Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 150: Không nói nên lời



Trong sự lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo ấy vẫn luôn là Từ Phóng Tình mà Tiêu Ái Nguyệt một mực yêu thương. Tiêu Ái Nguyệt mới vừa rồi còn khí thế mênh mông, sau khi nghe người kia mở miệng nói chuyện liền trở nên yếu mềm, cô che miệng nhỏ giọng ấp úng, "Kỳ thật em... em..."

'Em nhớ chị, em muôn nói cho chị biết' nhưng sao lại không nói nên lời? Tiêu Ái Nguyệt nói không nên lời, lòng tự trọng còn sót lại khiến cô không thể thuận lợi nói ra tưởng niệm của mình đối với Từ Phóng Tình, cô do dự một hồi, "Em muốn nói..."

"Tiêu Ái Nguyệt." Từ xưa tới nay, người 'ngạo kiều' vốn không có tính nhẫn nại, Từ Phóng Tình đợi vài phút liền mất kiên nhẫn cản lại lời muốn nói ở đầu dây bên kia, "Ấp a ấp úng làm gì? Tôi không thích gọi điện thoại, có chuyện gì thì cứ đến trước mặt tôi mà nói, vậy đi."

"Tít" "Tít" "Tít", Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh báo bận. Tiêu Ái Nguyệt ngây ngẩn cả người, Từ Phóng Tình cúp điện thoại của cô?

Xác thực đã dập máy, điện thoại yên tĩnh được đặt trên bồn rửa tay như ngăn cách liên hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình. Câu nói kia của chị ấy là có ý gì? Vì sao chị ấy lại cảm thấy cô không nên còn sống? Tại sao chị ấy lại muốn tắt điện thoại? Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng thấy bản thân có bệnh, cô cho rằng vừa rồi mình không nên yếu thế gọi cho Từ Phóng Tình. Trong khoảnh khắc bị đánh lúc nãy, trong đầu cô chỉ có hình bóng của Từ Phóng Tình, cô muốn khóc to một trận trước mặt chị ấy và nói với chị ấy rằng mình đã chịu thật nhiều uất ức. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến đây thì có chút cảm giác ghét bỏ bản thân, cô giơ tay lên tự tát mấy cái vào mặt mình rồi mắng, "Ai bảo mày không biết tự trọng!"

Không biết tự trọng thì còn có thể làm gì khác? Nhưng cô càng nghĩ càng thấy Từ Phóng Tình quá đáng. Tiêu Ái Nguyệt không phục, bèn gọi lại mấy cú liên tục không ngừng cho Từ Phóng Tình.

Từ Phóng Tình nghe máy với giọng điệu đặc biệt hung ác kèm theo một loại khí phách muốn đánh chết Tiêu Ái Nguyệt khiến trái tim nhỏ của cô cũng bắt đầu run rẩy, "Tiêu Ái Nguyệt, em không có chuyện gì để làm sao? Em cho rằng người của toàn thế giới này đều rảnh rỗi giống em đúng không? Tùy hứng và cố chấp đủ rồi, em còn chưa biết đường về sao? Gọi điện thoại cho tôi rồi giả bộ ủy khuất làm gì? Em lợi hại lắm mà, đừng gọi cho tôi nữa. Tiêu Ái Nguyệt, thừa nhận đi, em không thể rời khỏi tôi, em muốn trở về thì tự mà bò về, chẳng lẽ còn muốn tôi đi đón?"

"Ai không thể rời khỏi chị chứ?" Tiêu Ái Nguyệt bị đâm một kích nên nói chuyện có chút không lưu loát, chỉ vừa đụng vào Từ Phóng Tình một cái thôi mà đầu óc đã bị vô hiệu hóa, cô mở to mắt nói xạo, "Em nói cho chị biết, Từ Phóng Tình, chị đừng nghĩ mình ưu tú, từ hôm nay trở đi, em sẽ không tìm chị nữa. Nếu mai sau gặp lại, em nhất định sẽ mang theo một cô bạn gái đẹp hơn chị, dịu dàng hơn chị, quan tâm em hơn chị, để xem ai mới là người không thể rời khỏi ai, tạm biệt!"

Cô lập tức lấy điện thoại ra khỏi tai, muốn cướp thời cơ cúp máy trước, mắt nhìn thoáng qua màn hình liền thấy Từ Phóng Tình vẫn chưa cúp, rất tốt, Tiêu Ái Nguyệt ấn nút tắt máy, trong lòng mừng thầm đã chọc tức được Từ Phóng Tình thành công.

Dường như có một loại dục vọng kỳ quái đang âm thầm nảy sinh, chính là muốn ức hiếp người kia, phải hung hăng ức hiếp mới chịu. Từ Phóng Tình càng không vui, Tiêu Ái Nguyệt càng thoải mái.Cô cất điện thoại, tâm tình vui vẻ đóng cửa toilet lại.

Thư ký nhỏ đang tìm Tiêu Ái Nguyệt khắp nơi, thấy cô mang theo gương mặt sưng đỏ đi ra hành lang liền hét lên một tiếng rồi vội chạy tới, "Tài xế Tiêu, ông chủ tìm cô và quản lý Trình đó."

Mỗi xí nghiệp tư nhân đều sẽ có một ông chủ đứng sau màn, ông chủ Hoàng năm nay năm mươi sáu tuổi. Gã rút ra một điếu thuốc, hai chân bắt chéo liếc xéo hai người Trình – Tiêu, "Do tôi quá hiểu rõ cậu đấy Trình Lễ Phi, nếu không tôi còn tưởng hôm nay các cậu hùa nhau tạo phản ấy chứ!"

"Ông chủ hiểu lầm rồi." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu đứng im không nhúc nhích. Quản lý Trình xấu hổ chỉ tay vào cô, "Tôi và tài xế Tiêu rất trong sạch, là do vợ tôi lên cơn, tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn cô ta một trận. Ông chủ, anh đại nhân không đánh tiểu nhân, chúng tôi sai, anh tha thứ cho chúng tôi lần này đi."

"Cậu Trình, dù cậu có bệnh cũng không nên phát bệnh vào thời gian này, cậu không thấy bà chủ Giang đã đến chỗ này hôm nay sao? Tôi nói cậu đó cậu Trình, nếu chuyện thu mua thất bại thì cậu phải lấy mạng ra mạng đền!" Không giải thích còn ổn, vừa giải thích xong, ông chủ Hoàng cầm tàn thuốc trực tiếp dập lên người quản lý Trình. Quản lý Trình cũng không tránh né, vẻ mặt đau khổ y chang cái mền rách. Ông chủ Hoàng vẫn chưa hết giận bèn đi đến trước mặt gã đạp thêm hai cước nữa, "Mất mặt không? Mười người lãnh đạo đang đứng hết trên cửa sổ lầu hai nhìn các người làm chuyện xấu đấy! Bà chủ Giang là ai hả? Bà ấy chính là thần tài trị giá mấy trăm triệu a, cậu có bồi thường nổi không?"

Quản lý Trình đau khổ cầu khẩn, "Ông chủ..."

"Đừng có gọi tôi." Ông chủ Hoàng khoát tay rồi xoay người nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, hung dữ chỉ huy, "Còn cô nữa, đi đi, đến bộ phận nhân sự lãnh lương, không cần bàn giao, cứ trực tiếp rời khỏi đây cho tôi."

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu cười cười, "Tôi mới vừa ký hợp đồng lao động với công ty của các anh từ thứ hai thôi."

Sắc mặt quản lý Trình cứng đờ, thấy ông chủ Hoàng lại muốn nổi giận liền vội vàng nói, "Tôi trả, tôi trả, tiền bồi thường tự tôi trả."

Tiêu Ái Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của gã rồi yên lặng quay người ra cửa.

Một loạt hành động khó hiểu, hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, quản lý Trình còn muốn nói gì đó nhưng ông chủ Hoàng đã không còn kiên nhẫn, "Ra ngoài đi, hôm nay đừng làm phiền tôi, cậu sắp xếp tài xế chở bà chủ Giang về, đừng có lại làm hỏng chuyện."

Chồng của bà chủ Giang là người phụ trách của một công ty chứng khoán ở Bắc Kinh, bản thân Giang Khánh Phương cũng là một nhà đầu tư. Ông chủ Hoàng thông qua mấy nhân vật có tiếng tăm mới quen biết được hai vợ chồng họ. Gã đã ngỏ ý muốn bán công ty này cho Giang Khánh Phương vào cuối năm nay. Kế hoạch này đã được bàn bạc hơn hai tháng, Giang Khánh Phương đã tới lui dò xét công ty được mấy lần, không ngờ hôm nay lại đụng phải chuyện như thế. Ông chủ Hoàng nhớ tới Giang Khánh Phương đứng ngoài cửa sổ quan sát chuyện đánh nhau dưới lầu, trong lòng tức thì phát lãnh. Một người phụ nữ vĩ đại như thế sẽ đánh giá màn kịch hôm nay như thế nào?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm gã càng không biết nên làm thế nào, nghe bên ngoài có người gõ cửa cũng không ngẩng đầu mắng, "Gõ cái gì mà gõ, muốn chết sao?"

Ngoài cửa xuất hiện một cô gái trông khá nhút nhát, là nhân viên của bộ phận nhân sự, tên Văn Viên. Cô gái khiếp đảm nhìn gã rồi cẩn thận từng li từng tí lên tiếng, "Bà chủ Giang vừa nói muốn tài xế Tiêu đưa về."

Vừa dứt lời, ông chủ Hoàng đứng dựng lên, "Cái gì?"

Tiêu Ái Nguyệt chưa đi xa lắm, cô cầm hơn ba ngàn tiền lương đứng ở tiệm tạp hóa nhìn vé số từ thiện mới nhất, chủ tiệm thấy cô vịn eo không nhúc nhích liền trêu ghẹo, "Tuổi còn trẻ mà eo đã ngoẻo rồi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt móc trong túi ra năm đồng tiền đặt lên quầy thủy tinh trong suốt, "Tôi mua số cào một chút."

Cô cào hơn 40 tấm vé số mới trúng được năm mươi đồng. Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt nhận lấy năm mươi đồng tiền mặt rồi quyết định thu tay lại, "Trúng rồi, không mua nữa."

Cô mua một chai nước khoáng trong tiệm, sau đó vịn eo đi ra ngoài vài bước thì trông thấy Trương Lão Lục đứng cách đó không xa phất tay với cô. Tiêu Ái Nguyệt phát hiện chiếc xe ở phía sau gã mới chậm rãi đi qua hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Trương Lão Lục rối rít xoa tay, "Ông chủ kêu tôi đưa bà ấy quay về, nói bà ấy là quý khách, còn bảo đừng chậm trễ."

Cửa sổ của chiếc xe phía sau chậm rãi hạ xuống, mặt của lãnh đạo Giang xuất hiện trong xe. Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười phẩy tay với người nọ rồi cầm đồ đi đến cạnh cửa sổ thuận miệng hỏi thăm, "Sao lại về sớm thế?"

Trương Lão Lục nhìn cô thân thiết với lãnh đạo như vậy liền trợn mắt lên, gã suy nghĩ đoán chừng Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn hy vọng, "Tài xế Tiêu, hay là cô..."

"Tôi vừa mới bị sa thải." Tiêu Ái Nguyệt cắt ngang lời gã, bất vi sở động quay đầu lại, "Ông chủ của anh là ông chủ của anh chứ không phải là ông chủ của tôi, tôi không thể nghe theo được, tạm biệt hai vị."

Trước khi đi, Trương Lão Lục đã được căn dặn, nếu Tiêu Ái Nguyệt có ý kiến thì cứ nói là công ty thu nhận cô thêm một lần nữa, đồng thời tiền lương cao hơn năm phần trăm so với trước đó. Gã nói chi tiết cho Tiêu Ái Nguyệt nghe, lãnh đạo Giang ngồi trong xe cũng nghe hết đầu đuôi ngọn ngành, nhưng cô lại lắc đầu cố chấp cự tuyệt, "Tôi không làm, nói cho anh ta biết là tôi không có hứng thú với công việc lái xe."

Lãnh đạo Giang suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời cô, "Vậy cô có hứng thú với việc gì?"

Tiêu Ái Nguyệt trưng ra bộ mặt đanh đá, "Tôi thấy vị trí 'bà chủ' cũng không tệ, hoặc là kêu anh ta đến đây đi."

Sắc mặt của Trương Lão Lục đại biến, trong lòng thầm mắng Tiêu Ái Nguyệt không biết trời cao đất rộng. Lãnh đạo Giang ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, thoạt nhìn biểu tình càng giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày trôi qua mới lên tiếng, "Không được, cô phải biểu hiện gì ra thì người khác mới có thể khẳng định được năng lực của cô."

"Tại sao tôi lại muốn được người khác khẳng định?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi lại, "Cái giá của sự khẳng định chính là có thể tùy tiện bị sa thải sao?"

Trương Lão Lục đứng một bên gọi điện thoại, sau đó chậm chạp quay lại, nghiêm mặt nói, "Ông chủ nói sẽ lập tức tới ngay, bà chủ Giang chờ một chút nhé."

"Làm việc với tôi sẽ không tùy tiện bị sa thải như thế." Lãnh đạo Giang không nhìn thẳng Trương Lão Lục, bà tiếp tục chăm chú nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Vị trí 'bà chủ' này không được, cô chọn lại cái khác đi."

Giọng điệu của bà nhẹ hẫng như đang chọn một món ăn đêm. Tiêu Ái Nguyệt không mò ra lai lịch của bà, cô suy tính mấy giây, sau đó dùng 'công phu sư tử rống' trả lời, "Vậy thì chức phó tổng đi."

"Không được." Lãnh đạo Giang vẫn lắc đầu, "Chọn lại cái nữa đi."

Tiêu Ái Nguyệt không rõ rốt cuộc bà ấy muốn làm gì, cô hỏi ngược lại, "Vậy bà cảm thấy tôi hợp với vị trí nào?"

Công ty cách quầy bán quà vặt không xa, một cỗ Buick từ xa chạy tới trước mắt, hai gã đàn ông bước xuống từ trên xe. Ông chủ Hoàng theo sát sau lưng quản lý Trình, sắc mặt hai người rất khó coi. Quản lý Trình còng lưng đi đường giống như một thằng gù bẩm sinh, "Bà chủ Giang, chào chị, để tôi đưa chị về."

"Chọn anh ta đi." Lãnh đạo Giang không có hai lời, mắt nhìn thẳng về hướng của quản lý Trình, "Anh ta thế nào?"

Ông chủ Hoàng thở dài một hơi rồi lập tức đẩy gã ra ngoài xe Tiêu Ái Nguyệt, "Không thành vấn đề, cho anh ta đi, dùng xe của tôi, đi ngay bây giờ."

Lãnh đạo Giang không nhìn gã kia nữa, bà nhìn qua Tiêu Ái Nguyệt đang đứng sau lưng gã, "Vị trí của anh ta thì sao?"

Quản lý Trình là lãnh đạo thuộc về bộ phận nhân sự, quyền lợi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tiêu Ái Nguyệt thấy ba người kia đều quái dị nhìn mình chằm chặp, trong lòng nhanh chóng dâng lên mối thù hừng hực muốn trả bèn gật đầu một cái, "Nếu bà có năng lực cho tôi thượng vị, tôi cũng có năng lực cho bà rửa mắt nhìn."

"Lên xe đi." Lãnh đạo Giang đưa tay phải chỉ ra bên ngoài ngoắc ngoắc, "Bây giờ đi ngay lập tức."

Người phụ nữ này cũng có chút thành ý. Tiêu Ái Nguyệt có duyên gặp bà vài lần, tán gẫu không quá mười câu. Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng nên cô chỉ nghĩ lãnh đạo Giang đang nói giỡn. Dù sao thì cuộc đời của cô chưa có lúc nào tệ hơn lúc này, nói đến cũng thật lạ, lúc không có ước muốn thì cô càng cảm thấy mình sống rất thoải mái, nước chảy bèo trôi, muốn làm gì thì làm. Hôm nay, lãnh đạo Giang cũng tùy hứng một lần, bà ấy dùng đa số thời gian để gọi điện thoại. Chẳng hạn như lúc này, khi ô tô vừa nổ máy thì điện thoại của bà liền vang lên. Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa kính xe lên, tặng cho ba gã đàn ông kia một nụ cười thân thiết.

Ông chủ Hoàng lên cơn giận dữ muốn mở miệng mắng vài câu nhưng lại không biết mắng ai bèn đổ hết lên đầu của quản lý Trình, cắn răng hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy hả?"

"Bà ấy hỏi Văn Viên sơ yếu lý lịch của tài xế Tiêu." Mặt quản lý Trình xám như tro, gã đứng bất động mặc cho ông chủ đánh chửi, "Cô ta là sinh viên tốt nghiệp đại học thuộc công trình 211 (**), có lẽ sẽ được coi trọng."

"Cái rắm." Ông chủ Hoàng xanh mặt mắng, "Nhiều sinh viên như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ coi trọng một mình cô ta chứ!? Khốn nạn thật, m* nó!"

(*) Buick: là nhãn hiệu xe sang của General Motors (GM). Các dòng xe của Buick được bán tại Hoa Kỳ, Canada, México, Trung Quốc và Israel.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv