Bà chủ tiệm giặt ủi chỉ ước gì có thể tống tiễn bọn chúng nên Tiêu Ái Nguyệt không cần tốn nhiều sức đã ôm được hai con mèo lên xe. Từ Phóng Tình im lặng ngồi bên cạnh nhìn cô kêu 'meo' 'meo' dỗ dành hai con vật nhỏ trong ngực.
Nuôi hai hay một cũng không có gì khác biệt, nhưng hình như con kia mèo trắng kia sắp không qua khỏi. Tiểu Trương xe lái rất nhanh, lúc đến bệnh viện thú y, bác sĩ đã kiểm tra cho con mèo đen lúc sáng vẫn chưa tan tầm, gã mang kính lão kiểm tra cơ thể của mèo trắng rồi lắc đầu nói, "Cứu không được."
Tiêu Ái Nguyệt không chịu chấp nhận đáp án này, cô tức giận kêu lên, "Nó còn thở mà, bác sĩ, ông thực sự không thể cho nó hít chút oxi sao, ông không thể bỏ nó, nó vẫn đang còn sống mà, ông đừng bỏ mặc nó, tại sao ông có thể bỏ nó? Ông là bác sĩ mà."
Từ Phóng Tình đứng sau lưng giữ chặt cánh tay cô, thấp giọng cảnh cáo, "Tiêu Ái Nguyệt, tỉnh táo một chút."
"Không cứu nổi." Ông bác sĩ đã quen chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, bình tĩnh an ủi, "Tiểu thư, nó đã hết cứu rồi, cô nén bi thương đi."
Mèo trắng còn hô hấp nhưng tính mạng lại đang suy yếu, Tiêu Ái Nguyệt đứng im nhìn nó, hai mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào, "Thật sự ghét cảm giác này, vô năng bất lực tiếp nhận kết quả xấu nhất."
Từ Phóng Tình không nói gì, cô khẽ thở dài rồi chậm rãi ngang nhiên xông qua ôm lấy đầu Tiêu Ái Nguyệt.
"Nếu hôm qua... hôm qua em mang nó về luôn thì thể cứu rồi, vì sao hôm qua em lại không mang nó trở về chứ?" Tiêu Ái Nguyệt lâm vào tự trách vô tận, cô cố gắng khắc chế không để bản thân bật khóc trong ngực Từ Phóng Tình, "Nó còn nhỏ như vậy, chỉ cần em tiết kiệm một chút là có thể nuôi sống nó rồi, tại sao em lại không làm chứ? Tại sao?"
Từ Phóng Tình buông thân thể của cô ra rồi đột nhiên đứng lên gõ cửa xông vào phòng làm việc của bác sĩ. Tiêu Ái Nguyệt thất hồn lạc phách ngồi yên tại cửa ra vào, nghe được Từ Phóng Tình hỏi ông bác sĩ kia, "Thật sự không có biện pháp nào khác sao?"
Bác sĩ chần chờ trả lời, "Chỗ của tôi không đủ trình độ chữa bệnh, nếu cô có thể tìm bệnh viện lớn hơn, sau đó tiếp tục đặt nó trong lồng kính với nhiệt độ ổn định trong suốt một đêm thì hoạ may vẫn có thể cứu, tỉ lệ lớn hơn hiện tại đến ba mươi phần trăm."
Từ Phóng Tình đi tới, mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, ôm nó lên, chúng ta đi."
Tiểu Trương ôm mèo đen đợi hai người trong xe, mèo đen vẫn không có tinh thần gì nhưng vẫn tốt hơn so với mèo trắng, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt trở về còn có thể kêu meo meo meo vài tiếng.
Từ Phóng Tình gọi điện thoại tìm người hỗ trợ liên hệ với bệnh viện thú y tốt một chút, hơi ấm trong xe mở vừa đủ, Tiêu Ái Nguyệt ôm chặt mèo trắng, không để cho nó lại bị lạnh.
Người Từ Phóng Tình tìm là quản lý Cam, hai người trực tiếp lái xe đến cửa bệnh viện liền thấy quản lý Cam đang cầm điện thoại trong tay. Cô trông thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng ở đây nên có chút sửng sốt, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Tổng giám đốc Từ, tôi đã liên hệ với bác sĩ xong rồi, bây giờ tôi dẫn chị qua đó."
"Ừ." Từ Phóng Tình gật đầu, "Cô dẫn đường đi."
Bác sĩ mà quản lý Cam tìm là em họ xa của cô - Cam Ninh Ninh, khuôn mặt phì phì như trẻ con, có nét giống nhân vật trong phim hoạt hình Bao Gạo. Cô kiểm tra cơ thể của mèo trắng một lần nữa rồi ngẩng đầu lên nói, "Là viêm phổi nhưng nó nhỏ quá, rất khó chữa khỏi."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quản lý Cam hỏi, "Ninh Ninh, bọn chị từ xa chạy đến đây, em giúp chị nghĩ cách đi."
"Các chị có thể để nó ở trong bệnh viện, ở đây có phòng giám hộ nhưng giá cả hơi đắt." Cam Ninh Ninh lướt mắt qua ba gương mặt, cuối cùng ngừng lại trên người Từ Phóng Tình rồi ngơ ngác hỏi, "Chị cảm thấy thế nào?"
Tiêu Ái Nguyệt vượt lên trước đáp, "Có thể, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn để, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nó."
Cam Ninh Ninh thành thật trả lời, "Tôi không bảo đảm có thể trị hết."
Đây là ý gì vậy?
Từ Phóng Tình nhàn nhạt mở miệng, "Chúng tôi sẽ tự mang nó về nhà, cần chuẩn bị những gì?"
"Cũng được." Cam Ninh Ninh uống một ngụm nước lọc trên bàn, cúi đầu viết mấy dòng chữ lên giấy, "Chị cứ làm theo những gì tôi viết, nếu làm được sẽ hiệu quả hơn việc giám hộ ở bệnh viện, à, cho chị này."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chằm nét chữ vụng về như học sinh lớp hai trên tờ giấy kia mấy giây, khó hiểu hỏi, "Máy oxy tại nhà?"
"Nếu nó có thể sống nổi qua đêm nay thì chị hãy mua, bây giờ các chị cứ mang nó về, ừm... ôm nó, dùng nhiệt độ cơ thể..." Cam Ninh Ninh khôi phục lại giọng nói lưu loát, "Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, chị họ của tôi có số đó, máy oxy tại nhà có rất nhiều mức giá, chị đừng mua loại quá cao cấp, tôi có địa chỉ chỗ bán, à, để tôi viết cho các chị, cứ trực tiếp đến mua thôi."
Từ Phóng Tình lập tức kêu quản lý Cam đi mua máy oxy, trước khi đi cô còn liên tục xác nhận, "Thật sự không thể đợi đến sáng mai sao? Tổng giám đốc Từ, nếu nó không qua khỏi thì lãng phí tiền lắm."
Từ Phóng Tình hững hờ nhếch mày nói, "Tôi không thích xảy ra bất trắc, phải chuẩn bị tốt trong mọi trường hợp, cô mua cái tốt nhất và hỏi kỹ hướng dẫn sử dụng, nhớ lấy hóa đơn, ngày mai tìm tôi thanh toán."
Ba người chia việc ra làm, Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo trắng vào lòng rồi cúi đầu thầm an ủi nó, "Mày phải kiên trì lên nha."
Đến nửa giờ sau, quản lý Cam mới trở về, cô để máy móc ở cửa ra vào, sau đó quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Cái này máy này giá hơn mười ngàn nhân dân tệ."
Từ Phóng Tình vô cảm "Ừ" một tiếng, "Ngày mai tôi chuyển khoản cho cô."
Quản lý Cam tỉ mỉ hướng dẫn sử dụng máy cho Tiêu Ái Nguyệt, cô học tập rất chân thành, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi cặn kẽ để quản lý Cam dạy cách xử lý.
Thời gian cũng không còn sớm, sau khi Tiêu Ái Nguyệt đã hoàn toàn thuần thục cách sử dụng, Từ Phóng Tình mới đưa quản lý Cam tới cửa nhưng cô lại cười khan hai tiếng, ngại ngùng nói, "Cô ấy... ha ha, tổng giám đốc Từ, mắt nhìn của chị thật đặc biệt."
Hai người phụ nữ trưởng thành sống chung với hai con mèo nhỏ, chỉ cần ngầm hiểu bí mật, thật sự không cần nói thẳng. Từ Phóng Tình nghiêm túc nhìn mặt người kia chằm chằm, "Trở về đi."
"Chuyện của tổng giám đốc Quý..." Quản lý Cam muốn nói lại thôi, "Tôi không có cách nào thương lượng được với chị ấy."
"Ngày mai đi làm rồi nói tiếp." Từ Phóng Tình hơi nhíu mày, nói khẽ, "Cô cứ làm theo quy củ của mình là được."
Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên thảm cho mèo đen bú sữa, nghe được tiếng đóng cửa liền quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, "Cô ấy đi rồi à."
"Ừ."
"Cô ấy sẽ không uy hiếp chị chứ." Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo đen bỏ vào ổ, "Quan hệ của chúng ta có ảnh hưởng đến chị không?"
"Sẽ không." Từ Phóng Tình dựa vào vách tường nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em ngủ trước đi, để tôi trông chừng nó, nửa đêm tôi sẽ gọi em dậy thay ca."
Tiêu Ái Nguyệt do dự, "Nhưng ngày mai chị còn phải đi làm."
"Bây giờ em mới biết tôi còn phải đi làm sao?" Từ Phóng Tình cười lạnh một tiếng, đôi mắt trầm tĩnh chợt lóe lên sự bất mãn, "Em nghĩ tại sao tôi không cho em nuôi mèo? Tiêu Ái Nguyệt, tôi là một người có công việc, tôi không có thời gian và tinh lực để lãng phí vào bất cứ chuyện gì vô nghĩa. Em làm gì cũng ba chớp ba nhoáng, không biết cân nhắc hậu quả, chẳng lẽ em không cảm nhận được em cố tình gây sự đến mức nào sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bị nói đến xấu hổ, lẩm bẩm, "Em thật sự rất thích bọn chúng."
"Thích thì có thể thay đổi được gì?" Từ Phóng Tình thờ ơ châm chọc cô ngây thơ, "Em nói đi, Tiêu Ái Nguyệt, thích thì có thể thay đổi được gì? Làm người nên thực tế một chút, phải dùng lý trí để an bài tốt cuộc sống của mình, đó mới là chuyện một người trưởng thành cần phải làm."
Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ tới mang tai chỉ dám đứng im tại chỗ. Từ Phóng Tình cũng lười nói nhảm với đối phương, cô chỉ tay vào phòng tắm, mất kiên nhẫn lên tiếng, "Nếu tôi đã chấp nhận thu dưỡng bọn chúng thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, em mau tắm rồi đi ngủ nhanh lên, ngày mai tôi còn phải đi làm."
Từ Phóng Tình có bệnh thích sạch sẽ, đồng thời chán ghét lông mèo nhưng vẫn bắt chéo hai chân ngồi trên sofa, mặt mày quái dị nhìn chằm chằm vào con mèo trắng đang nằm trong ngực mà xuất thần. Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong ra liền đi đến bên người nọ, sau đó xoay người nhìn mèo trắng trong ngực đối phương, "Tình Tình, chị nghĩ nó có qua nổi không?"
Từ Phóng Tình không vui liếc nhìn cô, "Im miệng đi Tiêu Ái Nguyệt, em đang làm phiền đến nó."
Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống bên cạnh người nọ, nhỏ giọng nói ra, "Chị đi tắm đi, ngày mai em không đi làm nên đêm nay cứ để em trông."
"Em cảm thấy sáng mai tôi có thể trở về thay ca với em sao?" Từ Phóng Tình lạnh mặt hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, dùng đầu óc nghĩ một chút, sáng mai em cần phải canh chừng bọn nó một tấc cũng không rời, bây giờ đi ngủ nhanh lên, đến giờ tôi sẽ gọi em dậy."
Từ Phóng Tình nói rất có lý, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi tranh thủ lên giường nằm, cô chỉnh báo thức lúc trời vừa rạng sáng, dự định chỉ ngủ ba tiếng rồi sẽ dậy thay ca.
Tối hôm qua cô cũng không được ngủ ngon nên đầu vừa đụng chăn đã lập tức ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu, đồng hồ báo thức cũng không reo. Lúc Tiêu Ái Nguyệt giật mình tỉnh lại, vừa lật người bèn nhìn sang chỗ ghế sofa bên kia.
Tiêu Ái Nguyệt vừa nhìn liền tức thì bị đánh thức hoàn toàn, Từ Phóng Tình vẫn còn chưa ngủ, chị ấy đang ôm chặt mèo trắng, tay cầm mặt nạ dưỡng khí đặt ở bên mồm của nó, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhu tình trong mắt như có thể chảy ra nước, cặp mắt tràn ngập yêu thương và tình ý đang nhìn con mèo trắng đáng thương lại hạnh phúc kia. Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy qua ánh mắt dịu dàng cực điểm của đối phương, trong lòng chợt rung động, ánh mắt dừng lại trên người Từ Phóng Tình không dời đi được. Một người phụ nữ luôn ăn nói ý tứ ở bên ngoài và còn là tiêu điểm chú ý của mọi người, thế mà giờ khắc này lại hoá thành thiên sứ, vị thiên sứ đã trải qua biết bao năm tháng vô tình nhưng vẫn luôn tràn ngập yêu thương. Tiêu Ái Nguyệt không nhanh không chậm xốc chăn mền lên rồi đứng dậy đi đến trước mặt Từ Phóng Tình.
"Em..." Từ Phóng Tình cảm nhận được bóng ma bao phủ trước mặt nên bèn ngẩng đầu lên, vừa nói ra được một chữ thì bờ môi đã bị Tiêu Ái Nguyệt ngậm lấy.
Tiêu Ái Nguyệt kích tình hôn sâu, miệng cùng miệng va chạm, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, cô tự nhận nụ hôn của mình có thể đả động đối phương, đầu lưỡi linh hoạt êm ái dẫn dụ đầu lưỡi của Từ Phóng Tình cùng rung động. Từ Phóng Tình nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng, âm thanh nhỏ hơn cả tiếng mèo kêu này hoàn toàn khơi gợi ngọn lửa cháy bỏng trong lòng Tiêu Ái Nguyệt. Hai tay cô ôm chặt ót Từ Phóng Tình, tăng sức nhấm nháp hương vị đặc hữu ngọt ngào của người yêu.
Từ Phóng Tình đẩy cô ra, Tiêu Ái Nguyệt như đứa bé đói khát muốn hút toàn bộ chất lỏng trong miệng của người yêu. Cô chậm rãi thả lỏng, lưu luyến không rời buông bờ môi của Từ Phóng Tình ra, tay nâng mặt của đối phương lên rồi dùng mặt mình cọ cọ lên khuôn mặt kia không ngừng, "Em rất thích chị, Tình Tình, chị là món quà quý nhất mà ông trời đã ban cho em."
(Faye: Chương này đọc mới thấy thật thích cách làm người của lão Từ, vĩnh viễn làm nhiều hơn nói, đã ra quyết định là làm thật hiệu quả và hết sức mình, không do dự. Tuy không biết cách thể hiện tình cảm của mình nhưng không sao hết, người hiểu Lão Từ mới có thể yêu Lão Từ.)