Từ Phóng Tình đi rất nhanh, Tiêu Ái Nguyệt chỉ chậm chưa đến hai phút, bóng người của cô đã biến mất. Đường đất này quanh năm suốt tháng không có ai quản lý, Tiêu Ái Nguyệt đi rất vội vàng nên khó tránh khỏi bị nước bẩn dính lên người.
Đường về càng gian nan hơn lúc đi, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt rất khó tả, bước đi cũng nặng nề, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng dấp Từ Phóng Tình đang đứng bên bờ ruộng chờ cô vì không có chìa khóa xe, gương mặt chị ấy vẫn vô cảm và kiêu ngạo vạn phần khiến Tiêu Ái Nguyệt xúc động muốn rơi lệ.
Vì sao chị ấy lại không khóc chứ? Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi Từ Phóng Tình rằng 'chị phải trải qua bao nhiêu lần thất vọng mới có thể luyện được tuyệt chiêu 'không quan tâm được mất' cho tới bây giờ?'
Gió nổi lên, nhiệt độ tháng ba cũng không có quá thấp. Hôm nay, Từ Phóng Tình mặc không nhiều, cô dựa vào cửa xe Mercedes, biểu lộ đã khá hơn lúc nãy rất nhiều, "Tiêu Ái Nguyệt, em mang giày này không nóng sao?"
Chị đi nhanh như vậy, không nóng mới lạ. Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng, "Vậy chị mang giày này không lạnh sao?"
Từ Phóng Tình đi đến trước mặt người kia, cong hai ngón tay gõ lên đầu đối phương một cái, "Đừng nói nhảm nữa, mở cửa nhanh lên, chúng ta chạy về, ngày nào cũng vứt mèo cho bạn của em trông, tại sao lúc trước em lại muốn nuôi chúng?"
"Cam Ninh Ninh xin nghỉ việc rồi." Tiêu Ái Nguyệt ấn khoá chống trộm mở cửa rồi ngồi vào trong xe, "Lúc đầu còn nói đợi đến cuối tháng, Mạnh Niệm Sanh cũng có vài ngày nghỉ, hai người họ đã hẹn tuần sau đi đảo Cổ Lãng chơi nên mấy ngày nay ở nhà rất nhàn rỗi."
Từ Phóng Tình hiển nhiên không bị tình huống vừa rồi ảnh hưởng chút nào. Cô suy tư một lúc, mạch suy nghĩ rất rõ ràng, "Em cùng với bọn họ hùn vốn mở tiệm?"
"Đúng vậy, đúng vậy, là cửa hàng đồ ngọt, chị biết họ thích ăn ngọt mà." Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt không được tự nhiên, cười ha hả, "Mạnh Niệm Sanh cũng tham gia góp cổ phần, em ấy là đại cổ đông, cũng là người có nhiều tiền nhất."
"Hai người đều tham ăn như vậy, Mạnh Niệm Sanh đang mở hội chăn nuôi rồi." Từ Phóng Tình không khách khí châm chọc, "Tiêu Ái Nguyệt, gần đây em lại mập lên, nếu em dám nặng trên 55 ký thì sau này không cần về nhà nữa."
"Ha ha ha ha ha." Hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt cân thể trạng vừa đúng 56 ký. Cô cười xấu hổ, nói sang chuyện khác, "Tình Tình, về sau dì có kết hôn thêm lần nữa không?"
"Đâu liên quan gì tới tôi." Từ Phóng Tình khẽ nhíu mày, "Tôi không biết và cũng không muốn biết. Tiêu Ái Nguyệt, sau này đừng nhắc tới bà ấy nữa."
Cả hai cố hết sức tránh né chủ đề về người phụ nữ không hề đáng yêu kia. Xe thoải mái chạy trên đường lớn, dọc đường cũng không gặp chiếc xe nào khác, không ngờ ở Thượng Hải cũng có vùng ngoại ô vắng vẻ như thế, phía sau sự phồn hoa thường có những nơi tiêu điều không ai biết. Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, sau đó nhìn qua Từ Phóng Tình đang cầm điện thoại lướt web, tâm tư sinh động hẳn lên, cố ý "ui da" một tiếng với ý đồ hấp dẫn sự chú ý của đối phương, "Ui da, ui da, Tình Tình, em đau chân quá."
Xe dừng lại giữa đường, Từ Phóng Tình chưa buông điện thoại xuống, cô cúi đầu hững hờ nhìn lướt qua chân của Tiêu Ái Nguyệt, "Đổi giày lại đi. Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em mang giày cao gót lái xe mà không nói lời nào? Em ngại bản thân mình sống quá lâu sao? Không phải cái gì tôi cũng sẽ lưu ý, em bao nhiêu tuổi rồi, còn cần vú em sao?"
Tiêu Ái Nguyệt chờ chính là câu nói này, cô không thèm cởi giày cao gót, cũng không đợi Từ Phóng Tình cởi giày ra đã lập tức giơ hai chân đặt lên đùi Từ Phóng Tình.
Lửa giận của Từ Phóng Tình vèo một cái bùng cháy, "Tiêu Ái Nguyệt! Em muốn chết sao?"
"Đau quá, đau quá." Không có ai giả bộ đáng thương lành nghề hơn Tiêu Ái Nguyệt, cô không cao bằng Từ Phóng Tình nhưng chân lại lớn hơn, giày cao gót thường dễ làm trầy chân, huống chi là một đôi giày xa lạ với size nhỏ. Mấy đầu ngón chân của cô đều sưng đỏ, phía sau gót còn bị tróc da. Cô tháo dây an toàn rồi nghiêng thân thể về phía trước, cố ý cởi tất chân đã bị mài hỏng xuống, sau đó giơ lên cho Từ Phóng Tình nhìn, "Tình Tình, em đau lắm."
Trên ống quần của Tiêu Ái Nguyệt dính đầy bùn đất đen thui, mặt Từ Phóng Tình vốn đã biến sắc càng biến sắc hơn, cuối cùng cũng không biết làm gì, "Tiêu Ái Nguyệt, em bỏ chân xuống trước đi."
"Em không thể lái xe." Lửa đã cháy, chỉ cần thêm tí dầu sẽ phát nổ. Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn rụt chân về, nhún nhún vai, tội nghiệp nói, "Làm sao bây giờ? Tình Tình, hay chị lái xe đi?"
"Tôi lái cái gì?" Từ Phóng Tình xuống xe đi đến cốp sau cầm một hộp cứu thương màu đỏ trở về, cô đem bông tăm ném cho Tiêu Ái Nguyệt rồi cầm điện thoại nhìn một chút, "Tôi gọi xe cứu hộ đến kéo."
"Đừng mà." Tiêu Ái Nguyệt gấp gáp, "Chị lái thử một chút đi. Tình Tình, chỉ thử một chút thôi mà."
Từ Phóng Tình không để ý tới người kia, gọi điện một hồi lâu cũng chẳng có ai nghe, cô quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Nơi này còn cách nội thành bao xa?"
Tiêu Ái Nguyệt thêm mắm dặm muối nói, "Hơn một tiếng đi xe nữa."
Điện thoại gọi không được, ở bên này căn bản không có tín hiệu. Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của Từ Phóng Tình từ trong xanh chuyển sang âm trầm rồi lại đến mưa to sấm sét liền cảm thấy có chút sợ hãi, "Hay là vẫn để em lái đi."
"Em không khó chịu sao?" Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải ngày đầu tiên biết tính nguyên tắc của Từ Phóng Tình mạnh bao nhiêu. Hôm nay, nghe Từ Phóng Tình nói muốn tuyển tài xế, cô đã lập tức tìm cơ hội mang Từ Phóng Tình đến Chu Phổ Trấn học lái xe, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, làm cô xung động liền đưa một cái lồng cho Từ Phóng Tình chui vào.
Đây là lần đầu tiên Từ Phóng Tình rơi vào thế bị động, ánh mắt của cô chuyển qua chuyển lại giữa chân của Tiêu Ái Nguyệt và điện thoại di động của mình, biểu lộ rối rắm làm Tiêu Ái Nguyệt hết sức buồn cười, "Tình Tình, chị nhìn xem, trên đường không có xe, em là tài xế giỏi, em có thể chỉ cho chị chạy. Chị yên tâm đi, có em ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Nói thì nói như thế nhưng Từ Phóng Tình vẫn không quá tình nguyện, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích lái xe."
"Em cũng không thích, em còn không thích công ty, càng không thích chủ tịch, nhưng em vẫn phải đi làm mà." Tiêu Ái Nguyệt dần dần hướng dẫn con cừu nhỏ rơi vào cạm bẫy, "Chị ngẫm lại xem, kỳ thật có rất nhiều tài xế xấu xa, thoạt nghe có tài xế riêng thì cũng tiện đó nhưng sẽ luôn có cảm giác không được tự nhiên, chị làm gì cũng bị người ra biết, không có sự riêng tư, đúng không?"
Nghe người kia giải thích xong, Từ Phóng Tình lập tức hiểu rõ, sắc mặt cô tối đen, đánh lên đùi Tiêu Ái Nguyệt, "Em cố ý!"
"Không có nha, chị nhìn chân em nè..." Tiêu Ái Nguyệt nhấc chân, "Đáng thương biết bao."
Từ Phóng Tình rõ ràng do dự, mặc dù ngoài miệng nói sẽ tìm xe kéo nhưng loại người dù bệnh đến sắp ngất cũng không muốn chiếm dụng thiết bị ý tế thì làm sao sẽ gọi cứu hộ thật? Số vừa gọi kia chính là 12580, không gọi được đúng là ý trời. Ngón tay của cô dừng trên cái tên Đông Văn Giang một chút rồi lạnh lùng tắt điện thoại, sau đó đẩy cửa xe đi ra ngoài, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta đổi vị trí."
Súng đã lên nòng, không bắn không được, nguyên tắc nào cũng sẽ biến động, coi như là một sự thay đổi tốt đi. Từ Phóng Tình đặt tay lên vô lăng rồi hít một hơi thật sâu, "Tiêu Ái Nguyệt, em giữ cho chặt vào."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt còn khẩn trương hơn người kia, trái tim như đánh trống trận, dường như còn chờ mong hơn cả lần đầu tiên lên giường cùng Từ Phóng Tình, "Em đã chuẩn bị xong."
"Ừm."
Xe lại lần nữa lăn bánh, không khí khẩn trương nhanh chóng biến mất. Tiêu Ái Nguyệt chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, sau mười phút, cô quay kính xe xuống rồi chỉ ra ngoài đường nhựa nói, "Tình Tình, chị nhìn xem, con kiến kia còn nhanh hơn siêu xe của chúng ta."
Từ Phóng Tình tập trung tinh thần nhìn thẳng về phía trước, không hề để ý đến lời trêu chọc của người nọ.
Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy bụng nở nụ cười, "Tình Tình, chúng ta nhấn ga thêm một chút đi, vận tốc 20 km/h có được không?"
"Im miệng."
"15 km/h cũng được."
"Em dài dòng thêm một câu nữa thì tự động đi xuống xe cho tôi."
"Không phải em nói quá đâu, Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt thành thật, "Em đi bộ còn nhanh hơn chị lái xe."
Từ Phóng Tình vốn là người kiêu ngạo biết bao nhiêu, hôm nay bị Tiêu Ái Nguyệt trêu tức nhưng cô lại không phản bác. Tiêu Ái Nguyệt được đà lấn tới, tiếp tục phỉ nhổ, "Ai zu, hế lô anh kiến, anh đi trước đi nha, đến trạm xăng phía trước chờ chúng tôi một chút, ngày mai chúng tôi sẽ đến, nếu ngày mai không đến được thì anh lại chờ thêm ngày nữa."
Từ Phóng Tình thở dài một hơi, cũng không nói thêm lời nào, chỉ đơn giản hỏi một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết trên thế giới này có bao nhiêu đôi tình nhân bởi vì chuyện lái xe mà chia tay không?"
Mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, cô nhanh chóng rút cánh tay đang đưa ra bên ngoài vẫy vẫy con kiến, "Rất tốt, tốc độ này rất tốt, đặc biệt an toàn, hì hì, Tình Tình, chị muốn lái sao thì lái."
Một chiếc xe gắn máy vượt qua để lại một làn khói đen khiến tay Từ Phóng Tình càng nắm chặt vô lăng hơn, "Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới đến nội thành?"
"Ừm..." Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, "Với tốc độ này, hẳn là trưa mai mới đến."
Từ Phóng Tình, "..."
"Không phải em đã nói chỉ mất nửa tiếng sao?"
"Đó là em lái với vận tốc 90 km/h, nếu chị bảo trì vận tốc 40 km/h trở lên thì chúng ta có thể tới nơi vào giữa đêm."
Đầu Từ Phóng Tình đầy mồ hôi, Tiêu Ái Nguyệt cầm khăn tay muốn giúp cô lau nhưng lại bị cự tuyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng cản tầm mắt của tôi."
Xe từ từ tăng tốc, mặc dù rất chậm nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, ở một bên động viên, "Đúng, đúng, đúng, chậm một chút, đừng nóng vội, em đang theo sát chị đây. Tình Tình, chị đừng sợ, em đang ở bên cạnh chị nè, không sao đâu, nhanh thêm một chút, chút nữa... đúng rồi, đến 30 km/h rồi, được rồi, từ từ sẽ tới."
Cuối cùng, đến tám giờ rưỡi tối, với lộ trình dài gần một trăm km, Từ Phóng Tình lái đúng năm tiếng. Bên trong áo khoác của cô ướt đẫm mồ hôi, Tiêu Ái Nguyệt rất hài lòng với kết quả này, cô đốc thúc Từ Phóng Tình vào phòng tắm rửa rồi gọi điện cho Cam Ninh Ninh hỏi cô ngày nào mới đem mèo trả lại.
Cam Ninh Ninh đang tìm chỗ ở, hợp đồng thuê nhà của cô sắp hết hạn nên muốn đổi nhà thuê khác. Mạnh Niệm Sanh nói giá nhà ở Thượng Hải sớm muộn gì cũng tăng cao và muốn cô trực tiếp mua nhà sớm. Ý kiến của hai người khác biệt nên đã tìm Tiêu Ái Nguyệt quyết định giúp. Tiêu Ái Nguyệt cũng không có ý kiến, chỉ nói đối diện nhà mình đang rao bán, sau đó hỏi Mạnh Niệm Sanh có đủ tiền mua lại không.
Giá nhà cao, Cam Ninh Ninh không có tiền, đây là vấn đề chủ yếu. Quý Giác Hi dọn nhà suốt mấy ngày nay, cô đụng phải Tiêu Ái Nguyệt trong thang máy mấy lần, chỉ đơn giản kể một chút về tình huống của mình, nói cô và chị Quất đã chia tay, chị Quất sẽ ở lại thành phố H.
Đôi tình nhân đã từng yêu nhau biến thành hai người xa lạ, mỗi người đi một ngã, tư vị đó cũng không tốt đẹp gì. Quý Giác Hi tiều tụy không ít, người ngoài như Tiêu Ái Nguyệt nhìn cũng khó chịu. Cô vừa quét dọn vệ sinh vừa suy nghĩ về cuộc sống, nếu có một ngày cô và Từ Phóng Tình chia tay, chuyện này còn khó chấp nhận hơn cả trời sập xuống, nghĩ tới đây cô lại liên tưởng đến lời uy hiếp của Từ Phóng Tình lúc chiều, tâm tình bỗng nhiên rối tung cả lên. Cô ném máy hút bụi trong tay rồi chạy đến lắc lắc cửa phòng tắm, thấy cửa không có khóa liền xông vào, "Tình Tình, em không muốn cùng chị chia tay."
Nói thì chậm mà hành động lại quá nhanh, một khối xà phòng bay về phía mặt cô, cách một lớp pha lê trong suốt, Tiêu Ái Nguyệt nghiêng mặt nhìn toàn thân trần trụi của Từ Phóng Tình ở bên trong.
***