Mạnh Niệm Sanh cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra sắc mặt khó coi của Từ Phóng Tình, chỉ có Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh vẫn vô tư khuyên nhủ, "Đúng vậy, có muốn lên nhà ngồi một chút không?"
Mạnh Niệm Sanh đương nhiên không biết đây là lần đầu tiên Từ Phóng Tình mời người lạ về nhà làm khách, cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Để hôm khác nhé, hôm nay trễ lắm rồi."
Tiêu Ái Nguyệt âm thầm phỉ nhổ người kia không biết nể mặt Từ Phóng Tình, liếc sang người bên cạnh liền trông thấy sắc mặt của chị ấy đã đóng băng nên cô càng trách Mạnh Niệm Sanh ngu ngốc, không thức thời, "A, còn sớm mà, mới có mười giờ."
Mạnh Niệm Sanh không biết nên làm sao để nhắc nhở người kia là sắp có đại họa giáng xuống đầu, chỉ biết im lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Từ Phóng Tình không chờ được, xoay người, không nói một lời đi đến cửa thang máy.
Tiêu Ái Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, phàn nàn nói, "Tiểu Mạnh, cô đắc tội với chị ấy rồi."
Mạnh Niệm Sanh dở khóc dở cười, "Chị xác định là tôi sao?"
Không phải vậy thì sao?
Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa ra, dạo quanh phòng khách một vòng, nhìn thấy áo khoác bị Từ Phóng Tình tùy ý ném trên ghế sofa, cô xoay người nhặt áo lên treo ở phòng tắm, lúc đi ra liền phát hiện Từ Phóng Tình đang ngồi trên ban công nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Ái Nguyệt theo ra ngoài thì lập tức bị không khí lạnh đông cứng, run rẩy hỏi, "Tình Tình, chị không lạnh sao? Có muốn vào không?"
Từ Phóng Tình từ từ mở mắt, ánh sáng trong mắt cô càng thâm thúy hơn ngày thường, cô đứng yên không nhúc nhích nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Sao rồi? Tán gẫu với Mạnh tiểu thư của em xong rồi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt đi lên phía trước, sau đó đưa tay xoay gương mặt nghiêm túc của Từ Phóng Tình qua, giống như đang nịnh nọt, nũng nịu nói, "Tình Tình, người ta không có gì với Mạnh tiểu thư hết, trong lòng người ta chỉ có một mình Từ tiểu thư thôi. Từ tiểu thư, Từ tiểu thư cười một cái nha, có được không?"
Cô giả ngây giả dại ra vẻ dễ thương khiến sắc mặt của Từ Phóng Tình càng khó coi hơn, "Tiêu Ái Nguyệt, buông móng vuốt của em ra rồi hẵng nói chuyện!"
Tiêu Ái Nguyệt nắm lấy tay vịn ghế, xám xịt đứng thẳng lên, "Em không có gì với cô ấy hết, tình cờ gặp nên mới về chung thôi."
Nghe vậy, lông mày đang nhíu chặt của Từ Phóng Tình dần dần giãn ra nhưng vẫn không giãn ra hẳn, cô không vui hỏi, "Em đã đi đâu?"
Tiêu Ái Nguyệt cũng muốn hỏi vấn đề này. Cô vốn không quan thường để ý ai nhưng lại quan sát Từ Phóng Tình rất cẩn thận, thấy thái độ của chị ấy có dấu hiệu chuyển biến tốt liền sáp lại gần, sau đó nhẹ nhàng đặt nửa mông ngồi lên đùi của đối phương, "Em đi làm, tổng giám đốc Quý đã xin nghỉ nên ở công ty rất bận, em phải làm bảng phân tích, cái gì nhỉ, phân tích nhu cầu thị trường." Lời nói dừng một chút rồi lại hỏi, "Còn chị thì sao? Chị đã đi đâu?"
"Thật không?" Từ Phóng Tình liếc qua bàn tay không an phận của người nào đó, "Em ở công ty tăng ca à?"
"Đúng vậy." Tay Tiêu Ái Nguyệt đã thuận lợi ôm lấy cổ đối phương, bàn tay lạnh giá vuốt ve da thịt trên người Từ Phóng Tình giống như tìm được chỗ ấm áp, linh hoạt như cá chui vào bên trong áo lông cừu màu xanh lá đậm, "Tình Tình, người chị thật là ấm."
"Hừ." Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy hất người kia xuống đất. Tiêu Ái Nguyệt bị ngã chổng vó, đang muốn đứng lên liền thấy Từ Phóng Tình đã khóa cửa ban công lại từ bên trong.
Cô không nói gì, chỉ đứng nhìn Tiêu Ái Nguyệt cách một cách cửa thủy tinh, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể áp chế luôn không khí ấm áp. Tiêu Ái Nguyệt bị đông lạnh, run lẩy bẩy hỏi, "Em đã làm gì sai?"
"Xoẹt." màn cửa bị đóng lại, lần này ngay cả người cũng không thấy được. Tiêu Ái Nguyệt khóc không ra nước mắt, rốt cuộc cô đã hiểu ánh mắt đồng tình của Mạnh Niệm Sanh trước khi đi có ý nghĩa gì, hóa ra đối tượng làm Từ Phóng Tình nữ sĩ nổi giận là cô sao?
Mẹ ơi, phương thức ngược đãi của bà nội này thiệt là muốn lấy mạng người ta mà. Tiêu Ái Nguyệt chảy nước mũi ròng ròng, chẳng lẽ cô đã bị Từ Phóng Tình phát hiện ra chuyện tham gia hội đấu giá?
Dù sao cũng chết nhưng giấu chị ấy tham gia buổi đấu giá có nghiêm trọng lắm không? Hay lỗi ở chỗ cô đã có ác ý lừa gạt? Mười bốn phút đồng hồ trôi qua, Tiêu Ái Nguyệt dán lỗ tai lên cửa sổ vẫn thoáng nghe có tiếng TV phát ra từ trong phòng. Từ Phóng Tình thật sự mặc kệ cô ư??? Tiêu Ái Nguyệt rất muốn khóc, cô hối hận vì đã lừa gạt người yêu, càng ảo não bản thân rảnh rỗi đi tham gia hội đấu giá dở người kia làm gì, cô cũng không nên cùng Mạnh Niệm Sanh nói chuyện cười đùa.
Trên ban công an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, đã là nửa đêm nên sẽ chẳng có ai mở cửa cứu vớt chú mèo con bị chủ nhân vứt bỏ này. Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ như cái bánh bao, thịt mỡ trên mặt nhăn lại, hối hận nói, "Bạn gái nhà ai mà hung ác như thế chứ?"
Sai, biết sai thì phải nhận sai, nhất định phải nhận. Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng lên gõ loạn xạ vào cửa thủy tinh, "Mở cửa, Từ Phóng Tình, em nói chị nghe, chị không thể ỷ vào chuyện em thích chị mà vô pháp vô thiên ăn hiếp em như vậy. Em cho chị biết, chị vô lý một cách thần... thỉnh kinh." (*)
Mắng được một nửa thì của đột nhiên mở ra, Từ Phóng Tình thờ ơ đứng ngay cửa, bất động nhìn đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, em lặp lại lần nữa thử xem."
"Ừm, em vừa mới nói cái gì ha, thỉnh kinh, đúng rồi, Tôn Ngộ Không đi thỉnh kinh, còn có Trư Bát Giới, đừng, đừng đóng cửa!" Thấy tay Từ Phóng Tình chốt cửa lại lần nữa, Tiêu Ái Nguyệt quýnh quáng vọt tới như hổ xuống núi ôm lấy eo của người kia, sau đó hung hăng đẩy cô vào trong nhà.
(*) Chỗ này Tiêu Ái Nguyệt đang định mắng thần kinh, thấy Tình Tình ra tới sợ quá nói thành "thỉnh kinh".
Cửa phòng lại bị khóa, lúc này Tiêu Ái Nguyệt đã an toàn vào nhà. Từ Phóng Tình không kịp đứng vững nên suýt chút va vào tường, cô đang muốn nổi giận thì đã bị Tiêu Ái Nguyệt bịt chặt hai lỗ tai, sau đó quỳ gối trước mặt cô, "Em sai rồi, Tình Tình, chị xinh đẹp, dấu yêu ơi, bảo bối à, em sai rồi, em sẽ không nói dối nữa, chị tha thứ cho em lần này đi."
Từ Phóng Tình vốn có một bồn lửa giận cuồn cuộn trong ngực nhưng lại bị thái độ tự giác nhận sai làm cho rối loạn tay chân, đành cất giọng châm chọc, "Thế nào? Bây giờ hết cảm thấy bị tôi ăn hiếp nữa rồi sao?"
"Ăn hiếp cũng có cái hay của nó mà!" Tiêu Ái Nguyệt nhận bậc thang Từ Phóng Tình ném tới, "Có bạn gái nhà nào mà không ăn hiếp người yêu chứ? Chị là thụ đó có biết không? Công như em chính là phải để mấy người thụ như chị ăn hiếp, nếu không thì bọn em phải làm gì?"
"Em là công?" Từ Phóng Tình cong khóe miệng cười nhạo, "Tôi là thụ?" Cô nghiêng người bắt chéo hai chân ngồi xuống trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, chân trái trơn bóng chẳng biết vô tình hay cố ý khều khều ngực của Tiêu Ái Nguyệt rồi cười hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em giải thích cho tôi nghe một chút, tại sao em lại là công?"
"Cái này còn cần phải giải thích sao?" Tiêu Ái Nguyệt hơi choáng váng vì bị bàn chân của Từ Phóng Tình câu dẫn đến mê loạn nội tâm, cô nheo mắt nhìn đồ lót như ẩn như hiện của chị ấy, không lựa lời nói, "Chị nằm dưới thì chắc chắn là thụ rồi."
"Tôi không hiểu ý của em cho lắm." Từ Phóng Tình cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ rồi lại ngẩng đầu lên, mặt cười dị thường đến mê người, "Mười hai giờ rồi, Tiêu Ái Nguyệt, em có muốn chứng minh cho tôi thấy em 'công' như thế nào không?"
Đây là lời mời gọi sao? Tiêu Ái Nguyệt sôi trào hứng khởi tháo trang sức, tắm rửa, cắt móng tay, đánh răng,... trong vòng nửa giờ đã hoàn thành xong hết thảy.
Không có gì kích động hơn chuyện chứng minh bản thân, Tiêu Ái Nguyệt nhào lên giường đánh thẳng vào mục tiêu, cô lập tức ấn móng vuốt gấu vào bụng Từ Phóng Tình khiến ánh mắt của chị ấy tối sầm lại như có chút khó chịu, lại giống như ẩn nhẫn chờ đợi điều gì đó.
Tiêu Ái Nguyệt như bị quỷ háo sắc nhập vào người, cô nào quan tâm nhiều chuyện như vậy. Miệng nhỏ gặm lấy cổ của Từ Phóng Tình, vừa muốn đưa tay cởi áo ngủ thì Từ Phóng Tình đã cười nhạt ngồi bật dậy, sau đó dùng ngón tay trắng nõn chậm rãi xoa lên bờ môi của Tiêu Ái Nguyệt rồi dần xuống xương quai xanh, tiếp theo từ từ hướng xuống phía dưới, từng tấc đi tới trước ngực, "Hôm nay chúng ta đổi tư thế."
Có gì không thể? Tiêu Ái Nguyệt ước gì Từ Phóng Tình ở trên giường phóng đãng không bị trói buộc. Cô ngoan ngoãn nằm xuống mặc cho Từ Phóng Tình ngồi trên người mình làm chủ trận chiến tình dục này.
Từ Phóng Tình tuyệt nhất ở khúc dạo đầu vì cô có đầy đủ kỹ thuật để khiến Tiêu Ái Nguyệt động tình. Chiếc lưỡi nhiễm tình đã sớm trượt vào trong miệng nhỏ đang hé mở của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó linh hoạt mềm mại cùng nhau dây dưa.
Liếm, mút, cắn, kỹ thuật lão luyện giống như ngư dân đang đùa bỡn với cá con vừa mới sinh không lâu, lưỡi và răng làm bạn cùng nhau xuất kích. Tiêu Ái Nguyệt bị hôn đến đầu váng mắt hoa, tựa như đã dấn thân vào một câu chuyện cổ tích mà mình yêu thích nhất, bên cạnh là ngôi nhà bằng bánh kẹo. Đầu óc của cô bắt đầu nặng trình trịch, con đường hô hấp duy nhất đã bị Từ Phóng Tình chặn đứng, mũi hít thở chưa thông liền bắt đầu có cảm giác không thở được. Cô vất vả đẩy người kia ra, đầu hơi choáng váng, thở hổn hển nói, "Tình Tình, chị không cần lấy hơi sao?"
Từ Phóng Tình lười trả lời, cô cúi đầu hôn lên vai thơm, hai tay nắm chặt bộ ngực của Tiêu Ái Nguyệt, khi thì nhẹ nhàng xoa ấn, khi thì dùng sức đè ép, kỹ thuật này so với lúc Tiêu Ái Nguyệt hôn cổ cô quả thực như học trò gặp phải sư phụ.
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên có chút khiếp đảm với cảm giác bản thân đã trầm luân, cô biết mình đã ướt, cũng biết đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng mà vẫn còn chưa đủ.
Cảm nhận được Từ Phóng Tình thay đổi, Tiêu Ái Nguyệt nghỉ ngơi hưởng thụ hừ vài tiếng, sau đó khiêu khích hỏi, "Tình Tình, phía dưới phải làm sao?"
Không ngoài sở liệu, Từ Phóng Tình ngừng nụ hôn nồng nhiệt ở trước ngực rồi khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc nhanh chóng lóe lên một nụ cười kỳ quái, "Tiêu Ái Nguyệt, ngày mai tôi giúp em xin nghỉ phép."
Từ Phóng Tình cấp tốc tắt đèn trong phòng, Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc "A" lên một tiếng nhưng trước mắt đã là một màn đen kịt. Cô không thấy Từ Phóng Tình đâu, chỉ cảm thấy phía dưới có thêm một vật nhỏ ẩm ướt nóng hổi. Cô ý thức được đó là đầu lưỡi của Từ Phóng Tình, kìm lòng không được "ư" thêm một tiếng rồi thỏa mãn thở dài, "Thật thoải mái."
Thoải mái hơn còn ở phía sau, chỉ cần vừa nghĩ tới người phụ nữ đoan trang, cao ngạo, lạnh lùng kia quan hệ bằng miệng với mình, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không thể khắc chế được 'hồng hoang' trong cơ thể, cô chủ động ngồi dậy mở đùi rộng hơn để đối phương thuận tiện ra vào.
Từ Phóng Tình bá đạo dùng đầu lưỡi vờn quanh một lúc rồi ngậm chặt 'hạt ngọc' kiều diễm ửng đỏ của người yêu, miệng không ngừng dây dưa, mút liếm, làm đám lửa giữa hai người cấp tốc bốc cháy. Tiêu Ái Nguyệt phối hợp khiến Từ Phóng Tình hết sức hài lòng, đầu lưỡi của cô tiếp tục hòa tan giữa chân của người kia, hai tay vuốt ve da thịt mềm mại, trên cưới công kích làm Tiêu Ái Nguyệt rên rỉ mất khống chế.
Tiêu Ái Nguyệt chư từng che giấu cảm xúc trên phương diện tình dục, tiếng rên kiều mị quanh quẩn bên tai Từ Phóng Tình, cô chậm rãi giảm tốc độ và cường độ rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt bị dục vọng xâm chiếm của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em nói xem tôi có thể làm gì ở phía dưới của em?"
Một câu hai ý, quá lợi hại! Nếu không phải Tiêu Ái Nguyệt đang không có tâm tình nói đùa, cô thật sự muốn trao giải thưởng hóm hỉnh nhất năm cho cho Từ Phóng Tình. Cô đưa hai tay mềm nhũn khoác lên bờ vai của đối phương rồi dùng sức đè lên muốn đánh ngược trở lại, "Em cũng tới đây."
Tới cái rắm, trong lúc mấu chốt còn để bị phản công, bộ Từ Phóng Tình ăn chay lớn lên sao?
Đương nhiên là không rồi. Từ Phóng Tình có bước dạo đầu hoàn mỹ cũng không có nghĩa là hậu kình không đủ. Tiêu Ái Nguyệt chủ đạo tấn công ở phía trước mấy lần nhưng Từ Phóng Tình chưa từng bị phản công lần nào, đêm nay, trò hay vừa mới bắt đầu.
Từ Phóng Tình phải dùng hành động nói cho cô biết cái gì mới thật sự là 'nữ vương số một ở trên giường'.