Buổi chiều của ngày thứ tư, Tiêu Ái Nguyệt mới trở lại Thượng Hải, Từ Phóng Tình không đến sân bay đón cô, Quý Văn Việt đã tự lái xe tới, Bì Lợi cũng đến nhưng chưa nói gì nhiều đã vội vàng rời khỏi sân bay.
Bì Lợi lại đổi bạn trai là huấn luyện viên thể hình, ngoại hình rất đẹp, cơ bắp cuồn cuộn, miệng rất hay cười, nhỏ tuổi hơn Bì Lợi, lúc gã phất tay đều khiến cho người ta có cảm giác tỏa nắng, gã có chút xấu hổ nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay Aly không khỏe nên mới để tôi đến thay, chị đừng nóng giận nhé."
Bì Lợi ngồi ở vị trí kế bên tài xế sờ cánh tay cơ bắp của gã, dịu dàng, ân ái nói, "A Lực đừng để ý tới chị ấy, tâm tình của tổng giám đốc Tiêu ngày nào cũng không tốt."
Tiêu Ái Nguyệt không thèm giải thích, cô nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra sự ngưng trọng, khó trách A Lực lại bị ánh mắt của cô kích động đến vậy.
Đến chung cư, Bì Lợi không xuống xe mà chỉ vung tay nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tạm biệt tổng giám đốc Tiêu."
Tay kéo vali của Tiêu Ái Nguyệt khựng lại một chút, cô chậm rãi quay đầu, vô cảm nói, "Một tiếng nữa tổ chức họp, đừng có lấy việc công làm việc tư để đi ra ngoài hẹn hò."
Nụ cười xán lạn trên mặt Bì Lợi bỗng nhiên cứng đờ, Tiêu Ái Nguyệt vừa đi khỏi thì bạn trai của cô mới nhẹ nhàng thở phải, phỉ nhổ nói, "Aly, hôm qua chị còn nói tổng giám đốc Tiêu hòa ái, dễ gần, bây giờ đâu mất rồi."
Bì Lợi cũng cảm thấy nghi hoặc, lần này từ Bắc Kinh trở về, trên người Tiêu Ái Nguyệt mang theo khí chất mạnh mẽ khó tưởng, vẻ hờ hững giống như người về từ cõi chết?
Cam Ninh Ninh dùng một tay chống cằm quan sát bệnh tình của Từ Phóng Tình, mặt của chị ấy đã bớt đỏ hơn nhưng vẫn còn chảy nước mũi. Cô lấy nhiệt kế trong miệng đối phương ra nhìn một chút rồi nói, "Không ổn rồi, lát nữa ăn thêm gì rồi uống thuốc."
Bệnh tới như núi sập, bệnh của Từ Phóng Tình đã kéo dài suốt ba ngày. Đêm đó, Cam Ninh Ninh bị tiếng mèo đánh thức, cô lập tức mở to mắt chạy xuống giường lần theo âm thanh đến phòng khách, suýt chút bị Từ Phóng Tình hù chết.
Cô còn nhớ rõ đêm đó, trong phòng khách không có bật đèn, chỉ có ánh sao ngoài cửa sổ sáng lấp lóe, đối diện là phố thị phồn hoa, ngựa xe như nước, Từ Phóng Tình ngồi cô đơn trên sofa xem phim, phong thái không còn yểu điệu như ngày thường nữa mà chính là bóng đen mang đến cho người ta cảm giác cô độc.
Ngốc Nguyệt và Mặt Trời đang chơi trên đùi Từ Phóng Tình, đêm đã khuya nhưng tinh thần của chúng rất phấn chấn, song biểu cảm của Từ Phóng có gì đó không ổn, cô mặc rất ít quần áo, có lẽ đã thiếp đi trong lúc đang xem phim. Điều hòa trong phòng mở hai mươi lăm độ, thời điểm Cam Ninh Ninh đưa tay sờ lên người cô thì phát hiện nhiệt độ lạ đến dọa người.
Rạng sáng bốn giờ, Cam Ninh Ninh gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến cứu Từ Phóng Tình.
Tính đến nay, bệnh cảm của Từ Phóng Tình vẫn chưa khỏi hẳn, Cam Ninh Ninh đã nhiều lần xuống lầu mua điểm tâm, lần nào cô cũng cảm thấy có ai đó theo dõi mình, ngoài sự kỳ quái ra chính là nỗi sợ hãi, thế là cô gọi điện thoại cho Tiêu Ái Nguyệt kể hết tình huống bên này.
Tiêu Ái Nguyệt về đến nhà lập tức ngửi được mùi gừng nồng nặc trong phòng khách thì có chút ngây người. Cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào liền nhìn thấy Cam Ninh Ninh đang cho Từ Phóng Tình uống nước gừng.
Từ Phóng Tình nhắm mắt, biểu cảm không được tự nhiên, "Để qua một bên đi, chút nữa tôi sẽ uống."
Cam Ninh Ninh cười cười, "Tôi vừa mới nếm thử một chút, uống cũng ngon lắm. Chị Tình Tình, tôi để ở đây nha, chị nhớ uống đó."
Ánh đèn trong phòng ngủ mờ ảo, Cam Ninh Ninh là một cô gái tỉ mỉ, cô biết Từ Phóng Tình thích yên tĩnh, vừa buông bát liền đi chuẩn bị. Cô vừa xoay người nhìn thấy có ai đang đứng phía sau làm cô sợ đến suýt kêu gào. Tiêu Ái Nguyệt biết cô sẽ mất khống chế nên đã sớm chuẩn bị bịt miệng cô lại, tay để lên miệng ra hiệu cô ra ngoài.
Cam Ninh Ninh nhận lệnh gật đầu rồi nhón chân lên, lặng yên rời khỏi phòng.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống trên mép giường mấy giây lại cảm thấy bộ dạng bẩn thỉu trên người mình để Từ Phóng Tình nhìn thấy sẽ không tốt lắm. Cô uốn hai chân quỳ gối trên thảm, sau đó múc một muỗng gừng đưa đến miệng rồi cúi xuống hôn môi Từ Phóng Tình.
Bàn tay của Từ Phóng Tình đánh rất mãnh liệt, "Chát" một tiếng vang thật lớn đánh vào mặt của người nọ. Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp thở liền kinh ngạc ôm mặt nhưng lại bị đối phương nhanh chóng tát luôn bên má còn lại.
Lần này, hai bên mặt đều có dấu bàn tay vô cùng đối xứng. Tiêu Ái Nguyệt bị đánh đến hồ đồ, gừng trong miệng cũng quên uống, chất lỏng màu vàng chảy ra chỗ khóe miệng, hiển nhiên biến cô trở thành một kẻ nhược trí.
Tiêu Ái Nguyệt buồn tủi sờ lấy mặt, kém chút khóc thét, "Trên TV đều diễn như thế mà."
Từ Phóng Tình thân tàn nhưng chí không tàn, cô cười lạnh nhìn chằm chằm mặt của đối phương, "Chỉ có thiếu nữ mới thích xem phim thần tượng. Tiêu Ái Nguyệt, tuổi của em đã bắt đầu lên hàng bốn rồi, nếu không bận gì thì mở kênh thể dục dưỡng sinh của mấy ông bà già để xem đi."
"Em vừa mới ba mươi tuổi thôi mà." Tiêu Ái Nguyệt nghe xong lời này, tức thời liền bĩu môi ra, nũng nịu nói, "Em cũng là thiếu nữ."
Từ Phóng Tình không nói, trong mắt lộ ra trào phúng khiến người ta động dung. Tiêu Ái Nguyệt kể xong cũng chột dạ, "Uầy, cùng lắm là thanh niên đi."
Không thể giải thích được vì sao mỗi lần cô nhìn thấy Từ Phóng Tình liền ngớ ngẩn, rõ ràng có nhiều chuyện muốn nói nhưng chị ấy vừa xuất hiện đã lập tức khiến Tiêu Ái Nguyệt đổi chủ đề thiếu dinh dưỡng.
Từ Phóng Tình cảm mạo thật sự nghiêm trọng, ngay cả hăng hái mắng chửi cũng không có, chỉ qua loa đuổi cô đi, "Tôi muốn đi ngủ, Tiêu Ái Nguyệt, em ra ngoài đi."
Được thôi, Tiêu Ái Nguyệt lót gối dưới đầu cho Từ Phóng Tình, sau đó vuốt lại chăn mền rồi giúp người kia tắt đèn, đang chuẩn bị quay người rời đi thì Từ Phóng Tình gọi lại, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Hửm?."
"Lại đây."
Cô chầm chậm trở lại bên giường, Từ Phóng Tình hơi ngồi dậy, một tay kéo người kia vào trong ngực, giọng mũi mang theo sự tức giận nhưng lại không biết đang giận cái gì, "Tôi bị cảm một mình quá mệt rồi, muốn lây cho em, hừ, đừng nhúc nhích."
Tiêu Ái Nguyệt khẽ cười dung túng, "Được rồi, vậy chị ôm chặt hơn chút nữa."
Từ Phóng Tình ôm thân thể mềm mại rồi vuốt ve phía sau lưng, giọng nói không quá lộ sự vui sướng, cô thở dài, "Tôi có thể hoạch định tốt mọi chuyện, nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Tiêu Ái Nguyệt, tôi cũng muốn cùng em đến Bắc Kinh."
Đối với Tiêu Ái Nguyệt, có câu nói này đã đủ rồi, mặc kệ ở Bắc Kinh gian nan đến cỡ nào, Từ Phóng Tình sẽ luôn luôn biết đến, "Ngủ đi, Tình Tình, có em ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hai người nói xong, Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng khách, nhìn thấy Cam Ninh Ninh đã bắt đầu bận rộn ở phòng bếp. Mấy ngày nay, Tiêu Ái Nguyệt không có ở nhà quả thực đã phiền em ấy chăm sóc cho Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt muốn vào phòng bếp nói câu cảm ơn, nhưng khi cô đi vào xem xét lại phát hiện Cam Ninh Ninh đang úp mặt vào trong tủ lạnh ăn cây kem dưa leo.
Quả thực không thể phản bác gì được!
Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ rồi ngoan ngoãn thu thập hành lý chuẩn bị tắm rửa.
Tuy Cam Ninh Ninh ăn ngon, cô cũng rất đáng tin cậy. Lúc cô đang làm bánh gạo thì nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi trong phòng khách mở video hội nghị nên cô không dám quấy rầy, một mình đi vào phòng ngủ của Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt thoáng nhìn Từ Phóng Tình rồi tranh thủ bàn giao ngắn gọn vài câu. Cam Ninh Ninh mở Tivi LCD ra, trong tay bưng một bát cơm trắng, "Đói chết đi được."
Từ Phóng Tình mặt ủ mày chau kẹp hai cây lạp xưởng hun khói rồi lại buông xuống, "Ừm."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn mà đau lòng muốn chết, tranh gắp rau xanh bỏ vào chén người nọ rồi dỗ dành như trẻ con, "Tình Tình, chị ăn thêm đi, ăn cái này nè, ăn no lát nữa còn uống thuốc."
Từ Phóng Tình ăn một miếng nhỏ rồi lắc đầu, "Tôi hơi choáng."
Cam Ninh Ninh quay đầu nhìn cô một cái, miệng đang nhai cơm, nói năng không rõ, "Thật ra thì bệnh đã có chuyển biến tốt rồi. Chị Tình Tình, bây giờ chị không sốt, nước mũi cũng hết chảy rồi, sở dĩ cảm thấy choáng váng là do tác dụng của thuốc, thuốc tây nào cũng vậy hết."
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại đột nhiên vang lên, hai người Từ - Cam vờ làm mắt điếc tai ngơ. Từ Phóng Tình cúi đầu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, tẻ nhạt vô vị nhai mấy lần.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy kỳ quái, sau khi nhận điện thoại "alo" một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cam Ninh Ninh ngồi một bên châm chọc, "Là Khang Thụy Lệ đúng không?"
Khang Thụy Lệ gọi không chỉ một lần, hai người Từ - Cam đã tập mãi thành quen nên lựa chọn không tiếp, nhưng Tiêu Ái Nguyệt nhấc máy nghe Khang Thụy Lệ ra lệnh phải đưa máy cho Từ Phóng Tình nghe thì sắc mặt lập tức đen đi, "Dựa vào cái gì?"
Khang Thụy Lệ trả lời đương nhiên, thái độ rất hung ác, "Cô hỏi nó đi, điện thoại di động của nó luôn tắt máy, bộ là người chết sao?"
Tiêu Ái Nguyệt muốn nổi giận, song cánh tay lại bị người phía sau giữ chặt. Từ Phóng Tình hờ hững nhận điện thoại, cô nhướng mày, khóe miệng nổi lên nụ cười ý vị thâm trường, "Bà ích kỷ như vậy làm gì, lần sau khi tôi tổ chức tang lễ, nhất định sẽ mời bà. Tôi đã chuẩn bị kỹ rồi, chẳng phải cái gì bà cũng đều đã trải qua hết rồi sao? Tư vị 'người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh' chắc có lẽ là lần đầu tiên? Đừng làm bộ quan tâm tôi, tôi sẽ kiên trì, bà muốn biết chuyện gì? Tôi với em ấy thì sao? Nếu không thể hòa giải, tôi cũng sẽ không đột nhiên mất tích, bà hiểu rõ em ấy nên bà không cần phải hỏi tôi, em ấy sẽ cho bà đáp án."
Tiêu Ái Nguyệt nghe câu nào cũng không hiểu, không rõ đầu đuôi câu chuyện nên chẳng hiểu gì, đợi đến khi Từ Phóng Tình cúp điện thoại, cô mới buồn bực hỏi, "Tình Tình, chị nói gì đó?"
Từ Phóng Tình mơ hồ không rõ, càng nói càng khó hiểu, "Bạn già ôn chuyện."
Nói xong lại trở về phòng ngủ, Tiêu Ái Nguyệt hẹn với thương nhân bên kiến trúc gặp mặt vào buổi chiều, sau khi cơm nước xong xuôi, cô căn dặn Cam Ninh Ninh chăm sóc Từ Phóng Tình, sau đó liền ra cửa.
Trận chiến ở Bắc Kinh đúng là không dễ, Tiêu Ái Nguyệt vừa vội vàng lo chuyện ở Bắc Kinh, vừa đuổi theo công ty xây dựng để bàn hợp đồng. Cô đã ký hiệp nghị với người phụ trách bên viện mồ côi, trong vòng ba tháng phải hoàn thành yêu cầu đối với công trình của đối phương, Tiêu Ái Nguyệt không có thời gian nhiều, chuyện phải đang gấp thật sự mới có thể chú tâm làm.
Gã thương nhân bên kiến trúc có dáng người mập mạp và rất thích uống rượu, gã lôi kéo Tiêu Ái Nguyệt hàn huyên nửa ngày, uống đến say khướt mới chịu cam kết với cô. Tiêu Ái Nguyệt chỉ dịu dàng cười một tiếng, sau đó lạnh nhạt mở miệng nói, "Tôi đương nhiên tin tưởng tổng giám đốc Lục rồi, nếu không tôi cũng sẽ không hợp tác với anh."
TV trong nhà ăn phát tin tức, gã mập kia gọi rượu uống nhiều quá nên đã ôm đầu lâng lâng chạy vào toilet. Tiêu Ái Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, lúc ngẩng đầu lên liền trông thấy một khuôn mặt rất trẻ của Khang Thụy Lệ trên TV.
Tin tức tài chính và kinh tế đăng bài bởi vì hội trưởng Trần Vãn Thăng đã bị điều tra và phạt tù trước đó nên tài chính của toàn bộ công ty lập tức bị đông cứng, đa số viên chức đều nhận được mức lương không hợp lý. Hiện tại, công ty KI của Khang Thụy Lệ vừa mới lên tiếng đưa ra kế hoạch trong vòng ba năm sẽ từng bước thu mua tập đoàn Trần thị đã làm dịu áp lực thị trường, theo đó, chủ tịch Khang Thụy Lệ cũng vừa lấy được danh tiếng 'nhà từ thiện' đã đạt được không ít sự ủng hộ từ chính phủ.
Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt phút chốc nhảy thót một cái, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Gã mập kia đã quay lại, gã nhìn theo ánh mắt của cô cũng bắt gặp tin tức này liền đa mưu túc trí bình luận đúng chỗ, "Có lẽ tập đoàn của hội trưởng Trần chính là một mầm họa lớn"
Tiêu Ái Nguyệt nhếch môi mỏng cười khổ.