Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 208: Tiêu ái nguyệt, em chịu làm thụ đi



Thái độ của Từ Phóng Tình rất rõ ràng: các người muốn chỉnh Tiêu Ái Nguyệt, tôi không có ý kiến, nhưng các người muốn động thủ thì đừng trách tôi trở mặt không quen biết.

Từ Giang Hoan là người khôn khéo, cô quyết định như vậy đương nhiên cũng không hoàn toàn vì Tần Thất Tuyệt thôi động. Lúc cô bị Trần Vãn Thăng bức đến tuyệt cảnh, bệnh cấp tính cũng trỗi dậy, bản thân lại bị Tiêu Ái Nguyệt lợi dụng. Mặc dù Tiêu Ái Nguyệt đã giúp cô kéo Tần Thất Tuyệt vào đầu tư, nhưng không làm việc gì mà đã lấy được cổ quyền khiến Từ Giang Hoan rất không hài lòng.

Lãnh đạo Giang là thương nhân có độ thành tín cực cao, bà ấy đã hứa sẽ cho Tiêu Ái Nguyệt tiền thì đương nhiên sẽ cho, nhưng Từ Giang Hoan lại không như thế vì cô chỉ cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi mát ăn bát vàng, mặc cho mẹ con cô té ngã trước mặt, đối phương chỉ một lòng nghĩ về chuyện cá nhân, thế nên cô mới kiện Tiêu Ái Nguyệt lên toà án, nhưng cũng không phải là thật sự muốn kiện, cô chỉ hy vọng Tiêu Ái Nguyệt có thể giao cổ quyền ra để cô có thể biểu hiện bản thân trước mặt mẹ một lần.

Từ Giang Hoan luôn phải cố gắng hơn bất cứ ai nên cô càng dễ xúc động và phẫn nộ. Cô biết rõ mẹ giao hạng mục lớn này cho cô chính là muốn cô thể hiện tốt cho bà ngoại xem. Hiện tại, công trình đã nhận được trợ cấp chính phủ, nhà đầu tư lớn nhỏ cũng đã trở lại, còn có thêm bà chủ lớn Tần Thất Tuyệt góp tài lực hùng hậu, sau khi có năng lực đủ lớn, ý niệm đầu tiên đương nhiên là muốn đá Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài.

Từ Giang Hoan không cảm thấy có lỗi, nhưng Từ Phóng Tình chỉ nói dăm ba câu đã vạch trần hành vi 'qua sông đoạn cầu' của cô. Từ Giang Hoan muốn phản bác, song lời đến khóe miệng lại nói không ra, bất đắc dĩ giải thích, "Tôi có áp lực rất lớn, cổ quyền đối với chị Tiêu mà nói kỳ thật không bằng việc có tiền tài ổn định."

Nghe đến đó, Tiêu Ái Nguyệt giận không có chỗ phát tiết, thầm nghĩ tại sao trước kia mình lại không phát hiện Từ Giang Hoan là kẻ không biết xấu hổ như vậy. Cô thở phì phò vọt tới, cả đầu tóc ướt nhẹp văng trúng mặt của Từ Giang Hoan, "Từ Giang Hoan, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Tình Tình nói rất đúng, cô chính là kẻ qua sông đoạn cầu. Tần Thất Tuyệt là do tôi kéo vào, hợp đồng là do tôi hỗ trợ ký, mẹ của cô đã hứa sẽ giao cho tôi cổ quyền rồi, còn cô... cô... cô không biết xấu hổ, còn tố cáo tôi lường gạt, đây có phải là chiêu trò của Tần Thất Tuyệt không?"

Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến Jojo nên cũng đuối lý im lặng. Từ Phóng Tình ngồi xuống bên cạnh cô, hai mắt trừng lên tựa như ếch xanh nhìn chằm chằm Từ Giang Hoan.

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhai khoai tây chiên của Cam Ninh Ninh quanh quẩn trong phòng. Từ Giang Hoan giơ hai tay lên, cười ngượng ngùng ra dáng đầu hàng, "Được rồi, được rồi, chị Tiêu, nói thật, là đổng sự Tần chỉ đạo tôi tố cáo chị lừa gạt, nhưng tôi thật tâm muốn giải hòa với chị, nếu không tôi sẽ không năm lần bảy lượt tìm chị."

Từ Phóng Tình như đang ăn bom, Từ Giang Hoan nói một câu đã khiến cô bất mãn hừ mũi, "Là do cô không có đầu óc nên mới để mặc người lợi dụng? Từ Giang Hoan, đừng đổ lỗi, nếu cô không đồng ý thì chẳng có ai làm chủ được."

"Chính là như vậy." Tiêu Ái Nguyệt ở một bên hát phụ theo vợ, "Tần Thất Tuyệt có thể bức cô sao?!"

Từ Phóng Tình lườm cô một cái, sau đó ghét bỏ đẩy bờ vai của cô ra rồi lạnh lùng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, đi sấy tóc đi, em đừng để nước nhỏ lên người tôi."

"Ha ha..." Tài xế Bì Lợi đang ở một bên uống nước thì đột nhiên nở nụ cười, ai nấy đều khó hiểu. Tiêu Ái Nguyệt vừa định hỏi cô cười cái gì thì giọng nói trầm thấp của Từ Phóng Tình chậm rãi vang lên mang theo buồn bực và căm phẫn, "Bì Lợi, cô không nghiêm túc sẽ chết sao? Cần tôi giúp cô đổi tên thành Bì Cợt Nhã không?"

Tuy là nói như vậy, nhưng Từ Giang Hoan cùng Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu ra tại sao Bì Lợi lại cười. Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, Cam Ninh Ninh còn ở bên cạnh cũng tỉnh tỉnh mê mê hỏi thăm, "Sao Bì Lợi lại cợt nhã như thế?"

Bì Lợi giả vờ vô tội nhún vai, "Tổng giám đốc Từ, chị không như vậy thì làm sao biết tôi như vậy?"

Từ Phóng Tình nhướng mày, ánh mắt thâm thúy mang theo sự trêu tức nồng đậm, "Tôi chẳng những biết cô như vậy, tôi còn biết cô đã béo lên, logic không thành lập, cô im miệng cho tôi."

"Tổng giám đốc Từ, chúng ta nói thẳng đi, một mình chị rất khó uy hiếp được tôi, bởi vì chị bị động hơn. Tôi tin Trần Vãn Thăng sẽ hứng thú với chị hơn tôi, tôi cũng tin tình cảnh của chị cũng nguy hiểm hơn tôi." Thấy mọi người không xem ai ra gì khiến Từ Giang Hoan rất nóng nảy. Từ Phóng Tình thành công khơi lên phẫn nộ của đối phương, cô khiêu khích đứng dậy cúi đầu nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, tối nay tôi sẽ tìm chị nói chuyện khi không có bạn gái của chị ở đây."

"Đừng, bây giờ nói đi." Đã hiểu sự uy hiếp trong lời nói của đối phương, Tiêu Ái Nguyệt ngưng sắc, trong mắt ẩn ẩn ánh sáng lạnh lẽo, cô đứng lên, mặt không thay đổi quơ lấy điện thoại trên bàn trà muốn đi cùng với người kia, "Tôi cũng muốn nói chuyện với cô."

Từ Giang Hoan phản xạ có điều kiện nhìn qua phản ứng của Từ Phóng Tình liền thấy khóe miệng của cô lập tức hiện ra vẻ tức giận, ánh mắt tràn ngập lãnh đạm nhìn vào bộ quần áo đơn giản của Tiêu Ái Nguyệt như thể muốn xuyên thủng đối phương.

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu đi vào phòng tắm, "Đợi tôi thay quần áo cái đã."

Đợi sau khi Tiêu Ái Nguyệt đi khỏi, Từ Giang Hoan mới cười cười, "Tổng giám đốc Từ, chị và tôi đã trở thành đối thủ rồi đấy, lần này chị hài lòng rồi chứ?"

Đây là một sự khiêu khích trắng trợn đến trần trụi, không biết Từ Phóng Tình bên trong đồng tử u ám kia ẩn giấu cảm xúc gì. Bì Lợi mỉm cười ngọt ngào nói, "Tôi cũng vừa muốn xử lý việc bên công ty, tiểu tổng giám đốc Từ không ngại mang tôi theo một lần được chứ?"

Từ Phóng Tình trời sinh thích nuôi chó, dù là Tiêu Ái Nguyệt hay Bì Lợi, ai cũng đều là một 'chú chó' trung thành. Từ Giang Hoan dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được Bì Lợi đang nghĩ gì, bèn cười nói, "Tôi làm gì nhỏ mọn như vậy, nếu cô có thời gian, mời cô và tổng giám đốc Tiêu cùng nhau ăn cơm."

Tiêu Ái Nguyệt đổi một cái áo len cổ cao, tóc loạn xạ vò thành một nùi, bộ dáng lôi thôi lếch thếch ngược lại làm toát lên khí chất 'đẹp trai'. Cô đi đến trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó xoay người cọ vào đầu đối phương, "Tối nay em sẽ trở về, chị ăn cơm trước đi nha."

Từ Giang Hoan đi qua, thân mật kéo cánh tay Tiêu Ái Nguyệt lại, "Đi thôi, Chị Tiêu."

Vẻ mặt tươi cười của cô hiện rõ 'tiêu chuẩn của tiểu tam' khiến Bì Lợi líu lưỡi, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy Từ Giang Hoan này có hứng thú với tổng giám đốc Tiêu nhà mình, khó trách Từ Phóng Tình lại không thích cô ta như vậy, cũng đúng, loại hồ ly tinh này chẳng những muốn ăn thịt người mà còn không muốn trả tiền, ai mà thích được?

Không để ý đến phản ứng của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt cứ như vậy đi theo Từ Giang Hoan. Cô lái xe của mình đưa Bì Lợi về công ty trước, trời đông giá rét gió mạnh như cắt da cắt thịt, cửa sổ xe lại để mở, gió lùa ù ù bên tai, Tiêu Ái Nguyệt lao vùn vụt trên đường cái, tay lái ổn định, không nói lời nào, một tay khác chống đỡ đầu, mái tóc bay loạn bên mặt mang lại cho người ta cảm giác cô đơn khó hiểu.

"Tổng giám đốc Tiêu, có thể đóng cửa sổ lại không?" Bì Lợi ở phía sau lạnh lẽo, run rẩy hỏi, "Chị không lạnh sao? Tiểu tổng giám đốc Từ, cô không lạnh sao?"

Tóc của Từ Giang Hoan cũng rối, nhưng cô lại cười vô cùng tươi, thoải mái nói, "Rất thoải mái a."

Hai người này bị bệnh thần kinh rồi! Bì Lợi thầm mắng trong lòng, cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt mặc không nhiều, tóc cũng ít, gió lại lạnh như vậy nên cũng có chút lo lắng, "Tổng giám đốc Tiêu, chị sẽ không cảm mạo chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt lười nghe người kia nói nhảm, cô ngừng xe ở ven đường, phách lối nói, "Bì Lợi, xuống xe cho tôi!"

"Cạch" một tiếng đóng lại cửa xe, cả người Bì Lợi đều bị đông cứng, cô trơ mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt lái xe bay đi trong tầm mắt mới hậu tri hậu giác nhớ tới lời của Từ Phóng Tình.

Ô tô chạy thẳng về hướng nam, cách xa trung tâm thành phố, tốc độ càng lúc càng nhanh. Sắc mặt Từ Giang Hoan cuối cùng cũng động dung, trong nội tâm càng ngày càng sợ hãi, cây cối bốn phía vắng bóng người đập vào mắt, tốc độ còn nhanh hơn 'đằng vân giá vũ', những xe vãng lai khác cũng không muốn mất mạng nên cố gắng tìm cách tránh Tiêu Ái Nguyệt, kèn kêu không ngừng như đòi mạng khiến người ta run sợ. Từ Giang Hoan bất chợt duỗi tay nắm lấy tay vịn trong xe rồi tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói lo lắng, "Chị không muốn sống nữa hả?"

"Là cô không muốn sống nữa." Khuôn mặt thanh tú động lòng người của Tiêu Ái Nguyệt bị gió lạnh làm đỏ bừng, chẳng biết trong mắt cô có hài lòng hay không, chỉ nghe cô oán trách phỉ nhổ, "Từ Giang Hoan, cô tìm tôi kiếm chuyện cũng chẳng sao, nhưng cô còn uy hiếp Tình Tình, cô không nghĩ 'cá chết thì lưới sẽ rách' sao? Vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô."

"Dừng xe!" Thân thể Từ Giang Hoan cứng đờ, tựa như một tiếng sét nổ tung trên đỉnh đầu, cô nhìn kỹ biểu cảm của Tiêu Ái Nguyệt thì thấy được khí chất vừa ngoan cường lại ngang ngược, không cam lòng nói, "Tôi hẹn chị nhiều lần như vậy, chị có từng để ý sao? Chị Tiêu, là chị không để ý tới tôi, tôi chỉ mới kéo bạn gái của chị vào thôi là chị liền mất bình tĩnh rồi, chị Tiêu, dừng xe!"

Tiêu Ái Nguyệt chỉ cười, "Cô còn có mặt mũi gọi tôi là chị sao?!"

Tốc độ xe tăng đến 20 ~ 30 yard, Từ Giang Hoan sợ hãi tột cùng, tròng mắt như muốn nổ tung trong hốc mắt, thần sắc hung ác như muốn xé rách Tiêu Ái Nguyệt ra một hồi lâu vẫn không thể trấn định, cô mặt đen nói, "Tiêu Ái Nguyệt, ngừng xe lại cho tôi! Tôi thật sự xem chị là bạn, tại sao chị không thể đứng ở lập trường của tôi để suy nghĩ?!"

Đối thoại của hai người bị gió phá tan thành từng mảnh nhỏ, Tiêu Ái Nguyệt nghe được cũng không có trả lời, yết hầu của Từ Giang Hoan bị gió lạnh lấp đầy, cô nặng nề ho khan vài tiếng, sau đó miễn cưỡng giãy giụa nắm chặt dây an toàn, giận dữ mắng, "Chị Tiêu, rốt cuộc chị có từng nghĩ đến tương lai mình sẽ như thế nào không?"

Lốp xe phát ra tiếng rít, Tiêu Ái Nguyệt đánh tay lái ngừng xe bên dưới một cành cây khô, "Tương lai là một chuyện rất xa xôi, cần gì phải chấp nhất? Cô không nên nói ra câu này, Từ Giang Hoan! Cô qua sông đoạn cầu! Vong ân phụ nghĩa! Nếu không có Tình Tình và tôi giúp đỡ, cô đã sớm bị Trần Vãn Thăng chơi chết rồi! Từ Giang Hoan, làm người luôn có điểm dừng, cô muốn chỉnh tôi thì cứ ra tay với tôi, đừng kéo Tình Tình xuống." Nói xong lời cuối cùng, cô quay đầu nhìn Từ Giang Hoan, thấy ánh mắt nhu thuận kia lại nói không được lời ngoan độc, cô lại hận bản thân mình vô dụng, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, vành mắt đỏ lên vì tức, nước mũi cũng bị đông lạnh, vô cùng chật vật mắng, "Cứ nhắm vào tôi mà đánh này! Từ Giang Hoan, nếu cô dám đụng đến Tình Tình, tôi sẽ không tha thứ cho cô. Từ Giang Hoan, tôi không có gì cả nên tôi sẽ không sợ, mẹ của cô cũng không biết những chuyện cô đang làm. Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, cô muốn tìm hình nhân thế mạng, chẳng lẽ làm vậy thì mẹ cô sẽ tha thứ cho cô sao? Cô phải hiểu nếu cô liên hợp với Tần Thất Tuyệt để chơi tôi thì cô chính là kẻ ngu xuẩn nhất. Cô đang cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cô, Vương Tiểu Dũng mới là kẻ địch của cô, vì nhỏ mất lớn có đáng giá không?!"

Chẳng lẽ Từ Giang Hoan lại không biết quyết định của mình ngu xuẩn đến cỡ nào sao? Cô biết, đồng thời cũng rất hối hận, nhưng lửa đã sém đến lông mày nên chỉ có thể làm như vậy thôi. Cô gục đầu xuống, cười lạnh, "Chị Tiêu, chị hiểu cái gì là 'thân bất do kỷ' hơn tôi mà."

"Tôi không hiểu." Tiêu Ái Nguyệt tức giận sôi người, cô nhìn đối phương đổ mồ hôi lạnh mà có chút đáng thương, nhưng càng đáng hận nhiều hơn, "Tôi kém xa cô, chí ít cô còn có mẹ hiểu mình. Cô nhìn tôi đi, ngoại trừ Tình Tình ra thì chẳng có ai có thể hiểu tôi hết. Chị ấy giúp tôi tìm ra bản thân mình và tìm được tương lai. Từ Giang Hoan, tại sao cô lại muốn chúng ta phải tự giết hại lẫn nhau? Tôi thích cô, Tiểu Hoan, tôi xem cô như em gái của mình, tại sao cô lại muốn làm tôi tổn thương?"

Tiêu Ái Nguyệt phóng túng làm Từ Giang Hoan cảm thấy đang bị khiêu chiến, nhưng bây giờ lại khiến cho Từ Giang Hoan cảm thấy khó hiểu. Từ Giang Hoan không phải là người vô tình vô nghĩa, cô chỉ muốn thành công, không nguyện ý mạo hiểm để bất cứ kẻ nào phá hư tương lai của mình. Ánh mắt của cô lập tức biến sâu không thấy đáy, cũng không nổi giận, không tức giận, giọng nói mềm mại đi rất nhiều, lại biến thành đồng chí tiểu Từ đáng yêu trước kia, "Chị Tiêu, thật xin lỗi."

"Haizzz." Tiêu Ái Nguyệt khẽ thở dài một cái, ý nghĩ 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' bị gió phiêu tán, gió vào buổi chạng vạng cũng không nhẹ nhàng hơn, thổi tóc bay tán loạn, cô lạnh nhạt nói, "Cô rút đơn kiện đi, tôi sẽ từ bỏ cổ quyền, tôi cũng không cần tiền. Tiểu Hoan, tôi không bao giờ để người bạn bên cạnh mình và người yêu gặp bất kỳ ngăn trở hay trắc trở nào. Cô là bạn của tôi, cô đã tìm đến tôi trước nên tôi phải đáng tin cậy hơn bất cứ ai. Ngày mai tôi sẽ kêu Bì Lợi đến gặp cô đàm phán, sau này, chúng ta cứ như vậy đi."

Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, cũng có thể phá hư vô số đoạn tình cảm. Tiêu Ái Nguyệt từ bỏ, cô không muốn giày vò nữa, không phải cô từ bỏ đấu đá với Tần Thất Tuyệt mà là từ bỏ tình cảm với Từ Giang Hoan. Haiz, đừng đa nghi, trái tim của Từ Giang Hoan co thắt đau đớn như sắp tê liệt, đối phương đã không còn cảm giác quen thuộc nữa, so với sự phản bội của người đi tha hương ở nơi xa đó càng đau đớn hơn. Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc đưa người kia trở về rồi lại trầm mặc rời khỏi, cũng không hề nói câu tạm biệt.

Từ Giang Hoan đưa mắt nhìn xe của người kia rời đi, hai tay cô ôm lấy thân thể đang phát run của mình, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại nhưng không thể. Tiêu Ái Nguyệt rời đi khiến nội tâm của cô phiền muộn, đến khi dần bình tĩnh lại mới xoay người, thấp giọng thì thào hỏi một câu, "Nhiệt độ lại hạ nữa sao?"

Nếu không thì tại sao lại cảm thấy lạnh như vậy.

Từ bỏ một hạng mục nhiều tiền khiến Tiêu Ái Nguyệt nhức đầu không biết làm sao bàn giao với Từ Phóng Tình. Cô lấy chìa khoá mở cửa, nhìn thấy Cam Ninh Ninh vẫn còn chơi trong phòng khách, cũng không biết PSP ở đâu ra. Cam Ninh Ninh thấy Tiêu Ái Nguyệt trở về, bĩu môi nói, "Chị Tình Tình ở trong phòng ngủ."

Cửa phòng ngủ không khóa, Tiêu Ái Nguyệt gõ cửa một cái rồi vặn cửa, vừa muốn nói chuyện thì bên trong đột nhiên có một cánh tay đưa ra ngoài. Từ Phóng Tình kéo cô vào rồi đóng chặt cửa, sau đó ôm cô kéo lại sofa, lột quần đánh vào mông 'bốp bốp' mấy bạt tay, da mịn thịt mềm lập tức hiện rõ dấu năm ngón tay ủng đỏ.

Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện muốn phản kháng, Từ Phóng Tình nâng cằm của cô lên, tiếng nói rầu rĩ mang theo sự nũng nịu, "Tiêu Ái Nguyệt, em dám động thử xem?"

Tiêu Ái Nguyệt vừa tức vừa cười, "Sao chị cởi quần nhanh dữ vậy? Đời trước là bác sĩ phụ khoa sao?"

Nhìn đối phương càng ngày càng dịu dàng, Từ Phóng Tình nheo đôi mắt nguy hiểm lại, ánh mắt tĩnh mịch, sắc bén, cả người lộ ra sự khinh thường quỷ dị, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không có ở Thượng Hải, em như được giải phóng, tóc cắt thành như vậy là muốn đến trường trung học thông dâm với cô bé nào? Đừng nhúc nhích! Thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, em muốn tạo phản sao?"

Ánh mắt kia càng ngày càng lạnh làm sóng lưng người ta không khỏi lạnh theo, Tiêu Ái Nguyệt đoán chị ấy đã bị hành động 'đi theo Từ Giang Hoan' chọc giận, cô mạnh miệng nói, "Chị cũng đâu phải là ba mẹ của em."

Buông bờ mông ra, ánh mắt Từ Phóng Tình hoàn toàn lạnh lẽo, cô lạnh mặt nói, "Tiêu Ái Nguyệt, trong đầu em có óc không? Ba mẹ nuôi em, tôi không nuôi em sao? Tính theo công thức thì tôi có tư cách quản em hơn cả ba mẹ của em, em còn dám mạnh miệng! Dạo này em ăn trúng kích thích tố sao? Có cần tôi dẫn em đến sở nghiên cứu khoa học làm tiêu bản không? Biết mình sai chỗ nào chưa? Còn trừng tôi?"

"Bốp bốp bốp", lại thêm mấy bạt tay đánh lên mông, Tiêu Ái Nguyệt trợn tròn mắt, cô quay đầu nhìn dấu tay đỏ trên cặp mông của mình mà khóc không ra nước mắt, "Chị à, em sai rồi, em sai rồi, em sẽ không tùy tiện cắt tóc nữa, cũng không tiếp tục đi với người phụ nữ nào khác nữa, em sẽ không mạnh miệng nữa, hu hu hu, em ngủ cùng chị để đền bù được không? Em sẽ lập tức đi tắm rửa cùng chị... A, a, a, đừng đánh nữa ~~ "

Cam Ninh Ninh ở bên ngoài ngậm thìa kem gỗ vểnh tai nghe tiếng kêu thảm kỳ lạ xong lại lắc đầu, "Sao mùa đông lại còn mèo động dục nhỉ?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv