"Quản lý Từ, đã lâu như không gặp, tôi thật sự rất nhớ chị." Tiêu Ái Nguyệt đã sớm quen bị quở trách, cô thờ ơ ngẩng mặt lên, ôn nhu nói, "Hình như tóc của chị dài ra rồi."
"Tiêu Ái Nguyệt, cô phải dùng kính ngữ với tôi." Đáy mắt Từ Phóng Tình đột nhiên xuất hiện sương mù, nhìn sao cũng không thấu, nghiêm giọng hỏi, "Cô không biết lễ phép như vậy từ lúc nào?"
Trong giọng nói đầy sự bất mãn, Tiêu Ái Nguyệt có hơi sửng sốt, cô liên tưởng đến hai bộ âu phục lần trước rồi lấy dũng khí nhắc lại chuyện xưa, "Quản lý Từ, chị thích tôi phải không?"
"Muốn biết đáp án sao?" Không hiểu sao chủ đề lại bị lệch hướng, Từ Phóng Tình không hỏi thẳng ra như lần trước, cũng không mắng chửi người khác, cô vô ý khẽ liếm môi một cái, sau đó hỏi ngược lại Tiêu Ái Nguyệt, "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"
"Tôi có quyền được biết." Tiêu Ái Nguyệt bị động tác gợi cảm kia trêu chọc, cô nghiêng mặt qua một bên, ánh mắt mơ màng trả lời, "Chị thích tôi mà, tôi đương nhiên phải biết."
"Chẳng phải cô từng nói 'thích một người, không cần người đó đồng ý' à?" Từ Phóng Tình lật lại nợ cũ, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không nhớ rõ lời mình đã nói sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhớ chứ, chỉ là không rõ vì sao Từ Phóng Tình lại nhớ lâu đến thế, "Ý chị là sao?"
"Tôi thích cô thì phải nói cho cô biết sao?" Rốt cuộc Từ Phóng Tình cũng chịu đối mặt với vấn đề, "Tiêu Ái Nguyệt, cần thiết ư?"
Tiêu Ái Nguyệt chỉ nghe được câu 'tôi thích cô' thôi, lỗ tai ầm ầm vang lên một tiếng kỳ quái rồi ù đi, "Quản lý Từ, chị thích tôi đúng không?"
Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó bưng ly rượu đỏ uống một hớp, cười lạnh nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nghĩ có khả năng sao?"
Cũng đúng, làm sao Từ Phóng Tình lại thích mình được. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến đây lập tức nhụt chí, nhỏ giọng hỏi, "Vậy tại sao chị lại đưa quần áo cho tôi?"
"Tôi từng mua quần áo cho rất nhiều người, cũng không có nghĩa là tôi thích họ, đơn giản vì tôi có tiền, nhân phẩm lại tốt, cô hiểu không?"
Tiêu Ái Nguyệt đã hoàn toàn hiểu, "Hiểu."
"Nhưng mà...." Từ Phóng Tình xoay chuyển lời nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có thích tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt do dự mấy giây, "Ý chị là thích kiểu gì?"
"Con người của tôi, cô có thích không?"
Tiêu Ái Nguyệt trịnh trọng gật đầu, "Tôi cảm thấy chị rất tốt."
"Có thích không?" Dường như không nghe thấy lời trốn tránh của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình cố chấp truy hỏi, chưa đến Hoàng Hà sẽ không từ bỏ ý định, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có thích tôi không?"
"Thích."
"Cô thích tôi, tại sao lại không theo đuổi tôi?"
"Cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt chấn động toàn thân, cô mở to hai mắt, cho là mình nghe lầm, "Chị nói cái gì?"
Từ Phóng Tình không quen nói lại hai lần, nhưng ngại trí thông minh của Tiêu Ái Nguyệt nên đành phải lặp lại, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có dám theo đuổi tôi không?"
"Nhưng chị không thích tôi mà." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng lý trí cự tuyệt đối phương, "Nếu chị đã không thích, dù tôi có theo đuổi cũng chẳng có ý nghĩa."
"Nhưng tôi cũng không cự tuyệt cô." Từ Phóng Tình châm chọc nhìn mặt của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô lại sợ rồi?"
"Tôi không sợ." Tiêu Ái Nguyệt nhăn lông mày nhỏ, thẳng thắn lên tiếng, "Tôi và chị căn bản không phải là người của cùng một thế giới. Chị vừa ưu tú, vừa nhiều tiền, lại có năng lực, còn tôi thì sao? Ngay cả việc tham gia tập huấn cũng bị người ta nghi ngờ có phải giả hay không, chính tôi cũng đang hoài nghi bản thân, tại sao lại là tôi chứ? Tôi không rõ nữa, quản lý Từ, tôi thích chị, nhưng tôi không xứng, đáng ra chị nên gặp người tốt hơn."
Cảm nhận được sự chân thành và khó xử trong lời nói của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình lạnh lùng cất giọng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nói không sai, cô thật sự không xứng với tôi."
