Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 92: Tôi vẫn vậy



Tề Thạch Phi quay đầu đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, gã hơi do dự nhìn Quý Văn Việt, "Tôi đang nói chuyện với em mà, đâu phải em không biết thái độ của em ấy đối với tôi ra sao."

Quý Văn Việt bình tĩnh hỏi lại, "Anh cảm thấy em ấy sẽ nói chuyện riêng tư với tôi sao?"

Tề Thạch Phi cười cười, "Lúc trước, em là người ủng hộ em ấy lên vị trí giám đốc, không có ai tin hai người không có giao tình đâu? Tiểu Việt, chúng ta quen biết đã nhiều năm, em không cần thiết phải giấu tôi mấy chuyện này."

Quý Văn Việt không có biểu cảm gì, "Tổng giám đốc Tề, tôi không rõ chuyện riêng của em ấy."

Thang máy dừng ở tầng một, Tề Thạch Phi không ra cùng hai người, gã nắm chặt cà vạt trên cổ, ho khan vài tiếng, "Tiểu Việt, nếu có cơ hội, nhờ em nói tốt về tôi vài câu trước mặt em ấy nhé."

Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác mình đang gặp tình địch, cô ngồi trong Maserati của Quý Văn Việt, dọc đường đều nắm chặt góc áo của mình rầu rĩ, không biết nên mở miệng hỏi thăm về mối quan hệ giữa Tề Thạch Phi và Từ Phóng Tình như thế nào.

Quý Văn Việt đang tập trung gửi email, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Đúng rồi, cô muốn nói gì với tôi?"

"Anh ta và Từ Phóng Tình có quan hệ thế nào vậy?" Tiêu Ái Nguyệt vừa hỏi xong liền lập tức thốt lên, "Anh ta đã lớn tuổi như vậy rồi."

Vừa nói đến đề tài này, hai người đồng thời sửng sốt. Quý Văn Việt thoáng cười một tiếng, "Cô muốn hỏi cái này hả?"

Tiêu Ái Nguyệt xấu hổ, "Tôi... không phải, tôi vừa mới nghĩ ra thôi, à mà tôi muốn hỏi cái gì đấy nhỉ?"

"Ừm." Quý Văn Việt suy tư chốc lát rồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình, không trả lời câu hỏi kia, "Đợi cô nhớ lại rồi nói sau cũng được."

Bị Tề Thạch Phi ảnh hưởng, Tiêu Ái Nguyệt đúng thật đã quên béng lời muốn nói. Cô đi theo Quý Văn Việt đến cửa hàng quần áo thử đồ. Từ Phóng Tình rất thích mặc trang phục của Chanel, thật không ngờ Quý Văn Việt cũng mê nhãn hiệu này.

Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác thoải mái ngồi trên ghế sofa đợi người kia thay đồ, nhân viên bán hàng thân thiện rót cho cô một ly Mocha, cô nhẹ giọng nói cám ơn, sợ nói lớn quá sẽ làm nhiễu sự thanh tịnh.

Cửa hàng Chanel ở Thượng Hải không giống với không gian nhỏ hẹp ở thành phố H. Quý Văn Việt cầm thẻ VIP đi thẳng vào phòng trong, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên trở thành bé gái xách đồ. Bé gái nhìn lãnh đạo của mình mặc một bộ lễ phục dạ hội bước ra, cặp mắt thoáng chốc bừng sáng, kìm lòng không đặng đi lên nghênh đón, "Tổng giám đốc Quý, bộ đồ này rất đẹp."

Người bình thường thật đúng là không 'hold' nổi bộ váy tím đơn sắc này. Quý Văn Việt có ưu thế ở dáng cao, da trắng, cổ dài và bộ ngực đầy đặn, mọi thứ đều phát huy ưu điểm của bộ lễ phục vô cùng tinh tế. Không biết là do phản ứng của những người xung quanh hay do Quý Văn Việt tin tưởng vào mắt nhìn của mình, cô cấp tốc thay quần áo rồi đưa thẻ tín dụng cho nhân viên bán hàng thanh toán.

Nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang thập thò quan sát bốn bề, Quý Văn Việt hơi động lòng, "Tiểu Tiêu, cô đã chuẩn bị quần áo cho bữa tiệc tối mai chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần nhìn người kia, "Quần áo gì? Tôi mặc đồng phục công ty đi là được rồi."

"Ngày mai phải mặc lễ phục dạ hội." Quý Văn Việt không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở nhẹ, "Đó là phép lịch sự."

Tiêu Ái Nguyệt không phản kháng, nghĩ nghĩ một hồi mới đi đến trước một chiếc váy đỏ, "Vậy tôi thử cái này xem sao."

Tiêu Ái Nguyệt thừa biết nơi này chuyên bán quần áo cao cấp rất đắt tiền, nhưng nếu tiết kiệm mà ăn mặc xuề xòa quá sẽ làm mất mặt phòng sales. Cô băn khoăn không biết tại sao bản thân lại luôn cảm thấy căng thẳng mỗi khi đối mặt với Quý Văn Việt, cô luôn cảm thấy không thể nhìn thấu người lãnh đạo kia, đặc biệt là trong sự kiện hội nghị mới đây, trong lòng cô cứ nghĩ mình sẽ không đủ điểm để qua môn, cảm giác thấp thỏm hệt như đang đối mặt với giáo viên chủ nhiệm của lớp.

Tiêu Ái Nguyệt không dám thử lại quần áo lần hai, cô chỉ cầm chiếc váy đỏ kia về. Trên đường về, cuối cùng cô đã nhớ lại chuyện mình muốn hỏi, "À... về chuyện thưởng cuối năm, tổng giám đốc Quý, chị thưởng cuối năm có nhiều quá không?"

Hai ngàn tệ đối với một người mới đi làm chưa được một tuần quả thật có hơi nhiều, nhưng Quý Văn Việt không nghĩ như vậy, cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi chậm rãi nói, "Tôi tin tưởng năng lực của cô mà."

Vấn đề là Tiêu Ái Nguyệt chưa cảm thấy mình có năng lực gì, chột dạ trả lời, "À, ra vậy..."

Buổi chiều ở phòng sales chẳng có ai, ngay cả Quý Văn Việt cũng mất dạng. Tiêu Ái Nguyệt học ưu điểm không được nhanh, nhưng sẽ hạ bút thành văn đối với việc xấu. Quý Văn Việt chân trước vừa đi, cô chân sau đã chạy về nhà mới để tiếp tục quét dọn vệ sinh.

Tiểu Trương đã chuyển dần đồ đạc sang nhà mới. Quét dọn ba phòng, hai sảnh tương đối phiền phức, mặc dù toàn bộ đồ dùng đã được dọn đến nhưng lại rất đau đầu sắp xếp mấy món lỉnh kỉnh.

Đến lúc tan việc, Tiểu Trương và Tiêu Ái Nguyệt vội vàng về tổng bộ đón Từ Phóng Tình, đoán chừng chị ấy sẽ không tan làm nhanh như vậy, "Chị ấy có gọi điện thoại cho anh không?"

Tiểu Trương lắc đầu, "Cô ấy chỉ gọi cho tôi khi gặp tình huống đặc biệt thôi."

Đã như vậy thì cứ chờ đi. Qua hai mươi phút sau, Từ Phóng Tình mới đi ra, cô cúi đầu nên không phát hiện xe đang đậu ở bên đường đối diện. Tề Thạch Phi vui vẻ đi phía sau lưng cô, miệng hoạt động liên tục, không biết đang nói gì, có vẻ như gã đang ra sức lấy lòng Từ Phóng Tình. Gã vội cất bước chạy lại chiếc Land Rover đang dừng ven đường, mở cửa xe nịnh nọt để Từ Phóng Tình ngồi vào.

Xe cấp tốc vụt qua trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, cô vỗ lưng Tiểu Trương, "Chúng ta đi thôi."

Tiêu Ái Nguyệt không thể nói rõ cảm giác trong lòng, cô chỉ cảm thấy buồn bã và hoảng sợ, chỉ mới biết có tình địch ẩn mình ở tổng bộ từ lúc sáng, vậy mà buổi chiều đã bắt gặp gã và Từ Phóng Tình đi cùng nhau.

Cô ra vẻ thoải mái gọi điện cho Từ Phóng Tình hỏi hôm nay chị ấy có tan sở đúng giờ không. Tâm trạng của Từ Phóng Tình có vẻ không tệ lắm, chỉ bảo Tiêu Ái Nguyệt về trước đi, tối nay mình sẽ về trễ.

Tiêu Ái Nguyệt vừa nghĩ đến vụ say rượu tối qua có liên quan đến Tề Thạch Phi liền không có tinh thần nói đùa gì nữa. Cô thở phì phò uy hiếp hỏi Tiểu Trương hôm qua Từ Phóng Tình đã đi đâu?

Tiểu Trương vẫn giữ im lặng từ đầu tới cuối, không hề trả lời vấn đề của Tiêu Ái Nguyệt. Xe chạy đến dưới nhà, gã đưa mèo con cho Tiêu Ái Nguyệt rồi dứt khoát lái xe đi mất.

Có thể là gã trở về đón Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt luôn cảm thấy nguy hiểm, mặc dù biết với tính cách của Từ Phóng Tình, chị ấy tuyệt đối sẽ không thích Tề Thạch Phi, nhưng trước đó chị ấy có bao giờ cùng gã ta ra ngoài một mình đâu?

Mọi thứ đều có khả năng! Tiêu Ái Nguyệt không ăn cơm, cô cho mèo ăn xong rồi cứ bất an nhìn đồng hồ. Tám giờ, chín giờ, mười giờ,... thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Ái Nguyệt không ngủ được bèn dứt khoát đứng lên thay quần áo xuống dưới lầu chờ Từ Phóng Tình.

Lúc Từ Phóng Tình trở về, Tiêu Ái Nguyệt đã bị đông cứng dưới lầu.

Từ Phóng Tình không xuống xe vội, có lẽ cô đang bàn giao gì đó với Tiểu Trương.

Dưới sự trông đợi mỏi mòng của Tiêu Ái Nguyệt, cửa xe từ từ mở ra, Từ Phóng Tình bước xuống.

Chắc là do thần giao cách cảm hoặc là khuya quá nên ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt sắc bén hơn người, Từ Phóng Tình mới đi về phía trước hai bước rồi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, hờ hững nhìn chằm chằm người trước mặt, "Tiêu Ái Nguyệt."

Tiêu Ái Nguyệt không nhấc tay lên nổi, mặt mũi cứng đờ, hàm răng run lập cập gọi tên đối phương, "Tình Tình."

Từ Phóng Tình bước thật dài về phía người kia, bước chân ngày một tăng nhanh, "Tiêu Ái Nguyệt, em là kẻ ngu sao? Ngày đầu tiên đi làm đã để đầu óc vô nước rồi? Em đứng ở đây làm gì? Có cần tôi thoa mặt đỏ giúp em đóng vai thần giữ cửa không?"

Cô nắm chặt tay Tiêu Ái Nguyệt, vừa cảm nhận được cái lạnh thấu tim, sắc mặt cô đột nhiên âm trầm, nhanh chóng phẫn nộ, "Nếu em muốn làm một cây nước đá thì cứ chui vào tủ lạnh là được, đứng ở cửa cho ai nhìn hả? Tiêu Ái Nguyệt, em đã lớn như thế rồi, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là trí thông minh? Lại còn mặc đồ màu vàng, em muốn tôi khen em hôm nay rất 'chuối' sao?"

Tiêu Ái Nguyệt đưa tay vòng lấy eo của người yêu làm nũng, "Tại em muốn nhanh chóng nhìn thấy chị."

Từ Phóng Tình không bị dáng vẻ yểu điệu kia đả động, cô hung hăng nhéo mặt của người kia một cái, bất mãn nói, "Em chê ảnh chụp của tôi xấu hơn người thật sao?"

Tiêu Ái Nguyệt đần độn cười, gò má cô bị bóp đến ửng hồng hệt như linh vật, "Hôm nay, chị không uống rượu."

Từ Phóng Tình cầm chặt tay người nọ dẫn vào thang máy, chính trực, hiển nhiên nói, "Em cho rằng tôi là con sâu rượu không biết giữ chừng mực sao?"

Điều hòa trong nhà mở vừa đủ, Từ Phóng Tình thay giày xong liền vứt Tiêu Ái Nguyệt qua một bên, sau đó cúi đầu đi thăm hai con mèo đang nằm trong búp bê. Ngốc Nguyệt nhìn thấy bóng ma sượt qua liền lập tức ngẩng đầu đưa đôi mắt nâu nhìn Từ Phóng Tình rồi yếu ớt kêu 'meo meo'.

Từ Phóng Tình đưa tay bế nó lên, "Tiêu Ái Nguyệt, Tiểu Trương nói bọn nó không có tinh thần suốt hai ngày nay, ngày mai em xin nghỉ phép dẫn bọn nó đến bệnh viện khám đi, còn nữa, sáng mai sẽ có người giao quần áo tới, biên lai giặt ủi ở trong túi áo của tôi, em nhớ ký nhận."

"Quần áo gì vậy?" Tiêu Ái Nguyệt cởi áo khoác lạnh lẽo trên người xuống rồi cúi đầu ôm Mặt Trời vào ngực, sau đó sóng vai ngồi cùng Từ Phóng Tình trên sofa, mắt nhìn chăm chú, "Chị lại mua quần áo hả?"

"Lễ phục tham gia tiệc tối, chúng ta mỗi người một bộ, trưa hôm qua tôi đã mang đến tiệm giặt ủi rồi." Ngốc Nguyệt bất an ngọ nguậy trên đùi Từ Phóng Tình, nó giơ móng vuốt nhỏ lên rồi thê lương meo lên một tiếng với Tiêu Ái Nguyệt, "Nó sao vậy?"

"Nó coi em là mẹ của nó đó." Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ trao đổi mèo với Từ Phóng Tình, "Hôm nay, em có mua quần áo rồi, nhưng chưa có giặt, cơ mà em cảm thấy nó khá sạch sẽ nên cứ để vậy mặc luôn."

Từ Phóng Tình im lặng nửa ngày không trả lời, cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt lấy quần áo trong túi ra hệt như hiến vật quý giá rồi híp mặt nhìn về phía mình, "Em thấy cũng đẹp lắm, tổng giám đốc Quý cũng khen đẹp. Hì hì, Tình Tình, hay em mặc thử cho chị xem nha?"

"Tổng giám đốc Quý? Quý Văn Việt?" Không hiểu sao Từ Phóng Tình lại chú ý đến điểm khác, "Tiêu Ái Nguyệt, em có phát hiện ra mấy ngày nay, ngày nào em cũng nhắc tới chị ta không?"

"Mấy ngày nay..." Tiêu Ái Nguyệt cố gắng nhớ lại một chút, cười hỏi, "Có hả? Nhưng mà Tình Tình, hôm nay phòng sales tổ chức họp, có một người đàn ông tên là Trình Quân Khôn rất vô lễ với chị ấy, không khí ở phòng sales cũng không tốt cho lắm. Theo chị thì tổng giám đốc Quý còn trẻ như vậy, làm sao có thể trị nổi mấy người đó nhỉ? Còn Trình Quân Khôn có lai lịch gì mà trông như rất lợi hại, vả lại phòng sales bên em khác với bên mua hàng của chị lắm nha, đi làm không cần đánh thẻ chấm công, cũng không cần đi đúng giờ, chắc ngày mai nghỉ không cần xin phép đâu."

Nói liên miên nửa ngày nhưng Từ Phóng Tình tự động bỏ qua vấn đề của cô, vẻ mặt lạnh lùng, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em thích Quý Văn Việt chọn quần áo cho em thì ngày mai, tiệm giặt ủi giao quần áo tới, em cứ vứt hết quần áo của tôi mua đi."

Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu không đúng chỗ nào đó, vội vàng nói, "Như vậy sao được?"

"Vậy thì em ném nó đi." Trong thế giới của Từ Phóng Tình chỉ có một lựa chọn. Cô để Mặt Trời trên ghế sofa rồi đứng lên đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó trực tiếp đoạt lấy lễ phục trong tay đối phương, chuẩn xác như ném bóng rổ ném vào trong thùng rác, "Giống như vậy đó."

"Ê!!!" Tiêu Ái Nguyệt giật mình, thoắt một cái muốn lập tức chạy tới nhặt, "Chị, chị, chị, không được, chị đừng vứt mà."

Cô đau lòng tiền của mình nhưng lại không biểu đạt rõ ràng nên đã khiến Từ Phóng Tình hiểu lầm.

Từ Phóng Tình nhướng mày, giọng nói tăng thêm vài phần rét lạnh, "Không nỡ thì nhặt lại đi."

Tiêu Ái Nguyệt khẽ cắn môi, thật sự chạy tới nhặt lại đồ, "Ném đi thì phí lắm."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv