Lúc Từ Phóng Tình trở về, trong tay cầm theo một cái túi. Tiêu Ái Nguyệt đang cúi đầu suy nghĩ, không giao lưu nói chuyện gì nữa. Xe nhanh chóng chạy đến dưới nhà Từ Phóng Tình, hai người một trước một sau trở về phòng, Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn đi đổi cát cho hai con mèo, sau đó ôm chúng ngồi trên thảm, mắt trợn tròn không chớp nhìn chằm chằm Từ Phóng Tình vẫn còn đứng ở cửa.
Từ Phóng Tình đi qua sofa ngồi xuống dựa vào vai cô, hai người yên lặng một hồi thì Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nói, "Em đi rửa tay."
Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt chất chứa đầy suy nghĩ phức tạp, cảm giác rất khó tả. Cô mượn cơ hội rửa tay thoát khỏi Từ Phóng Tình, quan trọng là muốn làm rõ rốt cuộc mình đang muốn gì. Cô chậm rãi ra khỏi toilet, nửa quỳ nửa đi tới trước mặt Từ Phóng Tình, hai tay tùy ý vòng lấy eo của đối phương, chủ động nhận sai, "Em sai rồi, em nghĩ chị không biết em ở đâu nên sợ chị bị lạc, em cũng không biết điện thoại bị mất trộm. Tình Tình, chị nói gì đi, em thà nghe chị mắng, em không muốn chị không để ý tới em đâu."
Từ Phóng Tình cúi đầu nhìn cô một lát, giọng nói rất nhẹ, "Tôi không thích em chưa được tôi đồng ý mà dám tự tiện rời khỏi phạm vi khống chế của tôi. Tiêu Ái Nguyệt, em có hiểu không?"
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu như giã tỏi, "Em hiểu."
"Em cam đoan?"
"Em cam đoan không có có lần sau." Tiêu Ái Nguyệt giơ ba ngón tay lên thề, "Em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tầm mắt của chị, dù có đi đâu cũng sẽ lập tức quay lại."
Từ Phóng Tình đứng lên đi về phía trước mấy bước, ném điện thoại tới trước mặt người nọ, "Tôi đã đổi sim điện thoại rồi, bên trong có số của tôi."
Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại di động lên nhìn nhìn, mặt đầy vui sướng, "Apple đắt lắm, em không dùng đâu."
"Đương nhiên kém xa cái Gionee của em." Từ Phóng Tình mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, nửa đùa nửa thật nửa châm chọc, "Tôi ở trên lầu cũng có thể nghe được chuông điện thoại kia của em."
Tiêu Ái Nguyệt lên tiếng cãi lại, "Mẹ em thích lắm đó nha."
"Tôi không thích." Từ Phóng Tình nhíu mày, "Im miệng, không muốn xài thì trả lại cho tôi."
"Muốn, muốn, muốn." Tiêu Ái Nguyệt thích thú không rời tay, hết sức vui mừng nói, "Em cũng muốn đổi lâu rồi nhưng lại thấy tiếc."
Không có cái gì vui sướng hơn việc đối phương vui vẻ khi nhận quà mình tặng, Từ Phóng Tình cũng thấy vui lây, khó nén nụ cười trên mặt. Cô ra vẻ bình tĩnh uống một hớp nước, chưa kịp nuốt xuống thì Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên vọt tới níu tay kéo chân, cất giọng ấm áp bên tai, "Chị lại uống nước đá, thật đáng ghét. Tình Tình, hôm nay chúng ta có được tính là hẹn hò không? Hẹn hò xong rồi, bây giờ có làm tình không?"
Trong cuộc sống của Tiêu Ái Nguyệt dường như chỉ có ba chuyện: ăn cơm, đi ngủ, làm tình.
Điều này khác con lợn ở chỗ nào??? Từ Phóng Tình ghét bỏ đẩy cô ra, "Tiêu Ái Nguyệt, em lại động dục sao."
Xét về phương diện 'hạnh phúc tình dục sau này' của mình, Tiêu Ái Nguyệt luôn có một đống đạo lý hùng hồn, "Hẹn hò rồi làm tình, chúng ta đã hoàn thành một nửa quá trình rồi. Tình Tình, chị thấy có nên phát sinh quan hệ chưa?"
Từ Phóng Tình quay đầu, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ bất lực lại có chút ngả ngớn, "Nếu em đã muốn chơi thử một lần thì tôi cũng không ngại."
Đây là ý gì vậy? Từ Phóng Tình đi tắm, Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chặp vào bóng lưng cô rồi suy tính có nên làm hay không? Buộc chặt??? Hay nới lỏng???
Phải chuẩn bị tốt mọi thứ. Tiêu Ái Nguyệt lục tung phòng mới tìm được bộ cắt móng tay. Chuyện thứ nhất là cắt móng tay, nhưng tay phải của cô vẫn còn sưng, sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng chứ???
Tiêu Ái Nguyệt rất tự tin một tay vẫn có thể thỏa mãn Từ Phóng Tình. Cô nằm sấp trên sofa mỉm cười với hai con mèo, mèo con bị nụ cười dâm tà của cô dọa rút vào nhau run lẩy bẩy không dám kêu bậy. Tiêu Ái Nguyệt thừa cơ giáo dục bọn chúng, "Lát nữa không được kêu bậy, hiểu không? Đứa nào kêu bậy thì ngày mai không cho uống sữa."
Đợi rất lâu nhưng Từ Phóng Tình vẫn chưa ra ngoài, Tiêu Ái Nguyệt có chút gấp gáp, bô bô chạy tới gõ cửa, "Tình Tình, chị tắm xong chưa?" Bên trong không có ai trả lời, Tiêu Ái Nguyệt đi tới đi lui ngoài cửa, lo lắng nói, "Tình Tình, chị có sao không? Chị đừng nóng giận mà, nếu chị không muốn thì chúng ta sẽ không làm, không sao đâu, dù có như thế nào thì em cũng sẽ ở bên cạnh chị, em muốn được chị chăm sóc và cũng muốn chăm sóc chị thật tốt." Cô khẽ cắn môi, "Dù không quan hệ tình dục thì em cũng có thể chấp nhận."
Cửa phòng tắm bật mở, Từ Phóng Tình mặc đồ ngủ đi ra, "Em ở đây la làng cái gì vậy? Em sợ hàng xóm không có cơ hội khiếu nại chúng ta sao?"
Trong tay Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn cầm đồ cắt móng tay, Từ Phóng Tình thấy được, hừ lạnh một tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, kiếp trước em là sắc quỷ đầu thai sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không để ý đến chuyện cắt móng tay, cô cúi đầu nhìn bắp chân xinh đẹp như sứ của Từ Phóng Tình, phát hiện trên mắt cá chân của cô có một hình xăm nho nhỏ. Mắt cá chân rất xinh đẹp, đầu ngón chân trắng nõn, tinh tế, có lẽ thường mang giày cao gót nên chân và bắp chân có đường cong uốn lượn gợi cảm. Tiêu Ái Nguyệt tự lẩm bẩm, xúc động muốn ôm nó vào trong ngực thưởng thức một phen, "Thật đẹp."
Từ Phóng Tình đá vào mông cô một cái, sau đó áp chế cô đi vào phòng tắm, "Đi tắm rửa ngay cho tôi."
Vậy mà không bị mắng nghĩa là có hy vọng! Tiêu Ái Nguyệt tốc chiến tốc thắng, cô nhanh chóng tắm xong rồi nhảy vọt đến trước mặt Từ Phóng Tình, "Đã tắm xong!!"
Từ Phóng Tình đang nhìn điện thoại, cô giương mắt hững hờ nhìn mặt người kia chăm chú, "Tiêu Ái Nguyệt, em đã nhìn lén Wechat của tôi phải không?"
Tiêu Ái Nguyệt biến sắc, thề thốt phủ nhận, "Không có."
"Sao?" Từ Phóng Tình thả điện thoại xuống, cười như không cười nói, "Tôi cho em thêm một cơ hội."
"Em... em... hôm đó em bất cẩn thấy được tin nhắn trên Wechat của chị." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh người yêu, thái độ trung thực không ít, "Có người nói chị bị bệnh trầm cảm, em lo cho chị lắm, bệnh trầm cảm rất đáng sợ, lúc em lên đại học, có một người bạn cũng bị bệnh trầm cảm rồi tự sát. Tình Tình, em muốn chăm sóc chị, em muốn chị luôn được vui vẻ, đó không phải là tiền đề cần hiểu trước sao?."
Từ Phóng Tình không trả lời thẳng vấn đề, cô cau mày nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không có bệnh trầm cảm."
"Nhưng mà Wechat..."
"Sở dĩ tôi biểu hiện tình trạng đó ra là bởi vì tôi muốn để người ngoài nhìn thấy." Từ Phóng Tình nhẫn nại giải thích, "Việc này rất phức tạp, em chỉ cần biết là tôi không có bệnh, OK?"
"OK." Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Ái Nguyệt có thêm một tia sáng, "Vậy là tốt rồi, ha ha, vậy là tốt rồi."
"Đi ngủ." Từ Phóng Tình đắp kín mền, thuận tay tắt đèn bên phía mình, "Tiêu Ái Nguyệt, ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm."
Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt nhớ lại, "Không phải chị đã cho người thay em từ chức rồi hả? Vì sao vẫn phải đến phòng sales?"
Qua mấy giây, Từ Phóng Tình mới trả lời cô, "Em hẳn nên hỏi Quý Văn Việt vấn đề này, tiện thể nhớ mang áo khoác của em về." Cô dừng lại một chút rồi đổi lời, giọng điệu mang theo sự bất mãn, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi hỏi em, em thích chị ta đúng không?"
"Thích chứ." Tiêu Ái Nguyệt trả lời không chút suy nghĩ, "Tổng giám đốc Quý rất hài hước, rất hào phóng, lại còn rất dịu dàng, có ai không thích kiểu người này chứ!?"
"Tôi không thích." Từ Phóng Tình lại ngồi dậy, biểu lộ thoạt nhìn có chút tức giận, "Tiêu Ái Nguyệt, em thích chị ta thì còn chạy đến giường của tôi làm gì?"
Tiêu Ái Nguyệt thấy sắc mặt của đối phương u ám bèn lập tức vuốt mông ngựa (nịnh hót), "Em thích chị ấy nhưng em yêu chị, đúng không nè, làm gì có ai đáng yêu được như chị chứ."
Từ Phóng Tình đích thực tức giận, nói đúng hơn là đang ghen. Cô vỗ lên mặt Tiêu Ái Nguyệt một cái, Tiêu Ái Nguyệt giả bộ lùi về sau trốn sự công kích nhưng ngực lại bị bắt tại trận.
Bộ ngực của cô vô cùng đàn hồi, Từ Phóng Tình nhéo nhéo rồi lại bình luận giống như đang mua thức ăn ngoài chợ, "Không đủ cân."
"Em không đủ..." Tiêu Ái Nguyệt được đà lấn tới, cô lập tức nhào lên người Từ Phóng Tình, bàn tay bản năng sờ soạng bộ ngực cao vút, miệng dịu dàng nói lời âu yếm, "Nhưng chị đủ, em thích ngực của chị."
Mặt Từ Phóng Tình hơi đỏ lên, không biết là bị chọc tức hay đang xấu hổ, "Tiêu Ái Nguyệt, xê ra."
Khó có được cơ hội tốt, làm sao Tiêu Ái Nguyệt chịu xê ra, cô dùng hai tay bưng lấy mặt của Từ Phóng Tình, bờ môi chuẩn xác rơi xuống trên miệng đối phương.
Từ Phóng Tình bám chặt eo của người nọ, lời nói mang theo uy hiếp, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không muốn chết, cô chỉ muốn người. Cô nhìn khuôn mặt phấn hồng cùng bờ môi mê người tràn đầy sắc tình và dụ hoặc của người phụ nữ bên dưới, ngửi được mùi thơm trên cơ thể liền khiến thần hồn điên đảo, tâm thần si mê, "Tình Tình, em rất thích chị."
Biểu cảm trên mặt Từ Phóng Tình rất kỳ quái, cô không đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra nhưng cũng không chủ động đáp lại mà chỉ ỡm ờ nằm trên giường, giọng điệu trong trẻo, lạnh lùng, "Tiêu Ái Nguyệt, tay em như vậy còn có thể làm được chuyện gì?"
Mặc dù tay phải của Tiêu Ái Nguyệt đang bị thương, nhưng cô vẫn còn tay trái, nếu làm không tốt nữa thì cũng có thể cử đầu lưỡi ra trận. Cô đã sớm bị cặp đùi xinh đẹp của Từ Phóng Tình làm cho đầu óc quay cuồng.Bàn tay lần xuống nắm chân của đối phương ôm vào trong ngực, bờ môi chậm rãi rơi xuống từ đầu ngón chân rồi hôn lên từng tấc cho đến bẹn đùi.
Quần lót viền tơ màu đen của Từ Phóng Tình như ẩn như hiện, Tiêu Ái Nguyệt nhấc váy ngủ của cô lên, đôi môi rơi xuống vị trí ở giữa quần lót, mắt nhìn thẳng mặt của người yêu, giọng nói khàn khàn ngập tràn tình dục, "Em đã sớm muốn làm như vậy."
Thật sớm là khi nào? Từ Phóng Tình bất động từ đầu đến cuối, sự trầm mặc của cô đối với Tiêu Ái Nguyệt chính là ngầm đồng ý. Tiêu Ái Nguyệt nâng chân trái của cô bỏ lên vai phải của mình, nụ hôn nóng rực như lửa thiêu đốt toàn thân Từ Phóng Tình. Cô luôn tinh tế quan sát biến hóa thân thể của đối phương, sao lại không phát hiện chị ấy động tình được chứ?
Hóa ra không phải Từ Phóng Tình lãnh cảm? Tiêu Ái Nguyệt thầm lén cười trong bụng, cố ý dừng động tác lại, "Em cũng cảm thấy tay không ổn, haiz... đi ngủ thôi."
Cô chỉ có ý muốn Từ Phóng Tình chịu thua và chủ động một lần, không ngờ đối phương lạnh lùng nhìn cô một cái rồi nghiêng người tắt luôn đèn bàn phía bên kia, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em còn chạm vào tôi một lần nào nữa, tôi sẽ lập tức chơi chết em."
Sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình là người cực kỳ kiềm chế tâm tình của bản thân, có lẽ cô đã quên điểm này. Tiêu Ái Nguyệt không còn dám trêu đùa nữa, vất vả lắm mới khơi gợi được cảm xúc tình dục, cô ý thức rõ bản thân nhất định phải nắm chắc cơ hội này mới có thể khiến cho người phụ nữ trước mắt chân chính thuộc về mình.
Trong phòng u ám, ngoài cửa sổ là cảnh đêm đô thị phồn hoa. Tiêu Ái Nguyệt ngay cả bật đèn cũng không dám, chỉ có thể dè dặt dính lấy Từ Phóng Tình, "Tình Tình, Tình Tình."
Từ Phóng Tình cảm nhận được hơi thở và thân thể nóng ấm trên mặt mình, cô ôm lấy eo của Tiêu Ái Nguyệt rồi xoay người một cái đè đối phương ở dưới thân, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi thật sự sẽ chơi chết em."
Giấc mơ được người yêu chủ động của Tiêu Ái Nguyệt cuối cùng đã đến. Từ Phóng Tình cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi kia, một tay mở nút áo ngủ của người bên dưới, chỉ trong mấy giây đã cởi sạch sành sanh.
Tiêu Ái Nguyệt mất khống chế đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của đối phương, môi lưỡi của hai người quấn lấy giao khiến Tiêu Ái Nguyệt không có bất kỳ cơ hội lấy hơi nào, ngay cả bản thân bị lột sạch từ lúc nào cũng không nhớ rõ. Đầu cô bắt đầu choáng váng, toàn thân nóng bức khó chịu, cảm giác mình chẳng còn chút sức lực nào, hoặc là nụ hôn của Từ Phóng Tình có độc, hoặc là người của chị ấy có độc. Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác bất lực khi nằm trên giường, chỉ có thể mặc cho đối phương trêu đùa ngắt lấy.
Ngón tay của Từ Phóng Tình dừng lại ở trước quần lót nhỏ ngay giữa hai chân cô, miếng vải kia bỗng trở thành kẻ cầm đầu ngăn cản 'hạnh phúc' của Tiêu Ái Nguyệt. Cô chủ động nâng mông lên nghênh đón ngón tay của Từ Phóng Tình, sắc mặt quyến rũ, thở gấp lẩm bẩm, "Tình Tình, muốn em."