"Đúng vậy, trong lòng chị cũng biết rõ mà, tất cả mọi người đều hiểu, không cần phải lãng phí thời gian của nhau." Tiêu Ái Nguyệt hết sức tự giác, "Chị cảm thấy thế nào?"
Từ Phóng Tình không trả lời, điềm tỉnh hỏi cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi từng nói con người dư dả nhất là thời gian, thiếu nhất cũng chính là thời gian, cô có thật sự hiểu ý nghĩa đó không?"
"Chị giải thích một chút được không?" Tiêu Ái Nguyệt mê muội hỏi ngược lại, "Cái chị nghĩ và cái tôi nghĩ có giống nhau không?"
Từ Phóng Tình khinh thường xuỳ một tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô nghĩ với IQ của cô có thể nghĩ được giống tôi sao?"
"Cũng đúng." Tiêu Ái Nguyệt uể oải trả lời, "Chút chuyện ấy mà còn không nghĩ giống nhau, hai chúng ta vốn không có khả năng."
Con ngươi u ám của Từ Phóng Tình càng thêm sắc bén, cô cười trêu ghẹo, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã từng chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân lần nào chưa? Động tâm nhưng không dám nói, yêu thích lại không dám theo đuổi, chia tay thì không dám buông, là do cô hèn nhát hay đang bị bệnh tâm thần? Cô có bệnh sao? Loại người có năng lực như cô có thể ở lại đây sao? Làm chuyện mình muốn làm khó lắm sao? Tôi thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của cô."
Cô vừa nói vừa đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt thâm thúy hiện lên nỗi tức giận, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi hỏi cô một lần nữa, cô có dám theo đuổi tôi không?"
"Cũng không phải không dám." Những lời nhục mạ tàn nhẫn khiến tư duy của Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị đảo loạn, "Nhưng tôi chưa từng theo đuổi ai. Quản lý Từ, tôi phải theo đuổi chị như thế nào đây?"
Từ Phóng Tình giữ nguyên nụ cười băng giá trên mặt, ánh mắt như nhìn thấu hồng trần, "Tiêu Ái Nguyệt, nhìn tôi giống loại người sẽ chủ động theo đuổi người khác sao?"
Bầu không khí lại trầm mặc, cơm nước xong xuôi, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thông suốt, "Được rồi, vậy để tôi theo đuổi chị nhé."
Từ Phóng Tình không hài lòng thái độ của đối phương, cô nhíu mày nói, "Tôi thay đổi chủ ý, không đồng ý để cô theo đuổi nữa."
"Chị bị bệnh hả?" Tiêu Ái Nguyệt tức nghẹn mắng chửi, "Từ Phóng Tình, chị đang đùa bỡn tôi sao?"
Mặt Từ Phóng Tình lập tức lạnh buốt, "Tiêu Ái Nguyệt, cô thử nói lại lần nữa xem."
Tiêu Ái Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác không nói.
"Sao vậy, cảm thấy oan ức? Uất ức thì nói ra đi, để trong bụng làm gì?" Bộ dạng vừa bướng vừa xấu hổ kia khiến Từ Phóng Tình cảm thấy thú vị, tâm tình trong nháy mắt liền khá hơn, cô tiếp tục đùa nhây, "Nói đi, Tiêu Ái Nguyệt, là tôi bệnh hay cô bệnh?"
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu đối diện với nụ cười của Từ Phóng Tình, gằn từng chữ, "Quản lý Từ, chị đừng khi dễ tôi quá thể như thế."
"Tôi khi dễ cô đấy thì sao nào?" Nghe được giọng nói sa sút tinh thần của Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình hài hước hỏi lại cô, "Cô có thể làm gì tôi. Tiêu Ái Nguyệt, khóc đi, tiếp tục khóc đi, nơi này chẳng còn ai khác, cô khóc cho tôi xem."
"Chị..." Tiêu Ái Nguyệt tức đến nghẹn lời, cô muốn phản bác nhưng lại không tìm thấy từ ngữ thích hợp, "Chị thấy thú vị lắm sao? Ăn hiếp tôi thì có bản lĩnh gì đâu, tổng giám đốc như chị lại đi ăn hiếp tôi thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa."
Từ Phóng Tình nghe cô nói năn lộn xộn cũng có chút sửng sốt, hơn nửa ngày mới lên tiếng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa (*) nhiều lắm à?"
Tiêu Ái Nguyệt cúi thấp đầu, không nhìn rõ sắc mặt, giọng nói bất lực, "Quản lý Từ, chị khi dễ tôi thích chị."
"Ừ." Từ Phóng Tình sảng khoái thừa nhận, "Tiêu Ái Nguyệt, thích tôi rất mệt mỏi, cô phải suy nghĩ cho kỹ."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, "Cả 2 đều thích lẫn nhau thì sẽ không mệt."
Từ Phóng Tình cong khoé miệng gợi cảm, nghiêm túc hỏi, "Cô chắc chưa?"
Ánh mắt Tiêu Ái Nguyệt có chút tan rã, cô thoáng chốc lại liên tưởng đến Đổng Tiểu Hạ: "Tôi không chắc."
"Hôm nay tới đây thôi." Từ Phóng Tình đã phát hiện ra đối phương không hề để tâm, ánh mắt sẫm lại, "Về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, cô không có quần áo khác để mặc sao? Tiêu Ái Nguyệt, âu phục tôi đưa cho cô đâu? Cô mặc cái này đi tập huấn sao? Tôi đã nói bề ngoài đại diện cho thái độ, cô quên rồi à, đây là tổng bộ, không phải Hải Manh, chẳng có ai tha thứ cho lỗi sai của cô đâu."
Tiêu Ái Nguyệt bị mắng liền nhảy ra khỏi bóng tối mang tên Đổng Tiểu Hạ, "Không phải ngày mốt mới tập huấn sao?"
Gian tà chợt loé lên trong mắt Từ Phóng Tình, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, "Cho nên cô đã chuẩn bị ngày mai ở khách sạn cả ngày?"
Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Sao lại không thể?"
Đương nhiên không thể, chưa đến tám giờ sáng hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt lập tức hiểu thấu nụ cười tà thâm của Từ Phóng Tình. Cô bò lên giường ngây ngốc nhìn Tạ Ninh Thải trang điểm, "Cô dậy sớm làm gì thế?"
"Hội chợ, hôm nay có hội chợ, cô không biết sao?" Tạ Ninh Thải mặc váy đỏ xoay một vòng trước gương rồi mang thêm khăn quàng cổ, "Hội chợ của top 15 doanh nghiệp Trung Quốc, tất cả mọi người đều phải đi, tổng bộ đã thông báo rồi mà."
"Thông báo lúc nào á?" Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không biết rõ tình hình, "Mới thông báo hay sao?"
"Trước khi đến đây đã thông báo rồi."
Thật sao? Tiêu Ái Nguyệt nằm phịch xuống giường, chưa đầy ba phút thì Mã Thượng Tài đã đến gõ cửa. Tạ Ninh Thải bước ra chào hỏi một tiếng, "Buổi sáng tốt lành."
Tinh thần của Mã Thượng Tài rất sung mãn, gã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chuẩn bị ngủ trên giường, "Chị Tiêu, nhanh lên đi, Tiểu Lâm đi xếp hàng rồi, chúng ta đi mua bữa sáng, nhanh lên nhanh lên."
Đầu tóc rối bời của Tiêu Ái Nguyệt ló ra khỏi chăn, "Chào buổi sáng, quản lý Mã."
Mã Thượng Tài bỗng nhiên ngượng ngùng chỉ ra bên ngoài, "Chị Tiêu, tôi chờ chị ở ngoài nha."
Xấu hổ cái quái gì á!? Tiêu Ái Nguyệt nhìn sao cũng đều cảm thấy gã giống gay, có trai thẳng nào thích sạch sẽ như gã chứ? Từ khi biết Mã Thượng Tài, cô có cảm giác 'bệnh thích sạch sẽ' của Từ Phóng Tình so với gã quả thực là 'núi cao còn có núi khác cao hơn'. Lúc nào Mã Thượng Tài cũng thủ sẵn khăn ướt trong túi, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng rất ít khi mang theo khăn tay, đúng không?
Mã Thượng Tài cầm khăn ướt lau bàn ăn sáng, trên mặt tỏ ra vô cùng chán ghét, "Dầu mỡ quá đi."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn gã chà tới chà lui liền ngứa mắt đập bàn, "Ông chủ, đóng gói mang về!"
Mã Thượng Tài cảm giác mình bị chê cười bèn lúng túng giải thích, "Trước kia tôi không có như thế đâu, từ khi vào công ty làm trợ lý cho tổng giám đốc Từ, dần dần tôi cũng thay đổi thành như vậy luôn."
Tiêu Ái Nguyệt vì Từ Phóng Tình bênh vực kẻ yếu, "Cậu nói ít thôi, quản lý Từ làm gì bệnh như cậu chứ, chị ấy thích sạch sẽ, còn cậu là... hình dung như thế nào đây nhỉ... ung thư sạch sẽ thời kỳ cuối."
Mã Thượng Tài đã quen nên trò đùa càng nói càng lớn, "Chị Tiêu đừng vội nói tôi thế này thế nọ, nếu chị ở chung với tổng giám đốc Từ mấy tháng hoặc mấy năm, chị chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn cả tôi, không tin thì chúng ta đánh cược năm trăm tệ, thế nào?"
Tiêu Ái Nguyệt không có tiền nên không muốn cược, cô quang minh lẫm liệt cất tiếng nói, "Tôi là người nối nghiệp đường lối chủ nghĩa xã hội, không dâm, không độc, không cược."
Mã Thượng Tài ra vẻ đã hiểu, "Tôi thấy chị sợ thua thì có, đồ nhát gan!"