Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 30: Được được được



"Mẹ, mẹ ơi." Tiêu Ái Nguyệt thật sự muốn khóc, "Chị ấy rất thích, thật sự rất thích. Mẹ, chị ấy là cấp trên của con, mẹ đừng có làm phiền nữa mà, chị ấy sẽ không vui đâu, đừng tìm người ta vì mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Mẹ Tiêu đã tự mình móc điện thoại của cô ra, "Sao lại tắt máy? Số nào là của quản lý Từ, số này đúng không? Chắc là số này, con đừng nhiều lời nữa, ồn ào quá!"

"Được được được, tiểu Từ, con thích là tốt rồi." Mẹ Tiêu cầm điện thoại cười ha ha không ngừng, Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ kinh hãi ngồi trên sofa nghe lén cuộc hội thoại, cô sợ Từ Phóng Tình sẽ bất ngờ ra bài không theo lẽ thường chẳng hạn như: 'dì ơi, con gái của dì mới vừa thất lễ với con.'

Sẽ ra sao nếu chuyện đó thật sự xảy ra? Tiêu Ái Nguyệt sẽ chuẩn bị nhảy lầu tự sát ngay chứ còn sao nữa. Cô thành tâm sám hối với ông Trời, bản thân vừa bị ma xui quỷ khiến và bị thái độ của Từ Phóng Tình kích thích nên mới trượt chân phạm vào tội lớn.

"Thượng Đế thân yêu ơi, con là một cô gái đặc biệt chân thành, hôm nay con đã làm sai một chuyện, con nguyện ý gánh chịu mọi sai lầm, mong Người trừng phạt. Con nguyện ý không ăn thịt một tháng và chấp nhận ở lại phân xưởng một tháng, chỉ cầu mong Người làm cho Từ Phóng Tình mất trí nhớ, à, đúng, Từ Phóng Tình chính là chủ nợ của con, chị ấy là gái thẳng tưng, van cầu Người khiến chị ấy mất trí nhớ và duyệt kết quả thử việc của con."

"Tiểu Nguyệt." Cầu nguyện chưa xong thì mẹ Tiêu đã đưa tay đập một cái, "Quản lý của con kêu con qua bên đó một chuyến, nó nói có quà muốn đưa cho mẹ, con đi lấy đi."

Chỉ những ai có tinh thần mạnh mẽ và mặt dày mày dạn mới có thể làm mẹ thản nhiên đến thế. Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu tìm lý do, "Con không đi đâu, ngày mai đi làm rồi nói tiếp, mẹ nghỉ ngơi đi, tối nay con đưa mẹ về nhà."

"Mẹ không về." Mẹ Tiêu nói.

"Như vậy sao được?" Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng trên ghế sofa, "Mẹ không nấu cơm cho em trai con sao."

"Nó đi ra ngoài chơi với bạn rồi, hôm nay mẹ không về, ngày mai rồi về." Mẹ Tiêu xem thường, "Chẳng phải ở đây có tới hai phòng ngủ sao? Con không muốn ngủ với mẹ? Con sao vậy, con không muốn ngủ chung với mẹ hả?"

"Không có." Tiêu Ái Nguyệt lộ vẻ vô tội, "Không phải không muốn."

"Bớt nói nhảm, con mau chóng qua bên quản lý đi, nó nói nó ở nhà chờ con đấy, nhanh lên đi." Mẹ Tiêu cất điện thoại về lại túi tiền rồi vỗ vỗ đùi Tiêu Ái Nguyệt, "Để người ta chờ lâu không hay lắm đâu, dẫu quản lý có tốt tính đến cỡ nào đi nữa cũng không thể để người ta chờ."

Từ Phóng Tình tốt tính? Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được, "Mẹ, mẹ cảm thấy tính tình của quản lý Từ tốt sao?"

"Không tốt hả?" Mẹ Tiêu hỏi lại cô, "Dù gì cũng tốt hơn con."

Nhắc đến tính cách cô độc của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, mày khẽ động liền nghĩ ra một ý hay, "Được, con đi đây, tạm biệt mẹ."

"Đi đi."

Tiêu Ái Nguyệt cầm thẻ tín dụng dự định đến trung tâm thương mại mua một phần quà cho mẹ Tiêu, dù sao thì cô có chết cũng sẽ không đi tìm Từ Phóng Tình. Tuy công việc quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn, cùng lắm thì không làm nữa thôi. Từ Phóng Tình sắp đi rồi, bộ phận mua hàng của Hải Manh lại đang rối loạn, không cần thiết phải ở lại.

Loại 'tự sướng' cho tinh thần này vô cùng có tác dụng đối với Tiêu Ái Nguyệt. Cô dạo ở trung tâm thương mại một vòng mới nhìn trúng được một đôi bao tay màu hồng phấn, màu này không hợp với mẹ Tiêu cho lắm, trong nhà cô có nuôi mấy con thỏ, sáng nào cũng phải dọn phân và nước tiểu, chọn cái bao tay da màu đen đi, có bẩn cũng dễ giặt.

Hay là mua thêm một đôi cho em trai nhỉ? Em trai cao một mét tám, chắc lớn size hơn mẹ Tiêu mấy số. Tiêu Ái Nguyệt tính tiền xong rồi chen vào trong thang máy, lúc này điện thoại của cô chợt vang lên.

Trong thang máy có quá nhiều người, cô chưa kịp nhìn tên hiện trên màn hình đã bấm nghe, "Alo?"

"Tiêu Ái Nguyệt." Giọng nói của Từ Phóng Tình tỉnh táo dị thường, "Cô đi tới đâu rồi?"

"Hả?" Bây giờ cúp máy còn kịp không? Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức bị Từ Phóng Tình vô tình phá nát, "Cô dám không đến thử xem?! Tiêu Ái Nguyệt, làm người phải dám làm dám chịu, nếu cô không đến đây thì tôi sẽ tới nhà cô."

Đúng là chủ quan quá mà, cô không ngờ sẽ dẫn sói vào nhà, Từ Phóng Tình đã nhớ kỹ địa chỉ nhà cô rồi. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe phân tích tình hình chiến đấu trước mắt, dù cô có đi tìm Từ Phóng Tình hay không thì người kia đều nhất quyết muốn gặp nhau. Cô tin Từ Phóng Tình nói được làm được, thay vì cùng làm trò mèo ở nhà mình, chi bằng chạy đến nhà đối phương đánh một trận trước thì hay hơn.

Tiêu Ái Nguyệt ôm ý nghĩ chắc chắn tử trận anh dũng chạy đến trước cửa nhà của Từ Phóng Tình, cô phát hiện hộp cơm đã biến mất, người kia đã mang vào trong hay đã ném đi rồi? Cô thở dài một hơi, còn chưa kịp gõ thì cửa đã lập tức mở ra.

Từ Phóng Tình lạnh lùng như băng đứng ở bên trong, tay cô cầm một đôi dép lê dùng một lần ném xuống đất, "Vào đây!"

Tiêu Ái Nguyệt cởi giày mất năm phút, lề mề đi dép hết mười phút, chậm rãi lết vào trong hệt kiến bò, "Hì hì, quản lý Từ."

"Cô có muốn giải thích một chút không?" Từ Phóng Tình ngồi trên sofa màu vàng nhạt hỏi cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho cô một cơ hội giải thích một lần, cô ráng mà nắm chắc."

"Mẹ tôi bảo tôi tới."

"Tiêu Ái Nguyệt!" Từ Phóng Tình nổi giận, "Cẩn thận lời nói!"

Mẹ ơi, bây giờ bỏ chạy có kịp không? Tiêu Ái Nguyệt run chân, ấp úng giải thích, "Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói với chị mấy câu thôi. Chị nói tôi ra sức lấy lòng chị nên tôi mới tức giận, tôi không có lấy lòng chị, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Tôi rất hối hận, tôi còn sám hối nữa, thật đó, quản lý Từ, chị phải tin tưởng tôi."

"Tôi không tin cô, Tiêu Ái Nguyệt, cô thể hiện quá rõ ràng." Từ Phóng Tình nói mà không có biểu cảm gì.

"Tôi thể hiện cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, "Quản lý Từ, tôi không hiểu chị đang nói gì."

"Cô có ý với tôi." Từ Phóng Tình khẳng định, "Cô thích tôi, đúng không?"

Đúng a, không sai, nhưng mà vẫn có chỗ hơi sai sai nha, "Tất cả mọi người đều thích chị mà, chị là lãnh đạo của chúng tôi, chị Tiểu Thu cũng thích chị lắm, không chỉ có mình tôi đâu."

"Chỉ có một mình cô thôi." Từ Phóng Tình phi thường khẳng định, "Chỉ có mình cô, Tiêu Ái Nguyệt, cô thích tôi."

Trông thấy đối phương tự tin như vậy nên Tiêu Ái Nguyệt hào phóng thừa nhận, "Tôi thích chị, thích chị thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ tôi thích chị còn phải cần chị đồng ý mới được sao?"

"Không cần sao?"

Hả? Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời, "Cần sao?"

Thích một người có cần người đó đồng ý không? Vấn đề này khiến cả hai đồng thời rơi vào trầm mặc. Tiêu Ái Nguyệt mượn cơ hội thoát thân, xấu xa nói, "Là tôi sai, tôi sai rồi, được chưa? Quản lý Từ, tôi sai rồi, tôi không nên thích chị khi chưa được chị đồng ý. Nếu chị không đồng ý, tôi sẽ không thích chị nữa, như vậy có được không?"

Từ Phóng Tình đờ đẫn nhìn cô, "Người bắt đầu là cô, người nói kết thúc cũng là cô?"

Bắt đầu cái gì? Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt lên tiếng, "Tôi không có bắt đầu cái gì hết a."

"You kiss me." Từ Phóng Tình cắn môi nhắc nhở, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có giả ngu."

"Nó vốn không được tính là hôn." Tiêu Ái Nguyệt giảo biện, "Chỉ hôn sơ sơ có một cái, chưa được một giây nữa, quản lý Từ, chị cần tôi chịu trách nhiệm sao?"

"Tôi cần cô thành thật trả lời câu hỏi của tôi."

"Vậy chị hỏi đi." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ.

"Tiêu Ái Nguyệt, cô thích tôi phải không?"

"Phải."

"Thích kiểu gì?"

"Ngưỡng mộ, thưởng thức, còn có bội phục."

"Có tư tình không?"

"Không có."

"Vậy tại sao cô lại hôn tôi?"

"Ơ...." Lại quay về chủ đề không thể giải thích lần nữa. Tiêu Ái Nguyệt không có đáp án khác nên chỉ có thể lại lặp lần nữa, "Nó vốn không được tính là hôn."

"Tôi nói tính thì phải tính."

"Vậy chị hy vọng tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt uể oải hỏi, "Tôi không thể qua được kỳ thực tập phải không? Quản lý Từ, tôi thật sự biết mình sai rồi."

"Cô là người biết sai sao?" Từ Phóng Tình ngập tràn khí thế, cô quát tháo ép hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Lâm trận bỏ chạy là nghề của cô, nếu tôi không gọi điện cho cô, cô sẽ quay lại sao? Cô gặp phải vấn đề thì lập tức né tránh, không tránh được liền khóc. Tiêu Ái Nguyệt, loại người như cô có tư cách gì thích tôi? Cô vô năng chẳng khác gì học sinh tiểu học vừa mới ra trường, lại còn không chăm chỉ hiếu học như người ta, miệng lưỡi nịnh nọt ngọt ngào, đầu thì to mà óc như quả nho, cô dựa vào đâu mà dám thích tôi?"

"Vậy tôi không thích chị nữa, được chưa?" Tiêu Ái Nguyệt uất ức cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, giả bộ đáng thương.

"Cô lại trốn tránh." Từ Phóng Tình nộ khí ngút trời, không có ý định buông tha cho người kia, "Tôi mới nói có vài câu thì cô đã lập tức từ bỏ. Tôi hỏi cô, Tiêu Ái Nguyệt, thứ gì có thể khiến cô kiên trì trong suốt cuộc đời này? Hôm nay cô thích tôi nhưng ngày mai lại không thích nữa, người như cô có thật sự xứng đáng để người khác tin tưởng không?"

"Chẳng phải vì chị không cho sao?"

"Vậy tại sao cô lại không kiên trì?"

Tiêu Ái Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, "Quản lý Từ, chị hy vọng tôi kiên trì sao?"

"Tôi hy vọng cô là người làm gì cũng đến nơi đến chốn." Từ Phóng Tình không trả lời thẳng vào vấn đề, "Tôi cũng hy vọng cô trở thành một người có trách nhiệm."

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ nói, "Tôi hiểu rồi."

Có lẽ Từ Phóng Tình mắng người mệt mỏi nên cô mở tủ lạnh lấy ra một bình nước khoáng. Tiêu Ái Nguyệt thấy hộp cơm trong tủ lạnh, tâm tình lập tức vui vẻ hẳn ra, "Quản lý Từ, mẹ tôi làm đồ ăn có ngon không?"

Từ Phóng Tình ném một bình nước qua cho cô, "Tôi có lễ vật đưa lại cho dì."

"Không cần đâu." Nhắc mới nhớ, Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu lấy bao tay trong túi xách ra, nịnh nọt đặt trước mặt Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị xem này, tôi vừa mới mua."

Ánh mắt của Từ Phóng Tình đầy vẻ kinh ngạc không tưởng, "Bao tay tình nhân?"

Đây không phải bao tay tình nhân! Từ Phóng Tình hiểu lầm gì rồi phải không? Tiêu Ái Nguyệt nuốt trọng ngụm nước, "Không phải, đây là tôi... Được rồi, không có gì đâu." Cô nói xong liền muốn cất bao tay lại vào túi nhưng lại bị Từ Phóng Tình đoạt lấy, đối phương cúi đầu quan sát một hồi, "Tiêu Ái Nguyệt, kiểu dáng xấu như vậy mà cô cũng mua tặng cho người ta được."

Cô ném bao tay về lại trong ngực Tiêu Ái Nguyệt rồi xoay người vào phòng ngủ lấy ra một cái túi, "Cô đưa cho dì giùm tôi."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn nhận lễ vật, "Vậy tôi về nha."

"Chờ một chút." Từ Phóng Tình như có điều suy nghĩ, cô nhìn mặt của người kia rồi cất giọng nói, "Thứ hai, cô về công ty họp."

Tiêu Ái Nguyệt hiểu lầm ý cô, mắt rực sáng, "Vậy tôi không cần đến phân xưởng nữa đúng không?"

Từ Phóng Tình vô cảm phá vỡ hy vọng, "Không phải."

"Ờ." Tiêu Ái Nguyệt cầm quà của mẹ Tiêu quay người, lại nghĩ tới cặp bao tay trong túi, "Quản lý Từ, cái này... cho chị đó."

Từ Phóng Tình liếc xéo mặt cô, cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, cô được voi đòi tiên sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv