Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 70: Cho tôi



Mọi người tụ lại cùng nhau phân phối trang bị vật liệu, Tiêu Ái Nguyệt kêu Tiểu Trương ra ngoài mua một đống lớn đồ ăn mang về, còn cô chen vào đám đông hỗ trợ đóng gói hàng hoá chuyên chở.

Giữa trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người lại bận rộn thêm một giờ, Tiêu Ái Nguyệt cầm máy tính thử, tổng số lượng là 19.047 sản phẩm, trừ đi số lẻ là còn khoảng 19.000 cái, cô vui mừng mỉm cười rồi bảo Tiểu Trương cất vật liệu vào cốp sau xe, chuẩn bị chở toàn bộ đi.

Cô đưa cho trưởng xưởng Lý 2.500 tệ nhưng gã không muốn nhận. Tiêu Ái Nguyệt cố gắng nhét vào tay gã, thái độ rất cứng rắn, "Chúng ta đã bàn rồi mà chú Lý, nói không chừng lần sau tôi còn tìm chú hỗ trợ nữa đó, chú cứ làm như vầy thì làm sao tôi dám mở miệng hợp tác nữa."

Trưởng xưởng Lý bất đắc dĩ nhận tiền, "Cô là ân nhân cứu mạng của tôi."

Tiêu Ái Nguyệt tính toán thời gian, cũng không tiếp tục tán gẫu, cô lên xe bái bai mọi người, "Tạm biệt."

Một đường chạy thẳng đến khách sạn, Tiêu Ái Nguyệt muốn trở về hoàn thành bảng biểu, muốn tâm đắc viết lên đó số lượng thu được, xem chừng Lâm Chính Khải mua được vật liệu ở Quảng Tây không kém cô bao nhiêu, hôm nay đám người kia cũng phải giao thành tích khảo hạch cho tổng bộ.

Không thể tiên phong nhưng cũng không thể xếp cuối cùng, Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm thái này ngồi ngẩn ngơ cắn bút trên sofa một hồi.

Nghe được tiếng đập cửa, Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng mình nghe lầm, cô vểnh tai cẩn thận nghe ngóng mới phát giác thật sự có người đang gõ cửa.

Mở cửa ra liền nhìn thấy Ngưu Tinh Tinh của Quý Châu đang đứng bên ngoài, mặt mày xán lạn nở nụ cười nhìn cô, "Tiểu Tiêu."

"Chị Ngưu." Tiêu Ái Nguyệt quan sát phía sau người kia một chút, không thấy ai bèn hiếu kỳ hỏi, "Chị tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Chúng ta đi vào trong rồi nói." Ngưu Tinh Tinh vừa nói vừa đẩy cô vào trong phòng, "Tôi có chuyện rất quan trọng phải nói cho em nghe."

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tiêu Ái Nguyệt cũng bắt đầu khẩn trương, "Sao? Công ty lại thông báo gì nữa sao?"

"Đừng khẩn trương, đừng căng thẳng." Ngưu Tinh Tinh ngồi xuống sofa, thuận tay cầm bảng biểu trên ghế, "À, ghê thật, Tiểu Tiêu, 19.000 luôn, bây giờ em đang đứng nhất đó nha."

Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày nhìn người nọ, chợt nhớ đến chuyện lúc trước đối phương đã nói với mình, "Chị có chuyện gì không? Chị Ngưu, tôi không muốn gian lận, không thể bán cho chị được."

"Nói gì vậy?" Ngưu Tinh Tinh không vui đứng lên hung hăng vỗ tay đeo đồng hồ lên mặt bàn, tức giận nói, "Ai thèm gian lận chứ! Tôi có ý tốt nhắc nhở em thôi, sản phẩm không có chứng chỉ và nhãn hiệu sẽ không được công ty tính vào thành tích đâu."

Tiêu Ái Nguyệt như bị sét đánh, đầu óc hỗn loạn, kinh ngạc hỏi, "Có chuyện này sao?". Ngôn Tình Sắc

"Có chứ." Ngưu Tinh Tinh tìm tòi nghiên cứu biểu cảm trên mặt đối phương rồi thêm mắm dặm muối, "Tôi chỉ có hảo tâm đến nhắc nhở em thôi, em đó,, không hiểu lòng tốt của người ta, thôi bỏ đi, tôi về đây."

"A, không đúng, sao tôi lại không biết chuyện này." Tiêu Ái Nguyệt thấy người muốn đi liền vội vàng níu kéo, "Là thông báo mới ư?"

"Cái này cần thông báo à?" Ngưu Tinh Tinh buông tay, "Đây là chuyện bình thường á em gái, em mà mang cái này đến, tổng bộ sẽ không công nhận đâu."

Nghe lời này của cô giống như đã sớm biết chuyện, vậy tại sao còn để Tiêu Ái Nguyệt đến phân xưởng tự mình động thủ làm gì?

"Chị Ngưu, có phải chị có chủ ý gì tốt hơn không?" Tiêu Ái Nguyệt nửa tin nửa ngờ thăm dò, "Đúng không? Chị chắc chắn có cách khác."

"Cũng không phải là không có biện pháp." Ngưu Tinh Tinh nhẹ giọng nói, "Tôi đặt tất cả nguyên vật liệu ở Thượng Hải, số lượng không nhiều, nhưng có thể thương lượng. Em tìm người hỗ trợ làm nhãn hiệu rồi dán lên, sau đó cho người ta chút phí lao động là được. Đừng thông qua công ty mà hãy trực tiếp tìm quản lý nghiệp vụ, tuyệt đối có thể giải quyết."

Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một chút, "Nhưng tôi không có tiền."

"Tôi có." Ngưu Tinh Tinh cực kỳ hào phóng, "Tôi tìm người giúp em. Tiểu Tiêu, tôi sẽ giúp em an bài thỏa đáng, hai chúng ta sẽ chia đều đống hàng của em, thế nào? Tôi đã dò xét được nhóm người của Lâm Chính Khải, họ nhiều lắm cũng chỉ có hơn 7.000, em có 19.000, coi như chúng ta cưa đôi cũng sẽ đứng vững trong ba thứ hạng đầu, hạng nhất cho em, được không nào?"

Hoá ra chị ta đã chờ sẵn, Tiêu Ái Nguyệt lập tức từ chối không chút do dự, "Làm như vậy là không công bằng với họ, không được, tôi không đồng ý."

Ngưu Tinh Tinh vốn nghĩ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ Tiêu Ái Nguyệt sẽ cự tuyệt. Cô phản ứng chậm một nhịp, bật thốt lên, "Em có bị ngu không hả? Sống chết của họ mắc mớ gì tới em? Chúng ta đang cạnh tranh, cạnh tranh là sẽ có người bị đào thải."

Bầu không khí lập tức lúng túng, Tiêu Ái Nguyệt cầm bảng biểu xem một chút, "Đây đều là do tôi tự mình làm, tôi đã phạm sai lầm cơ bản nhất, sai chính là sai."

Ngưu Tinh Tinh chưa thấy qua người nào não tàn thế này, cô cười lạnh, "Được rồi, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì, tôi đã hơn bốn mươi tuổi, có thể ở lại hay không cũng như nhau cả thôi, em thì khác, em còn trẻ, Thượng Hải rất thích hợp với em."

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn cô, "Thượng Hải thích hợp với tất cả mọi người, chỉ có kẻ nào phù hợp mới có thể sinh tồn. Tôi có chơi có chịu, huống hồ tôi vẫn chưa thua. Chị Ngưu, không tính đến chuyện chị cố ý bày trận để tôi chui vào, luôn chờ đợi tôi làm đệm cho chị nhảy lên, đáng tiếc chị đã nghĩ sai rồi, mặc dù tôi không đạt tiêu chuẩn, nhưng tôi có thể dùng số lượng này để cược một lần, còn chị... chị nhất định sẽ bị loại."

Sắc mặt Ngưu Tinh Tinh xám ngắt, "Ha ha, nói đùa gì vậy, không sao, dù gì em và tôi cũng từng ở chung, sau khi rời khỏi Thượng Hải, chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa. Chị tặng em một câu, Tiểu Tiêu, muốn chơi thì phải hiểu luật chơi, người phá vỡ quy tắc trò chơi chỉ có một con đường chết."

Tiêu Ái Nguyệt trịnh trọng trả lời, "Tôi sẽ nhớ kỹ, hy vọng bản thân chị cũng nhớ kỹ."

Hai người gây gỗ và tan rã không vui. Tiêu Ái Nguyệt dứt khoát không điền vào bảng biểu, cô trực tiếp đi đến tổng bộ giao mấy rương vật liệu cho quản lý Cam, cũng không nói gì, chỉ cười cười rồi quay người trở về.

Tiêu Ái Nguyệt vốn không biết nên nói gì, cô hóa tức giận thành hư không, chỉ chừa lại một bụng oán khí, cô phiền muộn mình đần độn, buồn tủi do bị người ta lợi dụng, bức bối vì Từ Phóng Tình biết rõ quy tắc mà vẫn không nhắc nhở cô.

Chẳng trách lần trước cô nói mình sẽ tự làm, ánh mắt chị ấy có hơi là lạ, hoá ra chị ấy đã sớm biết, nhưng tại sao lại không nói? Cũng đâu phải gian lận gì, chỉ là một câu nhắc nhở giản đơn thôi mà!

Tiêu Ái Nguyệt sinh một bụng khó chịu, cô ngồi trên xe chờ Từ Phóng Tình tan tầm, không cách nào thoát ly khỏi cảm xúc oán trách. Đến sáu giờ mới trông thấy bóng người của Từ Phóng Tình từ trong cao ốc đi ra. Độ đúng giờ của người này chuẩn xác đến mức khiến người ta không tìm ra chút khuyết điểm. Tiêu Ái Nguyệt thở phì phò nghiêng mặt qua một bên, không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia.

Ngoài dự liệu, lần này Tiêu Ái Nguyệt không có vẫy đuôi nhào đến giống như chú chó con nữa. Từ Phóng Tình quay đầu hỏi cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em nộp nguyên vật liệu trước rồi sao?"

"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt buồn bã trả lời, trong giọng nói vừa có ý khoe khoang vừa có ý phàn nàn, "Em làm được 19.000 cái, là người có số lượng nhiều nhất."

"Số lượng chỉ là một phần điểm số thôi, không phải toàn bộ." Lời nói của Từ Phóng Tình đầy thâm ý, "Vả lại tất cả số liệu đều được giữ bí mật, suy đoán em là người có số lượng nhiều nhất không thành lập."

"Vậy ai là người có nhiều hơn em?" Tiêu Ái Nguyệt tự giễu, "Ai sẽ ngu ngốc tự tay sản xuất hàng như em, còn hậu đậu làm tay bị thương đến như vậy, còn có ai? Chính là đồ ngu như em đây đã quên mất vật liệu không có chứng chỉ sẽ không được sử dụng, cũng quên luôn bạn gái của mình là một người phụ nữ công chính vô tư. Tất cả đều là do em ngu si đần độn."

"Em đang giận tôi?" Từ Phóng Tình nhàn nhạt nhìn mặt cô chăm chú, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang tức giận?"

"Em không thể tức giận sao?" Ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt lập tức ảm đạm, giọng nói phàn nàn lộ ra sự bi ai không lời, "Giống như em bị chơi xỏ vậy, sao lại không thể tức giận cho được. Người khác đùa giỡn thì không nói đi, vì sao chị biết em bị chơi xỏ mà vẫn không hề nhắc nhở em? Chị là bạn gái của em mà, Từ Phóng Tình, chị là bạn gái của em đó."

Từ Phóng Tình trầm mặc, cô đặt cặp công văn ở trên đùi, mặt nghiêng qua một bên, yên lặng nhìn cảnh sắc chợt lóe lên ngoài cửa sổ.

"Chị lên tiếng đi, tại sao chị không giải thích lời nào?" Tiêu Ái Nguyệt khẩn cầu, "Chị nói cho em biết chị đang suy nghĩ gì đi, chị không nói thì làm sao em có thể tha thứ?"

"Tiêu Ái Nguyệt." Vẻ mặt Từ Phóng Tình từ đầu đến cuối vẫn không hề có biểu tình gì, "Tôi không muốn em ở lại."

"Tại sao?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu, "Là chị đưa em đến tập huấn, chị không nhớ sao?"

"Có người đã tìm đến em đúng không?" Từ Phóng Tình quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, đôi mắt đầy vẻ lo lắng, gương mặt vô hồn, lên tiếng hỏi, "Jojo đúng không? Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em không nói cho tôi biết?"

"Bởi vì em đã giải quyết ổn thỏa chuyện đó rồi."

"Không chỉ điểm này." Trong mắt Từ Phóng Tình lóe lên sự đề phòng, "Tôi không hy vọng em ở lại công ty. Em có thể ở lại Thượng Hải, em muốn làm gì, tôi đều có thể giúp em, ngoại trừ công việc tại tổng bộ."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn hai đầu lông mày của cô nhẹ uốn thành mây đen, không biết nên bắt đầu nói từ đâu bèn chậm rãi tới gần Từ Phóng Tình, sau đó vươn tay lên xoa lông mày an ủi, "Tại sao chứ? Chị đang sợ sao? Chị có thể nói cho em nghe mà, em là bạn gái của chị, em có thể giúp chị."

Khoảng cách quá gần, Từ Phóng Tình có thể cảm giác được hơi thở của đối phương thổi lên mặt mình, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, sau đó khó chịu xoay đầu qua một bên, "Tiêu Ái Nguyệt, em phải tin tưởng tôi."

Tiêu Ái Nguyệt khó nén thất vọng của bản thân, cô nhanh chóng buông tay, đoan chính ngồi trở về, "Hiện giờ em không có cách nào tin tưởng bất kỳ ai."

Từ Phóng Tình không có nói lời nào, sau khi cả hai im lặng được một lúc, cô bỗng nhiên quay người lại rồi chậm rãi ngẩng đầu, hầu như đè cả cơ thể xuống, đầu tiên là hôn mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó là môi, nụ hôn rất nhẹ rất dịu, không hề gợi lên dục vọng của đối phương, ngược lại còn khiến người ta bật cười.

Lúc này, phẫn nộ có vẻ như không còn quan trọng nữa. Tiêu Ái Nguyệt mở to hai mắt, cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của Từ Phóng Tình, trong lòng khe khẽ thở dài, sau đó cô đưa tay giữ lại cái ót của Từ Phóng Tình rồi thả một nụ hôn cạn lên mặt người yêu, "Chị làm hành động này để dỗ em vui đó sao?"

"Tôi muốn hôn thì hôn thôi, em có ý kiến?" Từ Phóng Tình nhướng mày nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiêu Ái Nguyệt, cô ngẩng đầu, kiêu ngạo châm chọc đối phương, "Em là bạn gái của tôi, tôi hôn em là chuyện rất bình thường, cần gì phải dỗ cho em vui? Em không tự điều chỉnh được tâm tình của mình sao? Chỉ có đồ đần mới muốn người ta dỗ dành."

"Tại sao chị không thể buông lỏng và bớt tự kỷ đi một chút?" Tiêu Ái Nguyệt được lợi liền khoe mẽ, mây đen trong tim lập tức tiêu tán không còn chút gì, vừa cười vừa nói, "Có đôi khi em cảm thấy chị nhiều lúc giống như một đứa nhóc xấu tính."

Từ Phóng Tình cười lạnh, hùng hổ dọa người, "Tiêu Ái Nguyệt, em thật sự chán sống rồi."

"Nhưng mà em thích lắm, dáng vẻ cao cao tại thượng của chị lúc trước luôn khiến em sợ hãi, em rất thích chị của bây giờ." Tiêu Ái Nguyệt kéo tay của người kia, nhấn nhá từng chữ, "Em thích chị, thích dáng vẻ tức giận của chị, cũng thích cả bộ dạng lúc chị không tức giận, cái nào em cũng thích. Em thích được chị dỗ dành, cũng thích dỗ dành chị. Chị là bạn gái của em, nếu chị không muốn em đến tổng bộ thì phải trực tiếp nói cho em biết, em sẽ luôn cân nhắc. Chị thương lượng chuyện gì với em, chỉ cần có đạo lý thì chị nói cái gì, em sẽ làm cái đó."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv