"Cô nhìn đi, nhìn đi, tôi mới mua cái giường này đó." Cam Ninh Ninh đầy phấn khởi kéo Từ Giang Hoan tham quan nhà, "Mẹ tôi nói muốn đến đây chơi nhưng sau khi ba tôi ngã bệnh thì bà không đến nữa. Đây đều là đồ mới mua, Mạnh Niệm Sanh có bạn kinh doanh nội thất, anh ta có việc đi công tác nên cậu ấy đã mua mấy bộ nội thất về."
"Còn cái này nữa, cô nhìn đi, ha ha ha, đáng yêu không, mang từ Hạ Môn về đấy, là của Mạnh Niệm Sanh tặng cho tôi." Cam Ninh Ninh cầm một cái đầu chó bằng thủy tinh đưa cho cô nhìn, "Tôi đặt tên cho nó là Phi Phi."
Phải nhàm chán đến cỡ nào mới có thể đặt tên cho đồ chơi? Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế sofa nhìn hai người lượn tới lượn lui, "Tôi phải về rồi."
Không ai để ý đến cô.
"Tôi đi thật đó." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên đi về phía cửa, chưa được hai bước thì Cam Ninh Ninh đột nhiên nhảy ra giữ cửa lại, "Không được đi, tôi muốn nói chuyện với chị."
Từ Giang Hoan đã quen thuộc nhà của nữ chủ nhân, cô cầm một miếng cơm nắm nóng hổi đưa cho Cam Ninh Ninh, "Quản lý, đêm nay ở lại đây đi, em là khách, chị là chủ, tại sao chị có thể vứt em ở đây một mình? Chị nhìn em nhỏ yếu như vậy, lỡ bị Cam tiểu thư mang đi bán thì biết làm sao bây giờ?"
Cam Ninh Ninh ở bên cạnh cười ha ha, "Tiểu Hoan, cô gọi tôi là Ninh Ninh được rồi."
"Tiểu Bàn, em lại lên cân!" Tiêu Ái Nguyệt bị ép trên cửa không động đậy được, không cam lòng phỉ nhổ, "Em ăn cái gì vậy? Ăn nhiều như vậy sẽ có người thèm lấy sao?"
"Em cảm thấy dáng người của Ninh Ninh rất cân đối, ôm rất dễ chịu." Từ Giang Hoan ở một bên nói tiếp, "Gầy quá cũng không tốt."
"Không sai, không sai!" Giống như đã tìm được tri âm, Cam Ninh Ninh buông Tiêu Ái Nguyệt ra, mắt nổi lên hoa đào vọt tới trước mặt Từ Giang Hoan, nhưng động tác của cô có biên độ quá lớn khiến Từ Giang Hoan kinh hãi nuốt chửng cơm nắm trong miệng, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên. Cô vỗ ngực ho khan không ngừng làm Tiêu Ái Nguyệt cũng bị hù theo vội bước tới đẩy Cam Ninh Ninh đang sửng sốt ra rồi phân phó, "Đi rót ly nước."
Cam Ninh Ninh là bác sĩ nên càng biết xử lý sự kiện đột phát này thế nào. Cô kêu Tiêu Ái Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng của Từ Giang Hoan, còn cô đi rót nước, lúc cầm ly nước trở lại mới phát hiện cả người Từ Giang Hoan đều nằm gọn trong lòng của người kia. Tiêu Ái Nguyệt đang ôm lấy cô vỗ vỗ sau lưng, vừa vỗ vừa an ủi, "Không sao, không sao, đừng sợ, không sao đâu."
Cam Ninh Ninh cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái nhưng lại không nói được kỳ quái chỗ nào, "Hai người làm gì vậy?"
Từ Giang Hoan đã không sao, cô hiển nhiên nhận lấy ly nước rồi uống một hớp nhỏ, "Vậy tôi đi tắm trước, hai người cứ từ từ trò chuyện."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn muốn đi, nhìn Từ Giang Hoan đi vào phòng ngủ bèn tranh thủ thương lượng với Cam Ninh Ninh, "Ngày mai chúng ta sẽ liên lạc lại được không?"
"Tôi đang muốn thương lượng với chị về chuyện mở tiệm." Cam Ninh Ninh không buông tha kháng nghị, "Chị không thể đi, chị không ở đây nên tôi cũng chẳng có hứng khai trương."
Không có Từ Phóng Tình, cửa hàng thú cưng này cũng không còn ý nghĩa gì với Tiêu Ái Nguyệt, cô qua loa nói, "Hai đứa muốn mở thì mở đi."
"Nhưng mà.."
"Đinh đinh" tiếng chuông ngoài cửa cắt ngang đối thoại, Cam Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn cửa một chút, "Ai khóa cửa vậy? Buổi tối trước khi ngủ tôi mới đóng cửa."
Thói quen kiểu gì vậy trời? Tiêu Ái Nguyệt không còn sức để mắng, nhìn Cam Ninh Ninh kéo cửa ra nói chuyện với người bên ngoài, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn thoáng qua cô, cuối cùng giơ ba ngón tay lên đóng cửa lại.
"Làm gì vậy? Hai người bàn chuyện gì đen tối à?" Tiêu Ái Nguyệt trêu chọc, "Ai vậy?"
"Chị Đỗ đó." Cam Ninh Ninh ngồi lại bên cạnh cô, "Chị Tình Tình mời chúng ta ngày mai đến nhà chị ấy ăn điểm tâm, hỏi chúng ta có mấy người để chuẩn bị phần ăn."
Tiêu Ái Nguyệt đầy vẻ kinh ngạc, "Chị Tình Tình? Tôi nghe lầm sao? Chẳng phải chị ấy phải tăng ca sao? Cơ mà hai người bắt đầu ăn sáng chung từ lúc nào vậy?"
"Đây là lần đầu tiên." Cam Ninh Ninh cũng giật mình, "Chị ấy không để ý đến tôi đã lâu lắm rồi, lúc nãy chị Đỗ nói chị Tình Tình kêu chị ấy hỏi chúng ta ở đây có mấy người, bảy giờ sáng đi qua đó, tôi nói chỉ cần chuẩn bị ba phần thôi, Mạnh Niệm Sanh không qua sớm như vậy được."
Một, hai, ba, bệnh hả trời! Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng trên ghế sofa, "Tôi đâu có nói tôi ngủ lại đêm nay! Em nói làm sao mà bảy giờ sáng tôi có thể đến nhà em ăn điểm tâm kịp!"
"Tiểu Hoan nói chị ngủ lại rồi mà." Cam Ninh Ninh trả lời rất đương nhiên, "Nhà tôi có hai phòng, chị muốn ngủ với cô ấy hay ngủ với tôi?"
"Quản lý ngủ chung với em đi." Từ Giang Hoan để mái tóc còn ướt đi ra phòng, áo ngủ sexy cùng khuôn mặt 'moe moe' kia chả hợp nhau chút nào. Bờ vai như ngọc lộ ra bên ngoài, vừa tắm rửa xong nên da thịt trắng nõn, quần áo lất phất như có như không như chẳng mặc gì..., "Quản lý muốn sao?"
"Tôi không ở lại, tôi không có quần áo để thay." Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Tôi muốn về khách sạn."
"Mạnh Niệm Sanh mua rất nhiều quần áo đang để ở trong tủ nè." Heo đồng đội (*) Cam Ninh Ninh lên tiếng, "Tôi tìm giúp chị một bộ."
(*) Trích từ câu không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo:))))
Từ Giang Hoan ở bên cạnh cười, "Vậy em đi lấy hai cái gối đầu nhé?"
Hết cách rồi! Tiêu Ái Nguyệt lắc người, bị ép đưa ra lựa chọn, "Không cần đâu, tôi ngủ với Tiểu Bàn."
Nụ cười trên mặt Từ Giang Hoan càng đậm, "Vậy ngủ ngon nha, a hi hi."
"A hi hi cái rắm!" Tiêu Ái Nguyệt mắng, "Cũng đâu phải không có máy sấy."
Trước khi kéo cửa, Từ Giang Hoan còn tặng cho Cam Ninh Ninh một cái hôn gió, "Ninh Ninh, ngày mai gặp nha."
Cam Ninh Ninh tìm cho Tiêu Ái Nguyệt một bộ áo ngủ và nội y, "Đều là đồ mới á, Mạnh Niệm Sanh đã giặt sạch rồi."
Tiêu Ái Nguyệt không thèm cầm đồ, cô vẫn còn trầm tư, "Tiểu Bàn, tôi hỏi em cái này, chị Đỗ kia chuyển đến nhà đối diện từ lúc nào vậy?"
"Từ tháng trước." Cam Ninh Ninh ngẩng đầu lên nhớ lại một chút, "Chị ấy là em họ của Đông Văn Giang. Chị biết Đông Văn Giang muốn kết hôn với Jojo không? Chị có biết Jojo không? Cô ta là người rất hung ác."
Làm sao Tiêu Ái Nguyệt lại không biết, nhưng trọng điểm không phải cái này, "Vậy ngoại trừ cô ta ra, Tình Tình có qua lại với ai khác nữa không? Ví dụ như ngủ lại nè, hẹn hò nè."
"Không nhớ nữa."
Đồ Mập mạp chết bầm, đừng có chọc tức tôi nữa có được không! Tiêu Ái Nguyệt cả giận, "Vậy em nhớ được cái gì?"
"Nhớ được chị Tình Tình đã ngã bệnh thật lâu, có một chị họ Quý rất xinh đẹp đến chăm sóc nữa. Khi đó tôi vừa chuyển đến nên cũng không biết chị đó có ngủ lại không nữa, à có một lần vào nửa đêm, Quý tiểu thư có chạy tới, còn gọi xe cứu thương nữa, nghe Mạnh Niệm Sanh nói hình như chị Tình Tình bị ngoại thương."
Ngã bệnh? Còn bị ngoại thương? Quý Văn Việt? Phải chăng chính là thời điểm Tiêu Ái Nguyệt lén về Thượng Hải theo dõi lần trước? Nhưng sao cô lại không nhận ra Từ Phóng Tình đã ngã bệnh? Nhưng có nhìn ra cũng chẳng được gì, Từ Phóng Tình chính là như vậy, dù ngã bệnh cũng sẽ đi làm đúng hạn, hành vi quen thuộc đến độ khiến người ta vô cùng tức giận.
Cam Ninh Ninh nghe cô hỏi chuyện của Từ Phóng Tình xong, bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác có chút đáng thương, lo âu hỏi, "Chị Tiêu, chị đã đi đâu vậy?"
"Ngủ đi." Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt rất phức tạp, cảm xúc sa sút trả lời, "Chỗ tôi nên đi thì lại không đi, tôi thật sự rất giận bản thân mình."
Tức giận vì lúc chị ấy sinh bệnh lại không ở bên cạnh, tức giận vì đã cố tình gây sự chọc chị ấy nổi giận, tức giận vì gần trong gang tấc mà lại không dám đẩy cửa qua gặp chị ấy. Tiêu Ái Nguyệt ảo não cực kỳ, tâm tình vốn đã không tốt, nghe thấy tiếng ngáy to của Cam Ninh Ninh càng không ngủ được, cô ôm gối ra phòng khách nằm xuống sofa, trợn tròn mắt chờ đến hừng đông.
Cam Ninh Ninh để đồng hồ báo thức vào buổi sáng, tối qua cũng quên nói với Từ Giang Hoan chuyện nhà đối diện mời khách. Sắp đến bảy giờ rồi mà Từ Giang Hoan vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Ái Nguyệt sợ Từ Phóng Tình không vui bèn đi gõ cửa, sau đó xông vào phòng nắm chăn mền kéo ra, "Dậy, dậy, nhanh lên."
Cường độ không tốt lắm, chăn mền bị kéo một cái để lộ ra cơ thể trần trụi trắng bóng xuất hiện trong mắt Tiêu Ái Nguyệt. Từ Giang Hoan gợi cảm duỗi lưng một cái rồi hơi hé mắt ra, uể oải nhìn người phụ nữ đang trợn mắt hốc mồm bên giường, "Sớm vậy?"
Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ như mông khỉ, cô tức tốc lộn nhào về phòng khách, "Má ơi."
Cam Ninh Ninh đang uống sữa đậu nành, thấy cô chật vật liền đau lòng nói, "Cô ấy đánh chị hả?"
Đánh cũng đỡ, ít ra cũng còn có lý, nhưng ai mà ngờ Từ Giang Hoan lại ngủ khỏa thân? Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu giải thích một cách hàm hồ, "Ừm."
Qua một hồi lâu, Từ Giang Hoan mới đi ra ngoài, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Cam Ninh Ninh, "Hello, Ninh Ninh đáng yêu xinh đẹp, buổi sáng tốt lành."
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi bước qua trước mặt người kia, cô muốn giải thích vài câu lại cảm thấy càng nói càng bỉ ổi nên đã giả bộ như chẳng có việc gì, "Hello, Hoan Hoan đáng yêu."
Từ Giang Hoan nháy mắt mỉm cười như thể không còn nhớ chuyện vừa bị giở chăn mền, "Đi thôi, lần đầu tiên em mới nhìn thấy hàng xóm nhiệt tình như vậy đó, thực không dám giấu gì, em đã ở Bắc Kinh nhiều năm, ngay cả hàng xóm trông như thế nào cũng không biết, quả nhiên Thượng Hải vẫn tốt hơn, người vừa đơn thuần lại còn nhiệt tình."
Ba người, một trước một sau đi gõ cửa nhà đối diện. Lần này, Đỗ Y Sơ nhiệt tình hơn lần trước rất nhiều, cô cầm ba đôi dép lê loại dùng một lần đưa cho ba người. Từ Giang Hoan chỉ biết cô là hàng xóm của Cam Ninh Ninh chứ không rõ mối quan hệ phức tạp của mọi người, "Xin chào, tôi là Từ Giang Hoan, là bạn của Ninh Ninh."
"Vào đi, mời ngồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Đỗ Y Sơ dẫn mọi người vào phòng khách, khách sáo nói, "Đừng khách sáo, cứ xem như là nhà của mình nhé."
Tiêu Ái Nguyệt chẳng nghe lọt tai câu nào, trong mắt cô chỉ có người phụ nữ đang ngồi trên sofa. Từ Phóng Tình ngồi ở đó chẳng nói lời nào, trên người đang mặc khoác áo màu xanh, hai tay ôm cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn mọi người đi tới.
Từ Giang Hoan cũng thấy Từ Phóng Tình liền đi qua chào hỏi, "Xin chào, cảm ơn chị đã chiêu đãi nhé."
Từ Phóng Tình đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một hồi, ánh mắt dò xét trần trụi không hề che lấp khiến không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị. Cam Ninh Ninh ở sau lưng đẩy Tiêu Ái Nguyệt một cái rồi chu môi ra như muốn cô ra mặt giải quyết hoàn cảnh lúng túng này. Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể kiên trì đi qua, "Tiểu Hoan, để tôi giới thiệu cho em, vị này là..."
"Tôi cần em giới thiệu sao?" Mới sáng sớm, trên người Từ Phóng Tình đã bốc lên khí lạnh, cô lạnh mặt hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em có lập trường gì để giới thiệu tôi?"
Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhận được điểm kỳ lạ. Từ Giang Hoan không phải là người dễ chọc, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt á khẩu đứng bên cạnh, cô không khỏi lên tiếng che chở, "Vị tiểu thư này, chẳng phải không có lập trường chính là lập trường tốt nhất sao?"
Lời của cô vốn chẳng có ý gì nhưng nghe đến tai người khác lại sinh ra hàm nghĩa khác nhau. Từ Phóng Tình híp mắt lại thành một đường nhỏ, giống một 'lão hồ ly' tinh minh, hai mắt nhìn thẳng Tiêu Ái Nguyệt, trong lời nói chứa hàm ý, "Tiêu Ái Nguyệt, em có nhiều lập trường lắm đúng không?"
Đỗ Y Sơ đã bày xong bát đũa, không đợi được mấy người kia vẫn đang nói chuyện trời đất trong phòng khách, cô lập tức kêu lên, "Chị Tình, chúng ta ăn trước đi."
Từ Phóng Tình chậm rãi đứng lên, ánh mắt không hề rời khỏi mặt của Từ Giang Hoan dù chỉ một khắc. Từ Giang Hoan bị 'áp suất thấp' trên người cô lây nhiễm, kìm lòng không được nhường đường, sau đó kéo tay Tiêu Ái Nguyệt hỏi nhỏ, "Bộ chị thiếu tiền của chị ấy sao?"
Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm muốn giải thích vài câu nhưng lại lo lắng Từ Phóng Tình sẽ nghe thấy, cô bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn nói rõ.
Từ Giang Hoan tự kết luận, cũng không cần cô giải thích. Năm người ngồi vào bàn ăn, Đỗ Y Sơ múc cho các cô một bát cháo rồi nhẹ giọng thì thầm, "Mọi người nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào."
Cam Ninh Ninh ăn từng ngụm, vừa ăn vừa khen, "Ăn ngon lắm, chị Đỗ giỏi ghê."
Đỗ Y Sơ cười nhạt một tiếng, cô dời lực chú ý lên người Từ Phóng Tình, giống như đang đợi cô đánh giá. Từ Phóng Tình nhìn lại người nọ, cũng không phụ kỳ vọng, gật đầu một cái, "Rất tốt."
Được cô khích lệ, nụ cười trên mặt Đỗ Y Sơ lập tức nổi lên cảnh xuân tươi đẹp. Có lẽ đó chính là mẫu người mà Từ Phóng Tình thích, nhu thuận, đáng yêu, không mạnh miệng, Tiêu Ái Nguyệt chua chát phỉ báng.
Từ Giang Hoan lấy cùi chỏ đụng vào cánh tay người kế bên, ngượng nghịu nhỏ giọng hỏi, "Quản lý, tôi bị dị ứng hải sản, làm sao bây giờ?"
Cháo tôm đã được bóc vỏ có mùi vị không tệ, nhưng lại dị ứng? Tiêu Ái Nguyệt thật sự không dám mạo hiểm để Từ Giang Hoan ăn, cô không chút nghĩ ngợi chuyển cháo trước mặt mình qua cho đối phương, sau đó lại đẩy sủi cảo hấp của mình qua, "Vậy em ăn của tôi đi, đưa của em cho tôi."
Từ Giang Hoan thoải mái cười nói, "Biết ngay là chị tốt với em nhất mà."
Tiêu Ái Nguyệt không khỏi có tật giật mình, cô nắm chặt chiếc thìa trong tay rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng của Từ Phóng Tình, vừa hay lại trông thấy Đỗ Y Sơ đang kẹp cho người kia một cái bánh bao để vào trong chén.
Lửa giận cùng đố kỵ nhanh chóng bốc cháy khắp toàn thân, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu vỗ lên lưng của Từ Giang Hoan một cái, lớn tiếng nói, "Dĩ nhiên rồi, tôi hiểu em nhất."
"Ặc ~" khí lực đập vào lưng của cô lại mất khống chế, sủi cảo trong miệng Từ Giang Hoan bất cẩn bị phun ra.
***
Sủi cảo: tôi đã làm sai điều gì?