Từ Phóng Tình không có mua bộ lễ phục màu lam mà Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy lần trước, thay vào đó cô mua một bộ đầm dài màu đen, tuy không gợi cảm như bộ kia nhưng lại thêm mấy phần cao quý.
Cô búi tóc cao trông rất khí phách, không còn là phụ nữ công sở hay chau mày nữa, gương mặt nhu hòa nhưng khi cất giọng vẫn khiến Tiêu Ái Nguyệt phiền muộn, "Cô chờ tôi ở bên ngoài, không cần phải theo tôi vào trong. Tôi chỉ dự tiệc khoảng từ một đến hai tiếng, khi nào xong sẽ gọi điện cho cô."
Tiêu Ái Nguyệt không chút hoang mang gật đầu, "Dạ."
Trên con đường này không có nhiều xe nhưng đều là xe sang, Tiêu Ái Nguyệt đoán chắc có lẽ họ chính là khách quý tham dự bữa tiệc mà Từ Phóng Tình đã nói. Ngoài cửa câu lạc bộ đỗ đầy siêu xe Cayenne và Porsche, Từ Phóng Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, hững hờ nói, "Hai tiếng, hai tiếng nữa đến đón tôi."
Tiêu Ái Nguyệt tiếp tục ngơ ngác gật đầu, "Dạ."
Từ Phóng Tình quay đầu chuẩn bị xuống xe, Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên hành động, "Quản lý Từ, chị mặc thêm áo khoác vào rồi ra, bên ngoài lạnh lắm." Nói xong cô cởi áo khoác đưa tới trước mặt Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình dừng tay đang nắm chặt cửa xe khoảng chừng mấy giây, trong giọng nói lộ ra sự cự tuyệt lạnh lùng, "Không cần đâu."
Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng có hảo tâm, nhưng hình như Từ Phóng Tình chỉ xem đó như lời nịnh bợ để lấy lòng. Cô nhìn đối phương bước xuống xe, dõi theo gã đàn ông nắm tay lãnh đạo của mình vào bên trong, cô thầm nghĩ bản thân thật sự đã tự tiện xen vào việc của người khác rồi.
Giữa một đống xe sang trọng, chiếc POLO của cô quá khác biệt, khó trách gã giữ cửa kia cứ nhìn cô mãi. Tiêu Ái Nguyệt ngây người ngồi trong xe chẳng biết làm gì, cô vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ban sáng liền cảm thấy khó chịu. Từ Phóng Tình chắc chắn sẽ không giữ trong lòng, chị ấy chẳng qua chỉ là muốn dạy dỗ cấp dưới thôi, nhưng Tiêu Ái Nguyệt thì khác, cô bị Từ Phóng Tình phủ định năng lực lẫn thái độ làm việc khiến bản thân cảm thấy hết sức khó chịu. Cô đã tốt nghiệp nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị chửi thảm đến vậy, cô cảm thấy rất uất ức nhưng lại chẳng có tư cách nào để phản biện.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe đóng vai người đang suy nghĩ, lúc cô chưa nghĩ được gì rõ ràng thì điện thoại bỗng vang lên.
"Chị hai, chị có tìm được việc làm chưa?" Giọng nói của em trai trong điện thoại rất vui vẻ, cậu ta hoàn toàn không biết chị gái của mình đã tìm được một công việc đau khổ đến cỡ nào.
"Tìm được rồi, em học hành sao rồi?"
"Tiểu Nguyệt."
Em trai Tiêu không trả lời cô, trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng nói của mẹ Tiêu Ái Nguyệt. Ba cô mất sớm, mẹ Từ một mình nuôi lớn hai chị em cô, cô đã lâu không nghe thấy giọng nói của bà, thậm chí cảm động muốn khóc, "Mẹ tìm con có việc gì sao?"
"Ừ." Giọng mẹ Tiêu rất mềm mại, tựa như tính cách của bà vậy, "Tiểu Nguyệt, con tìm việc làm mới sao? Nếu không tìm được thì về nhà đi, mẹ đã nói chuyện với viện trưởng rồi, thầy giáo đang thực tập bên nhà trẻ của ông ấy nhìn cũng không tệ, tuy tiền lương không cao nhưng được cái ổn định, sau này con lấy về làm chồng cũng được."
"Sau này con sẽ không lấy chồng." Tiêu Ái Nguyệt giội cho bà một gáo nước lạnh.
"Tại sao chứ?" Mẹ Tiêu không khỏi sẵn giọng, mỗi lần nói đến chuyện đại sự cả đời của Tiêu Ái Nguyệt đều khiến bà tức giận, "Con nhìn lại con đi, con đã hơn ba mươi tuổi rồi, hồi mẹ bằng tuổi này thì con đã học lớp hai rồi, không tìm chồng thì sau này già rồi phải làm sao, ngay cả lúc sắp chết cũng không có người thân bên cạnh chăm sóc."
"Con già rồi sẽ tự mình chạy đến viện dưỡng lão ở, cần gì người khác nuôi. Mẹ nhìn xã hội bây giờ đi, dịch vụ chăm sóc người sắp chết đầy ra đó, mẹ, mẹ đừng quan tâm chuyện này, hơn nữa con chỉ mới có hai mươi chín tuổi." Chính Tiêu Ái Nguyệt không nhớ mình đã nói những lời này bao nhiêu lần, "Con sẽ không kết hôn, sau này mẹ cũng đừng sắp xếp coi mắt cho con nữa."
"Mẹ đã sắp xếp ổn thỏa cho con rồi, người này cũng đang ở thành phố H, là học trò của bác Lưu, mẹ đã cho nó số điện thoại của con rồi, con coi liệu mà quen, đừng có lại chạy trốn."
"Mẹ, con..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Mẹ Tiêu phẫn nộ gào thét, "Nếu năm nay con không lấy chồng thì đừng có về nhà ăn Tết nữa."
Tiêu Ái Nguyệt cũng không nói được lời nào.
"Có chuyện gì sao?" Mẹ Tiêu hỏi cô.
"Không." Tiêu Ái Nguyệt sợ.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mình rất bi thảm, chẳng có chuyện gì vừa ý, công việc như thế này, cuộc sống thì như thế kia. Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ bị ép cưới gã đàn ông mình không yêu, sau đó sinh ra một đám con nít đáng ghét, mỗi ngày phải gồng mình mà sống, cô không muốn nghe lời nhưng lại không thể không nghe.
Không thể làm gì nên vào lúc hai mươi giờ hai mươi phút ngày 1 tháng 11 năm 2013, Tiêu Ái Nguyệt quyết định làm liều, vì bản thân cố gắng một lần.
Vị trí của câu lạc bộ này nằm giữa đoạn từ Hải Manh đến phân xưởng, cô chỉ còn cách nửa đường thôi, Tiêu Ái Nguyệt lái xe đến phân xưởng, cô không biết bên đó đã đóng cửa chưa, cũng chẳng biết bây giờ qua đó làm gì nhưng cô nhất định phải làm như vậy.
Phân xưởng không đóng cửa, dây chuyền sản xuất vẫn đang tăng ca, Tiêu Ái Nguyệt không hề chào hỏi bất cứ ai, cô mua một cái nam châm ở dọc đường, vô cùng cơ trí lợi dụng nguyên lý nam châm hòng hút hết hàng hư ra ngoài.
Lúc này quả thật còn hiệu quả hơn cả mèo mù bắt chuột, nhưng nam châm cũng không phải là vạn năng, nó không có ý thức nên chỗ nào có sắt sẽ bị hút hết ra. Đèn ở kho phế liệu rất sáng, mắt Tiêu Ái Nguyệt bị chiếu đến đau rát, cô tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống rồi bắt đầu tìm hàng hư của Hạo Nhã trong đống phế liệu này.
Chưa đến một tiếng cô đã tìm được không dưới ngàn cái sản phẩm lỗi, theo bài toán xác suất, hàng hư của Hạo Nhã không chỉ dừng ở con số 18%, ít nhất phải hơn 50%, quả thực đáng sợ, quản lý Hải Manh và bên phân xưởng cùng nhau hủy thi diệt tích số hàng kém chất lượng của Hạo Nhã làm cho Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy sợ hãi.
Cô dũng cảm nổi chí anh hùng, hoàn toàn vứt hết lời dặn dò của Từ Phóng Tình ra khỏi não. Lúc nhận được điện thoại của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt phút chốc nhảy dựng lên trong kho phế liệu, "Quản lý Từ, tôi..., bây giờ tôi không thể qua đón chị được."
Nếu để Từ Phóng Tình trông thấy bộ dạng bẩn thỉu này, cô chắc chắn sẽ bị mắng, Tiêu Ái Nguyệt dứt khoát nói, "Bây giờ tôi không thể qua đó."
Từ Phóng Tình không nói nhiều lời, "Tút tút" cúp điện thoại.
Tiêu Ái Nguyệt mãi mới phát giác ra mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Từ Phóng Tình, hàng hư của Hạo Nhã nhiều đến đáng sợ, nhưng Tiêu Ái Nguyệt còn nhanh chóng phát hiện ngoại trừ hàng hư của Hạo Nhã ra còn có một phần hàng hư khác xuất hiện, cái này là của ai? Mấy hôm trước Tiêu Ái Nguyệt có kiểm tra tài liệu của Hải Manh, cô biết mấy nguyên vật liệu đồng màu đen này cùng loại nhưng cô không biết của nhà cung cấp nào. Cô thu gom tất cả mẫu hàng hư để sau xe rồi qua loa lau mặt, sau đó khởi động xe chạy về hướng công ty.
Lúc đến công ty đã mười một giờ đêm, đại đa số viên chức ở Hải Manh đều tan việc. Tiêu Ái Nguyệt cầm mấy món hàng hư lên lầu rồi lật tài liệu của nhà cung cấp ra so sánh hình ảnh và chất liệu, sản phẩm lỗi này có tên khoa học là KT, nhà cung cấp Megana, nghe tên rất quen tai, Tiêu Ái Nguyệt hẳn đã nghe qua ở đâu rồi.
Cô lật tài liệu của nhà cung cấp của Tiểu Thu đưa qua, hoàn toàn chính xác, Megana là công ty yêu cầu sửa hợp đồng xin trả tiền sớm, Tiêu Ái Nguyệt bừng tỉnh trong nháy mắt.
"Răng rắc" Từ Phóng Tình mở cửa phòng làm việc, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn Từ Phóng Tình một hồi, đối phương đã thay bộ đầm dạ hội ra và mặc lại thường phục, "Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt mơ màng đứng lên, "Quản lý Từ, sao chị vẫn chưa tan làm."
"Cô gia nhập Cái Bang rồi sao?" Từ Phóng Tình nói không biểu cảm, cô cười lạnh, "Dáng vẻ này của cô chắc còn là trưởng lão."
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt phủ nhận, "Tôi tới tra tài liệu một chút."
"Cô nên soi gương lại đi." Từ Phóng Tình không nể mặt mũi châm chọc cô, "Công nhân vệ sinh của công ty của chúng ta còn sạch sẽ hơn cả cô đấy."
"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới lời châm chọc đó, nhỏ giọng hỏi người kia, "Tôi đưa cho chị hợp đồng của công ty Megana, chị có xem qua chưa?"
"Đã xem."
"Chị ký rồi hả?"
Từ Phóng Tình đánh giá biểu lộ trên mặt cô, "Cô cảm thấy tôi nên ký sao?"
"Nếu chưa ký thì tôi có thể cầm về được không?" Tiêu Ái Nguyệt liều mạng hỏi.
"Có thể." Từ Phóng Tình hiếm khi không làm khó cô, "Lấy hết toàn bộ đi, tài liệu, tiền lương, tiền đền bù, ngày mai thanh toán một lần cho xong."
"Tôi không phải muốn từ chức." Nhìn thấy Từ Phóng Tình tắt đèn muốn đi, Tiêu Ái Nguyệt vội vàng nói, "Quản lý Từ, tôi không muốn từ chức, tôi muốn chị cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ làm việc thật tốt."
"Đêm nay cô còn cho tôi leo cây." Từ Phóng Tình nhắc nhở cô, "Tiêu Ái Nguyệt, thái độ làm việc và nhân phẩm của cô đều rất tệ."
"Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu chữa." Tiêu Ái Nguyệt cười nói với Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi thừa nhận chị nói rất đúng, tôi chính là loser, nhưng không phải chị thu nhận loser, chị đang tìm kiếm và cải biến nhân sự, xin chị cho tôi một cơ hội, hai tuần, hai tuần sau, tôi cam đoan sẽ giải quyết được vấn đề của Hạo Nhã."
"Lập công chuộc tội." Thời gian chậm rãi trôi thêm mấy giây, Phóng Tình chuyển tầm nhìn từ mặt Tiêu Ái Nguyệt sang mấy món sản phẩm lỗi trên bàn rồi lại dời trở về, cuối cùng mới cất giọng, "Tôi cho cô một tháng, làm việc không có lương, cô có chấp nhận không?"
Một tháng sáu ngàn, sau khi vượt qua thời gian thử việc sẽ là mười ngàn, sao Từ Phóng Tình lại keo kiệt đến thế, Tiêu Ái Nguyệt khiếp sợ nhìn Từ Phóng Tình.
"Cô cũng có thể lựa chọn ngày mai kết toán tiền lương rồi rời đi."
"Tôi chọn một tháng." Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến chiếc túi LV mà Từ Phóng Tình đã đưa cho cô, trong nội tâm được an ủi không ít, "Nhưng sau khi qua thời gian thử việc, chị phải trả lương bình thường cho tôi."
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng có ra điều kiện với tôi." Từ Phóng Tình lạnh lùng cảnh cáo cô.
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu xuống "Dạ biết, Quản lý Từ."