bật cười, hai cái đầu sát gần nhau phản chiếu trong kính xe, điên rồ kì quặc.

[5] Cây hồ dương (胡杨 – Hay còn gọi là cây hồ đồng): Là một loại cây dương có sức chống chịu mạnh mẽ với khô hạn, khí hậu ác liệt và đất mặn. Có thể thấy nhiều ở hoang mạc Tây Bắc, Trung Quốc.

chapter content



Chơi đến cuối cùng, hình như anh hơi mệt mỏi, đi được vài bước lại thở hổn hển, nhưng lúc tôi đòi chụp hình anh vẫn đón lấy máy ảnh, rồi xoa đầu tôi đầy chiều chuộng.

Bão cát ở Ngạch Tể Nạp thật quá kinh khủng, trên đường về tôi thấy bạn trai cũ che miệng ho khan suốt, bèn ép anh đổi vị trí để tôi lái xe về nhà.

Sắc mặt anh hơi tái, vừa về đến nhà đã leo lên giường nghỉ ngơi.

Tôi ở ngoài thu dọn hành lý, nghe thấy tiếng ho đè nén mãi không dứt trong phòng thì vội vã rót nước mang vào. Bạn trai cũ mở to đôi mắt ngập nước vì ho, lông mi ướt rượt bết vào nhau. Nhìn thấy tôi, anh trở mình trốn khỏi tầm mắt tôi như không muốn để tôi thấy anh như vậy. Tôi kéo tay anh ra, đưa ly nước cho anh uống, đến lúc rút về chợt thấy trên tay mình có một vệt đỏ sậm.

Đây không phải máu của tôi, trên tay tôi vốn chẳng có vết thương nào cả.

Là máu của anh.

Lòng tôi như thắt lại, thứ cảm xúc mang tên đau đớn cấu xé phổi tôi không ngừng nghỉ.

"Anh ho ra máu..?"

Tôi nghe thấy giọng nói run rẩy sợ hãi của mình.

"Chảy máu lợi thôi, có khi anh mệt quá nên vậy." Anh túm lấy gối, giọng nói mong manh.

Tôi cảm thấy sai sai nên nói rằng muốn dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra, anh giương mắt nhìn tôi như van lơn, bảo rằng hôm nay mệt lắm rồi, để ngày mai hẵng đi được không. Tôi nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng mềm lòng đồng ý.

Đáng lẽ lúc ấy không nên cho anh cơ hội.

Tôi tiu nghỉu nghĩ vậy.

Mấy ngày gần đây tôi dán mắt vào mèo nhà mình, nhóc béo dồi dào năng lượng phết đấy chứ, tham ăn tham ngủ mà cũng không nôn nữa, tôi dần dần yên tâm, trái tim lo lắng dần dần thả lỏng.

Vào một buổi khuya sau đấy không lâu, tôi tan tầm về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một bãi gì đó màu xanh lục nằm ngay giữa huyền quan, còn mèo của tôi thì đang trốn ở sau lưng ghế liếc trộm tôi.

Tôi lập tức hoảng đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặc kệ giờ này có quấy rầy người ta hay không, vội vàng gọi điện cho bác sĩ thú y.

"Màu xanh lục ấy à? Đừng nóng vội, không nghiêm trọng vậy đâu." Giọng nói điềm tĩnh của bác sĩ thú y rót vào lỗ tai tôi: "Có thể là viêm dạ dày hoặc do đổi mùa nên thế, cũng có thể ăn phải đồ ăn bị hỏng."

Tôi đi loanh quanh khắp nhà trọ, nhặt được mấy quả nho hỏng trên mặt đất – rõ ràng tôi đã ném chúng vào thúng rác sáng nay rồi cơ mà.

"Là nho thối."

"Sáng mai cậu đến bệnh viện một chuyến đi, có khả năng sẽ phải truyền nước đấy."

Tôi thở dài, mở điện thoại ra chuẩn bị xạo ke chuyện mình gãy chân muốn xin nghỉ nửa ngày với sếp, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy ghê gớm quá, lúc về công ty lại bị lộ chuyện cho xem, nên đành xóa chữ đi, sửa thành mình bị trật khớp.

Cổ chân sưng to như cái bánh bao, đau lắm lắm luôn.

Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.

Chứng cứ thứ tám:

Mèo của tôi không biết chăm sóc bản thân mình cho tốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv