Buổi tối náo loạn, ban ngày tất sẽ khó chịu.
Tiêu Ái Nguyệt bôi một lớp kem thật dày trên cổ hòng che khuất dấu hôn tối qua của Từ Phóng Tình trên người mình. Hôm nay là ngày cưới của Đông Văn Giang, mới sáng sớm đã không thấy bóng người của Từ Phóng Tình đâu. Tiêu Ái Nguyệt quen buổi sáng không nhìn thấy chị ấy, trong nội tâm có chút chán nản, rửa mặt được nửa chừng mới ngắm móng tay bóng loáng của bản thân chỉ hận trên tay không có đao chặt lìa nó ra cho rồi.
Nhìn chướng mắt quá thì chặt bỏ đi, dù sao Từ Phóng Tình cũng không cần mà. Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, thân thể mềm nhũn đứng cũng chẳng vững nhưng cô còn phải đi làm, tuy túng dục quá độ không tốt cho cơ thể, song vẫn phải đối mặt với công việc.
Không ngờ Từ Giang Hoan cũng nhận được thiệp mời, cô ta còn hẹn Tiêu Ái Nguyệt đi cùng. Cả ngày hôm qua cô ta vừa đi vừa về Bắc Kinh hai lần, Tiêu Ái Nguyệt thấy quầng thâm mắt của đối phương khá nghiêm trọng nên không khỏi hỏi thăm một câu, "Sao vậy?"
Văn phòng lớn nhiều người nhiều miệng, Từ Giang Hoan lắc đầu như không có việc gì, "Còn sao nữa, về Bắc Kinh đi xem mắt chứ làm gì."
Đúng chín giờ, Vương Tiểu Dũng đến dạo trước văn phòng, nghe Từ Giang Hoan vừa nói như vậy, trong nội tâm khó tránh khỏi thống khoái, gã trêu chọc, "Chuyện tốt như vậy, khó trách sao lại xin nghỉ phép."
Từ Giang Hoan liếc gã một cái rồi kéo tay Tiêu Ái Nguyệt vào phòng riêng đóng cửa lại, sau đó nổi giận đùng đùng đi tới trước bàn làm việc, "Sở tài chính Thượng Hải vẫn chưa phê chuẩn hạng mục đó."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong liền sững sờ, "Không phải đã đóng dấu phê duyệt rồi sao?"
"Ai phê duyệt?" Tâm tình của Từ Giang Hoan không tốt, lời nói châm chọc như 'kẹp thương đeo gậy', "Cục trưởng là người của Trần Vãn Thăng tiến cử, bữa tiệc lúc trước chỉ là đồng ý suông bằng miệng thôi, ai có thể làm chứng? Còn không phải thấy tôi nhỏ tuổi nên khi dễ, Phượng Hoàng đã tới tay mà vẫn bay mất được, Trần Vãn Thăng đang nhằm vào tôi đó sao? Tôi thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì chuyện hợp tác với mấy công ty khác cũng không ổn đâu, họ đều là người của chị ta, vì chuyện này mà đắc tội quyền quý thì không đáng."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến chuyện đi chung bèn vội nói, "Vậy để tôi đi nghe ngóng và tìm hiểu một chút, lão Lý đang lo liệu chuyện vay ngân hàng đúng không? Nếu thiếu đi năm trăm triệu phụ cấp của chính phủ thì tiền vay bên ngân hàng không thể bị trễ được."
Từ Giang Hoan cau mày trả lời, "Chị đi cùng đi, tôi thật sự không thể tin tưởng Vương Tiểu Dũng được. Lão Lý ở Thượng Hải đã lâu nên tình nghĩa với Vương Tiểu Dũng sâu hơn với tôi, tôi không thể để Vương Tiểu Dũng có bất cứ cơ hội 'đông sơn tái khởi' nào."
Biết gì nói nấy, vừa nhìn sơ đã nhận ra ngay sự tín nhiệm của Từ Giang Hoan đối với cô, chỉ là nghĩ đến lời so sánh của Từ Phóng Tình vào tối qua, Tiêu Ái Nguyệt đã thấy được sự khác nhau ấy, "Hay là mang tôi ra trao đổi? Dẫu gì thì Trần Vãn Thăng cũng không hài lòng tôi lắm, hay là..."
"Chị đợi chút." Lúc đầu, Từ Giang Hoan đã bấm gọi điện thoại cho ai đó nhưng nghe Tiêu Ái Nguyệt nói xong liền cấp tốc cúp máy, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn cô chằm chằm, "Chưa đánh trận mà chị đã nhận thua? Có gì đáng lo lắng chứ? Tiêu Ái Nguyệt, chị thật là..." Nói đến đây, cô bỗng nhiên nói không được nữa, chỉ thở dài, "Tôi không thể khống chế được chị ta, nếu chị hiểu tôi thì không nên nói ra lời này khi đang tức giận. Quản lý Tiêu, tôi không hề yếu đuối như chị nghĩ đâu, Trần Vãn Thăng á? Hừ, nếu tôi ra đời sớm hơn hai mươi năm thì chị ta là cái thá gì? Chị ta xem tôi là địch, chẳng lẽ tôi phải sợ? Cùng lắm thì... cùng lắm thì thua cuộc rồi mang đầu tóc đầy bụi trở về kết hôn thôi. Nếu chúng ta không cố gắng vì bản thân một lần thì há chẳng phải đã thua kém chị ta ngay từ lúc mới sinh sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn mặt người kia chằm chặp rồi thở dài một hơi, "Cô nói cũng đúng."
Từ Giang Hoan trời sinh là người làm lãnh đạo, cô ta chỉ cần nói mấy lời liền phá vỡ mọi nghi ngờ của Tiêu Ái Nguyệt đối với mình. Quả nhiên giống như các cô dự liệu, Trần Vãn Thăng thật sự đã ra tay, những công ty a dua nịnh bợ các cô trước kia đã bắt đầu đánh trống lui quân, thậm chí có vài tổng giám đốc đóng cửa nhà không tiếp khách như thể hợp đồng trước đó chỉ là mớ giấy lộn, nhưng chẳng phải hợp đồng chưa có dấu mộc chính thức đều là giấy lộn đó sao?
Thương trường như chiến trường, từ xưa tới nay, tà không địch lại chính, tất cả thương nhân đều sẽ cân nhắc và móc nối để giữ lợi ích, chỉ một mình Trần Vãn Thăng có thể làm khó các cô sao? Nói trắng ra là vì chị ta được bọn chính khách chống lưng, vốn vay ngân hàng cũng xảy ra biến cố, tính toán mãi để rồi cuối cùng cũng gánh không được, Tiêu Ái Nguyệt đành phải đi tìm nơi đáng tin cậy để gửi gắm công ty.
Quá vô lý, Tiêu Ái Nguyệt thầm nói trong lòng, trở thành kẻ thù với một người phụ nữ có khả năng 'một tay che trời' là chuyện quá khó khăn. Cô ngồi trên xe đăm chiêu nhìn chiếc Jaguar kia hồi lâu, có nên tin cậy gửi gắm công ty cho họ không? Có hai gã khôi ngô theo sau lưng Trần Vãn Thăng, là vệ sĩ ư? Hay là Trần Vãn Thăng đã sửa lại phẩm vị thích trai tơ rồi?
Có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của cô, Trần Vãn Thăng ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Ái Nguyệt trong xe, cái nhìn có hơi nghiền ngẫm lại mang theo vẻ ngạo mạn đầy quyền lực.
Tiêu Ái Nguyệt giơ tay phải lên vẫy nhẹ.
Jaguar lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, phẩm vị chọn xe của Trần Vãn Thăng và Từ Giang Hoan rất giống nhau. Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu rồi mở dây an toàn, sau đó đi đến nơi đáng tin cậy để gửi gắm công ty.
Xe của Trần Vãn Thăng vẫn còn đậu ở cửa chưa đi, hai gã trai đứng bên ngoài xe uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Tiêu Ái Nguyệt khiến cô sinh lòng bất an. Cô muốn vượt qua họ để đi đường khác nhưng hai người đó lại lùi bước cùng qua chỗ của cô, "Vị tiểu thư này, đổng sự Trần của chúng tôi có lời mời."
Không thể hiểu thấu! Trong đầu của Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng lóe lên bốn chữ này nhưng lại không thể không nghe theo. Trần Vãn Thăng ngồi ở sau xe, tay phải chống đỡ đầu, vẻ mặt hài hước nhìn xe của Tiêu Ái Nguyệt ngoài cửa, "Sao thế? Sợ tôi bắt cóc cô sao?"
"Sao lại nói vậy?" Tiêu Ái Nguyệt xoay người ngồi xuống bên cạnh người kia, thân thể có chút cứng đờ, cô đóng cửa xe lại, "Tôi chỉ sợ chị Thăng không thích nhìn thấy tôi thôi."
Trần Vãn Thăng không thừa nhận cũng không phủ nhận đưa ra một phương hướng khác, "Tốc độ đánh trả của các cô rất nhanh, biết là tôi nhưng vẫn dám dính vào, tâm tính cũng tốt lắm, đáng tiếc tôi không thích người bạn nhỏ của cô, cô ta và mẹ của cô ta thật sự không phải là đối thủ cùng một cấp bậc."
Trong lời nói mang theo sự mỉa mai nồng đậm.
Tiêu Ái Nguyệt giật giật mí mắt, cô chỉ coi là Trần Vãn Thăng đang ly gián tình cảm giữa cô và Từ Giang Hoan, "Không phải chị Thăng bị mất trí nhớ sao? Tôi còn tưởng chị Thăng bất mãn khi trông thấy tôi có cục diện như bây giờ chứ, hôm nay lại nhắc đến bà chủ của tôi, thật không biết chị Thăng đang nghĩ gì."
"Hoàn toàn chính xác." Ưu điểm rõ nhất của Trần Vãn Thăng chính là thành thật, cô rất ít nói dối Tiêu Ái Nguyệt, không, hầu như là chưa từng, chỉ cần Tiêu Ái Nguyệt hỏi thì cô sẽ đáp ngay, "Bà chủ Từ Giang Hoan của cô không biết tự lượng sức mình, Trần Vãn Thăng tôi không phải người thù dai, cũng không đến nỗi phải phái sát thủ tìm cô, bất quá giữa hai chúng ta còn có Lão Khang, tôi cũng không rảnh rỗi giúp chị ta giành lại người. Cô có biết vì sao lúc ấy tôi lại giúp cô không?"
Tiêu Ái Nguyệt có trăm mối vẫn không thể giải, ban đầu ở phòng sales, cô đã dựa vào Trần Vãn Thăng tìm được không ít đơn đặt hàng, cô vốn tưởng có liên quan đến Từ Phóng Tình nhưng bây giờ nghe Trần Vãn Thăng nói như vậy mới cảm thấy mình đã nghĩ sai, "Tôi không biết."
"Trên người cô có rất nhiều phẩm chất thú vị." Trần Vãn Thăng chau đôi mắt phượng nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, "Nhưng tôi không thích."
Người đơn thuần và ngu dốt như Tiêu Ái Nguyệt thì có gì phẩm chất gì thú vị? Trần Vãn Thăng không thích cô vì quá đơn thuần sao? Nhưng đơn thuần thì có lỗi gì chứ? Là Trần Vãn Thăng cảm thấy có lỗi vì không thích người đơn giản nên muốn hủy hoại cô sao? Mặc dù chị ta đã thành công phá hủy tình cảm giữa cô và Từ Phóng Tình nhưng cho tới hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt lại có biểu hiện ngoài dự liệu, đây cũng là mục đích Trần Vãn Thăng đến đây tìm cô hôm nay. Tiêu Ái Nguyệt lấp lóe mắt, biểu lộ càng thêm mê mang.
Vẻ mặt này khiến Trần Vãn Thăng vừa đố kỵ lại vừa chán ghét, cô vẫn nhớ kỹ cái ngày Tiêu Ái Nguyệt cùng thư ký của thị trưởng ăn đầu thỏ và óc khỉ, chỉ cần nhắm mắt lại liền trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tiêu Ái Nguyệt lúc ăn xong óc khỉ, dáng vẻ ấy đã bao lâu rồi chưa từng xuất hiện lại? Là ông Trời thiện lương tự cho là đúng hay là do quá nhàm chán và cũng thật sự ghét đối phương? Hành động của Trần Vãn Thăng chỉ mang theo mục đích trợ giúp, cô và Từ Phóng Tình cũng không phải là lần đầu gặp mặt. Từ Phóng Tình là bạn gái của người này nhưng lại không hề chủ động ngăn cản cô và Tiêu Ái Nguyệt kết giao.
Nhưng cô ta biết hết tất cả.
Từ Phóng Tình đương nhiên biết rõ nhưng lại giả vờ như không biết. Trần Vãn Thăng thích giằng co như thế nên trước kia đã âm thầm dạy dỗ Tiêu Ái Nguyệt hòng biến cô thành đối thủ của Từ Phóng Tình, đĩa CD kia là vũ khí tốt nhất của Trần Vãn Thăng dùng để đối phó với Từ Phóng Tình, đương nhiên cũng phải cảm ơn Khang Thụy Lệ luôn góp sức ở phía sau khiến tuồng diễn này càng thêm thú vị.
Lúc Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt chia tay, hành vi và việc làm của Khang Thụy Lệ rất lộn xộn, cái lần Trần Vãn Thăng vô tình đụng phải Từ Phóng Tình ở bệnh viện, Từ Phóng Tình đã nói gì?
Cô ta nói cảm ơn? Cảm ơn cái gì nhỉ?
Trần Vãn Thăng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới tìm ra chút đầu mối từ một đống chuyện rối ren. Từ Phóng Tình cảm ơn cô với giọng điệu đầy chế nhạo, có lẽ là vì cô đã giúp Tiêu Ái Nguyệt tiếp xúc với quá khứ của Từ Phóng Tình sớm hơn một chút. Có nhiều cố sự do chính miệng mình nói ra sẽ chỉ tăng thêm phiền não, huống chi Từ Phóng Tình cũng không phải loại người nguyện ý phân tích bản thân. Tiêu Ái Nguyệt không phải là vĩ nhân nên sẽ không đủ mạnh mẽ để có thể lập tức chấp nhận sự thật. Từ Phóng Tình quả thực đã lợi dụng Trần Vãn Thăng để Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng thích ứng với cuộc sống thật sự của mình, một cuộc sống thực tế đến tàn khốc.
Nhưng Trần Vãn Thăng vẫn chưa khảo nghiệm nên luôn cho rằng Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi Thượng Hải là do nhát gan sợ phiền phức, đến tối hôm qua, biểu hiện hăng hái của Tiêu Ái Nguyệt không chỉ chế nhạo Khang Thụy Lệ mà còn làm cho Trần Vãn Thăng như được rửa mắt, cô nghĩ mình đã đánh giá thấp Từ Phóng Tình rồi.
Lấy 'bất biến ứng vạn biến', Từ Phóng Tình đã thắng, thắng được tình yêu và cũng thắng luôn cả tương lai. Trần Vãn Thăng không muốn chịu thua, không muốn nhận thua, hiện tại thẻ đánh bạc vẫn còn, cô vẫn muốn cược thêm lần nữa. Nghĩ đến đây, Trần Vãn Thăng không màng danh lợi cười một tiếng đầy nhu tình, đáy mắt lại tràn đầy thăm dò, "Hay là cô đi theo tôi đi, nếu chủ cũ bất ổn thì cô có thể cân nhắc, đừng liều lĩnh theo người không xứng đáng. Tiểu Tiêu, nếu cô đến công ty của tôi, tôi có thể cho cô địa vị và tiền lương cao ngang bằng với hiện tại, thậm chí còn nhiều hơn."
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, hai mắt của Tiêu Ái Nguyệt tràn đầy sự khó hiểu, ấp úng nói, "Chị Thăng, chị lại bắt đầu trêu tôi rồi."
Trần Vãn Thăng lập tức dâng lên suy nghĩ muốn trêu đùa thật, cô bỗng nhiên bắt cánh tay trái của Tiêu Ái Nguyệt, nửa thật nửa giả đùa giỡn nói, "Cắt móng tay xinh đẹp như vậy cũng không nên lãng phí." Dứt lời liền cầm chặt khớp xương của Tiêu Ái Nguyệt trượt đến ngực mình.
Tiêu Ái Nguyệt run lên hai lần, tay rút ra không được bèn nắm thành quyền, cúi đầu nói, "Chị Thăng, đừng trêu tôi nữa, tôi đã có bạn gái."
"Thì sao?" Trần Vãn Thăng cười nhạt, cô vũ mị tới gần Tiêu Ái Nguyệt, căn bản không để tâm đến lời nhắc nhở kia, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của đối phương, sau đó ngẩng mặt hôn xuống một cái thật sâu trên miệng Tiêu Ái Nguyệt, "Dù cô có tam thê tứ thiếp, tôi cũng không để ý, người tôi muốn chính là cô. Cô suy nghĩ cho thật kỹ đi, đừng vội cho tôi đáp án, thứ mà hai người phụ nữ họ Từ kia cho cô, tôi cũng đều có thể cho cô, thậm chí còn nhiều hơn, cô hẳn là rõ hơn ai hết."
Tiêu Ái Nguyệt chật vật lộ ra gương mặt cười còn khó coi hơn khóc, cô muốn phản kháng nhưng lại sợ hãi hai gã vệ sĩ bên ngoài xe, "Ha ha, được rồi, vậy tôi về trước, chị Thăng, hẹn gặp lại."
Trần Vãn Thăng vung tay lên cho cô đi.
Nào còn nhớ rõ chuyện gửi gắm công ty, Tiêu Ái Nguyệt đứng ngồi chẳng yên bèn tranh thủ buổi trưa nhàn rỗi trở về nhà một chuyến. Cô vừa mở cửa liền nghe thấy có tiếng mèo kêu bên trong, hai con mèo ngồi trên sofa đã nghiệm chứng suy đoán trong lòng cô, Từ Phóng Tình quả nhiên đã đem mèo về.
Tuy mèo thông minh nhưng vẫn không hiểu tâm tư của chủ nhân. Ngốc Nguyệt nhảy lên trên đùi của Tiêu Ái Nguyệt, cô nhắm mắt lại vuốt ve đầu nó, nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra cũng không có tâm tình vui đùa với Từ Phóng Tình.
"Ăn cơm chưa?" Giọng nói quen thuộc vang lên, Từ Phóng Tình mở miệng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, đi thay quần áo đi."
Bị mèo cọ dính đầy lông, Tiêu Ái Nguyệt mở mắt nhìn Từ Phóng Tình, cô muốn cười với chị ấy một cái, song miệng há ra liền quên làm sao khép lại.
Hình tượng người đẹp vừa mới tắm xong rất đẹp. Tóc Từ Phóng Tình chưa được sấy khô, lúc cầm khăn mặt lau tóc liền bất cẩn để cổ áo ngủ lộ ra bộ ngực tuyết trắng gần ngay trước mắt Tiêu Ái Nguyệt nhưng đôi mắt kia nào có để ý đến chỗ đó mà chỉ ngây người nhìn chằm chằm đường cong lung linh xinh đẹp.
Dù cách đến mấy mét nhưng Từ Phóng Tình vẫn nhìn thấy được Tiêu Ái Nguyệt đang nuốt nước miếng, cô giận dữ kêu một tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt."
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, mặt đột ngột đỏ lên, "Em rất muốn cắn một cái."
Từ Phóng Tình hừ một tiếng rồi quay người về lại phòng tắm, lúc này Tiêu Ái Nguyệt cũng đi theo đứng ở cửa ra vào đợi người kia sấy tóc, nét mặt rất bất an. Từ Phóng Tình cũng phát hiện ra điểm ấy, tóc còn chưa sấy khô xong liền đặt máy sấy về chỗ cũ, "Tiêu Ái Nguyệt, em có chuyện gì sao?"
Tiêu Ái Nguyệt thật sự có chuyện cần nói nhưng lại không muốn Từ Phóng Tình phát hiện cô và Trần Vãn Thăng đã tiếp xúc thân mật, quanh co hỏi, "Tình Tình, chị cảm thấy tại sao Trần Vãn Thăng lại năm lần bảy lượt làm khó dễ em?"
Từ Phóng Tình khẽ giật mình, không ngờ người kia lại hỏi câu này, ánh mắt hơi né tránh nhưng rất nhanh đã trấn định trở lại, "Hẳn là tôi phải hỏi em vấn đề này mới phải. Tiêu Ái Nguyệt, tôi cũng không phải Thượng Đế, làm sao biết em có trêu hoa ghẹo bướm ở bên ngoài hay không."
Tiêu Ái Nguyệt bị mắc kẹt vào cảm xúc của mình, trong lúc nhất thời không phát hiện điều kỳ lạ trong lời nói của Từ Phóng Tình, "Tóm lại là em vẫn còn cách chị ta khá xa." Nói xong liền quẹo sang chuyện Từ Giang Hoan bị chính phủ huỷ bỏ phụ cấp.
Tầm nhìn của Từ Phóng Tình rất xa, cô suy tư mấy giây liền nói, "Chuyện này là tuyệt cảnh và cũng là cơ hội, tuyệt cảnh phùng sinh, em phải nhớ kỹ điểm ấy."
(*) Tuyệt cảnh phùng sinh: là khi rơi vào đường cùng thì sẽ luôn có ánh sáng ở cuối đường.
Từ Phóng Tình phân tích dưới lập trường của Tiêu Ái Nguyệt khiến cô gật đầu lia lịa, sau khi nói xong mới nhìn theo ánh mắt của người kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang nhìn ở đâu vậy?"
Mùa thu sắp kết thúc nhưng xuân tâm của Tiêu Ái Nguyệt vẫn bất tử, cô lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn ngực của Từ Phóng Tình rồi nhíu mày hỏi, "Chị không cảm thấy chị rất dễ 'lên đỉnh' sao?"