*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ban ngày ngồi chung một bàn, buổi tối quấn quít bên nhau."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Erale
Bởi vì mèo là loài sinh vật sẽ trở nên dính người vào mùa đông, có thể coi như một chiếc bình nước nóng di động. Thế nên từ lúc tôi nhặt được mèo năm ấy, thảm điện được quang vinh nghỉ việc, nó bị tôi cất vào phòng chứa nằm hít bụi rồi.
Mèo nhỏ này rất thích chạy tới lúc tôi chuẩn bị đi ngủ rồi rúc đầu chui vào trong chăn.
Mới đầu nó cuộn tròn cơ thể ngủ bên chân tôi, khi ấy tôi rất thích đút chân vào bụng nó sưởi ấm, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp. Đến nửa đêm nó cứ thế dần dần dịch lên trên, mỗi lần tôi tỉnh giấc đều thấy nó gác đầu lên gối ngủ ngon lành không khác gì con người. Chắc cậu chàng cảm thấy trong chăn ngột ngạt khó chịu quá đây mà.
Những khi tôi ở nhà nó luôn bám đít tôi không rời, tôi mà đi hướng đông nó tuyệt đối không rẽ hướng tây, y hệt cái đuôi nhỏ muốn trốn cũng không được.
Lúc đi lấy nước nó liền nhảy lên cọ cọ đỉnh đầu vào tay tôi đòi vuốt ve; lúc đang đánh chữ thì cái chân nhỏ nhảy nhót trên bàn phím tạo ra một chuỗi ký tự vớ vẩn không có ý nghĩa; đến ngay cả lúc tôi đi vệ sinh nó cũng đòi vào theo, nó nhắm chuẩn mục tiêu rồi nhảy vọt lên đầu gối tôi ngồi xổm xuống chờ đợi.
Cũng chẳng biết từ khi nào tôi đã mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Mỗi lần thò tay vuốt ve nó đều cảm thấy đáy lòng bất giác trở nên mềm nhũn như bông.
Bác sĩ thú y nhắc tôi phải chú ý đảm bảo cân đối dinh dưỡng cho nó, ngoại trừ lương khô cho mèo thì mỗi tuần có thể ăn hai loại đồ hộp. Thế nên tôi lại bắt đầu sủng hạnh phòng bếp, một tháng khoảng hai lần thổi lửa. Cùng một loại thức ăn nhưng của tôi thì thêm muối còn của mèo con thì không, sau đó một người một mèo cùng nhau ngồi ở bàn thưởng thức món ngon.
Lúc này nó đang ngoan ngoãn ngồi đối diện tôi ăn cơm.
Mà kĩ năng nấu nướng của tôi là do bạn trai cũ dạy.
Sau kì thi đại học, chúng tôi đều đỗ chung một trường, vào cùng một khoa.
Lúc thư báo trúng tuyển gửi tới, mẹ tôi lấy thư từ chỗ tôi rồi giữ kè kè nó bên mình, hễ cứ gặp ai là lại mở ra khoe cho họ coi. Bà còn lo có người mắt kém, không nhìn thấy huy hiệu màu vàng lấp lánh của trường nên chuẩn bị sẵn kính lão của bà ngoại tôi để đề phòng.
Chẳng rõ bố tôi có biết chuyện hay không. Ngày tôi học cấp ba, ông ta đã cuốn gói bỏ trốn mất dạng, chỉ để lại một phong thư vớ vẩn với một đống chủ nợ hung thần ác sát.
Nhưng cũng chẳng sao cả, có ông ta hay không thì cũng như nhau.
Quan trọng hơn... tôi và anh ấy lại có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn của nhau rồi.
Ban ngày ngồi chung một bàn, buổi tối quấn quít bên nhau.
Chúng tôi thuê phòng ở khu gần trường, anh dịch tài liệu lịch sử, còn tôi ngồi làm powerpoint, mỗi tháng trừ đi tiền thuê nhà và chi tiêu cho cuộc sống thì cũng dư dả chút ít.
Hai đứa ngồi trên giường kiểm kê tiền, cười hề hề không khác nào hai thằng ngu.
Anh ấy vốn không phải tuýp người nói nhiều nhưng lúc ở trên giường thì lại nhiều lời vô cùng, mở miệng ra là gọi cục cưng, giọng nói trầm thấp quyến rũ kèm theo tiếng thở gấp khiến người tôi mềm nhũn tê dại, tôi đành cố gắng vòng tay qua cổ đối phương, chân quặp chặt lấy eo thon, nhỏ giọng cầu xin đối phương nhẹ một chút. Anh chẳng thể nghe rõ lời tôi nói, chỉ đỏ mắt cúi đầu nhìn tôi rồi vội vàng hôn xuống, nuốt từng chút rên rỉ vào trong cổ họng, phía dưới va chạm càng thêm dồn dập.
Chậc, tên cùng bàn này của tôi thật hư hỏng.
Dẫu rằng buổi tối bị bắt nạt tới mức cổ họng khô rát, tôi còn âm thầm thề thốt không bao giờ để ý đến tên chết bầm này nữa, nhưng sáng hôm sau trông thấy đối phương để trần nửa thân trên mặc tạp dề hì hụi làm cơm, tôi lập tức lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng.
Tên đàn ông này thật sự đẹp quá đi.
Hừm, nói thế nào nhỉ, chính là làm cho con người ta thấy mlem mlem thèm khát mà "cứng" lên á.
Đã thế còn là kiểu thèm khát một lần rồi muốn thêm nhiều lần nữa đó.
Tôi thường hay cầm một ly nước ấm ngồi ở bàn cơm, vừa uống vừa im lặng nhìn anh vo gạo rửa rau đánh trứng rồi hấp với sữa, dùng thị giác mlem đối phương một lần từ trên xuống dưới sau đó duỗi đầu lưỡi màu hồng liếm môi không khác nào thưởng thức món ăn đầu tiên của buổi sáng.
Mỗi lần liếm xong anh ấy sẽ quay người phát hiện ra tôi, anh ôm tôi từ trên bàn cơm xuống bằng một tay, cúi đầu trao nụ hôn sâu ngọt ngào. Nếu như công việc buổi tối hoàn thành sớm, anh ấy còn làm chút đồ ăn khuya cho tôi, vừa làm vừa linh hoạt tránh cái tay nghịch ngợm định dán mấy sợi xơ chuối tiêu lên mặt anh.
Tôi cũng từng thử dậy sớm làm bữa sáng cho anh, kết quả lại phá phòng bếp loạn tanh bành. Tiếp đó anh cầm đũa gắp thử một món trên bàn rồi khống chế biểu cảm cơ mặt, cố gắng và một miếng cơm vào miệng rồi thở dài, cuối cùng quyết định dạy tôi nấu ăn.
Sau này tôi cũng học thành tài.
Mỗi tội quá trình này cũng không thuận lợi cho lắm.
Tôi thích nhất được anh vòng tay ôm từ phía sau, ngón tay thon dài nắm lấy tay tôi hướng dẫn cách rắc muối vào thức ăn. Khi ấy tôi sẽ cố ý run tay không làm nên hồn để anh nắm càng thêm chặt, sau đó lặng lẽ dịch thân mình dán sát vào nơi tuổi trẻ nhiệt huyết kia, nghiêng đầu tìm đến môi anh.
...
Và rồi phòng bếp trở nên hỗn loạn.
Sofa cũng không thoát khỏi kiếp lộn xộn.
Ngay cả ga giường vốn đã trải ngay ngắn cũng không may mắn thoát nạn.
Tôi vẫn nhớ món đầu tiên anh dạy là trứng xào nấm đông cô [1], nấm tươi non phối với cháo nóng hổi rót xuống bụng, mùi vị thực sự rất tuyệt.
[1] Trứng xào nấm đông cô:
Nhưng đến khi tôi hiểu được những nguyên lý nấu ăn cơ bản với cái đầu choáng váng vì hôn, khi có thể tự mình vào bếp thì đối phương lại đè tôi xuống không cho người yêu của anh vội vội vàng vàng nấu nướng vào sáng sớm.
Anh nói anh dạy tôi nấu ăn chỉ vì những lúc mình không ở nhà, tôi sẽ không khiến bản thân phải chết đói mà thôi.
Bầu không khí đại học thực sự rất cởi mở thoải mái, chẳng ai quan tâm người bên cạnh cậu là nam hay nữ, thậm chí là gấu cũng được, tôi rất thích kiểu như vậy, thư thái vô cùng.
Mỗi khi mua quần áo, anh đều chọn mua loại có túi lớn để khi đông về có thể nhét đôi tay lạnh ngắt của tôi vào trong ủ ấm. Mỗi tối khi anh chui vào chăn tôi đều chơi xấu dí bàn chân lạnh buốt của mình lên đùi đối phương, nghe anh hít khí lạnh than thở rồi thò tay cầm nốt chân còn lại của tôi đặt lên đùi mình, đợi cho chúng ấm lên mới chịu thả ra.
Tôi cứ thế tham lam sự yêu thương và dung túng của anh mãi chẳng chịu mua thảm điện với xe.
Anh rất thích việc yêu thương tôi từ phía sau, thích cọ nhẹ chóp mũi trên cổ tôi hệt như mèo con, bờ môi hôn xuống vết sẹo sau gáy, thật khẽ, thật êm, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Động tác của anh rất nhẹ, cánh môi thi thoảng sẽ ngừng lại vuốt ve, mơn trớn miệng vết thương cũ kia.
Đối phương thở dài nói: "Đợi một chút nhé, đợi lúc anh có tiền rồi sẽ mua vòng bạc vòng vàng vòng kim cương cho em đeo để che hết chúng đi."
"Ha ha, anh thật là, trông dung tục chết đi được."
"Ừ, hiện tại anh chẳng có gì trong tay, chỉ có duy nhất một tấm chân tình chẳng đáng mấy đồng này, em có cần không?"
Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.
Chứng cứ thứ sáu:
Mèo của tôi vào mùa đông rất ấm áp, đã thế còn thích làm nũng.