Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 228: Chơi chiêu



Tiêu Ái Nguyệt bị đuổi xuống giường, cũng không biết rốt cuộc Từ Phóng Tình có ý gì. Chị ấy chê cô đần nhưng sau đó cũng không ngại giải thích.

Hóa ra công ty của Trần Vãn Thăng đến nay vẫn chưa phá sản là có nguyên nhân, chính là có người đang nỗ lực cứu vãn nó, trong đó có cả Khang Thụy Lệ. Nhân sĩ trong ngành cùng ước định thu mua công ty của chị ta với giá thấp nên họ luôn tìm cách bỏ đá xuống giếng.

Kế hoạch bỏ vốn đầu tư của Từ Phóng Tình không phải nhằm vào cơ quan tài chính, mà là quần chúng nhân dân. Cô đã từng làm quỹ ngân sách kiểu này, đương nhiên biết cái gì gọi là vòng quay vốn. Cô đầu tư và hứa hẹn với người dân sẽ hồi báo lại tiền lời nếu danh thu cao hơn quỹ ngân sách. Tuy nhiên, cô là chủ hạng mục này nhưng người đại diện pháp lý lại là Tưởng Lượng.

Từ Phóng Tình luôn giữ cửa thoát thân cho mình như thế, cô cùng Tưởng Lượng ăn nhịp với nhau, hai người bắt đầu liên thủ trắng trợn tuyên truyền bản thiết kế 'tài chính Internet', trước mắt cũng lấy được không ít thành tích. Lúc trước, Tưởng Lượng là quản lý cấp cao của quỹ ngân sách ở công ty, về sau gã đi ăn máng khác mới đụng phải Từ Phóng Tình. Cô vốn là lãnh đạo của gã nên lần hợp tác này, Tưởng Lượng hết sức cẩn thận, liên tục đàm phán kêu gọi công ty đầu tư đủ mới bắt đầu thực thi kế hoạch.

Gia nghiệp của Tần Thất Tuyệt thuộc nhóm đầu tiên mà gã muốn chiêu mộ, chỉ bằng việc cô có thể tự mình cho Jojo mượn hơn trăm triệu tiền mặt, không khó nhận ra tài chính hùng hậu đến cỡ nào. Tưởng Lượng muốn mượn sức của cô trước, những vấn đề sau đó sẽ từ từ được giải quyết trong vòng một năm.

Tiêu Ái Nguyệt luôn cảm thấy có chút mạo hiểm nhưng lại bị Từ Phóng Tình dùng Mã Vân (*) làm ví dụ để tẩy não khiến cho tình cảm mãnh liệt rót đầy cõi lòng, "Đương nhiên, chúng ta cũng có thể thành công."

(*) Mã Vân (Jack Ma): là tỷ phú, doanh nhân người Trung Quốc, Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng là người giàu nhất Châu Á kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Alibaba.

Từ Phóng Tình đương nhiên không nói cho người kia biết bản thân mình thành công cũng không đơn giản, cô chỉ nói, "Em kéo Tần Thất Tuyệt vào hạng mục là được rồi."

Tiêu Ái Nguyệt còn muốn thảo luận về chuyện 'tại sao lại muốn ở riêng' thì Từ Phóng Tình đã đá cho cô một cước, không kiên nhẫn thúc đuổi, "Im miệng, đi ngủ!"

Ngày hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt xách một túi văn kiện đến khách sạn tìm Tần Thất Tuyệt. Trước đó, cô đã gọi điện thông báo, biết số phòng khách sạn nhưng kết quả lại phải đứng ở ngoài cửa đợi nửa ngày mới có một cô gái khoan thai ra mở cửa.

Không đoán được tuổi của cô gái này, cơ mà ăn mặc rất thời thượng, cảm giác như một 'Quý phu nhân', cô ta nhìn thấy ngoài cửa có người liền quét mắt khắp người Tiêu Ái Nguyệt, sau đó mập mờ hô, "Tiểu Thất, có người tìm."

Có lẽ Tần Thất Tuyệt đang bị cảm nên cứ luôn nhảy mũi, Tiêu Ái Nguyệt thấy cô đáng thương như vậy cũng nói không nên lời mà chỉ đặt tài liệu lên bàn rồi nói khẽ, "Đây là danh sách hạng mục và hợp đồng, đổng sự Tần xem thử nhé."



Tần Thất Tuyệt nhận tài liệu, lật từng tờ từng tờ, "Là uy hiếp của tổng giám đốc Từ?"

"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng khoát tay, "Là hợp tác."

Tần Thất Tuyệt dừng động tác trong tay rồi nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Cá nhân tôi bỏ ra vài tỷ chỉ để hợp tác?"

Tiêu Ái Nguyệt đuối lý, cười ngượng ngùng nói, "Chị cũng có lợi tức."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Tần Thất Tuyệt hỏi, "Cô sẽ cùng Khang Thụy Lệ kiện tôi sao? Sau đó cùng với con gái đang mang thai của Khang Thụy Lệ ra toà?"

"Đổng sự Tần, chị xem hết hợp đồng trước đi đã." Tiêu Ái Nguyệt trực tiếp lấy hợp đồng lật đến trang cuối cùng, "Chị nhìn xem, đối tác của chúng tôi có những ai."

Tần Thất Tuyệt bị hấp dẫn, ánh mắt dừng lại ở tên của một người thật lâu, "Trương thắng kỳ? Công ty mẹ của Trần Vãn Thăng sao?"

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng, "Đúng rồi, là chủ tịch của Trần Vãn Thăng."

Tần Thất Tuyệt khó nén kinh ngạc, "Cô xác định đúng là ông ta?"

Giống với suy nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt, phản ứng đầu tiên của Tần Thất Tuyệt chính là hoài nghi. Cô đứng lên đi qua đi lại trong phòng, nghiêm túc cân nhắc hồi lâu mới nói, "Như thế cũng không phải là không thể, tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ."

Tiêu Ái Nguyệt cười, "Chị ấy đã giao cho tôi xử lý chuyện này rồi."

Tần Thất Tuyệt dừng bước, cô chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, đôi mắt mỹ mạo chăm chú, "Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta đàm phán điều kiện đi."

"Ừm, chị nói đi."

"Tôi đồng ý bỏ vốn ra giúp tổng giám đốc Từ vượt qua khó khăn lần này, nhưng tôi muốn đích thân kết thúc công việc của Trần Vãn Thăng ở công ty." Tần Thất Tuyệt có dã tâm rất lớn, trận này còn chưa bắt đầu đánh nhưng cô ta đã bắt đầu chia cắt kế hoạch, "Tôi biết rõ kế hoạch của cô, nói cho cùng thì chuyện đầu tư này thật sự rất hấp dẫn, nhưng tổng giám đốc Tiêu nè, tôi không tin vay nặng lãi có thể khiến hạng mục của các cô lâu bền, trừ khi hai người muốn mượn cơ hội này để đạt thành mục đích nào đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Tiêu Ái Nguyệt xúc động đỡ trán, cô quả thật đã nghĩ Tần Thất Tuyệt quá đơn giản, "Chị cho rằng chúng tôi sẽ có mục đích gì?"

"Tôi không tham gia thì làm sao biết?" Tần Thất Tuyệt híp hai mắt ném vấn đề trở lại, "Ví dụ như rửa tiền? Ví dụ như dự định làm chuyện phi pháp? Hoặc là... muốn phá đổ cả công ty?"

Tiêu Ái Nguyệt chỉ cười chứ không trả lời vấn đề, "Chị nghĩ nhiều rồi đổng sự Tần, đây chỉ là một hạng mục đầu tư thôi."

"Khi nào cô chịu thẳng thắn với tôi thì hãy quay lại tìm tôi." Tần Thất Tuyệt không có được đáp án liền hạ lệnh đuổi khách, "Nếu đổng sự Khang muốn mạo hiểm cùng tôi đồng quy vu tận, tôi sẽ phụng bồi."



Lời này là cô nói thay cho Tiêu Ái Nguyệt, cô vốn không hề để ý đến sự uy hiếp của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt "Ừ" một tiếng rồi thu hồi văn kiện đi ra cửa, "Hy vọng chị không hối hận."

Từ Phóng Tình rất rõ tình hình đàm phán của hai người kia. Tiêu Ái Nguyệt lái xe rời khỏi được vài phút thì Từ Phóng Tình đã gọi điện tới. Cô mang tai nghe, cảm xúc có chút ỉu xìu, "Em đàm phán không thành."

"Em có thể đàm phán thành công mới có vấn đề." Từ Phóng Tình không hề an ủi dù chỉ một chút mà càng trực tiếp bạo kích, "Nếu em có thể đàm phán thành công, tôi ngược lại sẽ hoài nghi em và cô ta có quan hệ."

Tiêu Ái Nguyệt quay kính xe xuống, một tay lái xe, một tay đưa điếu thuốc lá đến bên miệng, "Từ Phóng Tình, có đôi khi... em thật sự muốn bóp chết chị."

Có thể là bị nicotin kích thích mới dám nói thẳng lời phỉ nhổ trong lòng ra, Tiêu Ái Nguyệt nói xong cũng tự bị bản thân mình dọa, trầm mặc nửa giây sau rồi lại nói, "Em đùa thôi."

Từ Phóng Tình bên kia đang cười lạnh, châm chọc trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, em cúi đầu nhìn tay của mình đi, nó có xinh đẹp không? Ngón tay đẹp không cầm được đao thì chỉ có thể được người ta bao nuôi thôi, nhưng ngón tay của em vừa ngắn vừa vụng, chẳng những 'công' không được mà ngay cả lái xe cũng cần đệm lót mông, đừng có động đậy, lo lái xe đi, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu em muốn bóp chết tôi thì đừng nên tự mình động thủ, bởi vì tôi rất ngại xấu!"

Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tiêu Ái Nguyệt nghe lời giơ bàn tay của mình ra trước mặt để quan sát, nghe được một nửa đã cảm thấy không thích hợp, sau khi nghe xong thì cả khuôn mặt đều đen đi, cô ném điện thoại qua một bên, cả giận, "Chị chỉ biết khi dễ em!"

Ở riêng làm gan của người ta to ra, Tiêu Ái Nguyệt thật sự muốn bóp chết Từ Phóng Tình. Tối hôm qua ngủ trên thảm, cô đã cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy khó hiểu khi Từ Phóng Tình đòi ở riêng, cơ mã mỗi lần Tần Thất Tuyệt xuất hiện thì chị ấy đều sẽ như vậy, nhưng hôm qua cô có ân cần với Tần Thất Tuyệt sao?

Không có, nhiều nhất là giải thích thêm vài câu thôi, có cái gì phải ghen chứ? Tiêu Ái Nguyệt đau đầu muốn chết, cô ngừng xe ở bãi đỗ rồi dập tắt thuốc lá, sau đó lại nhai một miếng kẹo cao su.

Hôm nay, Khang Thụy Lệ ở nhà, bà nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng không có biểu hiện ghét bỏ như lần trước, chỉ hờ hững nói, "Cô tìm ta có chuyện gì?"

"Con gái của bà có ở nhà không?" Từ Phóng Tình không nói người đứng sau tấm màn ám sát Tiêu Ái Nguyệt là ai, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, cộng thêm sự uy hiếp của chị ấy dành cho Tần Thất Tuyệt, cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cố ý tìm tới nhà họ Khang để dò xét phản ứng của Khang Thụy Lệ, "Cô ta nợ tôi một tiếng xin lỗi."

Khang Thụy Lệ không tiếp tục nói chuyện nữa, bà không nóng không vội nhìn Tiêu Ái Nguyệt, biểu lộ hết sức thản nhiên.

Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trạng thái trầm mặc. Tiêu Ái Nguyệt không bình tĩnh được lâu, cô ngồi đối diện người kia ở sofa, chống đầu hỏi, "Tại sao bà lại muốn thu mua công ty của Trần Vãn Thăng?"

"Ta không cho rằng vấn đề này quan trọng đối với cô." Khang Thụy Lệ thu liễm tính xấu, có thể là bởi vì sự tùy hứng của Jojo lần này đã khiến bà phải suy nghĩ lại, cũng có thể là bà ta thật sự hối cải, "Cô chỉ cần sống tốt mỗi ngày và lấy nó làm niềm vui là được rồi."

Tiêu Ái Nguyệt không chịu được áp đặt liền nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, "Bà đang ghen? Đổng sự Khang, tôi rất đố kỵ với bà, có lúc tôi đã nghĩ bà thu mua công ty của Trần Vãn Thăng là bởi vì Tình Tình, về sau tôi mới nghĩ bà là thương nhân, dù có yêu thật sự thì sau khi tỉnh táo lại, bà cũng sẽ vì lợi ích mà đẩy người ta ra thôi."

Hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt đến đây là muốn đánh nhau, cô đã không còn là cô bé nhút nhát hôm nào nữa. Cô vô sỉ kích thích Khang Thụy Lệ, thấy bà ta không nói lời nào lại tăng thêm một câu, "Cho nên bà luôn dạy dỗ người khác phải vì lợi ích."



Cuối cùng trong lòng Khang Thụy Lệ đã dâng lên lửa giận, bà giận không có chỗ phát tiết liền trợn mắt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có làm ngụy quân tử."

"Thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt tự hỏi tự trả lời, cô cười quái dị nói, "Tình Tình cũng do một tay bà dạy dỗ, càng tiếp xúc với chị ấy, tôi càng phát hiện ra chị ấy rất khó ở chung. Đổng sự Khang, tôi phải cảm ơn bà đã đẩy chị ấy về bên cạnh tôi, bây giờ chị ấy đã hoàn toàn yêu thương và tin tưởng tôi. Tôi không ngại nói cho bà biết, chị ấy đã chuyển nhượng toàn bộ công ty cho tôi, kể cả tiền hay tài sản đầu tư khác. Bà nói xem, nếu tôi ôm tiền của chị ấy bỏ trốn ở thời điểm này thì có phải chị ấy còn thảm hơn so với bà năm đó?"

"Cô dám!" Khang Thụy Lệ chán ghét bộ dáng ăn bám của đối phương, mắt sắc như đao muốn băm vằm cô thành trăm mảnh, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ cần cô dám làm vậy, ta cam đoan sẽ khiến cô phải hối hận."

"Không đùa nữa." Tiêu Ái Nguyệt hiểu ý cười một tiếng, hài hước nói, "Hiện giờ, Từ Phóng Tình dồn hết tinh lực vào Trần Vãn Thăng rồi, chị ấy muốn Trần Vãn Thăng sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay sở, nhưng bà đừng giúp chị ấy mà hãy giúp tôi. Hôm nay, tôi đến tìm bà vì một chuyện, tôi muốn bà hãy khoanh tay đứng nhìn thôi, bằng không tôi sẽ lập tức công bố chuyện con gái của bà tìm người mưu sát tôi ra ngoài, bà suy nghĩ cho thật kỹ đi."

Mặc dù Tiêu Ái Nguyệt lưu manh vô lại, nhưng Khang Thụy Lệ luôn cảm thấy cô đã có chuẩn bị. Bà không cùng lập trường với Tiêu Ái Nguyệt, híp mắt quan sát tỉ mỉ đối phương, mắt không tự chủ nhìn sang túi xách của cô.

Tiêu Ái Nguyệt bắt động tác này bèn vội vàng đứng lên, vỗ vỗ vào túi xách, "Tôi không mang điện thoại nên không có ghi âm, đổng sự Khang, bà sợ phiền phức từ khi nào thế?"

"Cô không cần thiết phải tìm ta, ta không tin cô có năng lực giả heo ăn thịt hổ." Khang Thụy Lệ bị cô kích nửa ngày mới nhận ra ánh mắt trêu đùa của Tiêu Ái Nguyệt. Mấy ngày nay, bà bị Jojo chọc tức suýt đột quỵ, phẫn nộ một lúc mới giả bộ vô ý mở miệng nói, "Cô cố ý tìm ta để nói những chuyện này là muốn lợi dụng ta thôi. Tiêu Ái Nguyệt, cô còn quá non, không thích hợp làm chuyện này đâu. Cô trở về nói cho Từ Phóng Tình biết là đừng để ta phải xử lý chó nhà mình."

"Đổng sự Khang, có lẽ bà không hiểu rõ tôi." Tiêu Ái Nguyệt vốn cũng không xác định được có thật sự là Jojo đang tính kế mình hay không. Cô thấy Khang Thụy Lệ không phủ nhận, trong lòng lập tức mất đi phần thắng, "Tôi đến để thông báo thôi, tôi đã sớm tìm ra đường lui, tôi chịu thua thiệt nhiều như vậy, vất vả lắm mới có thể thắng được một lần, đương nhiên phải nói cho bà biết rồi. Tôi cũng không cần thiết phải lợi dụng bà, bà nói vậy chẳng khác gì tôi chính là kẻ ăn bám. Từ Phóng Tình nuôi tôi, lấy tiền cho tôi, bà có giúp được chị ấy không? Tôi cảm thấy chị ấy đối xử với tôi rất tốt, nếu sau này tôi có ôm tiền của chị ấy bỏ trốn, bà có năng lực thì cứ giúp chị ấy, đừng để chị ấy ngã quá khó nhìn."

Sau khi nói xong, cô càn rỡ lộ ra nụ cười 'ăm bám' xinh đẹp với Khang Thụy Lệ, "Tạm biệt đổng sự Khang, mong Thượng Đế phù hộ cho con của bà đều có kết thúc yên lành."

Trong túi xách màu nâu còn giấu nửa gói thuốc lá, Tiêu Ái Nguyệt ngồi vào xe, móc ra bật lửa châm một điếu thuốc, cô hút tương đối cấp bách tựa như trẻ con mới lớn, khói phả ra từ miệng hệt như sương mù lan tràn khắp ngõ ngách trong xe. Nội tâm của Tiêu Ái Nguyệt như dời sông lấp biển, cô cúi đầu hút thêm một ngụm, sau đó nhả khói ra ngoài. Khói mù lượn lờ che đi khuôn mặt của cô, nhìn không cẩn thận sẽ thấy được sự vui vẻ khiến người ta không kìm lòng được.

"Ai nói tay của tôi không thể giết người?" Cô mở bàn tay ra, khói trắng xuyên qua giữa năm ngón tay sạch sẽ mảnh khảnh rồi rơi tàn xuống đất. Tiêu Ái Nguyệt sâu kín nở nụ cười, làn sương mù trong xe khiến gương mặt càng đăm chiêu, cô lười biếng huýt sáo rồi bắt đầu khởi động xe chạy về hướng lối ra.

Bên cạnh lối ra có một thùng rác, thân xe xóc nảy mấy lần khi qua gờ giảm tốc, cửa sổ xe từ từ mở ra, một vật màu trắng bị ném ra ngoài xe. Tiêu Ái Nguyệt đeo kính râm, sau đó nhai hai viên kẹo cao su, một tay chống đầu gọi điện thoại, "Mặc kệ bà ta sẽ có hành động gì, tôi đều sẽ khiến bà ta thở không được, tôi không đúng chỗ nào? Bọn tư bản không tin tôi, nhưng tôi đã tận lực rồi. Hôm nay, Tình Tình có ở công ty không? Không có? Được rồi, đồng chí Bì Lợi, cô qua đây lái xe về giùm đi, trong xe đầy mùi khói, cô không hốt thì ai hốt? Tôi mặc kệ, bởi vì tôi là bà chủ của cô." Nhìn ra đô thị phồn hoa, Tiêu Ái Nguyệt hạ giọng, "Hoặc là vợ của bà chủ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv