"Tiểu Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt vừa xoay người bước vào xe, còn chưa kịp đóng cửa đã nghe thấy có người gọi từ phía sau, ngoái đầu liền thấy Dịch Hân Quất đang vội vàng chạy tới, cô bất giác thoáng nhìn người bên cạnh, thấy Từ Phóng Tình không nói chuyện mà chỉ đưa tay đóng cửa lại, nhốt Tiêu Ái Nguyệt ở bên ngoài xe.
"Tiểu Nguyệt." Dịch Hân Quất chạy tới trước mặt cô, mỉm cười khẽ liếc qua cửa sổ xe đang đóng kín, "Bây giờ em về sao?"
Tiêu Ái Nguyệt gật gật đầu, "Ừm, chị Quất trở về chú ý an toàn nha."
"Em phải nói chuyện với chị khách sáo như thế sao?" Dịch Hân Quất cảm khái, "Trước kia em rất nghe lời chị mà, chị muốn giải thích với em một chút. Ở quá khứ là chị có lỗi, chị sợ hãi vì đó là lần đầu tiên chị ý thức được mình thích phụ nữ."
"Chị cũng nói đó là chuyện quá khứ rồi." Tiêu Ái Nguyệt đưa tay mở cửa xe lần nữa, nghiêm trang nói lời tạm biệt cuối cùng, "Em không thích làm bạn với chị, chị luôn khiến em hoài nghi bản thân, thậm chí không thoát ra suy nghĩ ấy được. Em không hận chị, chị Quất, thanh xuân ấy, năm tháng đó... nếu có gặp mưa cũng sẽ rơi lệ, em đã lớn rồi, tha thứ cũng là chuyện của riêng chị."
Từ Phóng Tình thờ ơ đối với nghi thức tạm biệt của hai người, dường như cô đã quen với cảnh tượng như thế này nên chỉ trầm mặc ngồi trong xe, vờ như chẳng hiểu rõ điều gì. Khi xe chạy đến đường cái, cô mới nhẹ giọng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Em muốn ăn gì?"
"Không ăn nữa." Sắc trời bên ngoài dần tối, Tiêu Ái Nguyệt sờ bụng, lười biếng tựa đầu lên vai Từ Phóng Tình, "No bụng sáu phần là đủ rồi. Tình Tình, chúng ta xuống xe đi, em muốn đi dạo với chị một chút, chúng ta chưa bao giờ cùng nhau tản bộ."
Xe dừng ở ven đường, Từ Phóng Tình ngầm cho phép đề nghị của đối phương. Cô xuống xe đứng ở bên ngoài trước, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người lộ ra dáng vẻ đơn bạc, nhỏ gầy. Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đi theo, mười ngón đan chặt bàn tay kia, "Chúng ta cứ tùy tiện đi một chút thôi, chị mang giày cao gót, đi xa quá cũng không tốt."
Từ Phóng Tình xưa nay không phải người thích tự làm khổ mình, cô đi giày cao gót còn nhanh hơn Tiêu Ái Nguyệt đi chân trần, sau mười mấy phút, Tiêu Ái Nguyệt đầu hàng nói, "Chị... chị... chị đi chậm một chút."
Từ Phóng Tình dừng bước nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em có suy nghĩ gì?"
"Suy nghĩ gì?" Tiêu Ái Nguyệt không biết cô đang hỏi phương diện nào, "Chị đang nói công việc hay cái gì khác?"
"Quan hệ của chúng ta."
"Rất tốt a." Tiêu Ái Nguyệt lén cầm ngón tay mềm mại của Từ Phóng Tình để lên lòng bàn tay mình đùa nghịch, "Em cảm thấy rất tốt, chị không cảm thấy vậy sao?"
Từ Phóng Tình nghĩ vấn đề hiển nhiên cụ thể hơn người kia, "Sau khi đợt tập huấn kết thúc, tôi hy vọng em có thể nghỉ việc ở Hải Manh và đến Thượng Hải làm việc."
"Bây giờ em đang ở Thượng Hải rồi mà."
Từ Phóng Tình hỏi cô, "Em đã giải quyết ổn thoả chuyện sau lưng chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt xám xịt đáp, "Em chưa muốn trở về."
"Em cũng nên đối mặt."
Tiêu Ái Nguyệt không giữ được bình tĩnh, lập tức nói rõ, "Nếu mà trở về, em sợ em sẽ mềm lòng. Mẹ vừa khóc là em chẳng còn đi đâu được nữa, em thật sự không thể bảo đảm có thể quay lại đây. Tình Tình, chị đừng bắt em trở về mãi như thế, trong lòng em rất khó chịu."
Từ Phóng Tình nhíu chặt lông mày biểu lộ sự nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận mở miệng hỏi, "Thế nào? Nếu chị nhất định muốn em trở về cũng không phải không được, mấy ngày nữa em sẽ mua vé bay về."
Từ Phóng Tình vẫn nhíu chặt lông mày như cũ, "Tiêu Ái Nguyệt, không cho phép em gọi tôi là Tình Tình nữa."
"A ~~" Vất vả lắm mới có thể chiếm được chút tiện nghi, Tiêu Ái Nguyệt không muốn từ bỏ như thế, "Tình Tình nghe rất êm tai, em rất thích Tình Tình, không gọi Tình Tình thì nên gọi là gì? Chị cũng đâu có cho em gọi chị là bảo bối."
"Sammi." Từ Phóng Tình bình tĩnh chỉ huy, "Về sau gọi tôi là Sammi."
San Mễ (*)? Ngốc meo (**)?? Từ đồng âm nghe cũng không tệ nha! Tiêu Ái Nguyệt thầm suy nghĩ một chút, cố ý kéo dài âm điệu gọi người kia, "Tốt lắm, vậy sau này em sẽ gọi chị là Ngốc Meo ~~ "
(*) San Mễ: ba mét (phát âm tiếng trung: san mễ, đồng âm với Sammi)
(**) Sõa Mễ: ngốc meo (phát âm tiếng trung: sõa mễ, đồng âm với Sammi)
Khẩu âm cổ quái này làm cho Từ Phóng Tình bất mãn, "Tiêu Ái Nguyệt, trình độ tiếng Anh của em kém vậy sao?"
Tiêu Ái Nguyệt trấn định nói, "Đúng vậy, em phải gian lận mới qua được môn Anh ngữ cấp bốn đấy. Em thích tên tiếng Anh của chị lắm à nghen! Ngốc Meo, em thích lắmmm."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình cảm giác có chỗ nào đó không đúng, "Đừng có chơi trò khôn vặt với tôi."
"Chị nhìn kia Ngốc Meo, ở kia kìa." Tiêu Ái Nguyệt nói lảng sang chuyện khác, cô kéo cánh tay của đối phương rồi chỉ vào bầu trời xa xăm, "Bên kia đang bắn pháo hoa."
Pháo hoa rực rỡ nổ vang trên bầu trời, Từ Phóng Tình yên lặng nhìn chăm chú toàn bộ gương mặt tươi cười sáng chói của Tiêu Ái Nguyệt, lông mày đang nhíu chặt không khỏi giãn ra, ánh mắt lấp lóe. Cô kéo tay của Tiêu Ái Nguyệt đi lên phía trước, "Nếu em thích, sau này tôi sẽ dẫn em đi xem."
Sự quan tâm của Từ Phóng Tình trong đêm này khiến Tiêu Ái Nguyệt vô cùng ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời, nội tâm ngọt ngào hơn bất kỳ thời khắc nào, dù cho cô đã khắc chế không ít nhưng vẫn không thể ức chế được nụ cười đang nở tươi như hoa, "Sao cũng được, chỉ cần có chị bên cạnh, đi đâu cũng được."
Đêm đông gió lạnh như cắt da cắt thịt, Từ Phóng Tình ngược lại không nói gì, song Tiêu Ái Nguyệt lại không chịu nổi, cứ đi tới đi lui, "Ngốc Meo, chúng ta lên xe đi."
"Tiêu Ái Nguyệt, đòi đi dạo cũng là em, đòi lên xe cũng là em, tối nay em uống lộn thuốc gì phải không?" Tiêu Ái Nguyệt lật lọng khiến Từ Phóng Tình vừa mới 'nói khẽ cười duyên' lập tức xù lông. Cô tức giận hung ác bóp mặt người nọ một cái, "Làm việc gì cũng không đầu không đuôi như thế suốt, tôi thấy em rất muốn ăn đòn."
Tiêu Ái Nguyệt bị gió thổi tê tái hết mặt mũi, không thể cảm giác được sự đau nhức, nháy mắt giả vờ vô tội, "Chị không lạnh sao? Ngốc Meo, tay của chị lạnh quá."
Trên đường cái, Từ Phóng Tình không muốn tiếp tục động thủ, phẫn nộ trừng đối phương, "Em không thể đáng tin một chút sao?"
"Em lạnh." Tiêu Ái Nguyệt nhận sai, "Em không nên vội vã xuống xe, em sai rồi, Ngốc Meo, chúng ta lên xe đi."
Từ Phóng Tình nghiêng mặt nhìn cô rồi cười lạnh, "Lần sau còn như vậy, tôi sẽ vứt bỏ em ở đường cái." Sau khi nói xong, cô liền đưa tay cản lại chiếc Mercedes đang theo sát sau lưng.
"Tiếc là ở Thượng Hải không có tuyết." Sau khi lên xe, hơi ấm trong xe làm toàn thân Tiêu Ái Nguyệt phấn chấn, cô che môi cười xấu xa, "Nếu có tuyết, em có thể làm một người tuyết giống chị."
Từ Phóng Tình khôi phục dáng vẻ lạnh băng như trước, "Em đừng ngây thơ như vậy."
"Ngây thơ chỗ nào?" Tiêu Ái Nguyệt bất mãn, "Em rất thích tuyết rơi, thành phố H cũng không có tuyết, trời cứ mưa suốt. Khi còn bé, em luôn có một ước mơ lúc trời có tuyết rơi sẽ cùng người yêu uống cà phê và đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh tuyết, thật tốt đẹp biết bao."
Từ Phóng Tình không đáp lời, 'tình trong như đã mặt ngoài còn e' để Tiêu Ái Nguyệt chiếm cứ nửa bên bả vai.
Tiêu Ái Nguyệt nũng nịu ôm lấy cổ cô, nhỏ giọng hỏi, "Ngốc Meo, tài xế của chị trông thật hung dữ, mặt lạnh như tiền thế này chẳng khác gì người máy."
"Cậu ta là vệ sĩ của tôi."
"Vệ sĩ?" Tiêu Ái Nguyệt lặp lại như muốn hiểu rõ hàm nghĩa của từ này, cô ngẩng đầu hào hứng, "Vệ sĩ rất lợi hại, em cũng muốn."
Từ Phóng Tình lười mắng cô, đành ghét bỏ nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em cho rằng có vệ sĩ tốt lắm sao?"
"Vậy tại sao chị lại có vệ sĩ?"
Mãi đến khi về đến nhà, Từ Phóng Tình vẫn không trả lời vấn đề này. Tiêu Ái Nguyệt vừa vào cửa đã nhảy mũi liên tục mấy cái, có vẻ điều hoà đã hỏng. Tiêu Ái Nguyệt run rẩy ôm cánh tay của Từ Phóng Tình, "Ngốc Meo, điều hoà hư rồi."
Từ Phóng Tình cầm lấy remote ấn mấy lần, sau đó nhíu mày nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Buổi sáng em bấm gì?"
"Em thấy nó hư rồi nên bấm đại."
Từ Phóng Tình không phản bác được bèn mở cửa phòng tắm, "Em đi tắm trước đi."
Trong phòng tắm lạnh hơn bên ngoài nhiều, Tiêu Ái Nguyệt run lẩy bẩy xả nước tắm rửa. Cô chỉ còn một tay nên không tiện cởi quần áo, lúc đang rầu rĩ chẳng biết làm sao thì Từ Phóng Tình đã tiến đến, sau đó thuần thục cởi áo len giúp người nọ. Tiêu Ái Nguyệt còn đang ngây người, đến khi cúi đầu nhìn đối phương đang cởi nội y của mình liền bị hù doạ lui về sau một bước, ngẩn ngơ lên tiếng, "Ngốc Meo, chị làm gì vậy?"
"Đừng nhúc nhích." Từ Phóng Tình kéo người yêu về trước mặt mình, chế giễu nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em cảm thấy bản thân có mị lực lớn đến mức sẽ khiến tôi xxx em sao? Đứng yên đừng nhúc nhích."
Tiêu Ái Nguyệt động cũng không phải, mà không động cũng không xong. Tuy Từ Phóng Tình nhìn thấy cô khoản thân không chỉ một lần, nhưng cứ từng chút bị lột sạch sẽ như vậy khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ. Cô đỏ mặt đứng trước mặt Từ Phóng Tình, nhỏ giọng nói, "Dạ."
Từ Phóng Tình làm xong, mặt mày vô cảm đánh giá Tiêu Ái Nguyệt đang trần như nhộng rồi cầm cái bình màu lam bên cạnh nhét vào tay đối phương, "Tắm nhanh lên."
Tiêu Ái Nguyệt mở nắp bình ngửi ngửi, quả nhiên mùi thơm khác hẳn với lúc cô tắm hôm qua. Cô nhảy vào bồn nước nóng hôi hổi, thoải mái ngâm khẽ một tiếng, "Thật sảng khoái."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dáng vẻ Từ Phóng Tình cởi quần áo cho cô gọn gàng dứt khoát như đang lột một cái bánh chưng vậy, chẳng lẽ cô thật sự không có mị lực? Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc cúi đầu nhìn ngực của mình một hồi.
Điều hoà thật sự đã hỏng, Từ Phóng Tình cầm sách hướng dẫn đọc rất lâu, Tiêu Ái Nguyệt đã chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, "Ngốc Meo, chị không đi tắm sao?"
Từ Phóng Tình đứng lên, cau mày nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em không lạnh sao?"
Không lạnh mới lạ, "Em lạnh."
Từ Phóng Tình vỗ lên chăn trên người cô một cái, "Tôi đi tắm."
Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình đã nhanh chóng bị đông cứng. Cô mơ mơ màng màng cảm nhận được chăn đang đắp trên người bị xốc lên, sau đó có một vật thể ấm áp chui vào trong. Cô bò qua theo quán tính, vù một phát chui vào lòng Từ Phóng Tình. Thân thể của cô lạnh ngắt làm toàn thân Từ Phóng Tình cứng ngắc. Hai người ôm nhau một lúc, Từ Phóng Tình mới dần trầm tĩnh lại, cũng không đưa tay đẩy cô ra.
Tiêu Ái Nguyệt ngửi thấy mùi sữa tắm trên người đối phương, tự lẩm bẩm, "Ngốc Meo, người chị thơm quá."
"Ừ." Từ Phóng Tình vuốt ve sau lưng cô rồi nói khẽ, "Ngủ đi, Tiêu Ái Nguyệt."
"Chị vẫn chưa nói cho em biết ước mơ của chị là gì?" Tiêu Ái Nguyệt rúc vào trong lòng người nọ, nhỏ giọng hỏi, "Em đã nói cho chị biết mong ước của em rồi, nhưng chị vẫn chưa nói cho em biết."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi không có mong ước."
"Em không tin." Tiêu Ái Nguyệt khịt mũi coi thường, "Khi bé, ai mà chẳng có mộng tưởng."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Từ Phóng Tình nhíu mày không lên tiếng. Tiêu Ái Nguyệt ôm eo, chôn đầu vào tóc người yêu, "Em muốn hiểu chị hơn."
Từ Phóng Tình nhìn ánh mắt phức tạp của người nọ, cô trầm tư một chút rồi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra liền nổi lên đôi nét tự giễu, "Khi còn bé, tôi đã từng thoáng nghĩ qua sẽ mở một cửa hàng thú cưng."
Nhưng chị ấy rõ ràng tránh né Bóng Đèn như vậy cơ mà. Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu nhìn đối phương chăm chú, "Nếu chị muốn thì em sẽ giúp chị thực hiện."
"Chẳng lẽ tự tôi không có tiền mở?" Từ Phóng Tình nhìn chằm chặp vào mắt người yêu hồi lâu, châm chọc hỏi ngược lại, "Ngay cả mong ước của mình mà tôi còn không thực hiện được, điều đó chứng tỏ tôi vô năng. Tiêu Ái Nguyệt, em nói lời hứa hẹn sẽ giúp đỡ lúc này thật không dễ nghe, hơn nữa, cái gọi là mộng tưởng vốn không phải dùng để thực hiện, cái không làm được mới gọi là mộng tưởng."
Người phụ nữ này lại mạnh miệng rồi. Tiêu Ái Nguyệt âm thầm ghi lòng tạc dạ lời người kia nói, "Dù sao thì em cũng đã nhớ kỹ rồi."