Vì sao lại tức giận đến vậy? Chẳng lẽ chỉ vì Tiêu Ái Nguyệt chửi bậy thôi sao? Trước đó, Từ Phóng Tình đã cảnh cáo cô mấy lần, nhưng cô nhiều lần được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, như vậy có khác gì con nít thi được không điểm, uổng phí biết bao thời gian dạy dỗ và huấn luyện.
Từ Phóng Tình ngồi trên sofa không nói lời nào. Tiêu Ái Nguyệt vốn mềm yếu, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều chập trùng theo cảm xúc của cô. Nhìn người kia cầm dao cạo đi vào toilet, lúc ra tư thế đi có chút khó chịu, trong nội tâm cô không thư thái cho lắm nhưng vẫn muốn mắng vài câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em đã biết sai chưa?"
"Biết rồi." Tiêu Ái Nguyệt ôn thuần, "Em không nên nói lời thô tục."
Từ Phóng Tình không có ý kiến, ngược lại nhẹ nhàng hỏi, "Ngoại trừ chuyện này, em còn gì muốn nói cho tôi biết không?"
Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ hôm nay mình có làm chuyện gì bất ổn không rồi lắc đầu, "Không có."
Nghe được câu trả lời của người kia, trên mặt Từ Phóng Tình ngoài ý muốn hiện ra một nụ cười đắng chát, "Tôi đã dạy em rất nhiều lần rồi, tôi mặc kệ cuộc sống lúc trước của em như thế nào, nhưng ở chỗ này, ở nhà của tôi, ở nhà của chúng ta, em không được nói lời thô tục, không được trắng đêm không về ngủ, không được nói dối tôi, hiểu không? Đừng bao giờ phạm phải ba điều này, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Tiêu Ái Nguyệt, là tôi mù lòa hay tôi là kẻ điếc? Em nói đi, tại sao em phải làm như vậy?"
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng người kia đang cường điệu sự kiện vừa rồi, cô rũ đầu nhu thuận trả lời, "Em sẽ không tái phạm."
Một buổi tối tốt đẹp đã bị tính xấu của Từ Phóng Tình làm cho rối tinh rối mù. Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu thấy người kia trầm tư nhìn chằm chằm cái ly trên mặt đất, tâm niệm vừa động liền ngoan ngoãn nhặt ly đặt lên bàn thủy tinh trước mặt, "Tình Tình, hôm nay tâm trạng của chị không tốt sao?"
Từ Phóng Tình nghiêng người dựa vào sofa, hai vai căng cứng lộ ra dáng vẻ không vui, "Tiêu Ái Nguyệt, em nói xem, là thế giới này thay đổi quá nhanh hay do tôi đã đánh giá cao thực lực của chính mình?"
"Ừm..." Đối phương nói như thế đúng là trong lòng có tâm tư. Tiêu Ái Nguyệt kéo dài giọng, chậm rãi mở miệng, "Kỳ thật chúng ta đều cần chấp nhận sự thật là bản thân chỉ là một người bình thường."
Bình phàm và bình thường chỉ khác nhau một chữ. Là Từ Phóng Tình đã đánh giá cao bản thân hay đã bị ai đó lén lúc đả kích? Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ, chỉ có thể đổi cách dỗ dành người yêu, "Tình Tình, hay chị nghỉ ngơi thêm chút đi?"
Hai chữ 'áp lực' là gánh nặng mà Từ Phóng Tình không thể gỡ xuống được. Tiêu Ái Nguyệt hiểu cô vất vả, cũng đau lòng trước sự kiên trì của cô. Từ Phóng Tình rất mạnh mẽ, dù nói không có dã tâm gì lớn nhưng cuộc sống nửa đời trước của cô đã chú định những thứ cô truy cầu không hề thấp, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại là thứ thấp duy nhất được chọn, trong lòng hai người đều hiểu rõ điểm này, chí ít Tiêu Ái Nguyệt đã nghĩ vậy. Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dáng nặng trĩu tâm sự của Từ Phóng Tình mới thăm dò hỏi, "Có phải công việc đã xảy ra vấn đề gì đúng không?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Trong giọng nói không có chút rung động nào, thay vào đó là sự kiên định. Ánh mắt của Từ Phóng Tình nhìn về mặt cô, đôi mắt thâm thúy kia có điều gì đó khó hiểu làm tâm trí Tiêu Ái Nguyệt rối loạn, "Có phải em đã đi nhờ vả những người phụ nữ khác?"
Cảm giác tê dại đánh thẳng vào trái tim của Tiêu Ái Nguyệt, cô bất giác nắm chặt hai tay, thất thố hỏi lại, "Làm sao chị biết?"
Vẻ thất vọng không dễ dàng phát giác hiện rõ trên mặt Từ Phóng Tình, cô nghiêng mặt qua một bên, giống như không muốn nhìn thấy người mình yêu nữa, "Tôi không ngờ thứ tôi cự tuyệt nửa đời... mà em lại làm."
Không có trách cứ, không có nhục mạ, không có xua đuổi. Từ Phóng Tình phẫn nộ xong liền tỉnh táo lại, "Em có biết cô ta là ai không? Tiêu Ái Nguyệt, cô ta và Khang Thụy Lệ là bạn bè mấy chục năm, em muốn bán mình hay muốn bán tôi?"
"Em..."
"Đừng giải thích, em sẽ hủy cơ hội cuối cùng của mình." Từ Phóng Tình cắt ngang lời cô rồi đạm mạc đứng lên, "Nếu em không muốn đi, vậy thì tôi đi."
"Đừng." Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng lên kéo cổ tay người yêu lại nhưng Từ Phóng Tình giống như bị điện giật lập tức kháng cự hất ra. Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt chua chát vô cùng, cô khẽ cúi đầu, nhỏ giọng dặn dò, "Đã trễ lắm rồi, ngày mai chị còn phải đi làm, để em đi, chị nghỉ ngơi cho thật tốt, trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu ăn không quen thì sáng mai em sẽ đến, tối nay chị..."
"Chìa khoá."
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu, hoài nghi mình nghe lầm, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Chị nói gì?"
"Để lại chìa khóa."
Lời nói lạnh lẽo của Từ Phóng Tình đẩy trái tim Tiêu Ái Nguyệt rơi vào hầm băng, toàn bộ thân thể đều run lên, cô vốn tưởng Từ Phóng Tình chỉ muốn chiến tranh lạnh, không ngờ lại quyết liệt đến vậy, "Chị muốn chia tay với em?"
Vì sao? Vượt qua hết thảy khó khăn, không có mẹ Tiêu, không có Khang Thụy Lệ, chướng ngại giữa hai người đã không còn, tại sao lại muốn thế này?
"Em biết không? Tiêu Ái Nguyệt, tôi phải cố gắng biết bao nhiêu mới không để bản thân bị thế giới này cải biến. Tôi đã từng bò dậy từ vũng bùn đầy máu tươi không phải là vì muốn có một người bạn gái a dua nịnh hót." Từ Phóng Tình xoay người đưa lưng về phía cô, "Tôi thừa nhận ngay từ đầu đưa em đến Thượng Hải là có mục đích riêng. Tôi thích em, tôi nghĩ em và họ khác biệt, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện thì ra không hề có sự khác biệt nào, em ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, tôi còn cần em làm gì? Em đi đi, cứ như vậy đi."
"Không."
"Em không có tư cách nói không." Người từng đòi hỏi nụ hôn vào sáng sớm còn gần ngay trước mắt nhưng thời khắc này đã biến thành một người khác, thái độ lạnh lùng, lời nói vô tình, ngay cả nụ cười trào phúng trên khóe miệng đều trở nên lạ lẫm, "Tôi đã cho em cơ hội, Tiêu Ái Nguyệt, là tôi đối với em quá mức buông lỏng hay sao? Tại sao em có thể... tại sao em lại có thể giống như họ?" Lời nói đến đây dừng lại, thanh âm nghẹn ngào như không thể nói được nữa, nghe có chút không giống bản thân của cô chút nào, "Em đi đi."
Hóa ra người phụ nữ này lại có thể lạnh lùng đả thương người khác đến thế. Tiêu Ái Nguyệt sâu sắc cảm nhận được tâm tình của Đông Văn Giang, trái tim mơ hồ bị đai chặt, nhưng cô không cách nào thoải mái như Đông Văn Giang được, gắng gượng nói, "Em chưa soạn quần áo, ngày mai đi có được không?"
Từ Phóng Tình cũng không do dự, co cẳng đi tới cửa, "Vậy tôi đi."
"Đừng, em đi, em đi." Lại khóc lóc om sòm nữa rồi. Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thể để Từ Phóng Tình ngủ một mình ngoài đường nên đành thỏa hiệp, "Em đi."
"Cạch.", cửa chính đóng chặt, Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt cầm túi đứng bên ngoài, giờ khắc này, cô bỗng nhiên hơi mất trí nhớ, không nhớ vì sao cô lại đứng ở đây, không nhớ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Tay dừng trên núm cửa vô cùng quen thuộc rồi thả xuống, sẽ có người mở cửa sao?
Bên kia cánh cửa là người đã từng yêu thương cưng chiều cô, bên ngoài cửa là thành phố xa lạ phồn hoa náo nhiệt. Mười giờ tối, cô gái tha hương không có nhà để về hối hận bản thân đã không hiểu tâm ý của Từ Phóng Tình, cô hận Trần Vãn Thăng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cô ngồi ở cửa ra vào nửa ngày, cuối cùng đi xuống lầu gọi một chiếc taxi đến thẳng nhà của Trần Vãn Thăng.
***
"Tiêu tiểu thư, đổng sự Trần nói không muốn gặp cô, cô nên rời khỏi đây đi." Lại đóng cửa, người phụ nữ bên trong cửa sắt đang cầm một cây dù, mặt vô cảm truyền đạt ý của chủ nhân, "Đổng sự Trần nói cô biết rõ lý do tại sao chị ấy lại không muốn gặp cô."
"Tôi biết cái gì chứ? Cô hỏi lại chị ta xem rốt cuộc chị ta đang làm cái gì?" Trời mưa không lớn lắm, người kia ra vẻ thần bí nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt rằng cô nghèo túng thế nào. Tiêu Ái Nguyệt chưa gặp qua người này, cũng không rõ cô ta là ai bên cạnh Trần Vãn Thăng, trực tiếp hỏi, "Vì sao chị ta phải làm như vậy? Tại sao lại bán đứng tôi?"
"Đổng sự Trần nói là cô bán đứng chị ấy." Người phụ nữ bí mật nói từng câu đầy ẩn ý, "Đổng sự Trần còn nói nếu cô muốn bán thì phải bán cho triệt để một chút, chị ấy thích cất giữ, nhưng thứ có giá trị và những thứ không có giá trị không giống nhau, chị ấy nói bây giờ cô còn chưa đủ tư cách nên rất tiếc."
Đối với những lời này, Tiêu Ái Nguyệt không có lời gì để nói, chỉ có phẫn nộ gõ vào cửa sắt, "Tôi muốn gặp chị ta."
"Cô nên đi đi, tôi không thể mở cửa, nếu cô có cách thì cứ tự mình vào."
Người phụ nữ kia rời đi, mưa cũng bắt đầu dày đặc. Tiêu Ái Nguyệt lau nước mưa trên mặt, sau đó ném mạnh túi vào trong sân, cô cởi giày cao gót rồi giẫm lên trên khe hở trên cửa sắt trèo lên. Cửa sắt nhà Trần Vãn Thăng rất cao, tổng chiều cao không ít hơn ba mét. Tiêu Ái Nguyệt leo đến tầng cao nhất, chân cẳng như nhũn ra, cô vất vả trèo xuống hơn một mét rồi nhìn thoáng qua phía dưới, quyết định chắc chắn mới buông tay mắt nhắm nhảy xuống mặt đất.
"A." tư vị đặt mông ngồi trên bãi cỏ cũng không tốt đẹp gì mấy. Tiêu Ái Nguyệt nhặt túi xách trên đất lên, ôm mông khập khiễng đi về hướng phòng có ánh đèn sáng choang. Dù thế nào thì hôm nay cô cũng phải hỏi rõ xem có phải Trần Vãn Thăng đã gài bẫy cô hay không?
Đi không được mấy bước, sau lưng lập tức truyền đến tiếng vang kỳ quái. Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng là nhân viên bảo an, vừa quay đầu định thương lượng mấy câu, biểu lộ lập tức cứng đờ.
Một đôi mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nó chảy nước miếng không ngừng, cơ thể to lớn đó nếu đứng thẳng sẽ cao hơn Tiêu Ái Nguyệt, bộ lông của nó thật dày, tiếng tru đầy khiêu khích.
"Oẳng, oẳng, oẳng."
"Cmn." Tiêu Ái Nguyệt nhấc chân chạy ngược trở về, chó săn không chút do dự đuổi theo sau lưng cô. Tiêu Ái Nguyệt chạy vài vòng tiêu hao không ít thể lực, cô càng chạy càng chậm, trong nháy mắt cảm thấy thật kỳ quái, với tốc độ của cô, căn bản sẽ không chạy lại con chó săn kia, nhưng nó không vượt qua cô, cũng không cắn người, chỉ rượt theo chân Tiêu Ái Nguyệt xoay vài vòng trong sân.
"Tôi đi." Một chùm laser màu đỏ từ lầu hai rọi vào người Tiêu Ái Nguyệt, cô nheo mắt lại, rốt cục đã phát hiện ra mánh khóe kia. Cô thở hồng hộc chạy đến dưới cửa, sau đó ngẩng đầu trông thấy được kẻ cầm đầu đang cầm bút laser, hóa ra không phải chó săn đuổi theo cô mà chính là đuổi theo chấm đỏ trên người, "Trần Vãn Thăng, chị xuống đây cho tôi, đùa bỡn tôi vui lắm sao?"
Trần Vãn Thăng bị phát hiện bèn chậm rãi nâng cánh tay lên phẩy phẩy với người bên dưới. Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia đang mặc đồ ngủ nhưng vẫn không quên cầm đèn laser đùa chó đuổi theo cô, cả giận nói, "Đùa bỡn tôi như vậy là có ý gì? Rốt cuộc tôi đã làm gì mà chị lại đối xử với tôi như vậy?"
Hai người nhìn nhau qua cửa sổ, màn cửa lầu hai bỗng nhiên bị kéo lên, bóng người Trần Vãn Thăng biến mất khỏi mắt Tiêu Ái Nguyệt. Cô muốn lên đó nói lý lẽ nhưng vừa xoay người liền nhìn thấy người phụ nữ ở cửa sắt lúc nãy cự tuyệt cô lại thần không biết quỷ không hay đứng ngay sau lưng, phía sau cô ta là hai gã mặc âu phục. Cô ta cầm dây xích trên cổ chó săn, khách khí nói, "Đổng sự Trần nói chị ấy mệt rồi, không chơi với cô nữa. Tiêu tiểu thư, lần sau hẵng đến."
Còn có lần sau? Trần Vãn Thăng chơi đến nghiện sao? Tiêu Ái Nguyệt cười lạnh, "Chị ta xem tôi là đồ chơi sao? Cô giúp tôi chuyển lời, sau này tôi và chị ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn, Tiêu Ái Nguyệt sẽ không phụng bồi nữa."