*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ê Cá Mực, cậu có cảm thấy gần đây Đại đội trưởng Lương kỳ kỳ không?” Chu Khải len lén đưa mắt liếc trộm Lương Thượng Quân cách đó không xa, hắn lùa qua loa hai đũa cơm, lấy động tác nhai che chắn, dùng âm lượng nhỏ nhất hỏi Vưu Vũ bên cạnh.
Vưu Vũ cũng không ngẩng đầu: “Đâu có, tôi không cảm thấy”
“Cậu không phát hiện? Âm lượng mắng người hiện giờ Đại đội trưởng Lương đã tăng lên một nấc, bố trí lượng huấn luyện cũng nhiều gấp 1.5 lần trước kia, đại đội 7 chúng ta còn đỡ, nghe đồn đại đội 1 có vài đứa bị ảnh chỉnh cho rút gân luôn, còn nữa còn nữa, cậu không cảm thấy gần đây Đại đội trưởng Lương cười càng lúc càng…Càng lúc càng…Đậu má!”
Bình luận của Chu Khải thình lình ngừng bặt, đột nhiên hắn ném đũa đứng dậy, Đại đội trưởng Lương trước mặt nở nụ cười “Càng ngày càng…Đậu má”, thân thiết thâm tình nói: “Ba Hoa…Cậu béo lên rồi”
“Óe?” Dù không biết Đại đội trưởng Lương có ý gì, nhưng bản năng mách bảo Chu Khải rằng nguy hiểm tới rồi, lông tơ hắn dựng đứng, dưới chân thầm đá đá Vưu Vũ cầu cứu.
Vưu Vũ vẫn tỉnh bơ ăn cơm.
Lương Thượng Quân ôn hòa nhặt đũa của Chu Khải lên, gắp cục thịt heo trong thố cơm của hắn lắc lắc trước mặt hắn, sau đó đặt gọn vào trong chén Vưu Vũ, nói năng thành khẩn: “Ba Hoa, cậu cứ béo lên hoài vầy làm sao chui lọt cọc lưới được, lần trước bị kẹt đó nhớ không. Vưu Vũ trái lại gầy hơn không ít, đây, ăn thêm miếng thịt đi, coi như anh mời”
Chu Khải tức muốn chết: “Đại đội trưởng Lương, anh thiên vị trắng trợn quá nghe! Sao em béo mà Vưu Vũ lại gầy?”
Lương Thượng Quân nhướng mày nhìn hắn, cái gì cũng không nói, chỉ cười, cười như gió xuân ấm áp, nắng sớm chiếu rọi.
Trong lòng Chu Khải hơi khiếp đảm, hắn ư ư a a còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Vưu Vũ bên cạnh kéo mạnh một cái, ngồi phịch xuống ghế, lời chưa thốt ra lại nuốt ngược trở về.
Lương Thượng Quân gật gật đầu vỗ vỗ vai hắn: “Ba Hoa à, hôm kia cậu chôm hết miếng jambon của Vưu Vũ, hôm qua lại giật khúc cá nướng của cậu ta…Cậu tưởng anh không biết hả?”
Ba Hoa im re.
Sau cùng Lương Thượng Quân nói: “Anh cảm thấy nụ cười của anh rất hòa ái, hơn nữa trước giờ vẫn như thế, cậu có ý kiến gì không?”
“Báo cáo Đại đội trưởng Lương, không…không có ý kiến”
Lương Thượng Quân hài lòng rời đi. Chu Khải đột nhiên phát hiện cả người mình đồ đầy mồ hôi.
Vưu Vũ rốt cuộc cũng ngừng động tác ăn, cậu mở đôi mắt to nhìn theo bóng lưng tùy hứng và cao thẳng của Lương Thượng Quân biến mất ở cua quẹo, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Khải không hề chớp mắt.
Chu Khải nghĩ mà sợ, nói: “Phù…Cậu nhìn coi! Cậu nhìn ổng coi! Cá Mực, cậu còn bảo ổng không có gì lạ nữa thôi?”
Chu Khải ngớ người: “Gỗ mục? Cậu nói tui?” Giờ mới nhận ra trong ánh mắt Vưu Vũ nhìn hắn mang vẻ thương xót, Chu Khải chả hiểu mô tê gì, rõ ràng là Đại đội trưởng Lương có vấn đề mà, hắn có làm sai gì đâu!
Vưu Vũ lười nói với hắn, cậu dùng đũa chọt chọt mặt hắn: “Bỏ đi, lau hột cơm dính trên miệng cậu kìa, tắm rửa ngủ thôi”
Vưu Vũ là hạng người nào? Sao cậu có thể nhìn không ra Lương Thượng Quân bất thường được chứ? Nhưng chính bởi vì cậu nhìn ra còn thấu đáo hơn cái tên ngáo Chu Khải kia, nên cậu mới giả bộ như không phát hiện gì hết.
Kể từ khi Đại đội trưởng Kỷ rời khỏi Hara, Đại đội trưởng Lương luôn lâm vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, có lẽ ngay cả chính anh cũng không nhận ra, tính cảnh giác của anh cao chưa từng thấy, giống như…Giống như chực chờ quyết đấu với bất cứ kẻ nào đó.
Không chỉ vẻn vẹn là những biến đổi Ba Hoa nói, mà ngũ quan của Đại đội trưởng Lương cũng cực kỳ nhạy bén.
Anh có thể trông thấy sự việc phát sinh ở tít đằng xa, tỷ như chuyện Ba Hoa trộm jambon của người khác; anh có thể nghe thấy tất cả âm thanh loáng thoáng trong phạm vi mười mét, tỷ như tiếng oán than cố ý đè thấp của các binh sĩ; anh có thể lần ra những chứng cứ phạm tội mà trên nguyên tắc tuyệt đối không bị người ta phát hiện, tỷ như trọng điểm giấu tạp chí người lớn và bcs trong cuộc “Xâm nhập thiên đường”.
Bởi vì không gì có thể khiến anh phân tâm.
Không có ai cùng anh tranh luận phương án huấn luyện phải làm thế này thế kia, không có ai châm chọc anh lòng dạ đàn bà dẫn lính tệ lậu, không có ai khiêu khích năng lực đánh vật của anh, không có ai cố tình gây khó anh trong quá trình tra phòng ngủ, không có ai đột nhiên tập kích anh trong “Chiến đấu mô phỏng”, cũng không có ai hỏi anh trong giờ nghỉ ngơi chóng vánh rằng: “Hút thuốc không?”
Tất cả tinh lực của anh đều đặt hết lên người những tân binh huấn luyện này.
Luôn có một loại người như thế, khi anh ta nhớ nhung cái gì đó, biểu hiện bên ngoài không phải mất hồn mất vía, mà là toàn tâm toàn ý tập trung vào tất cả những sự vật khác, duy chỉ có đối với thứ mà mình nhớ nhung là làm như không thấy.
Chu Khải vất vả lắm mới ăn xong phần cơm tối chỉ còn rau dưa của mình, sờ cằm nói: “Chẳng lẽ Đại đội trưởng Lương tới tuổi mãn kinh rồi?”
Vưu Vũ dở khóc dở cười, khoác vai hắn kéo đi: “Mãn má cậu! Đừng nghĩ nữa”
Chu Khải lắc lắc đầu, quyết định không truy đuổi nữa, hắn cũng khoác vai Vưu Vũ, nói: “Huynh đệ, cậu thiếu tui cục thịt heo đó nghe”
Vưu Vũ liếc xéo hắn: “Cút qua một bên! Cậu cmn chôm của tui bao nhiêu đồ ăn rồi!”
Chu Khải vội nói tía lia: “Đừng để ý mà, huynh đệ cậu đừng quỵt nợ à nha, nhớ năm xưa anh từng cứu cậu một mạng…”
Vưu Vũ bó tay, quả thật, hồi tuyển huấn tên tiểu tử này đã giải quyết nguy cơ giúp cậu, bằng không lúc này cậu đã không còn ở Hara rồi. Nhưng món nợ nhân tình này sao trả hoài cũng không hết vậy trời?!
Cậu cực kỳ khinh bỉ cái tên Chu Khải ba hoa mặt dầy như mo cau này.
Ba Hoa cười há há.
Lương Thượng Quân là một tên trộm, anh thạo tính kế, chịu khó đo đạc, bất quá lần này anh không thể không thừa nhận mình phạm sai lầm ngu ngốc rồi.
Thấp tha thấp thỏm hơn nửa tháng, anh không giành được bất cứ thu hoạch nào, anh cảm thấy mình nực cười y như một đứa ngốc.
Chạy quanh thao trường một vòng rồi lại một vòng, anh nhìn ánh mặt trời kéo dài bóng của vạn vật chìm dần về phía tây, nhìn mồ hôi trên người rơi xuống đất, thoáng chốc bốc hơi, nhìn các binh sĩ ngã trái ngã phải khoác vai nhau đánh đá đùa giỡn…
Xung quanh anh, hết thảy vẫn như thường.
Hình như chưa từng mất đi cái gì, cũng chưa từng nhận được cái gì.
Đêm nay, ở cách xa vạn vạn dặm đang trình diễn một cuộc chiến đẫm máu.
Sau khi hạ mệnh lệnh, năm người Kỷ Sách áp sát khu lều bạt thô sơ của kẻ địch.
Mạch Tử, Đầu Đạn, Trứng Thịt và A Tàng cùng phụ trách một căn lều trong số đó, Kỷ Sách phụ trách căn khác.
Bởi vì được mạ than, nên lưỡi dao kỵ binh trong tay họ lóe ánh đen tối trầm, sẽ không phản quang trước mắt kẻ địch, cũng sẽ không phản chiếu gương mặt giết chóc của mình.
Dao kỵ binh
Bịt miệng, vung dao.
Lưỡi dao lướt qua động mạch cổ của người vừa mới thức, đồng thời cắt đứt yết hầu, chỉ còn nghe tiếng máu phun xì xì, tựa như đợt hô hấp dài sau cùng của người đó.
Tay Trứng Thịt hơi run rẩy.
Cậu không phải chưa từng giết người, nhưng cảm giác giết người thế này không giống với trước kia.
Giết người kiểu này không hề khốc như thích khách trong phim võ hiệp, mà họ đang thưởng thức sự giãy dụa cuối cùng của một mạng sống_____trong cặp mắt mở to của người sắp bị giết chỉ nhìn thấy tử vong, trơ mắt nhìn máu mình phun ra, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, từ từ tuyệt vọng.
Không giống như bắn tỉa, không giống bất cứ kiểu bắn giết nào, vũ khí nóng làm người ta cảm nhận được sự gọn gàng lưu loát của đạn lên nòng, còn vũ khí lạnh, sẽ khiến người ta thể nghiệm được sự đập nảy cuối cùng của sinh mệnh. Thật ra loại nhiệt độ từ xác thịt truyền tới mới là thứ nóng bỏng nhất.
Trong căn lều này có năm người, Trứng Thịt giết một gã, Mạch Tử giết một gã, Đầu Đạn giết một gã, động tác của A Tàng tương đối nhanh hơn, giết được 2 gã, từ đầu tới cuối không quá mười mấy giây.
Họ ăn ý gật đầu với nhau, cùng lao ra khỏi lều, chuẩn bị giúp Đội trưởng.
Ban đầu họ vốn không tán thành kiểu an bài này của Kỷ Sách, bốn người họ giải quyết một lều, Đội trưởng lại đơn độc đấu với năm kẻ địch khác? Điều này không logic. Nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, không logic cũng là mệnh lệnh, càng huống hồ là mệnh lệnh của Kỷ Sách.
Tới khi xông vào căn lều kia thì họ tỉnh ngộ.
Chính xác mà nói thì không phải tỉnh ngộ, mà là kinh hoàng.
A Tàng là người đầu tiên xông vào trước, cậu vừa khéo nhìn thấy Kỷ Sách bịt miệng gã cuối cùng, cắt dao qua.
Máu tươi phún tung tóe, Kỷ Sách cũng không nghiêng đầu né tránh, cho dù máu bắn vào mắt mình, hắn cũng không chớp lấy một cái. Nền giáo dục hắn từng tiếp thu dạy hắn rằng, không được để kẻ địch lợi dụng bất cứ thời cơ nào, dưới tình huống chưa xác định được đối thủ đã mất hẳn uy hiếp, không được để gã thoát ly tầm mắt và sự khống chế của mình, một giây cũng không được phép.
Trong mắt gã nọ tràn ngập nỗi sợ hãi, gã vẫn đang giãy dụa, dù biết rõ không còn đường sống nhưng vẫn ráng cầu sinh.
Kỷ Sách một tay giữ chặt gã nọ, một tay cầm dao kỵ binh bồi thêm một nhát ngay tim gã. Một loạt động tác nhanh như chớp và lưu loát, không quá năm giây đã ban cái chết cho gã kia.
Ánh mắt gã nọ tối xuống, máu đỏ tươi và đỏ sậm trên người vẫn còn rơi tí tách, hòa cùng máu của đồng bọn gã thành một dòng chảy uốn lượn.
Bốn lính trinh sát ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Năm cái xác trong căn lều này ai cũng hứng chịu hai vết thương trí mạng, một tại yết hầu, một ngay tim, cảnh tượng đập vào mắt gây cho họ cảm giác chỉnh tề khiếp đảm, cảm giác này tựa như mình đang đứng trong một lò sát sinh, cái gọi là giết người bất quá chỉ là tổ hợp của vài trình tự đơn giản mà thôi.
Mùi máu tanh dần lan tràn, càng ngày càng nồng, khiến người ta buồn nôn. Kỷ Sách chùi hốc mắt và máu chảy xuống trên má, nét mặt vẫn rất lãnh đạm, hắn hỏi họ: “Giải quyết xong hết chưa?”
Họ gật đầu.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vẩy rơi máu dính trên dao kỵ binh, nói: “Tốt lắm, đi thôi, chúng ta còn nhiệm vụ tiếp theo”
Họ theo hắn rời khỏi lò mổ này.
Gió núi ác liệt thổi tỉnh đầu óc vừa hỗn loạn của Trứng Thịt, đằng trước cậu là Đội trưởng kiên cường, bóng lưng lãnh đạm, những sợi dây leo màu xanh nhạt trong rừng cây như đang khiêu khích suy nghĩ của cậu, cậu thế nhưng cảm thấy mê hoặc.
Thời gian bốn người bọn họ bỏ ra để giải quyết năm gã địch, cũng đủ để người này đơn độc giải quyết năm gã khác, hơn nữa mỗi gã còn lãnh hai nhát dao. Đây là Đại đội trưởng Kỷ sao? Đại đội trưởng Kỷ giết người một cách thờ ơ như thế?
Nhưng cơn mê hoặc này rất nhanh bị chính cậu dập tắt_____Đúng là anh ấy, kiểu giết chóc không coi người ta là con người, đúng là Kỷ Sách.
Cậu hồi tưởng lại, từ lâu Đại đội trưởng Kỷ đã cho cậu đáp án rồi.
Ngay cả đối với lính một tay mình dẫn dắt, Kỷ Sách cũng từng nói: “Các anh là người. Nhưng, tôi không coi các anh là người”
Đã ra tay giết lính công binh của Sunnah, vậy thì con đường đào vong của họ cũng bắt đầu.
Kể từ bây giờ, ngoài cam đoan hoàn thành nhiệm vụ họ còn phải bảo vệ mạng mình. Họ coi như vô duyên với những con đường thênh thang sáng sủa, mà phải trèo đèo lội suối, chạy vào những nơi nguy hiểm âm u.
Quá nửa đêm, vất vả lắm mới tìm được một thung lũng nghỉ ngơi, mấy người bọn họ thay nhau canh gác.
Bất quá Kỷ Sách vẫn không hề ngủ, hắn ôm khẩu súng của mình, nghiêng đầu tựa lên báng súng, động tác giống như đang sưởi ấm, trên thực tế thì nhiệt độ của báng súng lạnh lẽo đó phỏng chừng xuống dưới âm độ, nhưng hắn dựa vào trông có vẻ rất thoải mái.
Hắn yên lặng nhìn tay mình, nắm chặt rồi lại thả lỏng, quan sát sự cong và duỗi của các khớp ngón tay, khóe môi hắn nhếch một nụ cười chua xót, khẽ tự giễu: “Lâu quá không làm chuyện này, ngượng tay rồi”
Trứng Thịt đang canh gác thấy hắn không ngủ, bèn nhích nhích nhích tới trước mặt hắn, hé hé môi tính nói chuyện, kết quả bị Kỷ Sách đè đầu, Kỷ Sách dùng sức vò vò đầu cậu, vỗ vỗ mặt cậu ra hiệu cậu ngồi xuống.